Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 39: Muốn bên anh 🍓 tại dua leo tr
Editor: Mứt Chanh
Ngu Vãn bị câu hỏi của anh làm cho sửng sốt nên tạm thời rời khỏi cảm xúc tức giận.
Cô cắn môi nhớ lại.
Vừa rồi lúc cô lướt diễn đàn, nhìn thấy nhiều câu trả lời ồn ào nói bọn họ ở bên nhau như vậy, cô chỉ cảm thấy thẹn thùng quá đi.
Nhưng hình như quả thật không có không vui, một chút cũng không có.
Trong xe nhất thời yên ắng. Tài xế ngừng xe ở cửa khu dân cư nhà Lục Thức và nhắc nhở: “Cậu nhóc tới rồi.”
Lục Thức không nhúc nhích, anh còn có chuyện muốn nói với Ngu Vãn, vì thế nói với tài xế: “Cháu không xuống, chú tiếp tục lái về phía trước đi.”
Tài xế lại khởi động phanh xe.
Thời gian này không kẹt xe, con đường dễ lưu thông, còn nhanh hơn bình thường rất nhiều, chưa đến nửa tiếng thì xe đã chạy đến khu biệt thự.
Lục Thức cầm điện thoại thanh toán tiền, xách chiếc cặp trong lòng cô vào tay mình rồi đẩy cửa xuống xe.
Ngu Vãn cũng đi theo xuống xe.
Hai người cùng nhau vào khu dân cư, anh đi ở phía trước, cô đi theo anh từng bước nhỏ ở phía sau.
Ngu Vãn cảm thấy chắc anh có chuyện muốn nói với cô, lờ mờ có thể đoán được một chút nhưng mặt cô hơi ửng hồng, hơi thẹn thùng khi suy nghĩ sâu xa.
Đi đến bên hồ nước, Lục Thức đột nhiên ngừng bước.
Ngu Vãn đang trong lúc miên man suy nghĩ nên cúi thấp đầu, cũng không nhìn đường mà đi thẳng về phía trước.
Anh đột nhiên dừng lại, thiếu chút nữa cô đã muốn va vào lưng anh. Cũng may cuối cùng cô kịp thời dừng xe.
Cô càng thêm ngượng ngùng, hai má trở nên ửng đỏ.
Lục Thức đứng không nhúc nhích cho cô một bóng đen trước mặt.
Cô đành phải ngẩng đầu lên, ánh mắt ngước lên trên từng li từng tí mới nhìn thấy khuôn hàm góc cạnh và sóng mũi cao của anh.
Cho đến khi trông thấy đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh, cô không cử động nữa.
“Ngu Vãn.”
Cô nghe thấy anh gọi tên mình thì nhẹ nhàng “dạ” một tiếng, mang theo tí giọng mũi, mềm mại.
Lục Thức cúi đầu đối diện với cặp mắt hạnh đen lúng liếng của cô gái. Đôi mắt của cô rất sạch sẽ, trong trẻo và sáng ngời, cứ như lần đầu tiên anh gặp được cô vào một đêm mưa rào giữa mùa hè năm ngoái.
Hai bàn tay nhỏ nhắn khẽ nắm lại buông thõng xuống bên hông Ngu Vãn, lông mi cô thật dài tựa cánh bướm, không ngừng run rẩy, tiết lộ ra vẻ rụt rè e lệ nơi đáy lòng của cô gái.
Vốn Lục Thức cũng còn muốn chờ thêm một chút, chờ cô lớn thêm một tí, chờ quan hệ giữa hai người gần gũi thêm chút nữa.
Nhưng không còn cách nào cả, quá thích. Vừa nghĩ đến cô, anh đã cảm nhận được không khí anh hít thở đều ngọt ngào, cô khẽ mỉm cười với anh một tí thì trái tim anh đã theo đó rung động.
Anh thật sự nhịn không nổi nữa.
Anh muốn nắm tay cô, muốn ôm cô, muốn trộm cô bé tốt thế kia về nhà giấu đi.
