Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Khác Long Uy Chiến Thần Chương 42: Xúc phạm nhầm người

Chương 42: Xúc phạm nhầm người

1:29 sáng – 02/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 42: Xúc phạm nhầm người tại dualeotruyen



Dương Văn Diệp nghe Tô Ánh Tuyết nói điều này thì bàng hoàng đứng khựng lại, cảm thấy xấu hổ vô cùng. Cả Lê Uy Long và Thiên Thành đều cau mày tức giận.

“Phải, hôm nay là ngày vui của Nhược Mai và Vĩnh Thiên. Biết bao nhiêu người sang trọng và tầm cỡ còn chưa được mời đến nữa kìa. Tại sao một khách sạn lớn như Vạn Niên lại có thể cho một người ăn xin vào đây? Gọi quản lý nhanh đuổi ông ta ra ngoài đi, đừng để ông ta ở đây lâu mà bẩn mắt chúng ta! “, Bà Hoàng cũng nói thêm vào.

Người quản lý khách sạn và các nhân viên phục vụ ở gần đó đều toát mồ hôi. Chẳng lẽ bọn họ không biết rằng ông lão khắc khổ này là cha của chú rể?

Thực sự đúng là như thế, gia đình họ Chu vốn không hề biết Dương Văn Diệp là cha nuôi của Lê Uy Long. Khi Lê Uy Long bắt đầu đến sống cùng Chu Nhược Mai tại Chu gia, anh không quyền không thế, cũng không có tiền để tổ chức lễ cưới, nên Dương Văn Diệp chưa bao giờ có dịp để đến Chu gia.

“Tất cả những người có mặt ở đây đều là những người có địa vị nổi bật, hoặc chí ít cũng là những người có tiền, có gia thế hay quan hệ. Thậm chí là những chiến binh ba sao, bốn sao và những thiếu chủ của các gia tộc lớn ở Khánh Hòa. Đúng là nực cười khi một người ăn xin cũng có thể vào đây!”

“Nhìn quần của ông ta kìa, có cả những miếng vá chằng chịt trên ống quần. Tại sao một người đàn ông tồi tàn đến như vậy cũng có thể xuất hiện tại nơi sang trọng và đắt đỏ như thế này?”


“Đúng là một lão già bẩn thỉu, chắc là ông ta đã lẻn vào trong khi nhân viên bảo vệ không chú ý!”

“Cậu phục vụ kia, còn đứng đó làm gì? Mau đuổi ông ta đi, đừng để ông ta bén mảng đến đây thêm một lần nào nữa!”

Lần lượt từng người trong Chu gia đều lên tiếng mỉa mai cha nuôi của Lê Uy Long.

Nghe đến đây, khuôn mặt ông Dương bỗng trở nên nhăn nhúm xấu xí, lông mày hơi cau lại và đôi mắt đỏ hoe, cảm thấy xấu hổ đến cùng cực. Khi Lê Uy Long yêu cầu ông đến đây, ông cũng đã lo rằng một lão già tồi tệ với cái chân bị què như ông sẽ bị người khác chế giễu và làm ảnh hưởng đến ngày vui của con trai. Quả nhiên điều này không ngoài dự đoán. Nhưng tại sao dù đã đoán trước được, ông vẫn cảm thấy đau lòng đến thế, tủi hổ đến thế?!!

“Im hết cho tôi! Tất cả các người câm hết đi! Ra ngoài ngay!!” Lê Uy Long đột nhiên tức giận bừng bừng và trừng mắt hét lớn. Tất cả những người này, những kẻ đã phải xin lỗi, phải xu nịnh, chèo kéo anh để có thể đến đây, lại đang dám xúc phạm cha nuôi của anh?? Ngay cả mẹ vợ và bà Hoàng cũng nói những lời độc địa đó!! Đúng là không coi ai ra gì!!

Thấy Lê Uy Long bất ngờ tức giận, những người vừa xúc phạm Dương Văn Diệp đột nhiên nhìn nhau.

“Cái gì? Con vừa kêu chúng ta ra ngoài?” Tô Ánh Tuyết ngạc nhiên hỏi.

