Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 60: Bị cắn thôi mà tại dua leo tr
Chương 60: Bị cắn thôi mà
♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚
Chuyện là mình check thử rồi nhưng có vẻ tác giả (lại) gõ sai số chương rồi (không phải lần đầu=)))) vì từ đây đến cuối truyện sẽ viết tiếp theo số này nên mình cũng lười sửa quá, mọi người thông cảm.
Lưu Nguyên không chịu nổi bầu không khí ngọt dính của hai người nữa, dứt khoát bảo: “Muốn đi thử vai thì đi, thử qua thì không cần đi show truyền hình trước nữa, đừng cứ để người ta chờ mãi. Nhưng trước tiên để anh nói thẳng, Hà Vân Túy đã định là đóng vai côn đồ rồi, hai người muốn đi thì phải chung sống hòa hợp với hắn nhé.”
Kỷ Cảnh Hiên đưa tay vuốt ve mũi Quý Huyền Nguyệt: “Anh muốn đi thì em đi, tuy em chưa diễn bao giờ nhưng anh trai em bị bệnh tự kỷ, em sống cùng ảnh lâu rồi, vẫn có thể biết đại khái.”
“Vậy cứ kệ chuyện của Hà Vân Túy đi, mình đi thử vai trước đã.” Quý Huyền Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, dùng kịch bản che mặt lại: “Nhỡ đâu em đậu thì phải diễn cảnh giường chiếu với Hà Vân Túy.”
Kỷ Cảnh Hiên cười khẩy: “Đúng lúc nhân cơ hội này cho hắn đoạn tử tuyệt tôn luôn.”
Cảnh giường diễn thế này thì đắp chăn vào ai mà biết chuyện gì xảy ra, nhân cơ hội đá Hà Vân Túy một cú quang minh chính đại để gã đoạn tử tuyệt tôn cũng xem như là một chuyện tốt rồi.
Hai người thương lượng với Lưu Nguyên một chút, cuối cùng quyết định nhất trí đi thử vai, lần này Quý Huyền Nguyệt thật sự không muốn mất đi cơ hội quay kịch bản của Tần Thế. Quý Huyền Nguyệt thích đóng phim, nhưng vì kĩ năng diễn có vấn đề nên chưa hề nhận được kịch bản nào tốt, cái nào cũng là phong cách quân tử dịu dàng nhẹ nhàng như ngọc, vất vả lắm mới có kịch bản và nhân vật hay, đương nhiên sẽ muốn liều một lần.
Kỷ Cảnh Hiên cũng không phải xuất thân từ khoa diễn xuất nhưng vì xuất thân là boygroup nước ngoài, bên đó debut nghiêm khắc, cơ hội cũng không nhiều nên đòi hỏi kỹ thuật diễn và ca hát tốt mới được lên sân khấu. Mà dù sao bọn họ cũng không được lên sân khấu, thay vào đó có thể diễn phim thần tượng để tăng độ tồn tại, hiển nhiên kĩ thuật diễn của Kỷ Cảnh Hiên cũng không tồi, hay nghiêm túc mà nói thì so với Quý Huyền Nguyệt xuất thân chính quy thì kĩ năng diễn của hắn cũng phải hơn một bậc, nếu không đã không thể lừa anh xoay vòng vòng.
Hai người thương lượng một chút rồi tĩnh tâm chờ ngày casting.
Vì để càng hiểu rõ thêm về nhân vật bệnh tự kỷ, hai ngày sau Kỷ Cảnh Hiên tự mình đi gặp Kỷ An. Còn Quý Huyền Nguyệt hai hôm rồi đều bị Lưu Nguyên sắp xếp ở công ty luyện tập kĩ năng diễn, thấy thế cũng lén lút chạy theo sau.
Hai người không gặp nhau đã hai ngày, vừa thấy nhau thì như củi khô gặp lửa, Kỷ Cảnh Hiên tạm thời gác lại ý định trước, trực tiếp lừa Quý Huyền Nguyệt phóng xe về nhà.
Trên đường đi Quý Huyền Nguyệt vẫn không nhận ra chuyện bất thường, mặt mày hớn hở khoe với Kỷ Cảnh Hiên: “Không ngờ giáo viên đó lại bắt anh luyện tập một giây rơi lệ, còn bắt anh đối diện TV luyện tập biểu cảm nữa, hai ngày rồi chẳng cho anh nói chuyện, bảo anh học ngôn ngữ của người câm điếc, tuy là không khó nhưng mà chán quá à, may là anh chạy trốn được.”
