Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 3: Chương 3 tại dualeotruyen.
Nàng dung mạo như tiên, da thịt trắng hơn tuyết, xinh đẹp không tỳ vết, từ khi hắn không để ý lễ pháp lập nàng làm Hoàng hậu, những nữ nhân đã tiến cung từ trước đều mất đi sự sủng ái.
Chỉ vì nàng mà Hoàng thượng khuất phục, cũng chỉ ân sủng một mình nàng, hậu cung giống như không có tác dụng.
Không lâu sau, lúc Hoàng thượng tổ chức sinh nhật, Kỉ Khuynh Nhan bởi vì một vở diễn mà đánh trọng thần của triều đình, lại càng không để ý hoàng gia lễ giáo mà đập vỡ tín vật của Hoàng hậu, mới làm cho Hoàng thượng giận dữ mà phế bỏ nàng.
Toàn bộ hậu cung vì điều này mà vui mừng, lại có cơ hội được Hoàng thượng sủng ái.
Nhưng nàng chẳng những không bị đưa vào lãnh cung mà còn được tiếp tục ở lại Vong Ưu Cung, hưởng thụ đãi ngộ của Hoàng hậu, khiến cho nhiều người bất mãn, tức giận không thôi.
Tào Kim Linh là một trong số đó, nhưng nàng lại rất tự tin, Hoàng thượng sở dĩ sủng ái Kỉ Khuynh Nhan cũng chỉ vì say mê sắc đẹp của nàng, lúc trước lập nàng làm Hoàng hậu cũng vì chiều theo ý nàng.
Mọi người nói, Kỉ Khuynh Nhan căn bản không có năng lực quản lý hậu cung.
Nay nàng bị phế, khác nào nàng mất hết vị thế.
Cho dù Hoàng thượng vẫn còn sủng ái nàng thì sao? Một người tính tình vô pháp vô thiên, dám kiêu ngạo với nữ nhân của Hoàng thượng, sớm muộn cũng có một ngày Hoàng thượng mất kiên nhẫn mà ban rượu độc.
Tào Kim Linh rất oán giận Kỉ Khuynh Nhan, không chỉ vì nàng cướp đi ân sủng của Triệu Nguyên Thừa, mà còn dám tát Tả thừa tướng kiêm Thượng thư Tào Thanh Sơn cũng chính là phụ thân của nàng trước mặt mọi người.
Hiện tại nàng mất đi vị thế, biến thành một thứ nhân, thù hận càng nhiều, đương nhiên Tào Kim Linh không muốn nàng như thế mà sống thoải mái qua ngày.
Bày ra dáng vẻ quý phi, nàng không tin không giáo huấn được Kỉ Khuynh Nhan đáng ghét này!
“Kỉ Khuynh Nhan, ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không? Ngươi cũng biết…..”
“Ngươi đang quấy rầy giấc ngủ của ta!”
Căn bản không cho Tào Kim Linh cơ hội, Kỉ Khuynh Nhan mềm mại nói, so với hoàng anh, sơn ca còn ngọt ngào hơn vài phần.
Thân là quý phi, lại là nữ nhi bảo bối của tả thừa tướng, nàng sao có thể để ột cái phế nhân coi thường, huống chi phía sau còn có bốn tên nô tài mở to mắt mà nhìn nàng, nếu hôm nay không hảo hảo giáo huấn Kỉ Khuynh Nhan về sau chỉ sợ bị hậu cung phi tử chê cười.
Táo Kim Linh nén hung ác, tức giận chỉ vào nữ nhân trên giường, “Ngươi thật to gan….”
“Ngươi bị điếc sao ? Ta nói ngươi đang quấy rầy đến giấc ngủ của ta!”
Thanh âm thanh thúy xen lẫn vài phần tức giận, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vài phần hung ác cùng nguy hiểm.
“Tính tình ta rất không tốt, ghét nhất bị người khác quấy rầy khi đang ngủ, một khi bị quấy rầy, tâm tình sẽ rất xấu, có thể sẽ làm người khác không vui. Tào Kim Linh, nếu ngươi hiểu lời ta nói thì phiền ngươi tránh ra xa một chút!”
Bị nàng gọi thẳng tên, Tào Kim linh tức giận đến phát run, “Ngươi dám gọi thẳng tên của bản cung, người đâu, còn không đến tát nàng hai mươi cái!”
Nhìn đối phương như còn mèo bị giẫm vào đuôi mà giơ nanh múa vuốt, Kỉ Khuynh Nhan cười châm biếm đứng dậy, từ trên xuống dưới đánh giá nàng một cái.
Ngay lúc Tào Kim Linh khó hiểu, Kỉ Khuynh Nhan lạnh lùng cười, “Tuy rằng ta rất chán ghét ngươi, nhưng vẫn hảo tâm nói cho ngươi biết, tháng sáu mười hai, buổi trưa canh ba xuất môn, rất xấu.” Nói xong, bước đến gần nàng, dùng sức đẩy, bùm một tiếng, Tào Kim Linh bị ngã xuống hồ.
