Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Cổ Đại Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc Chương 102: Đẹp Không, Đủ Khiến Ngài Nở Mặt Nở Mày Không?

Chương 102: Đẹp Không, Đủ Khiến Ngài Nở Mặt Nở Mày Không?

5:36 sáng – 28/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 102: Đẹp Không, Đủ Khiến Ngài Nở Mặt Nở Mày Không? tại dua leo tr

“Vậy thì là gì, lẽ nào là tiểu hoàng tôn của trẫm?!”

“Hòa! Là trận hòa!”

Bốn phương vang lên tiếng cảm thán, tất cả danh sĩ đều reo hò phấn khích.

Tức Mặc Thanh Vũ đứng trên đài quan sát cùng Tùy đế, ánh mắt lại lần nữa nhòe đi.

Cùng lúc đó, ở bên ngoài Mộ Vân Quan, vô số ngọn đèn Khổng Minh đột nhiên bay lên, hàng ngàn chiếc đèn lồng rực rỡ lộng lẫy, tựa như muôn ngàn vì sao lấp kín bầu trời đêm.

Giang Uẩn buông dùi trống xuống, đứng trước cổng thành, thắt lưng ngọc tung bay, nhìn về phía đài cao đối diện, vừa hay Tùy Hành cũng đang khoanh tay nhìn về phía này, phía sau hắn là một nhóm mưu sĩ tướng lĩnh, Tùy Hành dang rộng cánh tay, nhướng mày, kiêu ngạo cười nói: “Dung Dữ điện hạ, em có hài lòng với món quà gặp mặt lần thứ ba này của cô không?”

Giang Uẩn không nói gì, khóe môi hơi cong lên.

Phạm Chu đứng phía sau nhíu mày, cảm thấy tên Thái tử Tùy quốc này hành động quá tùy tiện. Ai không biết còn tưởng hắn có tình sâu nghĩa nặng với điện hạ!

Ở thành lầu đối diện, Giang đế cũng nghiêm túc nhìn trận đồ Bát Quái bên dưới, Liễu Công ở phía sau cười nói: “Cảnh tượng này quả thật xứng đáng ghi vào sử sách.”

Giang đế không nói gì, ngẩng đầu nhìn đèn Khổng Minh bay lơ lửng trên trời, đột nhiên hỏi: “Thái tử và Thái tử Tùy quốc quen nhau?”

Vân Hoài và một nhóm thị vệ bất an đứng ở phía sau, như đi trên băng mỏng, sau khi nghe được lời này, sắc mặt có hơi thay đổi.

Tính tình Vân Hoài trầm ổn, biết đây là vấn đề không thể tùy tiện trả lời, hắn thận trọng nói: “Điện hạ mấy lần phá hỏng kế hoạch Nam chinh của Thái tử Tùy quốc, còn bắn trúng cánh tay của đối phương, Thái tử Tùy quốc vẫn luôn ghi hận điện hạ.”

Giang đế không hỏi thêm gì nữa.

Tùy đế cũng cau mày nhìn đèn Khổng Minh trên trời, gọi Từ Kiều tới hỏi: “Thái tử lại làm gì vậy?”

Từ Kiều cũng có chút xấu hổ, căng da đầu trả lời: “Điện hạ nói, muốn để cho thiên hạ vạn dân đều nhìn thấy quyết tâm dừng chiến của mình.”

Tùy đế cười lạnh.

“Thiên hạ vạn dân?”

“Trẫm thấy nó đang khoe khoang thì có!”

Từ Kiều: “…”

Tùy đế nói: “Bảo Thái tử đến gặp trẫm.”

Từ Kiều đáp vâng.

Tùy đế vừa đến doanh trại được hai ngày nhưng đã hiểu rõ mọi chuyện xảy ra ở nơi đây. Ông không những đau tim mà còn tức giận.

Ông sớm biết đứa con trai này của mình tính tình chả ra làm sao, nhưng nào ngờ nó lại dám làm ra chuyện hoang đường như vậy!

Tùy đế đang ngồi trong lều lớn, đặc biệt cho binh lính hai bên lui xuống, đợi Tùy Hành bước vào, ông đập bàn nói: “Quỳ xuống!”

