Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 17: 17: Một Tuổi Một Món Quà Một Tấc Vui Mừng tại dualeotruyen.
Sở gia sống trong một khu cư dân hơi cũ, đó là lúc Sở phụ mới vừa công tác, được vài năm đầu.
Sở gia ở lầu 3, vừa mở cửa, Sở Ngự đã nghe thấy một cổ mùi hương đồ ăn nồng đậm, có chút câu nhân.
Đi vào phòng, nhìn thấy một nam nhân trung niên ngồi trên sô pha, đang đọc báo, nửa phần ánh mắt cũng không phân cho Sở Ngự.
Trong ấn tượng, yêu cầu của Sở phụ đối với nguyên chủ thập phần khắc nghiệt, mà dựa vào thiên tính của nguyên chủ đương nhiên chán ghét phương pháp giáo dục của Sở phụ, bởi vậy quan hệ của hai cha con có thể ví như đi trên băng mỏng để hình dung.
Thời điểm Sở mẫu bưng thức ăn ra liền nhìn thấy hai đứa nhi tử đứng ở cửa, vội vàng nói, “Còn đứng đó làm gì, không mau tiến vào.
Đồ ăn mẹ đã hâm hai lần rồi, mau tới ăn cơm.” Nói xong đặt mâm xuống, tiếp nhận hành lý.
“Cảm ơn mẹ!” Tuy rằng không thói quen này, nhưng Sở Ngự vẫn gọi lên cái xưng hô kia.
“Mau đi rửa tay ăn cơm.”
Sở mẫu cũng có yêu cầu rất cao đối với nguyên thân, nhưng cũng từ mẫu nghiêm phụ giống như phần lớn những gia đình khác, trong tình huống bình thường Sở mẫu đối với nguyên thân vẫn rất bao dung, yêu thương.
Trên bàn cơm làm rất nhiều món ngon, măng mùa đông xào thịt khô, thịt kho tàu, cá hấp, thịt viên còn có một ít rau xanh, đều là món nguyên chủ thích ăn.
“Ăn nhiều một chút, gầy không ít, còn đen nữa.” Sở mẫu gắp cho Sở Ngự một viên thịt viên, thấy Sở Ngự như vậy cũng có chút khó chịu, hài tử nhà ai không phải là bảo bối, đưa Sở Ngự xuống nông thôn bọn họ cũng khó chịu, nhưng đứa nhỏ này quá kỳ cục, nếu không cho hắn rèn luyện về sau không chừng sẽ làm ra cái gì.
“Cảm ơn mẹ, con không ốm, khi trở về mới vừa cân qua.”
“Đúng rồi mẹ, ánh mắt của mẹ không tốt đi.
Đại ca rõ ràng không ốm, lại còn cao hơn không ít.
Lúc anh ấy rời đi cũng không hơn kém con bao nhiêu, lần này trở về lại cao hơn con đến nửa cái đầu.” Sở Kỳ cảm thấy mẹ nó vừa rồi nói bừa, miệng không khỏi đáp lại một câu.
Nghe Sở Kỳ nói xong, Sở mẫu cũng không tức giận, chỉ là liên tục gắp đồ ăn cho Sở Ngự, “Mặc kệ gầy hay ốm, ăn nhiều một chút.
Cá này là ba con mấy ngày nay phải chạy đến Cung Tiêu Xã rất nhiều lần mới mua được.
Có rất nhiều người mua đều không còn tươi, ông ấy phải đợi mấy ngày, rốt cuộc cũng mua được một con tươi.”
Sở Ngự nghe xong có chút giật mình, nếm thử thịt cá trong chén, rất tươi.
“Cảm ơn ba”.
“Ân, mau ăn đi, ăn xong rồi thì hảo hảo nghỉ ngơi.”
“Được”.
Sở Kỳ ở một bên không ngừng cười trộm, đừng tưởng rằng cậu vừa rồi không nhìn thấy ba cậu kiều kiều bắt chéo chân, mỗi khi ba cậu cao hứng liền sẽ làm động tác này.
Lúc trước khi đại ca trở về không thể cùng hắn nói chuyện cậu tận mắt nhìn thấy sắc mặt ba cậu đen đến không chịu được, bất quá ca cậu lần này trở về xác thật giống như đã thay đổi rất nhiều, không thích nói chuyện, cũng không hay cười nhiều.
