Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 24: Nguy hiểm tại dualeotruyen.
Trưa chiều, cô nghe ns sẽ tổ chức đốt lửa trại, hắn và anh cùng nhiều người khác ra suối câu cá, còn cô và vài người khác ở lại chuẩn bị đồ nướng và đi kiếm củi để đốt lửa trại. Tiếng nói cười rôm rả đôi khi cô còn nghe thấy tiếng đập nước của tụi bạn ở bờ sông mà miệng cũng bất giác mỉm cười
– Tuệ Linh, bà đâu rồi, hộ tôi với!—Tiếng nó không biết từ đâu gào ầm lên gọi cô khiến cô đang lúi húi dọn đồ nướng cũng phải giật mình quay lại, thì thấy nó đang ôm 1 bó củi to thở hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi làm ướt 1 mảng tóc mai. Cô chạy lại đỡ lấy bó củi từ trên tay nó mà lảo đảo suýt ngã
– Sao bê nặng vậy hả???—Cô đặt bó củi xuống đất, lấy khăn giấy ra lau mồ hôi cho nó—Lấy củi ở đâu thế, để tôi giúp!
– Ukm, tôi lấy ở bên trong rừng, có mấy bó củi ở gần kia, hộ tôi với nhá!—-Nó ns xong, không cần nghỉ, dắt tay cô đi cùng nó. Cô và nó, người lượm người bê về trại. Điều lạ nhất ở đây là củi rải rác lung tung và ở 1 chỗ rất bất bình thường như kiểu có ai đó làm rơi. Cô với nó hì hục nhặt vì trời sắp tối rồi, nhặt được 1 hồi, nó cảm thấy thấm mệt, bèn ngồi xuống đám cỏ gần đấy nghỉ ngơi, 2 tay phẩy phẩy để làm mát khuôn mặt trái táo của mình
– Mệt hả??? Về trại nghỉ đi, để đây tao nhặt nốt cho.—Cô cúi xuống nhìn nó, giọng đầy quan tâm
– Không sao đâu, nghỉ 1 lát là ổn thôi!—Nó lắc đầu nguầy nguậy
– Thôi bà cứ về đi, bà nhặt cũng nhiều rồi chắc cũng mệt lắm, chỗ này cứ để tôi, còn bây giờ về trại nghỉ ngơi đi!—Cô dùn dẩy nó đứng dậy về trại
– Nhưng mà….—Nó chần chừ chưa muốn đi
– Nhưng nhị gì nữa, chỉ còn 1-2 bó thôi, tôi bê về cũng được
– Vậy…..làm phiền bà rồi!
– Không có gì!
Nó bước về phía trại, không quên để lại cho cô 1 câu ” Nhớ về sớm nhé, trời cũng sắp tối rồi”. Cô nhìn theo bóng dáng nó khuất dần rồi mới làm tiếp, củi được phân tán thành từng đoạn, cứ cách 2-3 bước chân là có 1 thanh khiến cô phải chạy theo lượm lại, rõ ràng đây là 1 cái bẫy được sắp đặt sẵn mà cô không hề hay biết, cứ cặm cụi lượm củi mà không để ý rằng mình đã đi quá xa vạch ranh giới. Đang nhặt củi thì cô vấp phải 1 thứ gì đó khiến cô ngã úp sấp xuống
– Huỵch! Á Á Á….—Cô ngã lăn ra đất 1 cách đau điếng, bò dậy sau cú tiếp đất đầy ngoạn mục, mồm cô lạo xạo toàn cỏ cát ( ngon nhá) khiến cô phải nhổ bọt mấy lần mới hết, khuỷu tay vừa ngã chảy máu đau đớn, khiến cô nuốt ngược nước mắt vào trong. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng động Cọt Kẹt đâu đó…và rồi cô bị nhắc bổng lên không trung khiến cô không kịp hét. Cố giẫy dụa nhưng tấm lưới vẫn không hề dịch chuyển gì cả, miệng thầm rủa thằng đi bẫy thú, thú thì không bẫy lại đi bẫy người….
– Có ai không, cứu tôi với!—Cô la lên tìm người giúp nhưng đáp lại cô là 1 khoảng không im lìm, trời bắt đầu tối mù mịt, cô chợt nhớ tới lần của ông thầy rằng đây là rừng nguyên sinh, cô bắt đầu sợ hãi
– Có ai ở đó không, làm ơn cứu tôi, làm ơn mà!—Giọng cô run run khi nghe thấy tiếng của vài con thú rừng, 1 vài tiếng xột xoạt ở trên cây, cô quay sang bên cạnh nhìn thì thấy 1 tổ rắn con màu đỏ
– Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa….rắn..rắn…mẹ ơi cứu con, cứu tôi với..huhuhu…rắn..rắn…cứu tôi với….huhu!—Cô giãy dụa, la thất thanh, nước mắt dàn dụa, gì chứ, trong các loại động vật cô sợ nhất là rắn đã thế nó lại còn là rắn độc nữa chứ, thảm rồi….Cô bị treo lơ lửng trên không trung không thể thoát ra được chỉ biết giãy dụa , may ra dây buộc không chặt thì cô mới có thể hạ cánh thảm hại 1 lần nữa…Nhưng phải làm sao đây, ngay bên cạnh là 1 tổ rắn, cô tái mét mặt mũi lại thầm nguyện nó không phát hiện ra mình, nước mắt rơi lã chã, trong đầu bây giờ cô chỉ nghĩ đến hắn, mong rằng hắn sẽ sớm phát hiện ra cô ” Nhưng hắn không biết mình ở đâu thì sao?”. Cô chỉ nghĩ đến đó rồi hét lên thật to để cho hắn tới cứu nhưng đáp lại cô vẫn không hề có 1 hồi đáp nào chỉ có tiếng côn trùng vang lên như để an ủi cô vậy. Rừng về đêm càng ngày càng lạnh khiến người cô run lên cầm cập trong khi trên người chỉ mặc 1 chiếc áo phông, miệng vẫn gào lên vô vọng mặc cho tiếng nói khản đặc lại. Thấm mệt cô thiếp đi lúc nào không biết
Ở nơi cắm trại, nó đi đi lại lại sốt ruột, lo lắng không thôi, trong đầu nghĩ ngợi rất nhiều, cô đi lâu vậy mà vẫn chưa về hay cô đã xảy ra chuyện gì rồi. Lí trí kéo nó trở về với thực tại khi nghe thấy tiếng nói của anh ở sau lưng, mặt cô lo lắng đến trắng bệch chạy lại chỗ anh và hắn
– Tuệ Linh…..có ở chỗ anh không?
