Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Cổ Đại Dạo Chơi Đất Kinh Kỳ Chương 14: 14: Mỗi Người Một Kiểu

Chương 14: 14: Mỗi Người Một Kiểu

11:49 chiều – 02/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 14: 14: Mỗi Người Một Kiểu tại dualeotruyen


Editor: uyenchap210
Phủ Vĩnh Thành Hầu lẫy lừng là thế mà vẫn phải đi nịnh bợ Trần gia!
Vương Hi không thể không đánh giá lại phủ Trấn Quốc công.
Thường Kha thì tiếp tục nói:
– Nhưng khi lớn rồi, chúng tỷ không thể chạy theo Tam đường huynh được nữa, nên chỉ có thể nhìn được hai vị công tử từ xa trong dịp mừng thọ của Trưởng công chúa.
– Chắc tỷ vẫn phải biết dáng dấp của hắn chứ? – Vương Hi dò hỏi.
Thường Kha cười nói:
– Biết! Cả hai huynh đệ họ đều cao lớn, mày kiếm mắt sáng, vô cùng tuấn tú.
Nói…!cũng như không!
Vương Hi lại hỏi:
– Đâu phải song thai, phải có điểm gì khác chứ?
– Có, có, có! – Thường Kha híp mắt, gật gù.

– Trần Đại công tử nho nhã, dịu dàng với tất cả mọi người, tạo cảm giác như được tắm mình trong gió xuân.

Bọn tỷ đều thích chơi với chàng.

Trước khi cưỡi ngựa, chàng sẽ dặn đi dặn lại gia nhân coi chừng bọn tỷ, không để bọn tỷ chạy lung tung trên đồng cỏ.

Khi chàng ăn cái gì cũng sẽ hỏi bọn tỷ thích ăn gì, và chàng đều ghi nhớ, nếu lần sau có điểm tâm mà bọn tỷ thích, chàng sẽ kêu a hoàn hầu bọn tỷ.

Khi đi nghịch tuyết cũng vậy, chàng sẽ xem bọn tỷ mặc đủ ấm không, sợ bọn tỷ bị trơn ngã.

Tóm lại, chàng ấy là một người rất tốt.
Nhưng muội muốn hỏi Trần Nhị công tử chứ không phải Trần Đại công tử! Vương Hi nhìn Thường Kha bằng ánh mắt vô cảm.

Tận đến khi Thường Kha định thần lại, cười cười, vội nói sang Trần Nhị công tử, nàng mới trưng ra bộ mặt tươi cười thường thấy.
– Nhị công tử hơi kiêu ngạo.

– Thường Kha kể – Hắn là con trai duy nhất của Trưởng công chúa nên ngay cả Nhị hoàng tử cũng phải nhường hắn chứ đừng nói là những người khác.

Dù hắn cũng chú ý đến bọn tỷ nhưng lần nào cũng tỏ ra rất khó chịu, cứ cho rằng bọn tỷ rất phiền phức.

Có lần Trần Đại công tử quan tâm bọn tỷ, hắn giận luôn cả chàng.

Nhưng vì mấy vị hoàng tử đều thích chơi với hắn nên tỷ được gặp gần hết các hoàng tử, ngoại trừ Bát hoàng tử và Cửu hoàng tử còn nhỏ thôi.
– Có lẽ vì chênh lệch tuổi tác nên Đại hoàng tử không chơi chung với bọn tỷ.

Nhị hoàng tử do Hoàng hậu sinh thì kiêu ngạo giống Trần Nhị công tử, dù đi với mọi người nhưng không mấy quan tâm bọn tỷ.

Trái với đó là Tam hoàng tử và Trần Đại công tử rất tốt.

Còn người anh tuấn nhất là Tứ hoàng tử ngọc thụ lâm phong, phong độ nhẹ nhàng, quân tử văn nhã, như vàng như thiếc, như khuê như bích*…

(Trích từ thơ của Đức Khổng)
Hai mắt Thường Kha lại sáng lên.
Vương Hi nghe mà hoang mang.
Nếu đúng như lời Thường Kha nói thì hai vị công tử của Trần gia không tuấn tú bằng Tứ Hoàng tử rồi! Mà người múa kiếm kia lại tuấn tú như vậy, không lẽ đó không phải Trần Anh, cũng không phải Trần Lạc?
Nhưng hoàng tử có thể tuấn tú như thế sao?
Theo thông tin phụ thân nói với nàng, Tứ hoàng tử do Lương tần sinh.

