Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 17: 17: Mơ Ước tại dualeotruyen.
Cô vẫn còn nhớ chuyện tối qua, Hứa Niệm nghĩ rằng đây là lời dặn dò của người lớn, nhẹ nhàng nhỏ giọng trả lời: “Dạ, sẽ không hút đâu ạ.”
Không thể ăn cay, nàng chỉ bỏ một muỗng nhỏ dầu ớt, lại thêm giấm, dầu mè các loại rồi đơn giản nấu thêm hai bát canh trứng.
Cố Dung hôm nay ăn mặc rất chỉn chu, rõ ràng là cố ý phối đồ, nhìn dáng vẻ thực sự phải đi làm việc.
“Công việc ở Liễu Hà trấn quan trọng lắm ạ?” Hứa Niệm thuận miệng hỏi.
“Đối tác mời đi trường học khuyết tật làm từ thiện, hỗ trợ tuyên truyền.” Cố Dung nói, bình thường cô sẽ làm hoạt động công ích theo định kỳ, hơn nữa cô cũng có bối cảnh cùng danh tiếng nhất định, cho nên đối tác mới mời.
Hứa Niệm mỉm cười, tuy rằng không chung một chỗ nhưng việc hai người làm hôm nay trên cơ bản là giống nhau.
Còn khiến nàng có chút cao hứng —–
Chín giờ rưỡi, tất cả tình nguyện viên tập trung ở sân nhỏ trước phòng học, mới vừa được phát thẻ tình nguyện, tổ trưởng hoạt động bỗng nhiên muốn đổi người gấp, hỏi có bạn học nào tự nguyện đổi đến đội thiện nguyện bên kia không.
Người dẫn đầu bên kia bệnh không đi được, họ cần một người quen thuộc dẫn đường đi, vừa vặn đội đó đi trường học khuyết tật ở Liễu Hà trấn.
Có bạn học đề cử Hứa Niệm, tổ trưởng hỏi ý kiến nàng.
Hứa Niệm đương nhiên không có ý kiến gì.
Trường học khuyết tật ở trên núi, ngồi xe đến chân núi mất một giờ đồng hồ, lên núi mất thêm một giờ nữa, mỗi ngày chỉ có ba chuyến xe, 8 giờ sáng, 11 giờ trưa và 5 giờ chiều, dưới chân núi có dòng sông dài uốn lượn dọc theo rừng trúc xanh um, trên đỉnh núi sương dày bao phủ, phong cảnh đẹp đẽ tươi mát lòng người.
Hứa Niệm phụ trách dẫn theo mười lăm bạn học tới trường đúng giờ, nhân viên công tác ở trường học bên kia ra đón các nàng, trước khi đi tiếp nhân viên công tác nói cho các nàng rất nhiều việc cần chú ý.
Chủ đề hoạt động lần này là quan tâm đến những trẻ em đặc biệt, bởi vì đổi người đột xuất, Hứa Niệm cũng không rõ cụ thể phải làm cái gì, đội phó vừa dẫn đường vừa nói thêm rất nhiều thứ.
Hoạt động thiện nguyện chia làm hai loại, một là hỗ trợ cả đội, một là phụ làm những hoạt động trong trường, hoạt động cũng khá đơn giản, làm thủ công với gói sủi cảo.
Bởi vì phải làm việc, Hứa Niệm không có thời gian đi tìm Cố Dung, phân vân không biết có nên gửi tin nhắn cho cô hỏi xem buổi tối có thể về chung không, bất quá còn chưa kịp nhắn nàng đã gặp cô rồi, hai người cùng làm chung một phòng.
Rửa tay sạch sẽ, Hứa Niệm chậm rãi đến bên cạnh Cố Dung, lau sạch một cái ghế ngồi xuống.
Cố Dung theo quán tính nhìn về phía nàng một cái, dừng một chút.
Hứa Niệm cúi đầu thuần thục gói sủi cảo, tạm thời không nói chuyện với cô.
