Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Cổ Đại Hai Kiếp Làm Sủng Phi Chương 73: Thanh minh (cuối)

Chương 73: Thanh minh (cuối)

2:25 sáng – 29/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 73: Thanh minh (cuối) tại dua leo tr

Nghe Lương Tử Vân nói vậy, biểu cảm Lý Cảnh có chút kinh ngạc, hỏi: “Lương Tử Vân, ngươi nói Ngọc Yên hạ độc Trẫm? Nàng hạ dược gì?”



“Đương nhiên là loại dược Uyên Ương này.” Lương Tử Vân nói.



“Ngọc Yên lại đi hạ mị dược Trẫm?” Lý Cảnh vừa nghe, có chút buồn cười, “Trẫm độc sủng mình nàng ấy, nàng ấy có lý do gì phải hạ độc Trẫm?”



Lương Tử Vân lại không cho là đúng, vẫn rành rọt nói: “Nhưng Hoàng thượng chưa từng nghĩ, vì sao ngài lại mê luyến Tề Ngọc Yên đến thế ư? Vì sao mĩ nhân hậu cung không màng, chỉ muốn nàng ta? Hoàng thượng, sở dĩ người như vậy, chính bởi vì nàng ta hạ độc người đó.”



Nghe vậy, Lý Cảnh cười gằn một tiếng, nói: “Trẫm bên cạnh Ngọc Yên hơn một năm, nàng ấy có hạ độc Trẫm hay không, Trẫm lại không biết?”



“Hoàng thượng! Chuyện Tề Ngọc Yên hạ độc người…” Lương Tử Vân vội vàng nói, “Lời này không phải tần thiếp nói, mà là thị nữ Trúc Vận của Tề Ngọc Yên!” Nói xong, nàng ta chỉ tay vào Trúc Vận.



Trúc Vận thấy tình hình như vậy, hoảng sợ, cuống cuồng quỳ xuống trước mặt Lý Cảnh, nói: “Hoàng thượng minh giám, nô tỳ chưa từng nói vậy bao giờ, không biết tại sao Lương tiệp dư lại nói thế.”



“Ngươi còn muốn chống chế?” Lương Tử Vân thấy Trúc Vận không thừa nhận, vẻ mặt dữ dằn nói, “Ngày ấy ngươi với thái y Vương Vị bí mật trao đổi trong Dị Lâm, ta tận mắt chứng kiến Vương Vị giao dược cho ngươi, còn nghe ngươi nói Tề Ngọc Yên được sủng hoàn toàn dựa vào dược này. Sau đó ta có gọi Vương Vị đến, hắn đã nói hết tất cả cho ta! Dược trong túi thơm này cũng là Vương Vị cho ta, nói là dược mà Tề Ngọc Yên cho Hoàng thượng dùng!”



“Hoàng thượng, những lời Lương tiệp dư nói đều sai sự thật.” Trúc Vận dập đầu, nói, “Vừa rồi Hoàng thượng trúng mị độc, thân mình ngay lập tức cảm thấy không khỏe. Hơn một năm nay, Hoàng thượng ở bên nương nương nhà nô tỳ lại chưa từng khó chịu như thế? Sao nương nương có thể hạ độc Hoàng thượng chứ?”



Lý Cảnh biết rất rõ mọi chuyện giữa mình và Tề Ngọc Yên, lúc trước Tề Ngọc Yên tránh né mình như nào, hắn cũng biết, đương nhiên sẽ không tin Tề Ngọc Yên hạ độc để mê hoặc mình.



Thấy Lý Cảnh lạnh lùng nhìn mình, dường như không tin lời mình nói, Lương Tử Vân vội vàng nói: “Nếu Hoàng thượng không tin, có thể truyền thái y Vương Vị tới hỏi.”



Thấy Lương Tử Vân dây dưa không dứt, Lý Cảnh nhíu mày, nói: “Được, nể Cảnh quốc công, hôm nay trẫm sẽ khiến ngươi tâm phục khẩu phục!” Dứt lời quay sang, nói với Thường Hải, “Đi gọi Vương Vị tới!”