Kỷ Cảnh Hiên gật đầu, xe vững chắc ổn định ngừng trước vạch chờ đèn đỏ.
Hầu kết Kỷ Cảnh Hiên nhẹ nhàng chuyển động, nghiêng đầu nhìn về phía Quý Huyền Nguyệt, anh vẫn còn đang lảm nhảm không dứt, miệng nhỏ mấp máy, đôi mắt lạnh nhạt ngập tràn hình bóng của hắn.
Kỷ Cảnh Hiên cúi người, nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi Quý Huyền Nguyệt. Hắn thuần thục cạy môi lưỡi anh ra, anh bị Kỷ Cảnh Hiên hôn đến hoa mắt chóng mặt, mơ mơ màng màng nhận lấy nụ hôn triền miên này.
“Em lái xe về nhà đã, còn một con phố nữa thôi, Quý ca ca, chúng ta phải làm chuyện của người yêu trước đã.”
Kỷ Cảnh Hiên buông Quý Huyền Nguyệt ra, ngón cái xoa xoa khóe môi anh, hắn gạt đi vết nước ở bên rồi liếc nhìn gương mặt đỏ ửng, hốc mắt ướt át của Quý Huyền Nguyệt. Đèn đỏ chớp nháy rồi chuyển sang xanh, như là Quý Huyền Nguyệt cũng đã bật đèn xanh cho hắn, khóe môi Kỷ Cảnh Hiên cong dần.
Lái xe trở về nhà như ý nguyện.
Về đến nhà, cửa đóng then cài, hai người chính là người yêu.
Mới vừa khai trai đã phải nhịn đói hai ngày, là ai cũng sẽ không chịu được. Kỷ Cảnh Hiên vươn tay cởi áo khoác cho anh, bàn tay luồn đến tận cùng chạm vào làn da mềm mại ấm áp của Quý Huyền Nguyệt, hắn lần theo vòng eo bên hông, vuốt ve phía sau rồi ấn dọc eo dưới của anh.
Quý Huyền Nguyệt rên một tiếng, duỗi tay đấm Kỷ Cảnh Hiên một cái rồi oan ức rằng: “Đau quá.”
Không biết hai người làm bao lâu, Kỷ Cảnh Hiên nói chỉ làm một lần xả stress, kết quả hắn lại cứng rắn bảo Quý Huyền Nguyệt thay đổi tư thế mấy lần, kích thích Quý Huyền Nguyệt thành một giây rơi lệ*.
(Câu này tạm thời hiểu được theo hai hướng: 1 giây đã bắn với 1 giây đã khóc=))))
Sáng sớm xuất phát nhưng đến tận buổi tối hai người mới đến nhà họ Kỷ, bị chơi đến mệt mỏi nên Quý Huyền Nguyệt không chịu nổi mà gà gật trên xe, bên eo còn lót một cái gối đầu nhỏ. Kỷ Cảnh Hiên cẩn thận lái xe, vết răng trên vai bị Quý Huyền Nguyệt đóng dấu đã bôi thuốc, tản ra một mùi hương thoang thoảng.
Xe dừng rồi Kỷ Cảnh Hiên mới gọi Quý Huyền Nguyệt, bị anh trừng một cái cũng không phản bác lại. Nhưng tất thảy những chuyện này đều bị tiêu tán sau khi Quý Huyền Nguyệt nhìn thấy trang viên nhà họ Kỷ, có vẻ con trai của nhà giàu nhất làm bậy thì cũng rất dễ được tha thứ.
(Trang viên: một khu phức hợp gồm tòa nhà cổ và vườn hay mảnh đất thuộc về nó, ở châu Âu thì còn gọi là manor ấy)
Nhà họ Kỷ không phải biệt thự mà là trang viên, trung tâm là một lâu đài mái vòm mang phong cách đậm chất châu Âu, trước trang viên là một con đường đá nhỏ được quét tước sạch sẽ, ven đường là những loài hoa đủ loại kiểu dáng, con đường nhỏ được phân thành ba nhánh; một cái dẫn đến vườn hoa của căn biệt thự nhỏ, phòng nhỏ của Kỷ An nằm ở đó, một phía nữa dẫn qua con suối nước nóng bí ẩn, nhánh cuối cùng là thông đến đường băng ở sân sau, nơi ba chiếc trực thăng tư nhân đang đậu.
Lúc nghe Kỷ Cảnh Hiên giới thiệu, Quý Huyền Nguyệt đã bị cảnh đẹp của cái trang viên này hấp dẫn.