“Phải, chính các người đấy!” Lê Uy Long lạnh lùng nói.

“Nhưng mà tại sao? Mẹ là mẹ vợ của con! Những người ở đây đều là thành viên của Chu gia. Tại sao chúng ta lại bị đuổi ra?” Tô Ánh Tuyết bối rối hỏi.

“Còn dám hỏi tôi tại sao?? Người đàn ông mặc quân phục này chính là cha nuôi của tôi! Cha nuôi của Lê Uy Long này, vậy mà các người dám xúc phạm và sỉ nhục ông ấy!” Lê Uy Long nói như đang hét lên, giận dữ vô cùng. Anh có thể cúi đầu chấp nhận bị sỉ nhục tại Chu gia, nhưng những người này không bao giờ được phép xúc phạm cha nuôi của anh!

Lê Uy Long vừa dứt lời, Chu gia ai nấy đều sững sờ. Sau tất cả những gì họ đã chứng kiến về sức mạnh thực sự của Lê Uy Long, họ không bao giờ ngờ rằng ông già tồi tệ khuyết tật này lại là cha nuôi của anh!

“Các người thật là lố bịch!” Thiên Thành ở ngay đó cũng không thể kiềm chế được cơn giận dữ. Dương Văn Diệp không chỉ là cha nuôi của Lê Uy Long, ông còn là người quân nhân tiền nhiệm mà anh ngưỡng mộ từ trái tim. Cho dù những người dám xúc phạm ông là ai đi nữa, anh ta cũng nhất quyết không tha thứ cho họ.

Khi Thiên Thành và Lê Uy Long đến nhà ông Dương ngày hôm đó, lúc Lê Uy Long đi nấu ăn, anh và ông Dương đã nói chuyện rất nhiều, nhờ đó mà anh biết được không ít chiến công lừng lẫy mà thầm lặng anh hùng của Dương Văn Diệp. Một người đáng nể là thế, vậy mà Chu gia thấp kém kia lại dám khinh miệt ông??


“Chắc các người không biết là ông Dương đây ngoài việc là cha nuôi của chú rể, còn là một quân nhân đã tham gia không ít cuộc chiến đâu nhỉ?”

“Trong trận chiến tàn khốc năm đó, ông ấy đã bị trúng đạn tại chân phải, quỳ trên mặt đất bằng một đầu gối, giết kẻ thù chỉ với một con dao găm, chặn đứng các đợt tấn công của kẻ thù và cuối cùng bảo vệ vị trí của quân đoàn.”

“Chiếc quần của ông ấy bây giờ đã bị rách. Nếu tôi đoán đúng, chắc hẳn là do vết trúng đạn năm đó!”

“Một anh hùng đã từng chiến đấu cho đất nước, sinh ra và trưởng thành trong mưa bom bão đạn, thậm chí đã hy sinh một chân vì đất nước, vậy mà các người lại dám mở miệng khinh khi? Các người có còn là con người không? Các người có lương tâm hay không”

“Nếu không nhờ có những người như ông Dương thì làm gì có chúng ta ngày hôm nay? Làm sao có sự thịnh vượng này?”

Thiên Thành quá bức xúc khi phải nghe họ miệt thị ông Dương, nên trong chốc lát đã nói lên tất cả những gì anh biết. Trong phút chốc, tất cả những người đang có mặt đều im lặng.

“Không những chúng ta phải tôn trọng những người như ông Dương, mà còn phải vinh danh họ nữa!” Minh Hải, người đứng đầu căn cứ phía Nam cũng rất xúc động trước quá khứ anh hùng của Dương Văn Diệp. Anh ngay lập tức cúi chào chào ông.

Tất cả các đạc vụ đang đứng xung quanh sảnh khách sạn, những người lính của Minh Hải, cũng cúi mình kính cẩn trước Dương Văn Diệp. Thiên Thành và đội hộ vệ của anh ta cũng không ngoại lệ. Ngay cả những phù rể và phù dâu cũng nhất thời quên mất nhiệm vụ cải trang của mình và giơ tay chào ông dương theo cung cách bộ đội chuyên nghiệp.