Tùy Hành còn chưa kịp thay y phục, lập tức vén áo bào, quỳ xuống hành lễ: “Phụ hoàng có việc cứ trực tiếp phái người truyền tin là được, hà tất phải ngàn dặm xa xôi đến đây.”

Tùy đế cười lạnh.

“Nếu trẫm không đích thân tới đây, làm sao trẫm biết được, Đại Tùy còn có một tên Thái tử như ngươi, dám đem ba mươi vạn quân ra làm trò đùa!”

“Trẫm nghe nói trận đấu cờ hôm nay là do Thái tử Giang quốc đề xuất, ngươi nói thật cho trẫm biết, nếu không có trận đấu này, ngươi định giải quyết thế nào?”

Tùy Hành không có gì phải giấu giếm, nói: “Nhi thần định lui binh.”

“Ngươi nói hay quá! Ba mươi vạn quân, nhất cử nhất động đều để lại ảnh hưởng to lớn, ngươi nói đánh là đánh, nói lui là lui, ngươi đặt uy tín của Thái tử một nước ở đâu? Đặt uy nghiêm của trẫm ở đâu? Ngay cả đám Nhan thị kia cũng không có gan làm ra chuyện hoang đường như ngươi!”

“Nếu ngươi chán ngồi vị trí Thái tử này thì cứ nói thẳng với trẫm! Không cần dùng cách này chọc giận trẫm!”

Tính tình Tùy đế vốn hòa nhã, hiếm khi mất bình tĩnh như vậy. Ngụy Diên và cung nhân nghe vậy đều sợ hãi, nín thở không dám lên tiếng.

Tùy Hành nói: “Nhi thần cũng không còn cách nào khác, ai bảo nhi thần thích y. Phụ hoàng muốn phạt thì cứ phạt đi.”

“Không còn cách nào khác?”

Tùy đế hừ lạnh một tiếng.

“Trẫm thấy ngươi có nhiều cách là đằng khác, ngươi dám bắt cóc tiểu hoàng tôn của người ta qua đây, ép người ta mềm mỏng với ngươi? Ngươi là Thái tử, người ta cũng là Thái tử, tuy trẫm không biết, trước đây vì sao y lại rơi vào tay ngươi, để ngươi chiếm của hời lớn như vậy. Nhưng hiện tại người ta đã có gia thất, ngươi cũng nên nhìn nhận rõ thân phận của mình đi.”

“Trẫm cảnh cáo ngươi, có thể nghị hòa, nhưng ngươi bắt buộc phải trả tiểu hoàng tôn về Giang quốc, tuyệt đối không được dùng cách này ép buộc y ở bên ngươi.”

Đương nhiên điều khiến Tùy đế lo lắng không chỉ có vậy, ông lo Tùy Hành sẽ vì chút tư tình của mình mà không màng đến lợi ích của quốc gia, đây là điều đại kỵ đối với Thái tử một nước.

Vẻ mặt Tùy Hành có chút kỳ quái.

Sau đó hỏi: “Phụ hoàng thấy vật nhỏ kia rồi?”

“Cái gì mà vật nhỏ, trẫm cảnh cáo ngươi, lần này ngươi còn làm càn nữa, trẫm quyết không tha cho ngươi!”

Tùy Hành tiếp tục nói: “Phụ hoàng thấy thế nào? Có thích không?”

Tùy đế tức giận: “Đó là tiểu hoàng tôn Giang quốc, trẫm thích hay không thì liên quan gì đến ngươi?”

“Đương nhiên là có liên quan, đó không chỉ là tiểu hoàng tôn Giang quốc.”

“Vậy thì là gì, lẽ nào là tiểu hoàng tôn của trẫm?!”

“Đúng đó, là tiểu hoàng tôn của ngài. Thấy sao, đẹp không, đủ khiến ngài nở mặt nở mày không?”

Tùy đế bàng hoàng, nhìn con trai mình như nhìn tên điên.



Lúc Giang Uẩn trở về mới hay tin Giang đế đã đến Mộ Vân Quan.

Giang Uẩn vừa đi vừa hỏi Vân Hoài: “Vì sao không lập tức thông báo cho cô?”

Vân Hoài nói: “Bệ hạ đã căn dặn, không được quấy rầy điện hạ.”