“Bỗng nhiên anh cảm thấy cắn em như đang cắn một khối vàng lớn.” Quý Huyền Nguyệt nắm tay Kỷ Cảnh Hiên, lười nhác dựa lên người hắn: “Em như một đống đồ cổ biết đi ấy, đắt quá đi mất, anh không xứng với em gì cả.”
“Anh cảm thấy đắt giá là được. Nhà em giàu ba đời, ông nội em thích trồng trọt, ba mẹ kinh doanh, thường thì sẽ không hay ở nhà, anh ba em bệnh tự kỷ, anh hai quản lí gia sản của ba, trợ giúp cho ông, quản lí rất nhiều chi nhánh công ty, ảnh rất bận nên hôm nay không có nhà.” Kỷ Cảnh Hiên nói: “Đừng lo lắng, em nói rồi, anh xứng đáng với mọi thứ tốt nhất trên đời, là em không xứng với anh.”
“Ý của em là ba mẹ, ông nội với An An đều ở nhà? Chúng ta đến đây gặp An An mà, sao lại trở thành, thành gặp người lớn rồi… Hức, anh sợ lắm, anh về đây.” Quý Huyền Nguyệt duỗi tay đẩy Kỷ Cảnh Hiên, khẽ cắn môi, dáng vẻ như một bé đáng thương.
Kỷ Cảnh Hiên nửa đẩy nửa kéo Quý Huyền Nguyệt lên trước rồi giải thích: “Lúc em nói với mẹ thì chỉ có An An ở nhà thôi, em nói xong thì cả nhà đều về rồi, mình còn bận chuyện nên đến trễ, họ cũng đủ thời gian trở về nữa… Cho nên, Quý ca ca, ăn một bữa cơm thôi, nếu anh để ý thì lần sau chúng ta chính thức gặp bố mẹ sau nhé, lần này xem như ăn cơm bình thường thôi.”
“Em cho là chuyện này có thể tùy tiện có lần sau à?” Quý Huyền Nguyệt lườm Kỷ Cảnh Hiên một cái: “Sao em không nói cho anh, anh chẳng mang theo gì cả.”
Kỷ Cảnh Hiên cười cười lấy lòng, chườn mặt dẫn Quý Huyền Nguyệt vào cửa. Vừa đến Quý Huyền Nguyệt lập tức ngoan ngoãn chào hỏi bố mẹ Kỷ, ông nội và An An, còn có cả một người đàn ông tuấn tú không biết tên, anh cũng gật gật đầu tỏ vẻ chào hỏi.
“Nguyệt Nguyệt tới rồi, ngồi đi, ngồi đi.” Mẹ Kỷ bỏ bộ dạng nông thôn là một thân bảo dưỡng cực tốt, nét quyến rũ còn nguyên; dù trang điểm nhẹ nhàng vẫn rất duyên dáng và sang trọng.
Quý Huyền Nguyệt gật đầu mới nói: “Cháu đến vội quá không mang theo gì ạ, xin lỗi bác gái.”
Ba Kỷ lắc đầu: “Không sao, chúng ta cũng không thiếu gì, đến là đã có lòng rồi.”
“Chào ông ạ.” Quý Huyền Nguyệt không biết chào hỏi như thế nào, bỗng dưng khom lưng cúi đầu làm ông lão cười không khép miệng được.
“Cảnh Hiên tìm đứa nhỏ này ở đâu đấy? Vui tính phết.”
Còn một người âu phục phẳng phiu ngồi bên cạnh Kỷ An, bàn tay anh ta đặt trên lưng ghế của Kỷ An, tựa như cả người cậu bị bao trong vòng vây của anh, mang một tư thế chiếm hữu.
“Em trai…”
Ngay khi Kỷ An vừa thấy Kỷ Cảnh Hiên thì đã đứng lên, tiến về phía hắn rồi ôm chầm lấy, trong trạng thái phấn khích hiếm hoi, cậu ngửi ngửi mùi trên quần áo hắn rồi lo lắng nói: “Em… Bị thương.”
“Làm sao bị thương.” Mẹ Kỷ lo lắng đi đến: “Cho mẹ xem.”
Kỷ Cảnh Hiên: “… Không cần đâu, con không bị thương.”
“Cho mẹ anh xem đi.” Ba Kỷ nói: “Nếu không thì mẹ anh phải lải phải cả đêm đấy.”
Con có thể nói chỉ là trên giường dùng sức hơi quá mới bị Quý Huyền Nguyệt cắn một cái không?