“Dạ!” Thường Hải khom người lui ra.



Lãm Nguyệt Đình cách Thái y viện không xa, chưa tới hai chén trà, Vương Vị đã nhận được ý chỉ, gấp gáp chạy tới.



Vừa vào trong đình, Vương Vị trông thấy Lương Tử Vân quỳ trên mặt đất, trên mặt đầm đìa nước mắt. Y sờ sợ, dừng một lúc, sau đó bước tới trước, hành lễ với Lý Cảnh: “Thần gặp qua Hoàng thượng.”



“Vương thái y, Lương Tử Vân nói dược mà nàng ta sử dụng để hạ độc Trẫm, là ngươi đưa cho, việc này là thế nào?” Lý Cảnh hỏi.



Nghe vậy, Vương Vị ngẩng mạnh đầu, nhìn Lý Cảnh, kinh ngạc nói: “Hạ độc? Thần chưa từng đưa cho Lương tiệp dư độc dược, không biết tại sao Lương tiệp dư nói như thế?”



“Vương Vị, ngươi nói láo!” Lương Tử Vân kêu lên, “Dược kia rõ ràng là ngươi đưa cho ta.”



Thấy Vương Vị cùng Lương Tử Vân bắt đầu tranh cãi, Lý Cảnh nhíu mày, sau đó kêu lên: “Thường Hải, đưa túi thơm kia cho Vương thái y xem.”



“Dạ.” Thường Hải lên tiếng rồi cầm túi thơm đưa cho Vương Vị: “Vương thái y, ngươi xem trong túi thơm này có gì khác lạ không?”



Vương Vị đưa tay tiếp nhận túi thơm, ngửi ngửi, biến sắc, nhanh chóng quỳ xuống dập đầu nói: “Cầu Hoàng thượng phân giải rõ ràng! Thần chưa từng đưa cho Lương tiệp dư thứ ác độc này!”



Lương Tử Vân thấy Vương Vị không nhận, hét lớn: “Cái này rõ ràng là ngươi đưa cho ta! Phải rồi, Hoàng thượng, chuyện Vương Vị đến Minh Quang cung đưa thuốc cho tần thiếp, còn có cung nữ của tần thiếp Thu Di có thể làm chứng!”



“Mang Thu Di lại đây!” Lý Cảnh kêu lên.



Rất nhanh, Thu Di liền bị dẫn tới trước mặt Lý Cảnh.



“Thu Di, trước đó vài ngày Vương thái y Vương Vị có đến Minh Quang cung không?” Lý Cảnh hỏi.



Thu Di giống như chưa từng gặp phải loại chuyện này, cả người run bần bật nói: “Hồi, hồi Hoàng thượng có, có việc, việc này ạ.”



Nghe Thu Di nói như vậy, cuối cùng Lương Tử Vân hơi thở phào nhẹ nhõm.



“Vậy, có phải Vương thái y có đưa dược gì cho Lương Tử Vân không?” Lý Cảnh lại hỏi.



“Hồi, hồi Hoàng thượng, Vương thái y có đưa, đưa dược cho, cho Lương tiệp dư.” Thu Di hồi đáp.



“Giờ thì Hoàng thượng biết thần thiếp không nói dối rồi chứ!” Lương Tử Vân hơi nhẹ nhõm trong lòng, nhanh chóng nói, “Mị dược này đúng là Vương Vị đưa cho, hắn còn nói với tần thiếp Tề Ngọc Yên cho Hoàng thượng dùng, cũng là dược này.”



“Thần tới Minh Quang cung, chính là khám chẩn cho Lương tiệp dư, đâu có đưa mị dược cho người?” Vương Vị cãi.



“Tiệp dư, mị dược gì?” Lúc này, Thu Di ngẩng đầu nhìn Lương Tử Vân, vẻ mặt ngơ ngác.



Lương Tử Vân thấy Thu Di nói như vậy, biến sắc.



“Thu Di, nãy ngươi nói Vương Vị cho Lương Tử Vân dược, là cho dược gì?” Lý Cảnh trầm giọng hỏi.