Tuy rằng cảnh sắc mặt hồ rất đẹp, nhưng hồ khá sâu, hơn nữa mặt hồ phủ đầy lá sen, Tào Kim Linh rơi xuống liền không thấy bóng người.
Bốn tên nô tài đi theo nàng đều bị dọa đến choáng váng, không dám tin, nàng đường đường là quý phi tôn quý, chỉ chớp mắt đã bị người đẩy xuống hồ.
Cung nữ cùng thái giám vội vàng chạy tới bên hồ, chỉ thấy Tào Kim Linh chật vật ngoi lên, “Kỉ Khuynh Nhan lá gan của ngươi thật lớn……”
Kỉ Khuynh Nhan chậm rãi ngồi trở lại trên giường, lạnh lùng cười, “Ta đã nói tâm tình ta không tốt sẽ làm cho người khác không vui, ngươi căn bản đâu có nghe ta nói?”
Nàng ngồi ở mép giường, bàn chân nghịch ngợm khẽ lắc lư.
“Đúng rồi, tuy rằng hồ nước rất trong, nhưng ngày nào ta cũng đổ phân vào trong hồ để nuôi vài bông hoa sen nha, ngươi muốn ở trong hồ uống nước, nếu không uống đến đại tiện, thì tiểu tiện cũng thật tốt a.” Trong mắt nàng đầy ý đùa cợt.
Đã lên tới bên hồ, đang muốn đứng dậy, nghe vậy Tào Kim Linh lại trượt chân, ngã vào trong hồ, mấy tên nô tài sợ tới mức phải gọi một tiếng “mẫu thân”.
Kỉ Khuynh Nhan đột nhiên nghĩ tới chuyện gì thú vị liền thuận tay bắt một con sâu, tiêu sái đến bên hồ, huơ huơ trước mặt Tào Kim Linh,“Ngươi xem, con sâu này thật đáng yêu!”
Thật vất vả mới được thái giám kéo ra khỏi hồ, nhìn đến con sâu vừa to vừa nhiều lông kia, không khỏi “A” hét lên một tiếng, lại một lần nữa ngã xuống hồ.
Lần này nàng bị dọa đến rút gân (chuột rút), cả người liền biến mất trong hồ.
Kỉ Khuynh Nhan thấy thế thì phi thường thoải mái, đặt mông ngồi trở lại giường, thân mình run lên vì cười.
Đem toàn bộ việc vừa xảy ra thu vào mắt, Triệu Nguyên Thừa thật sự là không chịu nổi, liền mang theo vài tùy tùng chạy đến, sai người cứu Tào quý phi lên.
Khi Tào Kim Linh được cứu lên, chỉ thấy đầu nàng dính đầy bèo, tóc rối thành một đống, những hạt trân châu rơi ra, còn nhìn thấy hai con cá chép vàng bơi ra từ trong người nàng, cả người nhếch nhác không chịu nổi.
Nàng ta vừa thấy Triệu Nguyên Thừa, liền quỳ rạp xuống trước mặt hắn, khóc lóc cầu hắn làm chủ.
“Hoàng thượng, ngài khả nhất định phải thay thiếp thân phân xử việc này, Kỉ Khuynh Nhan thật to gan, chẳng những đẩy thiếp thân xuống hồ, còn lấy sâu hù dọa, nàng nhất định muốn lấy mạng thiếp thân , thiếp thân bị nàng khi dễ thật thảm, không cam lòng …..”
Kỉ Khuynh Nhan dựa vào giường, cố nén xúc động mà cười to, lên tiếng nhắc nhở một câu,“Đừng quên cáo trạng với Hoàng thượng, nói ta tiểu tiện trong hồ, a đúng rồi, ngươi vừa mới uống nước hồ, không biết có cảm nhận được hương vị gì không?”
Tào Kim Linh bị nàng làm tức giận đến nói không ra lời, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, giống như bị nàng làm tức giận mà chết.
Triệu Nguyên Thừa quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Kỉ Khuynh Nhan, cố nén tức giận phân phó nô tài đưa Tào quý phi hồi cung.
Lúc gần đi, Tào Kim Linh còn không quên cầu Hoàng thượng tác chủ cho nàng, thay nàng chủ trì công đạo, hắn chỉ đồng ý lấy lệ liền muốn nàng hồi cung.
Đến khi bóng dáng chật vật kia đi xa, Kỉ Khuynh Nhan mới chậm rãi thu lại ý cười, nghênh ngang ghé vào trên giường, nhấc hai chân nhỏ nhắn lên, híp mắt nhìn chằm chằm Triệu Nguyên
Thừa, khiêu khích hỏi:“Hoàng thượng muốn vì ta vừa đắc tội với quý phi nương nương đem ta xuống đánh hay không?”
Triệu Nguyên Thừa thấy nàng không đem mình để vào mắt, tức giận đi đến bên giường, đánh vào cái mông mềm mại của nàng,“Đánh nàng như vậy là còn nhẹ, nàng có biết nàng đùa nghịch như vậy suýt lấy đi mạng người không?”