Trong phòng nhỏ náo nhiệt ấm áp, hai người một cặp hỗ trợ lẫn nhau, phóng viên đi theo phỏng vấn mọi người, chụp ảnh, hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Nhắm chừng công việc sắp xong, anh ta lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Cố Dung: “Chào Cố tiểu thư, tôi là tiểu Trần, hôm trước chụp tạp chí với Tân Không chúng ta từng gặp nhau rồi, không biết cô còn nhớ tôi không? Lần trước vội quá chưa kịp chào hỏi với cô, hôm nay thật khéo gặp lại.”
Anh ta cười ha hả nói không ngừng.
Nhưng Cố Dung không rảnh để ý tới, vẫn còn làm việc, cực kỳ kiên nhẫn hướng dẫn bé học sinh khuyết tật.
Tên phóng viên cũng chẳng để bụng thái độ của cô, nói qua loa vài câu, camera vẫn còn xung quanh, hắn tự biết thân biết phận của mình, không phải là có ý tứ riêng tư gì đó với Cố Dung.
Mà phải gọi là nịnh bợ mới đúng.
Đáng tiếc Hứa Niệm trải đời không đủ, có nhiều việc không hiểu được ý nghĩa sâu xa, chỉ cảm thấy người đàn ông này không vừa mắt xíu nào, giống như con chim ồn ào không dứt, nàng đứng lên không chút biến sắc mà đổi vị trí ghế, che phía trước Cố Dung.
Tên phóng viên ngẩn ra một chút, che lại như vậy không những không tiện trả lời mà còn không tiện quay hình, hắn nhìn chằm chằm Hứa Niệm, đại khái là muốn nàng tránh ra nhưng không dám mở miệng.
Hứa Niệm ngữ khí cứng ngắc giành nói trước: “Anh đang cản trở mọi người đó.”
Một học sinh thấp bé có chút co quắp đứng phía sau tên phóng viên, nhút nhát sợ sệt không dám lên tiếng.
Hứa Niệm giương mắt, nhẹ giọng gọi em bé kia lại đây ngồi, phóng viên nhanh chân tránh ra.
Gần giờ cơm trưa, nhân viên công tác đi vào hỗ trợ mang sủi cảo xuống bếp nấu, cũng là đồ ăn trưa của cả đoàn.
Phóng viên mặt dày lại hỏi Cố Dung: “Cố tiểu thư có muốn đi cùng không?”
Cố Dung lãnh đạm cự tuyệt: “Không.”
Ngắn gọn không thừa chữ nào, thanh lãnh cao ngạo.
Tên phóng viên hậm hực bỏ đi cùng đồng nghiệp, Hứa Niệm nhìn thấy, rũ xuống mí mắt.
Đồng đội cùng trường gọi nàng lại phụ dọn dẹp rác sau khi làm đồ thủ công, ra ngoài hơn mười phút quay trở về đã không thấy Cố Dung đâu.
Lúc gặp lại là gặp ở nhà ăn, Cố Dung ngồi cùng một đám người mặc đồ tây đi giày da nói chuyện phiếm, cô ngồi bên trái người đàn ông cao to, biểu cảm uy nghiêm ít nói ít cười.
Có người nhỏ giọng nói: “Người kia là phó thị trưởng, hôm kỷ niệm thành lập trường ông ấy cũng có đến đấy.”
Mọi người cảm thấy hiếm lạ, sôi nổi thảo luận lời ra lời vào, nói tới nói lui một hồi có bạn học nữ cảm thán: “Người ngồi bên cạnh phó thị trưởng cũng thật đẹp, chiều cao lẫn khí chất đều áp đảo, cảm giác có chút quen mắt, hình như mình gặp ở đâu rồi thì phải.”
“Là người mẫu nổi tiếng đấy, cô ấy chủ yếu đi diễn ở nước ngoài ít khi về nước, cậu không để ý nên chắc không biết.”
Độ nổi tiếng của người mẫu không giống minh tinh, đại đa số người mẫu đều chỉ nổi trong giới của họ thôi, bên ngoài cũng không khác vô danh là mấy, tuy khán giả ít nhớ mặt nhưng bình thường không đi làm Cố Dung vẫn sống như ẩn cư, cực kỳ biết điều.
Hứa Niệm nghe vậy nhìn về phía cô, không quan tâm bạn học nói chuyện nữa.
Cố Dung ngồi giữa đám người bình tĩnh thong dong, cao ngạo mang theo khí chất cao quý, nhất cử nhất động đều khéo léo thành thục.
