Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 53 tại dualeotruyen.
“Hôm nay anh rất vui, Vi Vi à.” Tịch Việt ngồi dậy, ánh mắt tràn ngập ý cười như sao sáng rơi xuống, dịu dàng đến tột cùng.
“Anh…” Kiều Vi theo bản năng sờ trán nhưng không kịp hỏi thêm điều gì.
Bởi vì 50m phía sau Tịch Việt, Hoắc Hào Chi đã hùng hổ xông tới.
Theo ánh mắt của cô Tịch Việt quay đầu, kinh ngạc: “Hào Chi, trùng hợp vậy, anh cũng tới đây ăn uống à?”
“Không trùng hợp.” Người đàn ông đã đến gần, cười như không cười, tay đút trong túi quần, đứng bên cạnh Kiều Vi, “Tôi tới tìm Vi Vi.”
Tịch Việt sửng sốt, ngay sau đó cười rộ: “Tôi định đưa Vi Vi về, anh muốn đi cùng không?”
“Không cần, anh cứ đi thong thả, tôi sẽ đưa Vi Vi về.” Anh tùy ý nói, nhưng thái độ khiêu khích lại rất rõ ràng.
Kiều Vi nhỏ giọng ngắt lời: “Tự tôi…”
“Nếu tôi đã hẹn Vi Vi ra, tôi đương nhiên phải đưa cô ấy về.” Tịch Việt không hề nhượng bộ, nhìn cô, “Vi Vi. Qua đây.”
Kiều Vi có thể thấy rõ ngọn lửa hừng hực hai người phụt ra.
Từng tuổi này, đây là lần đầu tiên cô gặp tình huống như thế.
Cô cầm túi đứng dậy, mới kéo ghế ra sau thì thấy ánh mắt Hoắc Hào Chi trầm xuống với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Muốn cử động, góc áo đã bị anh nắm chặt.
Cô ngẩng đầu, Hoắc Hào Chi thản nhiên nhìn Tịch Việt cứ như nắm chắc phần thắng và người nắm chặt vạt áo cô dưới bàn không phải anh.
Cô vốn định tự về, bệnh viện rất gần, không phải ngồi xe. Giờ thấy anh như vậy, cô chỉ đành thở dài, nói với phía đối diện: “Em đi cùng Hoắc Hào Chi, thuân đường.”
Tịch Việt vốn không tin lời đồn bên ngoài, tính cách Kiều Vi thế nào anh là người biết rõ. Đàn ông ăn chơi trác táng như Hoắc Hào Chi cô chắc chắn coi thường. Nhưng bây giờ, sau khi nghe cô nhẹ nhàng bâng quơ quyết định đi theo Hoắc Hào Chi, anh bắt đầu dao động.
“Vi Vi…” Tịch Việt gọi.
“Hôm nay cảm ơn anh.”
Nói xong câu này Kiều Vi không biết nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu rồi đi trước.
Hoắc Hào Chi đuổi theo Kiều Vi, lúc đi ngang Tịch Việt, anh vỗ vai đối phương.
“Lén hôn bạn gái của người khác không phải việc đàn ông nên làm đâu.”
…
Hoắc Hào Chi thật sự rất giận, tim phổi như muốn nổ tung.
Anh mới xử lý xong việc ở đế đô thì lập tức trở về, không ngờ mới xuống máy bay, Kiều Vi đã cho anh bất ngờ lớn như vậy.
Cô ra ngoài thậm chí còn trang điểm, cánh môi đỏ bừng như muốn xuyên thủng nội tạng anh.
Ra khỏi quán cafe, anh cố ý im lặng, đi theo một đoạn đường dài, từ đầu đến cuối Kiều Vi đều không có ý định giải thích.
Nghẹn một lúc lâu, Hoắc Hào Chi giận dỗi nói.
“Anh ta hôn em.”
“Ừ, trên trán.”
“Em không tránh!”
“Không kịp.”
“Em thích anh ta?” Đây là lần thứ hai Hoắc Hào Chi hỏi câu này, tâm trạng như chanh chua lên men muốn trào ra ngoài. Anh thật sự rất ghét bản thân như vậy.
Cuối cùng Kiều Vi cũng dừng bước, xoay người, chỉnh lại khăn quàng cổ, thở dài: “Anh muốn nói gì?”
Trời lạnh, vừa mở miệng liền tỏa ra sương trắng mờ mịt.
Cây cối bên đường trụi lủi, thỉnh thoảng có ô tô qua lại mang theo gió lạnh.
Hoắc Hào Chi cắn môi, đôi mắt đen nhánh tràn ngập lửa giận qua nửa ngày vẫn chưa hết. Anh bỗng nhiên giơ tay giữ mặt Kiều Vi, ngón cái ấm áp đặt lên trán cô, lau qua lau lại chỗ Tịch Việt vừa hôn.
Hoắc Hào Chi khỏe mạnh, nhiệt độ cơ thể bốn mùa đều như mặt trời nhỏ hoàn toàn trái ngược với cô.