– Anh không thấy cô ấy từ chiều tới giờ rồi, có chuyện gì sao?—Anh có cảm giác không lành
– Không…không hay rồi!—Nó đưa tay lên bịt miệng
Mắt hắn nheo lại linh cảm 1 điều gì không hay, hắn bất ngờ chạy đến trước mặt nó, nắm chặt lấy bả vai của nó ghì chặt, miệng hỏi dồn dập
– Tuệ Linh, cô ấy ở đâu, cô ấy đã xảy ra chuyện gì hả, nói mau!—Hắn hét lên
Anh cũng không kém hắn, bất an trong lòng, vầng trán nhăn lại thật sâu nhìn nó như đang thúc giục
– Lúc..lúc chiều, tôi với cô ấy vào trong rừng lượm củi, thấy tôi mệt nên cô ấy bảo tôi về trước, còn cô ấy…..—Nó run run nói, chưa nói hết câu thì hắn đã chạy như bay vào trong rừng miệng không quên rủa ” Mẹ kiếp”, ngay cả anh cũng vậy, vơ tạm đèn pin rồi nói với nó
– Em đi báo với thầy tổng phụ trách đi!—Anh nói xong rồi hòa mình vào bóng tối
– Tuệ Linh, cô ở đâu vậy, Tuệ Linh!—Hắn gọi cô mà trong lòng như có lửa đốt thúc giục hắn phải tìm ra cô sớm nhất có thể, nếu không e rằng sẽ có chuyện—Tuệ Linh, trả lời tôi đi! Linh!
Ở bên kia, anh cũng gào thét không kém hắn, nỗi lo lắng cũng giống hắn, nếu cô có xảy ra chuyện gì thì anh phải làm sao đây—Tuệ Linh, em ở đâu, ra mặt đi, tuệ Linh!
Ngay tại lúc này, cô mơ hồ nghe được tiếng gọi tên mình, cô vội mở banh mắt ra, là hắn là tiếng của hắn, không sai, cô vui mừng, cố mở thật to mắt ra nhìn xuông phía dưới với 1 ít ánh trăng len lỏi vào kẽ lá, nước mắt cô lại rơi, cuối cùng thì hắn cũng đã đến, cô cố gắng hít 1 hơi thật sâu hét
– Tôi ở đây!
Hắn ở bên kia nghe thấy tiếng vang của cô trong lòng mừng lên, hơi thở dồn dập, bước chân càng ngày càng nhanh—Tuệ Linh, có phải cô không, cô ở đâu?—-Hắn đã đến nơi cô bị treo lơ lửng nhưng không nhìn thấy cô đâu cả
– Tôi ở trên đây, ngẩng mặt lên đi!—Cô nhìn thấy hắn thì lập tức giãy dụa khiến chiếc lưới đung đưa
Hắn đưa mắt nhìn lên thì thấy cô, trong lòng vừa buồn cười vừa lo lắng—Làm sao mà cô lại ở trên đấy thế?–Hắn châm chọc. Nghe thấy thế cô òa khóc nức nở, khiến hắn đứng dưới gãi đầu sột soạt..—Đừng…đừng khóc..tôi tới cứu cô mà, đợi tôi 1 lát!—hắn đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy 1 sợi dây thừng được buộc vào cái cây gần đó—Cái này là may rủi nhá, nếu tôi đỡ được cô thì tốt, nếu không đỡ được thì cô…phải chịu khó nhé…
-Cẩn thận..có..hic hic..có tổ rắn…ngay bên cạnh tôi..huhuhu—-Cô chỉ tay tay vào cái cành cây ngay bên cạnh
– được rồi, để tôi…1…2…3…..Nhắm mắt lại đi!—-Hắn tháo nút dây thừng ra,
– Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa….Rầm…ui da…..—-Tiếng rơi kèm theo tiếng hét và tiếng rên của ai đó, mở mắt ra, nhìn xung quanh, cô không thấy hắn đâu cả, thầm rủa ” Tên Lâm chết tiệt, không đỡ tôi để tôi rơi tự do thế này, cơ mà sao mình không thấy đau nhỉ”—Cô thấy lạ lạ, bèn gọi hắn—Anh ở đâu?
– Ở…ở..đây—–Giọng hắn run run,