Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 45: Đắng cay và chua chát tại dualeotruyen.
Hai mươi phút trước.
Hết tiết hai buổi chiều, Thảo kéo Châu ra chân cầu thang, dúi tay nhau chiếc điện thoại Iphone 11 bị vỡ, trên màn hình khoá vẫn hiện rõ dòng thông báo từ Messenger ngày hôm qua.
Trùm trường
“Chiều mai, trốn tiết thể dục lớp mày, phòng câu lạc bộ mĩ thuật, tao chờ!”
Việc đầu tiên làm Châu ngạc nhiên không phải nội dung của dòng tin nhắn mà là lí do vì sao chiếc điện thoại lại nằm trong tay Thảo.
– Tao tưởng cô Thu đập vỡ rồi mà.
– Suỵt!
Thảo bịt miệng Châu lại, thì thầm thì thầm:
– Iphone 11 sao mà dễ hỏng như thế được. Tao trộm được từ phòng giáo viên đấy!
– Mày gan nhờ?
– Hôm qua lúc bọn mày viết xong bản kiểm điểm rồi ý, tao đem nộp cho cô. Cái điện thoại lúc đấy để trên bàn, tại tao thấy cái tin nhắn này nên lúc cô Thu không để ý, tao cuỗm luôn.
– Vãi linh hồn, thế mà không bị phát hiện à?
– Không biết, mà biết cũng kệ. Hình như cô Thu không truy cứu, nên chắc không sao đâu.
– Mày ghê gớm thật đấy Thảo!
Châu lắc đầu nhìn Thảo bất lực. Con nhỏ bạn thân trước mặt Châu đây ý, bình thường là đứa nhát cáy nhất, thế mà cũng có ngày dám lấy điện thoại từ tay giáo viên chủ nhiệm. Không biết nên ngán ngẩm hay khâm phục nữa. Thảo ơi là Thảo!
Rồi Thảo lại chìa cái dòng tin nhắn từ người mang biệt danh “Trùm trường” ra, hươ hươ thật lực trước mắt Châu, gằn giọng:
– Nhưng mà vấn đề không phải là tao trộm điện thoại mà là cái này này! Cái tin nhắn này này! Mày hiểu không?!!!
– Ừ, rồi sao?
– Mày có nhớ hôm qua tao với mày thấy con Ly bị bắt nạt ý, mày chả không cho tao ra can ngăn còn gì, xong mày còn bảo tao phải giả vờ như không biết chuyện con Ly bị đánh nhớ. Rồi tao với mày còn nghe lén thằng Tuấn Anh với cái bang nhóm “Thiên Hậu” gì đấy nói chuyện cơ mà! Thế mà mày không hiểu gì à? Mày có còn là Châu thiên tài thông Minh xuất chúng của tao không?
– Hi hi, nhưng mà liên quan gì đến cái tin nhắn này?!
Thảo thở dài. Bình thường Châu cực kì tâm lí, và cũng cực kì hiểu chuyện, nhưng đôi lúc não nó bay mẹ sang hành tinh nào rồi ấy. Bởi thế Thảo mới hay chửi Châu là thông minh đột xuất, ngu bất thình lình. Thảo bắt chước Tuấn Anh, cốc vào trán Châu, đưa tay chỉ chỏ vào màn hình điện thoại:
– Mày không thấy cái bà Kim trùm trường gì đó hẹn Tuấn Anh đến phòng câu lạc bộ mĩ thuật à? Hai người đó chắc chắn có gì không ổn.
– Ừ, không ổn thật, sao không đợi hết giờ mà ra quán trà chanh nào nói chuyện công khai, lén lút thế làm gì.
Thảo đắc chí, cuối cùng cũng khai sáng cho Châu hiểu ra mấu chốt của vấn đề. Thảo vuốt cằm suy tư, phán đoán:
– Có hai nguyên nhân, một là yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, hai là liên quan đến cái người Tuấn Anh tìm.
– Thằng Tuấn Anh tìm ai?
– Tao cũng không biết, chắc là cái người hôm qua trong ảnh mà nó giơ lên ý. Đứng xa quá tao không thấy rõ.