Sau khi ăn no, Sở Ngự đi tắm rửa, sau đó liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Thẩm gia truân đang tràn ngập niềm vui.
Hôm nay trong thôn giết heo, trong thôn ai nuôi heo, yêu cầu phải giao một nửa đến công xã, còn lại có thể tự mình lưu trữ.
Mỗi năm vào thời điểm này cổng lớn Thẩm gia sẽ tụ tập một đám người.
Ngoài cửa rất náo nhiệt, trong phòng cũng náo nhiệt.
Tiểu hài tử không được phép xem giết heo, sợ sẽ gặp ác mộng, bởi vậy mấy hài tử Thẩm gia đều ở trong phòng chung một chỗ với Thẩm Kiêu.
Thẩm Tiểu Bắc đi đến trước mặt Thẩm Kiêu, nhìn tiểu thúc nhà mình còn đang khắc đồ vật, có chút không cao hứng, “Tiểu thúc, chơi với chúng con đi.” Trước kia tiểu thúc ngày nào cũng chơi cùng với bọn nó, sau này chân tiểu thúc bị thương không thể chơi cùng với bọn nó nữa, nhưng hiện tại tiểu thúc đã bình phục vẫn không theo chân chơi với bọn nó, Sở thúc thúc từ lần đó, vẫn luôn điêu khắc đồ vật, cũng không để ý tới bọn nó.
Bé cảm thấy tiểu thúc không thích bé, có chút khổ sở.
Nghe ngữ khí hơi mang u oán của cháu trai nhỏ, Thẩm Kiêu có chút đau lòng, sờ sờ đầu bé, “Tiểu Bắc nghe lời, chờ tiểu thúc xong việc rồi lại chơi cùng các con có được không?”
Tuy rằng rất không vui, nhưng mấy tiểu hài tử này rất nghe lời, một đứa hai đứa ghé vào bên bàn xem Thẩm Kiêu khắc đồ vật.
Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của bọn nhỏ, Thẩm Kiêu ở trên má của từng đứa hôn hôn, lấy ra mấy viên đường phân cho bọn nhỏ.
Một đám tiểu hài tử được hôn đều thật cao hứng, một đám vui tươi hớn hở, lần lượt mở giấy gói kẹo, ăn đường, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh.
Sở Ngự sau khi tỉnh lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trời đã tối đen, nghĩ đến hắn đã ngủ thời gian khá lâu.
Đi đến bên cạnh cửa sổ, mở cửa sổ ra.
Mùa đông ở kinh thành rất lạnh, so sánh với Thẩm gia truân cũng không nhường một tấc.
Gió lạnh thổi qua, Sở Ngự thanh tỉnh hơn nhiều, đầu óc không còn mơ màng hồ đồ, cảm giác đau nhức trên người cũng giảm bớt không ít.
“Đi xem ca con đã tỉnh chưa, nếu đã tỉnh rồi, thì ăn cơm.” Ngoài cửa truyền đến âm thanh nói chuyện của Sở mẫu.
Sở Kỳ vừa mở cửa, liền nhìn thấy ca cậu đang đóng cửa sổ, tinh thần thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều, “Đại ca, ăn cơm.”
“Ân!”
Cơm chiều cũng làm rất nhiều món, Sở Ngự phát hiện này đồ ăn đó không chỉ có nguyên chủ thích ăn, cũng rất hợp với khẩu vị của hắn, nghĩ đến đây cũng là một loại duyên phận.
Sở phụ thấy Sở Ngự đã ăn gần hết, nói một câu “Lát nữa tới thư phòng một chuyến, ta có một số việc muốn hỏi con”.
Sở Ngự gật gật đầu, “Được ba.”
Sở phụ gật đầu, trở về thư phòng trước một bước.
Trong thư phòng, hai cha con ngồi đối diện ở hai bên bàn trà.
Sở phụ rót cho Sở Ngự một ly trà, hỏi, “Nửa năm qua, cảm thấy thế nào?”
Sở Ngự tiếp nhận trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, “Học được rất nhiều thứ.”