Vì thế anh định mượn cơ hội này để nói rõ ràng với cô.
Lục Thức nhìn cô, giọng điệu nghiêm túc, lời nói cũng có nề có nếp tựa như đang đọc giấy cam đoan gì đó: “Sau này tôi sẽ nỗ lực học tập hơn, trở nên tốt hơn. Lỗ tai tôi……”
Nói đến đây, anh bỗng dừng lại, “Chờ sau khi tốt nghiệp tôi cũng sẽ ra nước ngoài trị liệu, tôi sẽ không để cho người khác chê cười em là ở cạnh bên một người tàn tật nữa.”
Ngay cả phim phim truyền hình Lục Thức cũng ít xem, huống chi là những bộ phim thần tượng đốn tim thiếu nữ.
Anh không biết nam chính trong TV tỏ tình thế nào với nữ chính, cũng không biết nói những lời lãng mạn và văn hoa kia.
Giờ này khắc này, anh chỉ hận không thể móc trái tim của mình ra cho bé con xem.
Để cô tin tưởng cô và anh ở bên nhau, anh sẽ đối xử rất tốt với cô, không để cô chịu đựng một chút xíu tủi thân nào.
Gần đến mùa hè, lá sen trong hồ đều xếp kề nhau, phóng tầm mắt nhìn thì cả một hồ là một màu xanh biếc.
Còn chưa tới thời kỳ nở hoa, từng cây hoa sen dáng ngọc yêu kiều vươn mình ra khỏi lá sen, nở ra những nụ hoa non nớt màu hồng.
Chuồn chuồn lượn vòng trên hồ nước, gió chiều thổi lướt qua đưa theo hương lá sen thoang thoảng.
Ngu Vãn đứng bên lan can, bên tai là giọng nói khàn khàn trịnh trọng của chàng trai.
Anh cụp mắt, nói tiếp: “Chờ lên đại học tôi sẽ học tài chính, sau này cũng sẽ học quản lý công ty, tôi sẽ kiếm rất nhiều tiền cho em tiêu, sẽ không để em đi theo tôi chịu khổ.”
Lục Thức càng nói thì cổ họng càng khô khốc, trong lòng từ trên xuống dưới đều cảm nhận được sự khẩn trương chưa từng có bao giờ.
Cô bé đứng trước mặt là người đầu tiên anh rung động, thích đến tận xương tủy.
Anh không biết nói lời ngon tiếng ngọt gì đó, ý tưởng rất đơn giản, thích một người chính là phải tốt với cô, liều mạng bảo vệ cô cho tốt, sau đó kiếm tiền khiến cô sống thật tốt.
Ngu Vãn nghe thấy thế thì thẹn thùng, ngẩng đầu lên rồi chậm rãi cúi thấp xuống, cắn môi im lặng không lên tiếng mà nhìn mũi chân mình.
Nhưng đáy lòng cô thật ra lại có hơi muốn cười.
Khi còn nhỏ cô đã từng xem rất nhiều phim thần tượng với mẹ, lúc nam chính thổ lộ, hoặc là ở dưới bầu trời đêm đầy sao, hoặc là trong vòng đu quay có pháo hoa.
Có đôi khi còn sẽ bắt đầu ôm nữ chính vào trong lòng, hoặc là một chút kobe-don gì đó.
Hiếm khi nào lại giống như hai người bọn họ bây giờ…
Đến gần cửa nhà, hai người vẫn cứ đứng không nhúc nhích. Anh tỏ tình với cô, nói cái gì mà sau này muốn kiếm thật nhiều tiền cho cô tiêu.
Nam chính nhà ai sẽ thổ lộ như vậy chứ, người ta đều nói mấy lời tình ái đó.
Ngu Vãn cúi đầu, nhẹ nhàng cười cong mí mắt, trong lòng cô ấm áp có loại cảm động nói không nên lời.