– Àaa, hiểu hiểu hiểu.
– Tao nghĩ là thằng Tuấn Anh lại muốn tìm hiểu về em gái nào để tán tỉnh nên mới nhờ nhóm mấy người đấy á. Hay là muốn hỏi gì về Gia Linh nhỉ?
– Mày đang ghen hả Thảo?
Bị Châu nắm thóp, Thảo chột dạ nín thin thít, xua xua tay phủ định. Nhưng mà chả giấu nổi Châu, mấy đứa khi yêu lạ thật, tại sao cứ nghĩ đến crush là lại phải liên quan đến đứa con gái khác nhỉ? Loạn hết rồi, thằng Minh con Ly thường ngày đầu óc không đến nỗi mà khi thích một người lại trở nên ngáo chè, còn con Thảo bình thường đã ngu, khi yêu còn óc chó hơn.
– Châu này, tao có một thứ hay ho.
Thảo nở nụ cười ma mãnh ra làm Châu sởn hết gai ốc. Thấy chưa, Hoa Anh Thảo điên mẹ rồi. Nó giơ lên một chiếc chìa khoá màu bạc, lúc lắc lúc lắc trước mặt, cười tủm tỉm:
– Chìa khoá kho chứa tranh.
– Đừng nói là mày muốn nghe trộm nhớ?
– Ừ, đúng thế!
– Mày thần kinh à? Đừng nói luôn là rủ cả tao vào vụ này nhớ?
– Ừ!
– Mặc dù tao cũng tò mò giống mày nhưng nghe lén người khác nói chuyện không được đâu.
– Thôi, làm người xấu một ngày thôi, không sao đâu mà.
Thảo nài nỉ Châu cạn cả nước dãi, Châu thì phân vân lắm. Thảo muốn nghe Tuấn Anh với “trùm trường” nói chuyện, liên quan đéo gì tới Châu đâu. Cùng nó làm việc này đúng là quá tọc mạch và xấu tính nhưng không phải là phạm pháp, thôi thì nể tình bạn bè, có vui chia vui. Châu buông xuôi hết mọi liêm sỉ của bản thân để chạy theo Thảo, gật đầu chấp thuận:
– Một lần này thôi, nhớ đấy! Nhưng sao mày không rủ thêm con Ly?
– Dở à? Rủ nó để bà Kim táng chết mẹ à?
– Ờ….
…
Quay trở lại thời điểm hiện tại, Tuấn Anh đơ người một lúc, kiểu không thể tin nổi vào trước mắt mình, ngoài đời mà sao cứ như phim điện ảnh thế này nhở? Cái Thảo với cái Châu làm thế quái nào mà chui được vào phòng tranh? Đơn giản bởi vì Thảo là một trong những thành viên ưu tú của câu lạc bộ mĩ thuật, giữ chìa khoá là chuyện bình thường. Nhưng Tuấn Anh thì không biết điều đó, nó trố mắt lên nhìn Thảo:
– Mày từ đâu hiện hồn về đấy?!
Thảo lườm nguýt Tuấn Anh, chống hông ngạo nghễnh:
– Mày không cần biết, tao còn chưa hỏi tại sao mày với chị này lén lút vào đây chim chuột đâu.
Tự nhiên yên lành bị Thảo vênh mặt lên trách móc, Tuấn Anh nhăn nhó khó hiểu:
– Mày là mẹ tao à? Tao đi đâu làm gì với ai đéo đến lượt mày quản. Chim chuột con khỉ!
Lại nghe hai đứa này chí cha chí choé, Châu ôm bụng cười khúc khích, miệng lẩm bẩm:
– Chỉ có vợ chồng mới quản nhau thế thôi, mẹ con gì.
Kim thì không có tâm trạng để đùa nhau giữa bầu không khí này. Bọn nhóc đây vẫn còn hồn nhiên yêu đời chán, Kim thì chẳng khác nào con người từng trải, để đổi lấy một cái mỉm cười của chị là rất khó. Kim rất ấn tượng với Hoa Anh Thảo, vì sao em ấy lại dám khẳng định Vũ Việt Vinh không phải là Cáo? Kim nhìn Thảo suốt, đăm chiêu cất giọng:
– Bé thử nói xem, vì sao Vinh không phải Cáo?