Mà hiện giờ, Thục phi mới là người được thánh thượng sủng ái nhất.
Nàng không thể không hỏi lại:
– Chẳng lẽ Lương tần là người xinh đẹp nhất hậu cung?
Con không giống phụ thân thì sẽ giống mẫu thân, không thì sẽ lấy những nét đẹp nhất từ cả hai người.
Ai ngờ Thường Kha lại im bặt, sau đó ngượng ngùng đáp:
– Tỷ, tỷ chưa gặp Lương tần.

Nhưng tỷ nghe nói người xinh đẹp nhất trong cung là Ninh tần, mẹ đẻ của Thất hoàng tử.

Cơ mà trông Thất hoàng tử chẳng khác gì con gái, da còn trắng hơn cả tỷ.

Tỷ vẫn thấy Tứ hoàng tử anh tuấn hơn.
Thôi được rồi! Cái gọi là anh tuấn hay không anh tuấn đều là đánh giá riêng của Thường Kha.

Nhưng chắc Tứ hoàng tử trông cũng không tệ.
Vương Hi quyết định không hỏi mấy vị hoàng tử trông thế nào.

Nàng kéo câu chuyện lại, tiếp tục nghe ngóng về phủ Trưởng công chúa:
– Thế tỷ có quen ai trong phủ Trưởng công chúa nữa không?
– Nhìn chung là chỉ biết mặt thôi.

– Thường Kha nhớ lại những gì Vương Hi hỏi, cảm thấy Vương Hi quá quan tâm đến phủ Trưởng công chúa, tự hỏi không biết Vương Hi có việc gì cần cầu cạnh Trưởng công chúa không.

Nàng trầm ngâm nói.

– Nhưng tỷ biết ai thân gần Trưởng công chúa.

Nếu muội có việc cần xin Trưởng công chúa, tốt nhất là mời bà ấy giúp đỡ.
Vương Hi càng bất ngờ.

Nàng không nghĩ Thường Kha còn biết cả cái này.
– Sao tỷ biết được? Người đó là ai? – Vương Hi tròn mắt hỏi.
Thường Kha lại lộ ra nụ cười giảo hoạt, rỉ tai Vương Hi:
– Trừ những năm phải giữ đạo hiếu thì năm nào tỷ cũng được tham gia thọ yến của Trưởng công chúa.

Hầu Trưởng công chúa có một vị kêu vú Lý rất thích tỷ, lần nào cũng sẽ bố trí cho tỷ ngồi ở phòng khách nhỏ phía sau nhà thủy tạ, còn bí mật sai người mang sữa dê cho tỷ.


Lần thọ yến này, tỷ sẽ giới thiệu vú Lý với muội.

– Nghĩ đến Vương Hi có lẽ có việc muốn xin Trưởng công chúa, nàng vội nói.

– Nhưng vú Lý không rời phủ nhiều.

Ngoài thọ yến ra thì tỷ chưa từng gặp bà ấy ở ngoài.

Bà ấy thương tỷ lần đó bị Công chúa Phú Dương lạnh nhạt nên mới đặc biệt quan tâm tỷ.

Tỷ không biết cách liên lạc với bà ấy, cũng không biết bà ấy có thể gặp tỷ không.
– Thế nên nếu muội muốn gặp Trưởng công chúa, tốt hơn hết là nhờ phu nhân của Đô Chỉ huy sứ Binh Mã ti Ngũ thành Phùng Như – Trần thị.

Phụ thân của phu nhân từng quản lý Thượng Lâm Uyển Giám và Gia Sơ Thụ.

Nghe nói khi Trưởng công chúa gặp nạn, ông ấy đã giúp Trưởng công chúa.

Phùng Như có thể ngồi vào cái ghế Đô Chỉ huy sứ Binh Mã ti Ngũ thành cũng là nhờ Trưởng công chúa cật lực tiến cử.

Mỗi lần phủ Trưởng công chúa mở tiệc, chỗ ngồi của Phùng luôn gần Trưởng công chúa nhất.

Đã có người được Trưởng công chúa tiến cử nhờ móc nối với Phùng phu nhân rồi đấy.

