Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 341: Chương 341 tại dualeotruyen.
Ra khỏi Tề Công Quán, Đào Tuệ San đưa tôi về nhà, tôi tắm rửa rồi thay vội bộ quần áo, sau đó nói cô ấy đưa tôi ra thẳng sân bay.
Trên đường đi, tôi lần lượt gọi điện thông báo cho Trương Kính Tùng và Vệ Triết, Vệ Triết nói: “Tôi có thể đi cùng chị! Chị có chắc làm tự mình làm được chứ?”
“Nhiệm vụ của anh mới là quan trọng, nhất định phải tìm bằng được chứng cứ đấy, đây chính là vấn đề mấu chốt dẫn đến thắng lợi, yên tâm đi, tôi có thể tự làm được!” Tôi nghiêm túc dặn dò Vệ Triết.
Mà qua giọng nói của Trương Kính Tùng cũng có thể nhận thấy sự áy náy cất giấu bên trong.
Chuyện ở công ty có Trương Kính Tùng xử lý, tôi hoàn toàn yên tâm, nhưng mấy loại quan hệ kiểu này anh ta không xử lý được, anh ta ở nước ngoài làm việc suốt mấy năm, nên đã mất dần những mối quan hệ phức tạp kiểu này.
Trên xe, tôi nói đùa với Đào Tuệ San: “Này bà chị, ý tưởng của chị đúng thật là quá kinh điển đó, sao em lại có cảm giác chị giống một con cáo già thế nhỉ?”
Cô ấy trừng mắt liếc nhìn tôi một cái, sau đó mở miệng nói: “Em nói ai là con cáo già thế hả? Em trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, cái đầu của em hoạt động tốt hơn bất cứ ai trong số bọn chị, em đã bị tên Tân Hạo Đình làm lãng phí suốt mấy năm trời, chị chắc chắn, nếu Đỉnh Hâm là do em điều hành từ trước tới tận bây giờ, nói không chừng sẽ còn tốt hơn Tân Hạo Đình quản lý gấp mấy lần nữa kìa.
”
“Cũng không hẳn là vậy, Tân Hạo Đình cũng có những ưu điểm riêng của Tân Hạo Đình, cái anh ta luôn quan tâm là lợi ích thu được, về điểm này anh ta mạnh hơn em, em đôi khi quá coi trọng nghĩa khí, đặt lòng tin quá nhiều, không linh hoạt trong giao tiếp!”
Tôi tự kiểm điểm lại mình, kỳ thật hôm nay Quý Thanh Viễn đã cho tôi một bài học nhớ đời, càng khiến tôi thấy rõ được những nhược điểm của bản thân.
“Xem ra em đã có tiến bộ rồi!” Đào Tuệ San cười trêu chọc tôi, mở miệng: “Lần sau chị phải tính phí em mới được!”
Hai mắt tôi sáng ngời: “Chị cũng có thể trở thành cổ đông của Đỉnh Hâm! Phụ trách mảng xã giao!”
“Ha! Đúng là kẻ đầu cơ chính hiệu!” Cô ấy nói với vẻ khinh thường: “Mở cái công ty chỉ để mọi người vui chơi thôi sao? Vừa rồi em còn nói mình trọng nghĩa khí, một đòn kích một đòn như vậy không hay đâu.
”
Tôi cười khẩy một tiếng: “Mọi người cùng nhau làm việc chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”
“Thôi được rồi, em cứ giải quyết cho tốt mọi chuyện trước mắt đã rồi tính sau!” Cô ấy dặn dò tôi: “Có chuyện gì thì nhớ gọi điện ngay đấy, đừng ngang bướng cố ôm vào mình! Một cây làm chẳng lên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao!”
“Em biết rồi.
” Tôi đáp lại một câu, chiếc xe đã đỗ trước lối vào sân bay.
“Chúc em thành công ở ngay bước đầu tiên!” Tôi bước xuống xe, Đào Tuệ San với ra nói.
Tôi vội vã đi vào bên trong, nhưng vừa mới đi được vài bước thì lập tức ngừng lại, quay người trở về, Đào Tuệ San thấy vậy thì kinh ngạc nhìn tôi: “Có chuyện gì vậy?”
“Chị… Thử nghĩ xem có cách nào giúp em tìm hiểu bên phía Bùi Thiên Vũ…” Tôi cảm thấy có hơi khó nói, dẫu sao thì tôi cũng không còn mặt mũi nào để đi hỏi Triệu Quốc Tỉ chuyện này, cũng đã mấy ngày rồi không có tin tức của anh.
Đào Tuệ San liếc xéo tôi một cái, nói với vẻ tức giận: “Uầy… Biết rồi mà, chuyện này còn cần em phải nói nữa sao! Chị đã sớm nghĩ cách rồi! Mau đi đi! Nhớ chú ý an toàn, khi nào đáp xuống đến nơi nhớ báo chị một tiếng!”
Tức khắc, tôi nở nụ cười rạng rỡ vẫy vẫy tay với Đào Tuệ San, mãn nguyện đăng ký bay tới thủ đô.
Lúc đáp xuống thủ đô đã là buổi tối, tôi tìm một chỗ để có thể nghỉ chân, sau khi dựng trại đóng quân ở gần đó, trước tiên tôi cứu rỗi cái bụng đang kêu đói, rồi thử đi xem cái địa chỉ kia một chút, hóa ra là một cái tứ hợp viện nhỏ tinh xảo.
Ở một nơi thế này, nhà như vậy chắc hẳn là cũng không nhiều lắm.
Bồ Tăng Vinh, tôi đang nghĩ xem lão già đó sẽ là kiểu người thế nào.
Tôi nhìn sang bên đường phía đối diện, thấy có một cái tiệm cắt tóc không lớn, trong tiệm chỉ có một vị khách đang uốn tóc, tôi nhấc chân bước vào, sau khi hỏi giá cả, tôi chọn dưỡng tóc, điểm mấu chốt là thời gian dài, có thể nói chuyện nhiều một chút.
Cũng đúng lúc, lâu lắm rồi tôi không có thời gian đi dưỡng lại tóc.
Chủ tiệm là một người phụ nữ cỡ tuổi trung niên, nhìn cách ăn mặc khá thời thượng, vừa nghe nói tôi làm hộ lý, khuôn mặt lập tức lộ rõ vẻ vui mừng, đương nhiên bà ta biết, mặt hàng này có thể khiến bà ta kiếm ra được tiền, cho nên mới nhiệt tình như thế, miệng cũng không chịu ngừng.
Tôi cũng nhân cơ hội đó hỏi bà ta về những người ở tứ hợp viện.
“Này! Sao cô lại hỏi về cái thứ đồ cổ đó, để tôi nói cô biết, trong viện này có hai vợ chồng già sống với nhau, họ là một cặp hiếm thấy!” Vừa mới đề cập đến đề tài này, giống như là vừa ấn nút công tắc hoạt động của người phụ nữ chủ tiệm.
.