Thảo thì đang đo khả năng không chớp mắt với Tuấn Anh, nghe Kim hỏi bỗng tự tin trình bày:
– Có bốn lí do: một là Vinh thì bị cận đeo kính, Cáo thì không. Hai là Vinh thì lành tính, lạnh lùng, nho nhã, lịch sự; còn Cáo lại bí ẩn, nguy hiểm, bá đạo hơn. Ba là Vinh học rất giỏi ở lớp 12A1; Cáo lại đồn là học 12B1. Bốn là mũi Cáo cao hơn mũi Vinh, ánh mắt sắc sảo hơn Vinh.
Nghe lí lẽ của Thảo, Kim bật cười thành tiếng. Cô bé này, đúng là rất thú vị, có lập luận của riêng mình và chứng cứ xác thực, nhưng với Kim thì không đủ thuyết phục. Hoa Anh Thảo tưởng nguy hiểm mà thực ra lại quá ngây thơ, tâm hồn Thảo rất đơn giản, không nhạy bén và sắc sảo như Kim đoán.
Kim nhếch mép, mắt nhìn ra cánh cửa đang đóng chặt. Ánh đèn trên trần nhà khiến đôi mắt chị ấy trở nên long lanh hơn bao giờ hết, đẹp tựa như một mĩ nhân trần thế. Kim cười:
– Để chị thông não cho bé hiểu. Thứ nhất, đeo kính hay không chả liên quan, nếu một người cận không quá nặng thì bỏ kính ra vẫn nhìn được rõ mọi thứ trong phạm vi gần, Vinh đeo kính là cận thật, nhưng thằng Cáo mà em thấy biết đâu nó lại bỏ kính ra, đúng không nào? Thứ hai, nếu xét về tính cách, một người cáo già như hắn thừa sức diễn kịch trước mặt em, nếu không có kĩ năng lật mặt, em nghĩ Cáo che giấu thân phận được sao? Thứ ba, việc 12A1 hay 12B1 cũng đơn giản, Cáo học 12B1 là tin đồn, mà tin đồn thì không thể chính xác hoàn toàn bởi nó không có căn cứ xác thực. Cuối cùng, nếu nói mũi Cáo cao hơn Vinh thì do ảo giác bởi cái khẩu trang đen ảo diệu đó, lớp vỏ bọc chính để nó giấu đi bộ mặt thật đấy; còn cái ánh mắt sắc bén thì đương nhiên khi không đeo kính, mình sẽ dễ dàng nhìn được mắt của hắn hơn, cái con mắt đấy có sắc bén thế nào cũng chỉ là nguỵ tạo thôi. Sống trên đời ý, đâu phải những gì mình thấy lại thật sự là như thế, một bầu trời giả dối!
Kim phân tích ngắn gọn trong mấy phút, Tuấn Anh vỗ tay há hốc mồm ngưỡng mộ. Còn Thảo thì khi chắc chắc 100% Vinh là Cáo thì cũng sốc y hệt Tuấn Anh ban đầu, đéo thể tin nổi. Đến cả cái Châu cũng sốc, đéo thể tin nổi. Vũ Việt Vinh và Cáo, hoá ra lại là một à?
Tất cả mọi người đều sốc đến chết lặng, chỉ nghe thấy tiếng mưa ào ào đổ ngoài kia. Là một trận mưa không to cũng không nhỏ, cũng chỉ là cơn mưa bình thường rơi lốp đốp nặng trĩu từng hạt ngoài sân, nhưng lòng người thì không bình thường. Chuông hết tiết réo rắt kêu lên, làm bừng tỉnh nhóm người đã chìm trong những dòng suy nghĩ sâu lắng. Đời cứ như phim vậy, một điều kinh khủng như vậy lại có thể diễn ra tại Ước Mơ, chợt thấy thế giới này có quá nhiều điều đáng sợ đang bủa vây xung quanh.
