Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 18: Nhân tộc nguyên thủy(3) tại dua leo tr
Chương 18:
Nhân tộc nguyên thủy(3)
*
“Êh!??”
Người nọ kinh ngạc đứng hình, sau đó đưa tay ra cản lại mãnh hổ định phóng tới chỗ bạch dực. Hắn không để ý ánh nhìn của con hổ mà tiến tới một bước phía trước…, mãnh hổ phía sau vẫn giữ nguyên tư thế, gầm nhẹ.
Bạch dực KaiTen nhận thấy hành động của nhân tộc phía dưới, hé mỏ hừ lên cảnh cáo.
“Haha…” Thất thố, nam nhân gãi gãi đầu, đôi mắt xanh lục như phát sáng nhìn chằm chằm KaLa
“..Đừng nói với tôi là … cô cũng xuyên thời gian nhé!??”
“..!” KaLa như bừng tỉnh mà giật nẩy nhẹ một cái, hơi đề phòng nhìn tên nọ. Quả thật khi nhìn mái tóc cùng với đôi mắt, tướng mạo, cô cũng chỉ suy đoán mà thôi, thật không nghĩ tới hắn cũng là người địa cầu!?? Nhớ tới một vài quyển tiểu thuyết từng đọc, cô thử ló đầu ra, dò hỏi:
“Vì sao lại là xuyên thời gian?”
Vì sao hắn lại có thể khẳng định rằng như vậy, mà không phải là xuyên sách hay xuyên không gian, hoặc đại loại kiểu khác.
Hắn nghe thấy thì sửng sốt một lát, nhìn thấy mái tóc màu đỏ đen của cô gái, nhịn không được tò mò hỏi:
“Cô là người..”…
“Phương nam”. KaLa nhàn nhạt ngắt lời hắn.
Hắn há hốc mồm, bạch dực nhẹ nhàng thu cánh, mỉa mai nhìn hắn, tuy nhiên hổ lớn trên phiến đá thì căm tức nhìn KaLa.
KaiTen lần nữa mở cánh che khuất cô, thị uy nhìn hai kẻ phía dưới.
…
EvAn vuốt mặt, cảm thấy đây là lần giao tiếp khó khăn nhất trong đời hắn, nói một câu thì có cần phải tỏ thái độ gắt như vậy không!?
Hắn để giọng nghiêm túc trở lại:
“Hhh… chuyện này dài lắm, nói tóm lại là con thuyền của chúng tôi bị trôi dạt vào đảo này”.
Thuyền?
Cô lần nữa nghi ngờ về vấn đề xuyên không của bản thân, nhưng để chắc chắn hơn, cô muốn tìm hiểu thêm thông tin. Không phải vì cô muốn trở về…mà vì…
..?
Cảm giác ánh mắt ưng của KaiTen đang quan tâm nhìn mình, KaLa thoát ra khỏi suy nghĩ, mỉm cười nhìn hắn.
KaiTen biến hóa nửa người, gương cánh mang KaLa đáp xuống mặt đất.
Thiếu nữ được người chim ôm trọn trong đôi cánh trắng, hạ cánh thong thả như thiên sứ, không thèm để chúa rừng xanh vào mắt…
Mãnh hổ mài móng vuốt vào phiến đá, vẫn chưa hiểu vì sao Evan lại có vẻ mừng rỡ khi gặp được hai kẻ xâm nhập này, rõ ràng nó chưa từng nhìn thấy nhân loại kia có mặt trong bộ tộc của Evan. Đành đứng chôn chân trên phiến đá quan sát họ nói chuyện.
“… Giới thiệu nhé! Tôi là J.Evan, đến từ bộ tộc nhân tộc Tru Uyêng”… Evan hí hửng cười nói, lộ ra nguyên hàm răng trắng, ngược lại khiến người chim mất hứng. Giống như sợ hai kẻ lạ này chộp mất KaLa, hai cánh bọc trọn lấy cơ thể cô.
KaLa giơ tay :” Được rồi… làm ơn nói chậm một chút!”
Ngôn ngữ nửa hiểu nửa không, hắn nói nhanh như vậy, lại vừa nói vừa cười sang sảng, cô không nghe được chữ nào cả.
“…”
May mắn! Evan vẫn sảng khoái, chậm rãi lặp lại.
Bộ tộc nhân tộc duy nhất ở trung tâm khu rừng này, chính là Tru Uyêng. Evan không biết rõ nó hình thành từ khi nào.
Tuy nhiên năm năm trước, thuyền buôn lớn của gia tộc anh ta đã bị bão biển đánh chìm, và anh ta cùng chị gái trôi dạt vào phía Tây Nam đại lục này. Bên đó là một vùng đồi núi vô cùng hiểm trở, may mắn nó gần với bộ tộc Tru Uyêng, rất nhanh anh ta và chị gái có thể tìm đến giúp đỡ.