Cảm giác làn da trên trán sắp bị cọ xát tới bốc cháy, Kiều Vi bất lực đẩy tay anh ra: “Hoắc Hào Chi…”
“Tôi chỉ không muốn thấy người ta hôn em!” Anh lại bắt đầu giận dỗi, “Không muốn em chăm chú nhìn người ta. Không muốn thấy em cười với người ta như vậy.”
Những gì không muốn thấy nhất anh đều thấy rồi, lại không có lý do chính đáng để nổi giận, để ngăn cản, bởi vì anh chẳng là gì.
Hoắc Hào Chi vốn có tính cách công tử, từng tuổi này chưa từng có ai khiến anh có cảm giác bị khinh bỉ, phải nhẫn nhịn tới bây giờ.
Anh thử bình tĩnh lại, nhưng nói năng càng ngày càng lộn xộn: “Tôi cũng không biết tôi muốn nói gì, không biết bản thân bị sao thế này nữa.” Hai tay anh giữ chặt vai cô, “Trong mắt tôi chỉ có thể nhìn thấy em, tai chỉ có thể nghe được giọng em, nhắm mắt lại ngủ em cũng xuất hiện trong giấc mơ của tôi.”
Ánh mắt tức giận dần biến thành ngọn lửa rực cháy, nhiệt huyết cuồng bạo.
Kiều Vi ngạc nhiên mở to hai mắt, sững sờ đứng tại chỗ.
“Những lời này tôi sẽ coi như chưa từng nghe, sau này anh đừng nhắc lại.” Cô cúi đầu, thật lâu sau mới tìm về giọng của mình, hơi khàn.
Nói xong, cô vội xoay người, nhưng vừa cử động, cổ tay lại bị người phía sau giữ chặt.
Người đàn ông kéo cô quay lại, bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình.
“Rõ ràng đã nghe, tại sao còn làm bộ không biết?”
“Anh quá xúc động rồi Hoắc Hào Chi.” Kiều Vi nhẹ nhàng lắc đầu, “Trên thế giới này không phải chuyện nào cũng phát triển theo hướng anh mong muốn, dù gì cũng không có kết quả, im lặng không nói đối với mọi người đều là cách tốt nhất.”
“Tại sao không có kết quả?” Anh không buông tay, nắm chặt đến mức xương khớp cô bắt đầu đau.
Kiều Vi cũng nổi giận: “Thế tại sao đã biết còn cố hỏi?”
Mắt cô to tròn cực kỳ xinh đẹp, hơi nước mờ mịt như là nước mắt.
“Anh đã xem kết quả chẩn đoán bệnh của tôi, biết bệnh án của tôi, tôi là bệnh nhân, qua hôm nay không biết ngày mai sẽ ở đâu, không biết khi nào sẽ xuống mồ, đã vậy anh còn cảm thấy có kết quả gì à…”
Lần này không cho cô nói hết, Hoắc Hào Chi cúi người chặn câu tiếp theo của cô.
Quanh hơi thở đều là mùi hương của anh, nụ hôn vụng về không kỹ xảo khiến cô không thở được.
Mãi đến lúc lòng bàn chân bắt đầu sởn gai ốc, anh mới phát hiện Kiều Vi đã kiệt sức, chậm rãi buông cô ra.
“Lời từ chối, một chữ tôi đều không nghe thấy.”
Trên miệng anh in giữ son môi của Kiều Vi, chạm vào là dính, ngữ điệu vừa cứng rắn lại vừa bướng bỉnh.
Kiều Vi thở hổn hển, sau một lúc lâu mới thở đều lại, xoay người đi về phía trước.
“Kiều Vi!”
Kiều Vi không trả lời, càng đi càng nhanh, ngay cả khăn quàng cổ cũng dần trượt xuống.
“Không trả lời tôi, tôi coi như em chấp nhận rồi đấy!”
“Chúng ta mới quen biết được bao lâu, tình cảm có thể sâu đậm cỡ nào chứ?” Kiều Vi tiếp tục đi, không hề quay đầu, “Cảm xúc bây giờ chỉ là tò mò, đừng chấp mê bất ngộ nữa, sớm muộn gì anh cũng hối hận…”
Đèn đỏ ngã tư đổi thành màu xanh, Kiều Vi vùi đầu đi không hề chú ý.
Mãi đến khi Hoắc Hào Chi đột nhiên kéo cô vào lồng ngực mình, một chiếc xe vụt qua, tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
“Trái tim của tôi tôi hiểu hơn bất kỳ ai, có phải xúc động hay không không phải do em quyết định, tôi không muốn lại là người không quan trọng với em nữa.” Anh kéo tay Kiều Vi đặt lên ngực mình.
Cách áo lông và sơ mi, Kiều Vi vẫn có thể cảm nhận rõ hơi ấm từ đó, là trái tim anh lúc lên lúc xuống.
“Ngày 9 tháng 10 năm 2016, 9 giờ tối, khi em đụng trúng tôi, ngã vào người tôi, tôi cảm thấy em rất đẹp, rất muốn đưa tay sờ mặt em.”