Châu vội hét lớn lên:
– Con Ly! Đi nói cho nó biết!
Tuấn Anh với Thảo cũng cuống cả lên, chỉ mỗi Kim là bình chân như vại, khoanh tay trước ngực phán:
– Giờ này, mong là chưa có chuyện gì xảy ra.
Tuấn Anh cuống vì sợ thay cho bạn cùng lớp, còn Thảo và Châu là lo sợ tột cùng, Ly dẫu sao cũng là bạn thân của hai đứa nó, làm sao có thể đứng đây một cách bình tĩnh được. Châu kéo Thảo phi một mạch từ phòng câu lạc bộ mĩ thuật lên trên lớp 11A2. Nhưng hai phòng này cách nhau hẳn một dãy nhà lận, chạy muốn què giò thì phòng học đã trống trơn, chỉ còn một nhóm học sinh ở lại học thêm.
Thấy Minh chưa về, Thảo cuống quít chạy lại gần, siết chặt cổ tay Minh, ngước mắt lên hỏi:
– Mày thấy con Ly đâu không? Nó về chưa? Nó có đi với ai không?
Minh thì ngơ luôn. Lần đầu tiên Minh được Thảo chủ động tìm tới, đương nhiên vui phải biết. Không cần nghe Thảo nói gì, chỉ cần cảm nhận được tay Thảo đang cầm chặt cổ tay mình, nghe giọng nói của Thảo rồi thì ánh mắt long la long lanh tựa búp bê sống ấy, tim Minh lại ngân lên một hồi rung động đến tê tái cả người.
Châu đứng một bên, im lặng nhìn Thảo cầm tay Minh, nhìn Thảo nói chuyện với Minh, lòng Châu như quặn thắt lại từng đợt. Hết thích một người nếu dễ dàng như thế thì Châu chả thích Minh đến tận bây giờ rồi. Nói với Ly là Châu không còn muốn thích Minh nữa, nhưng chấp nhận Minh không thuộc về mình đã đành, lại còn chấp nhận viễn cảnh bạn thân và crush thân mật với nhau. Đến cả con chó còn không chia sẻ chủ của nó với ai, Châu làm gì mà rộng lượng đến vậy.
Thảo ý, biết là chỉ muốn hỏi về Ly thôi, nhưng Thảo quá vô tư, vô tư nắm tay Minh, vô tư nói chuyện một cách gần gũi với Minh, vô tư đến mức vô tình! Nghĩ cho Ly phía trước, mà lại quên Châu vẫn đang chôn chân phía sau.
Minh hay rồi, được crush hỏi, xao xuyến đờ cả người ra, Thảo phải lung lay mãi mới chịu tỉnh.
– Này này này, điếc à? Mày thấy con Ly không? Nó về chưa?
– Hả? À ừ! À, nó vừa về rồi.
– Mưa thế này nó đi xe buýt về á?
– Không biết, anh Vinh đèo về hay sao ý.
– Goắt tờ phắc?! Thật á?
– Ừ!
Minh không hiểu chuyện nghiêm trọng gì đang xảy ra, trước mắt chỉ thấy Thảo rất đáng yêu, đến cả chửi bậy cũng đáng yêu luôn.
– Mày biết hai người đó đi đâu không?
– Không rõ lắm, lúc tan học tao thấy Vinh bảo con Ly đại loại là trời mưa to quá, để anh đưa em về nhà. Đấy!
– Ôi giời ơi!
Thảo ngúng nguẩy giãy nảy cả lên. Toi rồi toi rồi, anh đưa em về nhà em hay nhà nghỉ hả trời?
Tuấn Anh và Kim đi lên, biết tin cũng rất lo. Minh sau khi được Tuấn Anh kể sơ sơ lại cũng sốc không kém gì mấy đứa khác. Cả một nhóm gồm Kim, Minh, Tuấn Anh, Châu, Thảo ngồi bần thần trong lớp, động não xem giờ phải làm gì.