Evan ngồi chồm hổm trên phiến đá, tay vuốt ve bộ lông dày rậm của con hổ lớn bên cạnh, dịu giọng nói:
“Thật ra nó chính là ân nhân của cả tôi và chị gái.
Tôi thật sự không thích sống náo nhiệt như chị ấy, vì vậy tôi cùng nó chuyển đến phía ngoài bộ tộc mà sinh sống như người tối cổ vậy!”
Evan thở dài: “Mặc dù vậy nhưng cứ cách vài ngày, nếu có con mồi lớn, tôi sẽ gửi đến cổng bộ tộc cho chị ấy…”
KaLa gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Hóa ra không chỉ có mình bản thân là cô đơn trên đại lục lớn này. Vẫn còn có hai người chị em này trôi đến từ địa cầu đó.
Sột soạt…
Nghe tiếng động lạ, mãnh hổ cùng Evan đứng phắt dậy, hắn với tay lấy cây lao cầm chắc.
KaiTen gương đôi cánh che chở KaLa phía sau, lặng lẽ dịch xa ra nơi phiến đá một chút. Khẽ nhíu hàng lông mày, hắn không biết liệu con hổ lớn kia vẫn còn xem họ là kẻ xâm phạm mà đột ngột quay sang tấn công.
Sạt…
Lá cây rơi rụng lả tả, một bóng đen lớn ập xuống mặt đất, hóa thành hình nam nhân cường tráng, quanh thân vẫn có nhiều vết xước nhỏ. Đó không ai khác chính là bằng dực Ân Sát. KaLa hơi kinh ngạc, KaiTen bên cạnh thoáng yên tâm. Nhưng họ càng ngạc nhiên hơn khi mãnh hổ không chỉ không có ý tấn công, mà Evan còn bước tới vui vẻ vỗ vỗ lưng Ân Sát.
Evan cười sang sảng:
“Bằng hữu!! Đã lâu không gặp…”
Ân Sát liếc qua hai người KaLa gật đầu, có vẻ họ vẫn ổn.
Hắn né cái khoát tay thân mật của Evan trước ánh nhìn khinh thường của mãnh hổ. Song, nhìn qua KaLa nói với Evan:
“Đây là hàng xóm của ta, ngươi không cần đề phòng họ.” Câu sau Ân Sát lườm con hổ lớn, có ý nhắc nhở.
Mãnh hổ chỉ nằm sấp, lười phản ứng với mấy kẻ điểu nhân này!
Ân Sát giải thích với Evan rằng hai người KaLa chỉ đơn giản là đến đây xem cuộc sống của bộ tộc nhân tộc, và đương nhiên không có ý xâm phạm. Ân Sát nói, Evan chính là nhân tộc đán tin cậy mà hắn đã nói trước đó.
*
“Việc này đương nhiên tôi sẽ giúp!!”
Evan chìa tay ý định bắt tay với KaiTen, đây hiển nhiên là cách chào hỏi bình thường của hắn. Nhưng bạch dực không thèm liếc mắt…
“Hahah.. nhờ vào cậu rồi!”
KaLa vươn tay bắt để tránh xấu hổ, hơn nữa vẫn còn có vị chúa rừng xanh to bự đang chầu chực ở đấy đấy!
Sực nhớ gì đó, Evan đột nhiên gãi đầu, lúng túng nói:
“À.. nhưng, tốt nhất hai người nên mang theo thực vật trao đổi..” Nếu không có thức ăn mang vào cống nạp thì bộ tộc không dễ gì đồng ý.
Evan thở dài, quy tắc của bộ tộc Tru Uyêng đối với hắn thật sự rất phiền phức. Tuy nhiên, chị của hắn vẫn cứ muốn ở lại sống trong bộ tộc… Evan nhìn sang mãnh hổ đứng bên cạnh, đôi mắt lộ vẻ hơi rối rắm. Giữa người thân là chị và con vật thân thương đã cứu mạng mình, lựa chọn không chút dễ dàng gì…
Bạch dực và bằng dực nhìn nhau trao đổi cái ánh mắt. Cho đến khi được sự khẳng định của Ân Sát, KaiTen có vẻ không tình nguyện để KaLa ở lại chỗ Evan. Hắn cùng Ân Sát nhanh chóng vỗ cánh bay đến một khúc rừng săn dã thú…
Mãnh hổ nhàm chán với KaLa. Đối với nó, giống cái này một chút uy hiếp cũng không có. Muốn ở lại thì cứ ở lại đi. Nó gầm nhẹ nhắc Evan.
KaLa ôm bộ cung tên nhìn sang. Lúc này Evan mới để ý nhìn thấy:
“Đó là cô tự làm sao?”