Nhìn Sở Ngự như vậy Sở phụ có chút không vui, ông còn không biết đứa con trai này của mình là cái dạng gì sao, nghĩ đến đứa nhỏ này xuống nông thôn nửa năm mới nhận được một bức thư cách đây không lâu ông liền sinh khí.
Hiện tại nhìn bộ dáng “Dầu muối không ăn” của đối phương, lửa giận trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, bang một tiếng đặt ly xuống.
“Uống cái gì mà uống, trà tốt như vậy để anh uống cũng uổng công”.
Nói xong cũng không đợi Sở Ngự phản ứng, bắt đầu phát tiết lửa giận của mình.
“Anh nói coi anh từ nhỏ đã không nghe lời, lần này để anh xuống nông thôn anh cho rằng là muốn hại anh có phải hay không? Nếu không phải lão tử nhờ gia gia nói với nãi nãi tìm quan hệ cho anh, che giấu chuyện anh kê nhầm thuốc ở bệnh viện cho anh, anh cho rằng anh còn có thể xuống nông thôn, anh đã sớm ngồi tù rồi.
Hiện tại anh cho tôi xem bản mặt đó để làm gì, anh cho rằng tôi hiếm lạ anh trở về có phải hay không.”
Nếu không phải bởi vì kiểu nhà lầu cũ cách âm không tốt, Sở Ngự cảm thấy lỗ tai của bản thân có khả năng sẽ phải chịu tổn thương không nhỏ.
Nhìn Sở phụ đang trong cơn giận dữ, Sở Ngự đứng dậy đi đến bên cạnh đối phương, nhẹ giọng nói: “Ba, trước kia là con không hiểu chuyện, mấy ngày nay ở Thẩm gia truân con học được rất nhiều thứ.
Con cũng đã 19, biết điều gì nên làm điều gì không nên làm.” Thấy sắc mặt Sở phụ tốt hơn không ít, Sở Ngự tiếp tục nói: “Con được rèn luyện thêm rất nhiều, thành thục hơn không ít, tâm tính cũng đã thay đổi.
Chuyện lúc trước là con không đúng, hy vọng ngài có thể tha thứ cho con!”
Nhìn đại nhi tử cũng chịu thua với chính mình, còn nói nhiều điều tốt như vậy, trong lòng Sở phụ khiếp sợ, Sở Ngự từ nhỏ đã rất phản nghịch, ngươi nói hướng đông hắn liền nhất định sẽ hướng tây, không tranh luận không làm yêu vậy không phải tính cách của hắn.
Tuy rằng nhìn thấy biến hóa hiện tại của Sở Ngự có chút cao hứng, nhưng cũng có chút khó chịu, không dám tưởng tượng hắn ở nông thôn đã trải qua những gì, cả người thay đổi nhiều như vậy……
Sau khi đi ra từ thư phòng, Sở Ngự liền trở về phòng.
Buổi tối Sở mẫu thấy Sở phụ vẫn luôn hút thuốc, dỗi ông vài câu, “Không phải mỗi ngày đều nói là bảo bối không nỡ hút sao? Sao bây giờ lại bỏ được chịu lấy ra hút.”
“Bà không hiểu, thật khó chịu.”
“Đêm nay ông cùng nhi tử nói gì đó?”.
Truyện Light Novel
Nghe tức phụ vẫn luôn lải nhải hỏi không ngừng, Sở phụ còn đắm chìm trong đối thoại với Sở Ngự, “Nếu bà muốn biết thì không biết tự mình đi hỏi nó, tới hỏi tôi làm gì.” Nói xong cũng không đợi đối phương phản ứng, tắt đèn, đắp chăn lên.
Sở mẫu thấy thái độ này của ông, tức khắc không vui, “Được lắm Sở Hùng, dám nói chuyện với tôi như vậy.” Nói xong cách một lớp chăn nhéo đối phương vài cái.
Thấy Sở phụ vẫn không nhúc nhích cũng không còn hứng thú, đắp chăn lên ngủ.
Sở Ngự trở về mấy ngày hôm trước vẫn luôn chạy ở bên ngoài, đi sớm về trễ.
Sở mẫu hỏi qua hắn vài lần thấy hắn không nói cũng không hỏi nữa, chỉ kêu hắn buổi tối đến thời điểm ăn cơm trở về sớm một chút.