“Hồi, hồi Hoàng thượng, mấy ngày đêm nay Lương tiệp dư cực khó ngủ, nô tỳ thỉnh Vương thái y đến bắt mạch cho Lương tiệp dư, sau đó Vương thái y cho một ít dược hỗ trợ giấc ngủ.” Thu Di nói.



“Đúng thế.” Vương Vị chắp tay nói, “Việc này sau khi thần trở lại Thái y viện có chép lại chuyện bốc thuốc vào sổ sách, nếu Hoàng thượng không tin, có thể phái người kiểm tra sổ xuất nhập khám bệnh tại Thái y viện.”



“Thu Di, sao ngươi lại nói như thế?” Nghe Thu Di nói, Lương Tử Vân sửng sốt, “Ngươi biết rõ Vương Vị đưa cho cái dược Nhiếp Tâm kia cơ mà!”



“Nhiếp Tâm là thứ gì? Tiệp dư, nô tỳ nói sai sao?” Thu Di biến sắc, lo lắng nói, “Nô tỳ nên nói như nào mới đúng?”



Thấy tình cảnh này, Lương Tử Vân rét run trong lòng. Ngẩng đầu, nhìn Tề Ngọc Yên lạnh nhạt nhìn mình, lòng nàng thoáng cái tỏ tường.



Hóa ra, toàn bộ đều là âm mưu của Tề Ngọc Yên.



Nếu Thu Di nói như vậy, khẳng định cũng là người của Tề Ngọc Yên.



Nghĩ lại, ngày đó ở trong Dị Lâm, cũng là Thu Di cố ý dẫn mình theo dõi Trúc Vận. Mà Trúc Vận cùng với Vương Vị cố ý để mình nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người họ, khiến mình tưởng rằng Tề Ngọc Yên dựa vào dược mới được sủng, lại để mình tự tìm Vương Vị, Vương Vị nhân cơ hội đưa mị dược cho mình.



Mà đêm này, nhất định ả Tề Ngọc Yên kia cũng cố ý để mình nghe thấy chỗ đến của Hoàng đế, làm mình cứ tưởng cơ hội đã tới, rồi dùng túi thơm hạ độc Hoàng đế, sau đó ả ta sẽ cùng Trúc Vận xuất hiện vạch trần mình.



Bằng không, tại sao rõ ràng Tề Ngọc Yên tới Khôn Dương cung, mà Hoàng đế mới trúng độc được một lúc đã xuất hiện ở ngoài Lãm Nguyệt đình rồi?



Chỉ có thể nói rằng, ả ta đã sắp xếp kế hoạch đâu ra đó ngay từ đầu.



“Lương Tử Vân, bây giờ ngươi còn lời gì muốn nói nữa không?” Lý Cảnh lạnh mặt hỏi.



Nghe vậy, Lương Tử Vân cười thê lương, nói: “Tần thiếp ngu dốt, bị người làm hại, giờ có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch! Nếu trong lòng Hoàng thượng đã định tội tần thiếp, thế thì tần thiếp cũng chẳng còn gì để nói!”



Thấy Lương Tử Vân chết vẫn không nhận sai, Lý Cảnh sầm mặt: “Chuyện tới giờ này mà ngươi vẫn muốn hắt nước bẩn lên người Ngọc Yên? Đêm nay ngươi hãm hại Ngọc Yên như thế, nàng chẳng những không nhiếc móc ngươi, lại còn không thanh minh cho mình, còn giải vây cho ngươi…”



Tề Ngọc Yên đứng tại bên, nghe đến đó, điềm đạm cười: “Thần thiếp vẫn luốn biết, Hoàng thượng ắt sẽ trả lại trong sạch cho thiếp.”



“Ngọc Yên.” Lý Cảnh nhẹ gọi, sau đó vươn tay, cầm lấy tay Tề Ngọc Yên, dịu giọng nói, “Oan ức cho nàng rồi.”



Tề Ngọc Yên hơi lắc đầu, trên gương mặt vẫn là nụ cười dịu hiền.