KaLa gật đầu, hỏi lại:
“Vì sao cậu lại nói tôi làm??”
“Ồ, vì nơi này khi tôi đến, nhân tộc ở đây không hề có vũ khí như là cung hay thương lao này…”(!)
Nói đến đây,
như ý thức được một điều gì đó không ổn, Evan nhăn mày…
“..Hình như… tôi đã làm sai…”
KaLa nhìn hắn như vừa phát hiện ra lỗi lầm, cô hỏi “Sao vậy?”
“Không… có gì!”
Evan thầm cầu nguyện trong lòng, năm năm nay hắn luôn sống như một con người nguyên thủy, cống hiến hết mình cho bộ tộc. Tuy nhiên từ khi hắn gặp Ân Sát, hắn vẫn chưa nhận ra được trên phiến đại lục này có bao nhiêu loài nhân thú(?) Liệu việc hắn đưa nhân tộc phát triển vũ khí như vậy có đúng không???
… Evan nhẹ rùng mình, hắn không dám suy nghĩ tiếp hậu quả và kết quả sau cùng. Nhưng hắn bắt đầu buồn rầu, vì dù thế nào, bộ tộc cũng sẽ gặp tai họa vì hắn… vì hắn sai một điều.
Đừng trách hắn nghĩ nhiều. Gia tộc của hắn trước đó ngầm đấu đá liên miên, tranh giành tài sản, tước vị. Hắn cũng đã sống gần hai mươi hai năm như vậy, không biết suy nghĩ nhiều thì có lẽ hắn đã chết sớm hơn rồi…
Thoát khỏi hồi ức trở về thực tại, được mãnh hổ nhắc nhở, Evan rốt cuộc cũng nhớ ra mục đích sáng nay, hắn vui vẻ quay sang nói với KaLa:
” Quên nói cho cô điều này, mấy hôm trước hai chúng tôi vừa phát hiện ra một con mồi kha khá là lớn.”
Evan chỉnh sửa lại một chút ngọn lao của mình, KaLa rốt cuộc cũng nhìn thấy chất liệu của nó, cô chỉ khẽ hạ mắt, vờ như không để ý hỏi:
“Rồi sao nào?”
Evan tiếp tục :” Đương nhiên chúng tôi sẽ bắt lấy nó! Tôi nghĩ lượng thịt của nó thậm chí có thể đủ cho một gia đình 10 người ăn cả tuần!”
Evan bắt đầu dạt ra mớ cây bụi cản đường, KaLa bước theo hắn, hổ lớn chậm rãi đi phía sau quan sát xung quanh. Evan lại nói:
“Con rắn đó hiện tại đang rất yếu ớt, hôm trước cả hai chúng tôi vây bắt nó mà nó vẫn có thể trốn thoát được!.. Lần này lão hổ phát hiện ra nó bị kẹt ở một cái hang dưới lòng đất cách đây không xa lắm. Tôi tin lão hổ theo đã theo dõi vô cùng chính xác!! Cho nên hôm nay….”
Evan vừa đi vừa luyên thuyên nói, nhưng nói chưa hết, thì câu hỏi của KaLa chen ngang, có vẻ hơi hốt hoảng và hơi nghi hoặc:
“Khoan đã!? Con rắn đó có lớn không?”… KaLa chắc chắn rằng mình đã nghe Evan nói muốn đi săn một dã thú, và nó là một con rắn!
Vốn dĩ lúc nãy cô hoàn toàn không để ý lời huyên thuyên của Evan. Tuy nhiên nhắc tới một con rắn, lòng cô dấy lên ngọn sóng. Đừng đùa với cô! Từ lúc đặt chân lên đại lục này, chỉ có một con rắn mà cô biết đến, và nhìn thấy…
Evan nghe cô hỏi thì hơi sửng sốt ra, suy nghĩ lại tưởng cô sợ hãi hoặc không quen thuộc địa hình nơi này, hắn chậm rãi nói:
“Cô không cần lo lắng, thứ đó hôm trước đã bị chúng tôi thương tổn đến, hiện giờ nó còn đang trong giai đoạn lột xác, lực uy hiếp cũng không đáng nhắc đến..!”
Evan càng nói càng vui mừng, nhưng cô thì ngược lại. Hai người một trước một sau đi theo mãnh hổ. Một vài nhánh cây vướng vào áo KaLa gây xước, nhưng suy nghĩ của cô hiện giờ đang mơ mơ hồ hồ, không để ý, chỉ theo bước chân người phía trước.
Lột xác!? Rắn trong giai đoạn lột xác là yếu ớt nhất, điểm này cô biết.
Tuy nhiên cô vẫn muốn đi cùng một người một hổ này, để xác nhận lại,
.. liệu có phải là Tử Xà..
?
(*Kế tiếp->..)