Rất nhanh đã đến trừ tịch, vào ngày này Sở phụ mang theo gia quyến trở về nhà cũ Sở gia ăn cơm tất niên.
Lão nhân khi thấy Sở Ngự thật cao hứng, đối với đứa tôn tử này bọn họ vẫn rất thương yêu, Sở Ngự là trưởng tôn, từ nhỏ đã được thiên vị nhiều nhất, đương nhiên mọi người chờ mong về hắn cũng tối cao……
Người một nhà vô cùng náo nhiệt ăn bữa cơm đoàn viên, sau khi ăn xong các trưởng bối còn phát bao lì xì cho Sở Ngự, Sở Ngự từ chối không cần, nhưng không thắng nổi nhiệt tình của lão nhân, đành nhận lấy.
Ngày hôm sau là mùng một của năm mới, sau khi ăn mừng năm mới cùng hàng xóm, Sở Ngự lại bắt đầu đi sớm về trễ, thẳng đến mùng năm hôm nay Sở Ngự mới bắt đầu sửa sang lại mọi việc, hôm nay là ngày hắn trở về Thẩm gia truân.
“Quần áo đều đã thu thập xong cho con, còn làm chút thịt khô cho con, con mang đi mà ăn.
Mẹ phải trực ban ở bệnh viện, không thể đưa con đi, một lát nữa để ba con đưa con đi”.
“Mẹ, không cần gửi, để cho ba nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày nữa ông cũng phải đi làm.
Còn thời gian hai ngày để nghỉ ngơi mẹ cũng cũng nghỉ ngơi thêm đi.” Sở Ngự trả lời nói.
“Cho con liền cho con, sao lại nói nhiều như vậy? Mau ăn” Sở phụ ở một bên thấy Sở Ngự nói như vậy có chút không cao hứng, nhịn không được sặc đối phương một tiếng.
Sở Ngự đã thăm dò tính tình của Sở phụ, cũng không hề tức giận.
Sau khi ăn no Sở Ngự đặt chân lên đường về quê.
Sở Ngự lên xe vào 6 giờ rưỡi sáng, phiếu là Sở phụ mua, mua giường nằm tầng dưới.
“Không cần tiết kiệm đồ ăn, nhớ viết nhiều thư về nhà.”
Sở Ngự nhìn nam nhân trước mắt, nếp nhăn trên trán càng ngày càng sâu, tóc bạc hai bên đầu cũng càng ngày càng nhiều, bỗng nhiên hắn cảm giác có chút chua xót, đặt hành lý xuống, ôm lấy nam nhân trước mắt, “Con biết rồi, ba người cũng đừng quá vất vả, đừng thức đêm.”
Đôi mắt Sở phụ có chút nhức, trong ấn tượng Sở Ngự chỉ có lúc còn rất nhỏ mới cùng ông thân cận như vậy, nâng tay lên ôm lấy Sở Ngự, nhẹ giọng nói: “Vậy là tốt rồi, xe lửa sẽ sớm rời đi, vào đi thôi.”
Nhìn bóng lưng Sở Ngự rời đi, Sở phụ ngưỡng ngửa đầu, thẳng đến khi thân ảnh Sở Ngự biến mất hoàn toàn, mới rời đi.
Về đến nhà, mở cửa phòng Sở Ngự ra, phát hiện trên bàn có một lá thư cùng một ít tiền:
Ba mẹ:
Trên bàn có một ít tiền, con chia ba phần, trong đó hai phần là cho lão nhân hai bên, dư lại một phần là để lại cho gia đình.
Con biết lúc trước bởi vì con mà trong nhà tiêu phí không ít tiền, còn thiếu nợ chồng chất.
Mặc dù số tiền không được nhiều, nhưng hy vọng mọi người đừng ghét bỏ.
Sở Ngự
Nhìn mấy xấp tiền trên bàn kia Sở phụ cười cười, hài tử trưởng thành, cũng hiểu chuyện……
Xuống xe lửa, Sở Ngự thấy bầu trời có tuyết rơi, có chút lạnh, nhưng cũng không gây cản trở tâm trạng của hắn.
Mới ra ga tàu hỏa liền nhìn thấy đại ca Thẩm gia Thẩm Vệ Quốc đang đứng ở phía trước vẫy tay với hắn, “Sinh viên Sở, bên này”.