“Độc phụ! Hôm nay ngươi hại ta, ngày sau ngươi cũng sẽ không có kết quả tốt đâu!” Lương Tử Vân nhổ nước bọt vào Tề Ngọc Yên.



Nghe Lương Tử Vân mắng chửi, bất giác Tề Ngọc Yên nhớ tới chuyện kiếp trước, cả người run rẩy.



Lý Cảnh cảm giác được nỗi bất an trong nàng, vòng tay ôm lấy eo nàng, ôm nàng vào ngực. Rồi xoay đầu lại, gườm Lương Tử Vân, mắt tối đen, quát to: “Người tới!”



Vài thị vệ ngay lập tức đi vào.



“Đưa Lương Tử Vân đến Chỉ Hoàng cung.” Lý Cảnh nói.



“Ta không đi!” Lương Tử Vân thảm thiết kêu: “Chỗ đó đáng sợ lắm! Ta không muốn đi! Hoàng thượng, người bắt tần thiếp đi Chỉ Hoàng cung, chẳng bằng ban cho tần thiếp một trượng lụa trắng, giải thoát thần thiếp!”



Nghe Lương Tử Vân van xin không ngớt, Tề Ngọc Yên hơi nhăn mi. Dường như tình cảnh khi mình bị Phan Dửu Quân hãm hại nhốt vào Lan Vu cung lại hiện ra.



Nàng dừng một chút, nói với Lý Cảnh: “Hoàng thượng, thần thiếp có một lời, không biết có nên nói hay không?”



Lý Cảnh quay mặt lại, trìu mến nhìn nàng, khẽ giọng nói: “Ngọc Yên có lời cứ nói.”



Tề Ngọc Yên nói: “Nếu Lương tiệp dư không muốn đi Chỉ Hoàng cung, nếu cưỡng ép nàng ấy, nói không chừng nàng ta suốt ngày gào thét, sẽ làm phiền đến mọi người. Nếu Hoàng thượng đã phế bỏ vị phần của nàng ta, hay là đưa nàng ta đến Từ Nguyệt am đi, cho nàng ta sám hối tội lỗi của chính mình trước Phật, tâm cảnh cũng dễ dàng bình ổn hơn. Như thế, mọi người đều thoải mái.”



Tuy Từ Nguyệt am nằm ngoài cung, nhưng điều kiện tốt hơn Chỉ Hoàng cung nhiều. Chỉ là tần phi bị phế trong lãnh cung, nếu có ngày nào đó Hoàng đế nhớ tới, lòng còn thương tiếc, còn có khả năng xoay người. Còn như bị cho ra khỏi cung, sẽ không có cơ hội quay trở lại hoàng cung.



Nghe Tề Ngọc Yên nói, Lý Cảnh trầm ngâm rồi gật đầu, nói: “Vậy theo lời Ngọc Yên, đưa Lương Tử Vân tới Từ Nguyệt am đi!”



Lương Tử Vân đứng tại chỗ, trắng bệch nhìn Tề Ngọc Yên, trong mắt chất chứa căm hận cùng chán ghét: “Tề Ngọc Yên, những gì ngươi đang làm, ông trời nhìn thấy hết, ngươi đối xử với ta như thế tất sẽ có báo ứng!”



Tề Ngọc Yên đưa mắt nhìn Lương Tử Vân, nao nao, cười tươi: “Ta tin, rồi sẽ có ngày nhân quả luân hồi!”



Kiếp trước ta đã chịu sự đau đớn cùng cực, kiếp này, đến lượt ta lấy lại những thứ ta đáng được.



“Dẫn Lương Tử Vân đi!” Lý Cảnh trầm giọng quát.



“Dạ!” Mấy thị vệ kéo Lương Tử Vân đi, Lương Tử Vân vừa giãy dụa, vừa chửi rủa Tề Ngọc Yên: “Tề Ngọc Yên, độc phụ nhà ngươi, ngươi sẽ có báo ứng!”



Lý Cảnh nhướn mày, kêu lên: “Bịt miệng ả ta lại!”