Đó là buổi biểu diễn cuối kỳ của đại học âm nhạc, Hoắc Hào Chi tới đón bà nội.
“Ngày 18 tháng 11 năm 2016, thành phố Y đổ mưa, tôi gặp em ở Hào Sơn. Khi em khó chịu nằm trên giường bệnh, trái tim tôi mềm nhũn, rất muốn ôm em một cái.”
Lúc đó cô sốt cao, cả người nóng rực, không còn ý thức.
“Ngày 1 tháng 1 năm 2017, khoảnh khắc chuông giao thừa vang lên, tôi lén ngắm em, cảm thấy em kéo đàn rất hay, đôi mắt cũng rất đẹp, tôi biết mình thích em rồi.”
Đó là buổi biểu diễn mừng năm mới ở quán bar.
“Nếu em muốn biết tình cảm này sâu đậm cỡ nào, tôi sẽ cho em biết.”
Hoắc Hào Chi chỉnh lại khăn quàng cổ cho Kiều Vi, nhìn thẳng vào mắt cô nói từng câu từng chữ.
“Tôi muốn hôn em, muốn giúp em gánh chịu tất cả, muốn em mau khỏi bệnh. Em phải luôn nhớ nhịp tim của tôi lúc này, bởi vì đây là tần suất yêu em.”1
Cũng chính vào giây phút này, Kiều Vi mới biết thì ra giữa họ có nhiều hồi ức chung như vậy.
Ánh mắt của anh quá chân thành quá sạch sẽ, cứ như muốn giao cả trái tim ra để quyết định.
Đây là sự dũng cảm cả đời cô cũng chưa chắc có.
…
Hoắc Hào Chi nghe bác sĩ nói phẫu thuật cấy ghép port truyền dịch chỉ cần rạch một đường 1cm, nhưng cuộc phẫu thuật đơn giản như vậy, Kiều Vi vào trong đã nửa ngày vẫn chưa ra.
Sáng tinh mơ, anh đã cáu kỉnh đứng chờ ngoài cửa, đếm số, tay đút trong túi quần, cúi đầu đi qua đi lại hành lang hai vòng.
Điền Điềm đi thay thuốc quay lại phòng y tá, vừa nhìn liền thấy người đàn ông ngoài hành lang.
Hoắc Hào Chi rất cao, kiêu ngạo lại lạnh lùng, hàng lông mi buông hờ, đôi môi mím chặt. Anh khoác trên người áo khoác màu xanh đen, nhìn không quá bắt mắt nhưng họa tiết lại rất ngầu, đây phong cách giống minh tinh cô từng thấy xem trên tạp chí.
Anh là bạn trai của Kiều Vi.
Các y tá từng lén thảo luận, rất rõ ràng, người này không cùng tầng lớp với họ.
Điền Điềm cố gắng trấn an anh: “Bệnh viện chúng tôi rất có kinh nghiệm phẫu thuật cấy ghép, hơn nữa còn là chủ nhiệm khoa đích thân thực hiện, anh đừng sốt ruột.”
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Cảm ơn.”
“Mấy hôm trước không thấy anh tới bệnh viện, anh có việc gấp gì à?” Y tá dừng một chút, mới nói tiếp, “Khi đó Kiều Vi phải truyền bạch cầu, phản ứng của cô ấy rất dữ dội, đau đến không thể xuống giường. Sau này nếu bạch cầu xuống thấp có lẽ vẫn phải truyền…”
Kiều Vi xinh đẹp, ở khoa ung bướu, rõ ràng đã quen mặt nhau nhưng đôi khi nhìn cô, trái tim Điền Điềm vẫn mềm nhũn, trời cao sao có thể buông bệnh tật xuống một người như vậy.
Kiều Vi hình như không có người thân, chỉ có mấy người bạn.
Cô lấy hết can đảm kể với anh là muốn nói sau này đừng bỏ đi nhiều ngày nữa, một mình Kiều Vi ở bệnh viện rất bất lực.
Chuyện mua cơm đưa nước quả thật có thể bỏ tiền nhờ hộ lý làm, nhưng về tinh thần thì hộ lý chẳng thể giúp được gì.
Hoắc Hào Chi nghe vậy, sau một lúc lâu mới nói cảm ơn.
Tiếng cảm ơn này chân thành hơn rất nhiều.
…
Đường rạch hơi đau, từ phòng phẫu thuật ra thuốc tê trên người Kiều Vi vẫn chưa hết.
Trong cơ thể đột nhiên có thêm món đồ, sau này dù trị liệu gián đoạn cũng phải duy trì bốn tuần một lần. Cô bỗng có cảm giác bản thân đã trở thành bệnh nhân không thể rời khỏi bệnh viện.
Cấy xong còn phải chụp X-quang ngực, Kiều Vi nhìn vách tường trắng như tuyết của bệnh viện, mơ mơ màng màng đi về phía trước, tay đột nhiên bị ai đó đi từ phía sau lên nắm lấy.
“Đau không?” Anh phủ áo khoác lên ngoài áo bệnh nhân rộng thùng thình trên người cô, nhẹ nhàng hỏi.