Mặc dù những người ngồi cạnh cũng không thua kém gì cô nhưng mấy ngày nay tiếp xúc gần, ăn chung ngủ chung thấy cô cũng không khác gì người bình thường, nay đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Hứa Niệm bỗng sinh ra chút cảm giác xa lạ, ý thức được khoảng cách giữa hai người, ngoài xa lạ còn tràn ngập cảm giác khác.
Nhưng nàng không biết miêu tả loại cảm giác này như thế nào.
Cố gia là gia đình thương nhân giàu có, nếu như theo lẽ thường, Cố Dung hẳn là sẽ trở thành một vị tiểu thư phóng khoáng, ăn cao lương mỹ vị, chạy siêu xe uống rượu ngon, hưởng thụ cuộc sống xa hoa mà người bình thường không dám nghĩ tới.
Vậy mà giờ cô đang ở chung căn nhà gạch đỏ với nàng, sinh hoạt hàng ngày chung với nàng, trải qua những tháng ngày bình thường nhạt nhẽo.
Nhưng nếu nghĩ theo hướng khác, chính bởi vì sống như vậy cô mới trông có vẻ chân thật, có máu có thịt, không phải loại người cao cao tại thượng mà Hứa Niệm không thể với tới.
Đến một ngày nào đó, nỗi nhớ nhung sẽ giống như hạt giống ngày xuân, sẽ nảy mầm vươn lên mặt đất, điên cuồng mà sinh trưởng không cách nào ngăn lại, tất cả ẩn nhẫn cùng chờ đợi bấy lâu đều là để dồn sức lao ra khỏi gông cùm xiềng xích, càng chờ đợi bao nhiêu lại càng làm càn bấy nhiêu.
Lúc ăn trưa Hứa Niệm chỉ ăn một mình, nàng không thân với mấy bạn học khác.
Cố Dung ngồi cách các nàng không xa, tới đây làm từ thiện ai cũng như ai, người nổi tiếng cũng vậy, ngồi ăn chung một phòng với tất cả mọi người.
Cố Dung thong thả đến chỗ ăn cơm, không quá kén chọn.
Tuy rằng ở giữa cách hai cái bàn, nhưng hai người vẫn ngồi đối mặt nhau, Hứa Niệm ngẩng đầu nhìn lén qua đối diện, phát hiện Cố Dung cũng đang nhìn qua bên này, nhưng nàng vừa nhìn lên đã thấy cô nhìn qua chỗ khác, có lẽ là chỉ lơ đãng nhìn trúng nàng thôi.
Phó thị trưởng đĩnh đạc nói chuyện với mọi người, biến bàn ăn thành bàn hội nghị, quá mức cứng nhắc, Cố Dung nhẹ nhàng ăn từng chút, từ đầu đến cuối không mở miệng quá hai câu.
Bốn giờ chiều mọi hoạt động đều kết thúc, có thể xuống núi.
Hứa Niệm nói với phó đội trưởng một tiếng rồi ngồi xe Cố Dung về nhà, lúc gần về các em học sinh có tặng quà cho đoàn từ thiện, trùng hợp là hai người các nàng đều được tặng chậu hoa họa tiết thiên thần, chậu hoa nhỏ bằng gốm sứ giống nhau như đúc.
Hứa Niệm cẩn thận đặt hai chậu hoa vào trong xe.
Đợi nàng ổn định xong Cố Dung mới xuất phát, hỏi: “Không phải em nói đi viện dưỡng lão à, sao lại tới đây?”
Hứa Niệm nói: “Kế hoạch thay đổi đột xuất, người trong đội đều không phải dân ở đây, không biết đường nên em qua hỗ trợ.”
“Không quen các bạn sao, thấy em lúc nào cũng làm một mình.” Cố Dung hỏi, cô có chú ý rằng hôm nay Hứa Niệm làm gì cũng chỉ có một mình.
Hứa Niệm nhấp nhấp môi: “Tại không phải bạn cùng lớp, những người đó đều là sinh viên năm nhất cho nên…”
Thật ra tính cách của nàng vốn là như vậy, độc lai độc vãng quen rồi, không chung lớp chỉ là cái cớ, nếu muốn hòa hợp với tập thể chỉ cần mở lời nói đôi ba câu là được.