Khi thấy Hoàng thượng tới bọn nô tài đã sớm lui ra, Kỉ Khuynh Nhan oán hận trừng mắt nhìn hắn một cái, “Là nàng ta đến gây chuyện với ta trước, hơn nữa nếu ta không ra tay với nàng, thì nàng cũng sẽ ra tay với ta.” Nàng ta lòng dạ hẹp hòi, Tào Kim Linh muốn cho hạ nhân tát nàng, thù này không báo, nàng không phải là Kỉ Khuynh Nhan.
“Nàng cũng nên biết thân phận hiện tại của mình là gì?” Hắn một tay nắm lấy cằm nàng, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn, trong lòng buồn bực nàng không biết phải trái, “Một Hoàng hậu bị phế, lại là thiếp, Tào Kim Linh nếu muốn hại chết nàng, nàng cũng không có tư cách phản kháng.”
Hắn phế truất nàng, chính là muốn cho nàng nếm thử mùi vị khi không có hắn bảo vệ, nhưng nàng chẳng những không hối cải, lại vẫn tiếp tục làm bậy!
Kỉ Khuynh Nhan hung hăng trừng mắt,“Nếu Hoàng thượng nói ta là thiếp, vì sao không đem ta đưa đến lãnh cung?”
Hắn hừ một tiếng, khuôn mặt hiện lên sự trêu tức, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, nhợt nhạt mỉm cười,“Nàng được trẫm nuông chiều, thân thể lại gầy yếu, vào lãnh cung không quá ba ngày chắc sẽ chết.”
“Ta chết thì có liên quan gì đến Hoàng thượng? Dù sao hiện tại ta chỉ là thiếp.” Nếu có thể chết thì thật tốt.
Lạnh lùng nói xong, nàng liền quay đầu nằm lên giường, không khách khí mà quay mông lại với hắn.
Triệu Nguyên Thừa không giận mà cười,“Nàng cũng biết hoàng cung rộng lớn như thế nào, thân phận địa vị đến tột cùng đại biểu cho cái gì, trong hoàng cung này ai mới là chủ tử ?”
Kỉ Khuynh Nhan tiếp tục quay mông lại với hắn, không thèm trả lời.
Hắn nhìn nàng chỉ mặc một tấm vải lụa mỏng manh, cánh tay nhỏ bé, trắng nõn cùng đôi chân thon dài như ẩn như hiện dưới lớp vải, hắn một tháng đã không lâm hạnh bất cứ ai, đột nhiên bị thân hình quyến rũ trước mặt khiêu khích làm hắn không kiềm chế được dục vọng.
Cố ý phế nàng, lạnh nhạt với nàng hơn một tháng, là muốn dạy dỗ nàng cẩn thận, nghiêm khắc trừng phạt, nhưng cuộc sống của hắn cũng rất không tốt.
Không phải không nghĩ tới tìm hậu cung phi tử phát tiết dục vọng, chính là khi trong lòng đã có người thì tất cả nữ nhân khác chỉ như làn khói nhẹ, chả khơi dậy được nửa điểm chú ý của hắn..
Hắn đã nhẫn hơn một tháng, cả người khó chịu, ở đêm dài tĩnh mịch, chỉ có thể đến nơi trước kia hai người từng triền miên một chỗ mà từ từ đi vào giấc ngủ..
Mà hắn biết Kỉ Khuynh Nhan hận hắn! Mới không thèm nhìn mặt hắn.
Lúc trước nàng như là chiến lợi phẩm bị hắn bắt về, hắn từng kiêu ngạo khoe khoang với binh lính, đệ nhất mỹ nhân Thương Việt quốc, thái tử phi tương lai của thái tử Thương Việt quốc –
Thượng Quan Sâm, cũng là Hoàng hậu tương lai, đã trở thành vật sở hữu của Triệu Nguyên Thừa.
Hắn vĩnh viễn cũng không quên, hắn cho nàng tận mắt nhìn thấy phụ thân chết, vị hôn phu tương lai của nàng cũng bị hắn chặt đứt đầu, nàng giống như nô tỳ bị hắn rêu rao khắp nơi, lúc đó trong mắt nàng đầy hận ý, nếu có thể hóa thành một lưỡi dao sắc bén, khẳng định có thể hung hăng đâm vào trái tim hắn.
Mà này tiểu nữ nhân không phải không nghĩ tới tự kết liễu cuộc đời, nhưng khi hắn hung ác cảnh cáo nàng, nàng mới chịu đầu hàng.
Nàng hận hắn, cũng không hận đến cam nguyện cho cả thần dân Thương Việt quốc cùng chôn một chỗ, chống lại tôn nghiêm của hắn.
“Nhan nhi……”
Thanh âm mềm mại, bàn tay dần trở nên ôn nhu, hắn đem tiểu nha đầu dám quay mông lại với hắn kia kéo vào lòng, bá đạo mà dụ hoặc nói:“Phục tùng trẫm, trẫm sẽ ban cho nàng tất cả.”