Chuyện này đã khiến các vị khách đang có mặt đều trở nên bối rối. Có vẻ như ông được rất nhiều người kính trọng. Tiếp theo đó, các vị thiếu gia đến từ các gia tộc lớn và những vị khách quý khác cũng cúi chào ông Dương Văn Diệp. Họ cũng ngưỡng mộ ông từ trái tim.

Mặc dù Lê Uy Long và Dương Văn Diệp là cha con, nhưng trong những dịp trang trọng như vậy, anh lịch sự chào ông thật nghiêm trang.

Chu Nhược Mai, Ngô Vy, Nguyễn Tú Cẩm và những người bạn cùng lớp của họ cũng làm theo và chào Dương Văn Diệp. Mặc dù những tác phongcủa họ không chuẩn, nhưng trong lòng họ thực sự khâm phục người đàn ông này. Ngay cả cha Nhược Mai cũng rất xúc động trước câu chuyện Thiên Thành vừa kể và cúi chào ông Dương.

Chu Nhược Mai cảm thấy bản thân thật đáng xấu hổ. Mặc dù là vợ của Lê Uy Long suốt ba năm, cô vẫn không hề hay biết rằng anh còn có một người cha nuôi. Đồng thời, Nhược Mai cũng rất xấu hổ về gia đình mình. Tại sao họ không thể sống tốt bụng thiện lương một chút? Tại sao cứ luôn khinh người như vậy? Từ lúc nào mà Chu gia lại thành ra như thế này? Bản chất của họ đâu phải tồi tệ như thế?


Cuối cùng, tất cả những người có mặt, ngoại trừ Chu gia và những người họ hàng còn đang chết lặng, thì mọi người đều cúi mình chào ông Dương Văn Diệp.

Nhìn cảnh này, ông Đoàn đã xúc động rơi nước mắt. Ông chưa bao giờ dám nghĩ đến một ngày lại có thể nhận được sự kính trọng của nhiều người như vậy. Có lẽ đây sẽ là khoảnh khắc mà ông ghi nhớ đến cuối đời. Trong lòng ông xúc động đến nỗi không thể nói nên lời, ông chỉ có thể mỉm cười ngăn dòng nước mắt sắp rơi và chào lại mọi người.

Sau giây phút bồi hồi xúc động đó, Minh Hải và Thiên Thành bước tới giúp ông trở về chỗ ngồi của mình. Chu Nhược Mai cũng vội vàng bước tới xin lỗi ông Dương: “Bố ơi, con thay mặt toàn bộ gia đình nhà con xin lỗi với bố. Họ không biết danh tính của bố nên mới lỡ lời. Xin bố hãy cứ trách phạt con đi ạ!!”

Vừa nghe con dâu gọi mình là bố, ông Dương có chút không quen, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Không sao đâu, ta sẽ không trách phạt gì con đâu.”

Sau đó, ông nhìn Lê Uy Long và nói một cách nghiêm túc: “Vĩnh Thiên, tất cả họ đều là người của nhà gái, lại còn có cả mẹ vợ con, bà con, sao con có thể xua đuổi họ được! Người không biết thì không có tội, hãy cứ mời họ ngồi xuống đã! ”

“…..Vâng!” Lê Uy Long dù rất bực bội sau những lời mỉa mai của Chu gia lúc nãy, nhưng vẫn thuận theo ý cha mình và không nói gì thêm.

“Được rồi, mọi người!! Làm ơn hãy ngồi xuống, đừng đứng mãi như vậy!” Ông Dương cười điềm đạm và nói với tất cả mọi người.

Những người vừa xúc phạm ông lúc nãy, sau khi thấy sự hào phóng của ông, cuối cùng cũng thở phào và ngồi xuống. Cùng lúc này, những người giàu có và nổi tiếng cùng các gia đình trâm anh thế phiệt từ khắp nơi trên đất nước cũng lần lượt đến khách sạn Vạn Niên để chuẩn bị tham dự lễ cưới và bắt đầu tặng quà.