Cô biết anh đang rất nghiêm túc lên kế hoạch cho tương lai với cô. Mà chuyện anh đã đồng ý với cô từ trước đến nay đều chưa từng nuốt lời.
Anh nói muốn thi vào một lớp với cô thì thật sự rất cố gắng học tập, từ mấy cái tên đếm ngược trong khối thi cử đến bây giờ hơn 100.
Anh nói trận bóng rổ này sẽ giành cho cô huy chương thì dùng hết toàn lực ở sân thi đấu, chảy mồ hôi cả người.
Huy chương vàng kia còn treo trên người cô, kề sát trên ngực cô nặng trĩu, không chỉ là trọng lượng của huy chương vàng mà còn len lỏi tâm ý của anh.
Lục Thức nhìn từ góc độ của mình thì chỉ có thể thấy phần tóc đen nhánh của cô gái.
Trái tim anh đập nhanh hơn, các ngón tay của anh nắm chặt lại, giọng nói do khẩn trương và thấp thỏm mà trở nên căng thẳng.
Anh muốn chứng minh với cô bản thân không nói sai: “Ngu Vãn, tôi thật sự sẽ trở nên rất tốt, cho nên, nếu lần này thi cuối kỳ tôi thi vào A1 thì em ở bên tôi có được không?”
Nói xong, chỉ thấy cô bé cuối cùng cũng ngẩng khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên nhưng lại lắc đầu về phía anh.
Lục Thức cảm thấy trái tim mình bị bóp chặt, có cảm giác nghẹt thở không thể thở nổi.
Nhưng anh không muốn chết tâm, cũng không muốn từ bỏ như vậy.
Anh liếm vành môi dưới khô khốc, giọng nói chất chứa lời cầu xin hèn mọn: “Bằng không em suy xét thêm một chút, có lẽ bây giờ quá hấp tấp, em còn chưa nghĩ xong. Ngày mai tôi hỏi lại em.”
Lục Thức nhét vào trong lòng cô chiếc cặp anh đang xách rồi xoay người sải bước đi.
Anh không muốn nghe thấy cô từ chối, càng không muốn nghe thấy cô nói “Em không thích anh, trước đó em đối xử tốt với anh chỉ là bởi vì cảm kích ân cứu mạng của anh”.
Nó còn khó chịu hơn một nhát dao đâm vào tim anh.
Ngu Vãn đột nhiên bị nhét cặp sách:?
Này, sao lại thế này dạ? Cũng không đợi được đáp án của cô đã đi rồi sao?
Anh vẫn cứ sải những bước lớn, cô chỉ sửng sốt trong chốc lát thì chàng trai đã đi được một quãng đường dài.
Ngu Vãn chỉ phải chạy chậm đuổi theo.
Lục Thức cảm giác vạt áo phía sau bị túm lấy, anh đành phải quay đầu lại, đối diện với cặp mắt ngấn nước hiển hiện một xíu tủi thân của cô bé.
“Sao anh lại như vậy, cũng không nghe em nói cho hết lời.” Giọng cô nhẹ nhàng, âm cuối chứa đựng sự oán trách, cũng như là đang làm nũng.
Tóm lại là rất thân mật.
Lục Thức cứng đờ người, hơi không nắm chắc được ý của cô.
Ngu Vãn chớp mắt, nói gằn từng chữ một: “Em lắc đầu có ý là ở trong lòng em anh đã cực kỳ tốt rồi.”
“Cho nên không cần chờ đến kỳ thi cuối kỳ, bởi vì mặc kệ anh có thi vào A1 hay không……”
Hơi thở anh dừng lại.
Vui sướng giống như muốn phá đất chui lên, hạt giống sắp mọc thành đại thụ che trời, nhưng còn có một chút không xác định khiến anh không dám nhắc tới vui vẻ sớm.
Giây tiếp theo, anh nghe thấy giọng nói ngọt ngào và nghiêm túc của cô gái nhỏ, từng chữ đều nói rõ ràng.
“Em cũng muốn ở bên cạnh anh.”