Sống đến từng tuổi này, Cố Dung vừa nghe liền biết đâu là thật đâu là giả, nhưng vẫn không nói gì nhiều, chỉ nói: “Nên giao lưu với bạn bè ở nhiều lứa tuổi nữa.”
Hứa Niệm không năng động tràn đầy sức sống như Trầm Vãn, trầm lặng trưởng thành sớm, vừa có điểm tốt lại có điểm không tốt.
Đường núi ngoằn nghèo, phải đi chậm, lúc về tới nội thành đã sáu giờ tối, bầu trời phía tây tim tím, nửa xanh nửa đỏ, gần đến Lão Thành Khu thì chuyển thành sắc vàng, vách tường khắp nơi cũng ánh lên màu hoàng hôn.
Hoa giấy trong sân vẫn khoe sắc tươi tốt, nở rợp cả một khoảng sân, Hứa Niệm mang hai chậu hoa đặt song song cạnh nhau ở bàn nhỏ trong nhà.
Đêm nay có thể sẽ là đêm ngủ chung cuối cùng.
Hai người đã ăn xong cơm tối từ sớm, đang ngồi trên sofa xem ti vi chiếu phim truyền hình dài dòng nhàm chán, toàn chuyện vặt vãnh không đâu mà cũng có thể diễn ra tới hai ba tập.
Bận bịu bên ngoài cả ngày, Cố Dung có chút mệt mỏi, xem được nửa tiếng liền dựa vào sofa chợp mắt nghỉ ngơi.
Hôm nay trời mát mẻ nhưng không lạnh, Cố Dung mặc quần đùi màu đỏ thẫm có họa tiết chữ T khá to, quần ngắn không che hết được chân cô, đôi chân thon dài lộ hết ra ngoài không sót gì, chân cô không phải kiểu gầy trơ xương nhưng cũng không dư chút thịt thừa nào, ngẫu nhiên nhấc chân một chút đều có thể thấy được đường cong thon dài, gợi cảm lại mê người.
Hôm nay đi lại nhiều thành ra chân có hơi mỏi, ngồi thêm một xíu cô cởi dép lê co chân lên sofa, nhẹ xoa bóp bắp chân.
Sofa nhỏ, cử động một hồi khó tránh khỏi đụng tới người ngồi cạnh, Hứa Niệm cũng mặc quần ngắn, cảm nhận được mu bàn chân hơi lạnh của cô bên cạnh đùi mình, cả người cứng đờ, qua hồi lâu thân nhiệt cả hai dần cao lên, hơi lạnh dần biến thành hơi ấm, Hứa Niệm bất động thanh sắc mà nghiêng đầu nhìn nhìn, chỉ thấy Cố Dung mỏi mệt nhắm nghiền mắt, thân thể mềm mại dựa vào ghế, cổ áo to rộng rủ xuống lộ ra xương quai xanh, xuống thêm chút nữa là đồi núi nửa ẩn nửa hiện.
Cô đấm chân một lát, có lẽ là mỏi tay, bèn hạ tay xuống nghỉ ngơi, đôi mắt dài vẫn nhắm nghiền tỏ vẻ buồn ngủ.
Bên ngoài bỗng nhiên nổi lên gió to, thổi thẳng vào trong nhà, nhiệt độ đột nhiên hạ xuống, Cố Dung co co chân, cuộn người nửa nằm nửa ngồi trên sofa, hoàn toàn nhắm mắt.
Trên ti vi chiếu đến quảng cáo, Hứa Niệm hạ âm lượng xuống, trong phòng yên tĩnh hơn rất nhiều.
Cố Dung mê man ngủ, ban nãy cô đã định lên lầu trước nhưng thật sự quá mệt, vì thế mới định nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát trên sofa.
Trên người không đắp cái gì, ngủ như vậy qua một thời gian sẽ bị lạnh, không quá hai phút cô đã tỉnh lại, mở mắt ra liền phát hiện Hứa Niệm đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Mấy giờ rồi?” Cô hỏi, khẽ ngồi dậy.
Mới nhúc nhích một chút mắt cá chân lại bị một luồng lực kéo lại nắm chặt, vững vàng mà khống chế cô..