Muội có việc thì có thể tìm Phùng phu nhân.
Việc của Thượng Lâm Uyển Giám là quản lý đất đai cho hoàng thất.

Còn Gia Sơ Thụ nghe thì kêu tai nhưng thật ra việc là trồng rau.
Thường Kha lại buồn bã nói:
– Chỉ là tỷ không biết Phùng phu nhân thích cái gì.

Muội có thể phái quản gia nhà mình đi nghe ngóng xem sao!
Vương Hi bối rối vô cùng.

Nàng cứ tưởng Thương Kha là một cô nhóc đáng thương, nhưng không ngờ cô nhóc đáng thương này lại biết nhiều chuyện trong kinh hơn phụ thân của nàng.

Đúng là không thể coi thường ai hết!
Vương Hi nhịn không được véo má Thường Kha, nói:
– Muội có chuyện muốn nhờ tỷ, không biết tỷ rảnh không?
Thường Kha không hỏi đó là chuyện gì mà đã vội đáp:
– Rảnh! Tỷ rảnh!
Đây đúng kiểu bị bán còn giúp người ta đếm tiền!
Vương Hi hỏi:

– Tỷ đâu biết muội muốn tỷ làm cái gì?
Thường Kha cười híp mắt, nói:
– Muội có nhiều người tài giỏi, nếu đã phải nhờ đến tỷ thì chắc chắn vì tỷ làm được.

Đã vậy, tỷ còn ngại cái gì.
Thật ra nàng lớn như vậy mà chưa từng được ai nhờ vả.

Trong thâm tâm, nàng hy vọng có thể giúp được những tốt với mình.
– Muội nói đi, là chuyện gì? – Nàng nói với vẻ bất cần.
Vương Hi mím môi cười, nghĩ đến những lời bình phẩm tướng mạo vừa rồi.

Có lẽ Thường Kha sẽ không quá kinh ngạc khi biết mình trèo tường để ngắm người múa kiếm ở sát vách ha? Nàng ngoắc Thường Kha, thì thầm kể lại mọi chuyện.
Thường Kha đứng hình nhìn Vương Hi.
Vương Hi hơi thất vọng, thở dài trong lòng.
– Nếu tỷ thấy không được thì quên đi vậy.
Nàng cứ tưởng mình đã tìm được tri kỷ rồi chứ.
– Không, không, không! – Thường Kha không thể không kinh ngạc, nhưng khi bình tĩnh lại thì lại nhìn Vương Hi bằng ánh mắt sáng rực.

– Tỷ sẵn lòng giúp muội mà.

Nhưng sáng mai còn phải đi vấn an bà nội, sau đó vú Thi sẽ nhờ tỷ giúp một số việc của bà nội, tỷ không biết có kịp chạy qua đây không!
Nhờ Thường Kha làm một số việc của thái phu nhân?
Nếu đó là Thường Ngưng, vú Thi dám chỉ tay năm ngón thế sao?
Mắt Vương Hi lóe sáng.

Nàng thấp giọng:
– Mấy ngày rồi vẫn chưa thấy người đó xuất hiện, có khi sẽ không bao giờ gặp lại, nên chúng ta cũng chẳng cần vội.
Thường Kha đáp:
– Nếu người đó anh tuấn như lời muội nói, vậy chắc là Trần Đại công tử rồi.

Nhưng Trần Đại công tử sẽ không xuất hiện ở Lộc Minh hiên, thế thì chỉ có thể là Trần Nhị công tử hoặc hộ vệ của hắn.

Tỷ chỉ thấy qua hộ vệ của hắn nên giờ chẳng nhớ mặt mũi ra sao.

Nhưng đó cũng có thể là hộ vệ của Trưởng công chúa.
Dứt lời, Thường Kha hoang mang hỏi lại Vương Hi:
– Lúc đó, muội có thể tìm người vẽ lại mà?
– Sao muội không nghĩ ra nhỉ? – Vương Hi hối hận, càng khâm phục Thường Kha hơn.

– Nhưng Bạch Truật có thể vẽ hoa vẽ chim, chứ vẽ người lại rất bình thường.
Nhỡ vẽ không giống rồi nhận lầm người thì phiền phức to.
Thường Kha cũng cảm thấy như vậy phiền phức.

Nàng an ủi Vương Hi:
– Đâu sẽ có đó.