Lập tức có thị vệ giật lấy khăn lụa trong tay Lương Tử Vân, vo thành một nhúm, nhét vào miệng nàng ta, rồi mới kéo tiếp nàng ta đang ú ớ đi.



Sau một lúc, trong trời đêm vẫn văng vẳng tiếng của Lương Tử Vân.



Đợi đến khi mọi thứ lắng xuống, Tề Ngọc Yên mới quay mặt lại, nhìn Hoàng đế, mỉm cười nói: “Hoàng thượng, chúng mình hồi cung thôi.”



Lý Cảnh chăm chú nhìn Tề Ngọc Yên, nắm chặt lấy tay nàng, gật đầu nói: “Ừm.”



“Đêm nay thật mát, chúng mình có nên về không?” Nàng cười.



“Tùy Ngọc Yên đó.” Hắn nhẹ cười đáp.



“Đêm nay Hoàng thượng tới Trọng Hoa cung hay là về Càn Dương cung?” Nàng hỏi.



Hắn quay đầu, lặng yên nhìn nàng, đột nhiên vươn tay, vén một lọn tóc bên má nàng ra sau tai, cười nói: “Hôm nay là lễ Khất Xảo, vốn là ngày lễ cho nữ tử các nàng. Ta tới Trọng Hoa cung, mừng lễ cho nàng.”



Tề Ngọc Yên nghe vậy, tươi cười rạng rỡ nói: “Đa tạ Hoàng thượng.” Nói xong kéo tay Lý Cảnh, bước đi trong đêm tối.



Lý Cảnh đi theo nàng, nhìn nàng thỉnh thoảng quay đầu nhìn mình mím môi cười, trong lòng hạnh phúc.



Nhóm Thường Hải, Trúc Vận cách một khoảng xa phía sau.



Thấy chuyện hoàn thành một cách êm đẹp, Trúc Vận và Vương Vị liếc nhìn nhau, bấy giờ hai người mới thở một hơi nhẹ nhõm.



Trúc Vận vừa đi, vừa dùng khăn lụa chà lau tay mình, trong lòng vẫn cảm giác sợ hãi.



Nếu như lúc ấy Lý Cảnh để Sử Viện Chính kiểm tra tay của cô, sẽ phát hiện có thuốc bột sót lại trong tay cô.



Lương Tử Vân nói không sai.



Kỳ thật, trước khi Lý Cảnh đến Lãm Nguyệt đình, Tề Ngọc Yên đã để người uống thứ mị dược tên “Uyên” kia, chỉ chờ Lương Tử Vân cầm thứ có chứa dược “Ương” cho người ngửi, dược hiệu sẽ phát tác.



Còn dược trong chén trà là lúc Lý Cảnh bảo Trúc Vận kiểm tra chén, cô đã lén bỏ vào. Cho nên khi Sử Viện Chính đến kiểm tra thì chỉ phát hiện trong chén của Lý Cảnh có độc, còn ấm trà và chén trà của Lương Tử Vân thì lại không.



Nói cho cùng, cũng bởi Lý Cảnh quá tin Tề Ngọc Yên, căn bản sẽ không nghi ngờ Tề Ngọc Yên hạ độc người. Bằng không, biết đâu đấy cũng sẽ bảo Sử Viện Chính kiểm tra mình rồi.



Nghĩ đến đây, Trúc Vận lại lau mồ hôi trên trán.



Vừa rồi nghe tiếng Lương Tử Vân gào thét, trong lòng Trúc Vận thoáng chốc cũng có chút không đành.



Nhưng lại nghĩ, nếu Lương Tử Vân không tự mình đi tính kế Lý Cảnh, nàng ta cũng đã sẽ không rơi vào kết cục thảm hại như kia. Nói đến cùng, nàng ta chính là tự làm tự chịu mà thôi.



Hơn nữa, Lương Tử Vân đi Từ Nguyệt am, so với việc sống cả đời trong cung vẫn còn tốt chán.



Nghĩ vậy, cô mới dần dần bình tĩnh lại.