Giang Uẩn trực tiếp đi đến nơi Giang đế ở, vừa tới cửa cung đã thấy Sở vương Giang Lang quỳ trên mặt đất, nước mũi chảy ròng, khóc lóc cầu xin.

Thấy Giang Uẩn đi tới, ánh mắt Giang Lang lộ ra một tia đắc ý.

Giang Uẩn không thèm để ý gã, trực tiếp bảo người hầu truyền lời.

Người hầu nhanh chóng bước ra, nói: “Bệ hạ mời điện hạ vào trong.”

Giang đế khoác ngoại bào màu trắng thêu hoa văn hình hạc, ngồi sau án thư, bên cạnh là Liễu Công đang giúp ông chải tóc.

Giang Uẩn trực tiếp quỳ xuống hành lễ, nói: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng, nhi thần đến muộn, mong phụ hoàng lượng thứ.”

Giang đế ngẩng đầu, bảo Liễu Công dừng lại, lui sang một bên, sau đó nói: “Không sao, là ý của trẫm, trẫm bảo bọn họ không cần quấy rầy ngươi, đứng lên đi.”

Giang Uẩn không nhúc nhích, nói: “Nhi thần có tội, mong phụ hoàng trách phạt.”

Giang đế trầm mặc một lát, hỏi: “Ngươi có tội gì?”

Giang Uẩn đáp: “Nhi thần tự ý hành động, đưa ra phương phức đối chiến với Tùy quốc.”

Giang đế nhìn con trai mình một lúc, nói: “Ngươi là Thái tử, lại đang giám sát trận chiến ở tiền tuyến, trẫm cho phép ngươi hành động theo thẩm quyền của mình. Tuy nhiên, trẫm rất tò mò, Thái tử Tùy quốc có dã tâm bừng bừng, lại là người giỏi võ hiếu chiến, vì chuyến Nam chinh lần này mà chuẩn bị suốt hai năm, vì sao hắn lại đồng ý đối quyết cờ trận với ngươi?”

Giang Uẩn ngẩng đầu lên, nói: “Phụ hoàng có thấy những chiếc đèn Khổng Minh trên bầu trời hôm nay không?”

Giang đế vẫn im lặng.

Giang Uẩn nói: “Đó là lễ vật mà hắn tặng cho nhi thần. Hắn, thích nhi thần, nên nguyện ý lui binh vì nhi thần.”

Liễu Công giật mình, không dám tin nhìn Giang Uẩn.

Sắc mặt Giang đế bỗng nhiên lạnh như băng.

“Còn ngươi?”

Một lúc sau, Giang đế lại lên tiếng.

Giang Uẩn bình tĩnh nhìn ông.

“Nhi thần cũng thích hắn, cho nên, nhi thần bằng lòng nghị hòa với hắn.”

Tách trà cầm trong tay Giang đế đột nhiên vỡ tan thành từng mảnh.

Giang đế đứng dậy, đi về phía cung điện, ánh mắt u ám, cúi đầu nhìn Giang Uẩn.

“Ngươi nói lại lần nữa.”

Giang Uẩn ngẩng đầu, đôi mắt đen sáng ngời, vẫn bình tĩnh nhìn Giang đế.

“Nhi thần thích hắn.”

“Sau này bọn ta sẽ ở bên nhau, sẽ sống rất hạnh phúc, nhi thần không phải phụ hoàng, tuyệt đối không lặp lại bi kịch của ngài.”

“Ngươi…”

Lần đầu tiên Giang đế nhìn thấy sự phản nghịch và báo thù trong mắt đứa con trai này, người mà xưa nay vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời ông. Khóe miệng Giang đế co giật, đột nhiên giơ tay lên.

Liễu Công giật mình, vội vàng quỳ xuống nói: “Bệ hạ bớt giận!”

Giang đế hít sâu một hơi, một lúc lâu mới chậm rãi buông tay xuống, phất tay áo đi ra ngoài.

Sở vương Giang Lang còn đang quỳ dưới chân bậc thang khóc lớn, nhìn thấy Giang đế bước ra, lập tức gọi một tiếng “phụ hoàng”, quỳ xuống ôm lấy chân ông.

Giang đế đá gã xuống bậc thang, sau đó bỏ đi.