Có khi ngày mai sẽ thấy người đó xuất hiện, tỷ nhìn cái là nhận ra thôi!
Vương Hi cười ha hả, cảm thấy Thường Kha rất hợp tính mình, chợt nhận ra không phải tất cả phủ Vĩnh Thành Hầu này đều nhàm chán, mà có khi lúc gặp được Thi Châu càng có chuyện thú vị hơn.
Nàng quyết định kể chuyện mình sắp dọn chỗ ở với Thường Kha, để Thường Kha không phải lo lắng, nhịn tạm mấy ngày nữa.
– Muội sợ thái phu nhân và Hầu phu nhân nghĩ muội lo chuyện bao đồng, thế nên đang đợi chuyện này rùm beng hơn nữa rồi mới nói ra.
Thường Kha cũng hiểu cho nàng, nói:

– Đúng là muội không thể nói sớm.

Nhị bá mẫu sẽ cho rằng muội giả mù mưa sa, còn Đại bá mẫu sẽ đẩy hết chuyện này lên đầu muội.

Muội sửa nhà cho chúng ta, họ không những không cảm khích, mà có khi còn cho rằng muội đạo đức giả.
Không phải trước đó chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Vương Hi càng quý Thường Kha, lập tức kéo Thường Kha đi xem bản vẽ của Liễu Ấm Viên:
– Tỷ thấy thế nào? Có chỗ nào không ổn không? Cứ thế, tỷ có thể dọn đến Xuân Ấm Viên, để Thi tiểu thư ở tại Tình Tuyết Viên.
Thường Kha biết Vương Hi vì mình nên mới chuẩn bị nói chuyện này với thái phu nhân, trông Vương Hi hưng phấn như thể đã dọn vào Liễu Ấm Viên, còn nàng có thể lập tức chuyển sang Xuân Ấm Viên vậy.

Nhưng muội ấy chưa nhận ra, nếu muội ấy chuyển vào Liễu Ấm Viên, Xuân Ấm Viên ở sát vách cũng là một viện rất tốt, Hầu phu nhân sẽ sắp xếp cho Phan tiểu thư ở đó, còn nàng có lẽ vẫn phải ở chỗ thái phu nhân tiếp.
Thường Kha không muốn làm Vương Hi vỡ mộng nên chỉ có thể thầm thở dài, lấy lại tinh thần, tiếp tục xem bản vẽ với Vương Hi.
Quả thật nàng đã phát hiện ra một chỗ.
Nàng chỉ chỗ Vương Hi đinh xây đình nghỉ mát, nói:
– Đây cách phủ Trưởng công chúa quá gần, dễ có người nghi ngờ, đừng xây đình nghỉ mát ở đây mà nên chuyển sang trồng một ít hoa cỏ.
Vương Hi nhớ mang máng triều đình có quy định như vậy.

Nếu người múa kiếm kia lại xuất hiện, nàng sẽ dọn dẹp sạch sẽ cỏ dại dưới gốc liễu rồi lót gạch, kê bàn đá, tạo thành một chỗ ngồi mát, lúc cần có thể trèo lên quan sát người múa kiếm kia ngay.
Nàng sửa lại bản vẽ, cảm thấy tất cả đã ổn rồi đi gặp thái phu nhân và Hầu phu nhân.
Kỳ úc – Khổng Tử
瞻彼淇奧
綠竹如簀
有匪君子
如金如錫
如圭如璧
寬兮綽兮
猗重較兮
善戲謔兮
不為虐兮.
Phiên âm:
Chiêm bỉ Kỳ úc
Lục trúc như trích
Hữu phỉ quân tử
Như kim như tích
Như khuê như bích
Khoan hề xước hề
Y trùng giác hề
Thiện hý hước hề
Bất vi ngược hề.
Dịch nghĩa:
Trông kìa trên khúc quanh của sông Kỳ
Tre xanh lớp lớp mọc chồng.
Nước Vệ hôm nay có người quân tử văn nhã (chỉ Vũ Công)
(Đã rèn luyện học vấn) như vàng như thiếc
(Đã trở nên ôn thuần) như ngọc khuê ngọc bích
Người lại phóng khoáng hoà nhã
Ôi! Người ngồi trên xe của bậc quan to
Người lại hay đùa cợt cho vui
Chớ người không có ý châm biếm ai..