Châu bảo chắc thằng Vinh chưa dám làm gì con Ly đâu. Tuấn Anh độc miệng hơn thì nói chắc con Ly lên đồi bị bỏ vào nồi rồi, và tất nhiên nói xong thì bị Thảo vả cho một bạt. Minh thì nói hay là báo cảnh sát, Kim bảo cứ từ từ rồi xem xét. Có Thảo là cứ đi qua đi lại chóng hết cả mặt, cũng tịt ngỏm chả biết phải làm sao.
Chuông điện thoại của Châu đổ lên, đánh bay không khí vô cùng bức bối này. Dãy số trên màn hình là từ một người mang tên “Chó Ly”. Tay Châu cầm điện thoại mà run run sợ sợ, cầu mong con Ly vẫn bình an vô sự. Châu không dám nghe máy, đưa cho Kim bên cạnh. Kim gạt nút nghe, bật loa to. Đầu dây bên kia vọng lên một giọng nói quen thuộc:
– Cứu!
Tiếng cầu cứu thất thanh thảng thốt của Ly làm sự ngột ngạt bao trùm lên cả căn phòng, ai cũng rối bời như một mớ dây chằng. Thảo liền hét vào trong điện thoại:
– Mày đang ở đâu hả Ly?
– Tao không biết, cách xa Ước Mơ, khách sạn gì gì…
– Con chó!!!
– Ặcc!!
– Cạch!
Tiếng Ly, tiếng đàn ông, tiếng xô xát đổ bể bên đó lẫn lộn với nhau, hình thành nên một chuỗi âm thanh hỗn độn, và sau đó chỉ còn nghe thấy một đoạn “tút…tút…tút” dài.
Không khó để đoán ra rằng Ly đang trong hoàn cảnh cực-kì-nguy-hiểm, dường như là ngàn cân treo sợi tóc đến nơi rồi.
Thảo oà lên khóc, nức nở, nước mắt tuôn ra như mưa rào mùa hạ. Có những người bình thường đã đẹp hết phần thiên hạ, khi khóc lại càng đẹp hơn, đẹp chân thực đến từng giọt nước mắt. Thứ chất lỏng long lanh nóng hổi như những viên ngọc sáng ứa ra từ đôi mắt to tròn ấy, lăn dài trên gò má hồng, chạy song song với sống mũi thẳng tắp, cuối cùng là chạm nhẹ vào cánh môi hồng hồng mềm mại rồi rơi xuống cằm. Minh ước gì, giá như cậu là giọt nước mắt nhỏ bé trong mắt Thảo, được chạm vào từng chi tiết trên khuôn mặt cô một lần rồi đáp xuống mặt đất lạnh lẽo cũng được.
Minh nhìn Thảo không chớp mắt, cô ấy khi khóc xinh đẹp tựa một thiên thần không góc chết.
Châu nhìn Thảo, nhìn Minh, cũng thút thít ôm mặt, nước mắt ngắn dài khóc theo. Châu khóc, khóc không ra tiếng, khóc trong sự nghẹn ngào đau đớn. Châu khóc đâu phải chỉ vì chuyện của Ly, khóc còn là vì đôi mắt si tình Minh dành cho Thảo hiện giờ kia kìa. Ai cũng nghĩ Châu giống Thảo, khóc cho Ly, nhưng Châu cũng mượn hoàn cảnh này để khóc cho chính bản thân mình.
Người ta bảo yêu đơn phương, bị crush phũ thì có gì khổ. Giả sử một người bị từ chối tình cảm, bị hắt hủi, chắc chắn rất đau lòng. Nhưng Châu thì bị crush bơ một quãng thời gian rất dài, người ta hỏi có gì đáng để buồn, có gì mà đau khổ, nhưng thà bị Minh chửi vào mặt với tư cách là bạn bè hay xua đuổi chắc còn đỡ hơn là sự lạnh nhạt, vô tâm, vô tình như người dưng nước lã của Minh.
“Kim Bảo Huy Minh, người ta trông thấy trên khuôn mặt cậu một vẻ đẹp mặn mà hoà cùng sự ngọt ngào hạnh phúc, vậy mà tôi lại cảm thấy thật đắng cay và chua chát.”