Sở Ngự đi lên phía trước, “Thẩm ca sao anh lại tới đây?”
“Không phải lúc ấy khi cậu khai thư giới thiệu bên trên có viết hôm nay sẽ trở về sao, cho nên tôi đến đây trước chờ cậu, mau mau mau, Kiêu Kiêu hẳn là đợi ở phòng y tế rất lâu rồi, chúng ta mau trở về.” Nói xong đi qua lấy hành lý của Sở Ngự, lôi kéo đối phương lên máy kéo.
Thời điểm trở lại Thẩm gia truân đã là 8 giờ tối rồi, lúc này tuyết cũng đã ngừng, trăng tròn trên cao, khắc trên tuyết cũng có chút ánh sáng.
“Sinh viên Sở, cậu phòng y tế về trước, tôi lái xe trở về đại đội.
Hôm nay Kiêu Kiêu tiếp tục ở chỗ của cậu một đêm, ngày mai lại trở về, cậu đừng để ý.”
“Đa tạ anh Thẩm ca, Thẩm Kiêu muốn ở bao lâu tùy ý.” Nói xong vẫy vẫy tay đi trở về phòng y tế.
Nhìn đèn trong phòng sáng lên, Sở Ngự có chút cao hứng, đã nhiều ngày chưa hắn không được nhìn thấy thiếu niên, nghĩ đến đó hắn có chút nhớ đối phương.
Mở cửa phòng ra, thấy thiếu niên đang chuyên tâm đọc sách.
Ngoài phòng mang đến khí lạnh, thổi vào khiến Thẩm Kiêu run run, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, nhìn ra bên ngoài, trong ánh mắt đột nhiên hiện lên kinh hỉ, “Sở Ngự ca, anh đã trở lại!”
Nhìn thiếu niên không chút nào che giấu tươi cười, Sở Ngự cảm thấy tim mình như bị va đập, phanh phanh phanh nhảy nhót không ngừng, đoạn đường này hiển nhiên nhiên không phải rất mệt, nhưng lại khiến hắn cả người toát mồ hôi, gió lạnh ngoài phòng dường như cũng mất đi tác dụng đối với hắn.
Nhìn Sở Ngự vẫn luôn đứng ở ngoài phòng, Thẩm Kiêu nhịn không được nói, “Sở Ngự ca, mau tiến vào, bên ngoài gió lớn.” Nói xong nắm thật chặt quần áo trên người.
Nhìn thiếu niên có vẻ như đã bị gió thổi khó chịu, Sở Ngự vội vàng đem cửa đóng lại, đi lên phía trước hỏi, “Sao hôm nay lại đến nơi này, không ngốc ở nhà, trời lạnh như vậy.”
Thẩm Kiêu nhìn Sở Ngự ngồi xổm dưới thân cậu cười khanh khách vài tiếng, “Sở Ngự ca, cái này cho anh.” Nói xong, cầm lấy một cái khay từ trên bàn sách, bên trên khắc mấy viên tinh cầu.
“Đây là em căn cứ vào chuyện xưa anh đã kể cho em mà điêu khắc thái dương cùng tám hành tinh vận hành quay xung quanh nó, còn có một ít hành tinh lùn và một số tiểu hành tinh, tổng cộng mười chín viên”, nói xong nhìn nhìn Sở Ngự rồi nói tiếp, “Sở Ngự ca, sinh nhật vui vẻ!”
Lúc này trong mắt thiếu niên tất cả đều là ảnh ngược của hắn, cười khanh khách, má lúm đồng tiền thật to, Sở Ngự bỗng nhiên ý thức được vừa rồi trái tim đã bất thường nhảy lên, khả năng không phải là bởi vì quá nóng hoặc là thứ gì khác, có thể là tâm động……
“Cảm ơn! Tôi cũng có một thứ cho em.” Nói xong lập tức mở hành lý ra, từ bên trong lấy ra một hộp gỗ, mở ra hộp gỗ bên trong còn quấn lấy rất nhiều mảnh vải, Sở Ngự để Thẩm Kiêu đem mảnh vải mở ra, bên trong xuất hiện một cái máy ghi âm.
“Đây là?” Thẩm Kiêu có chút tò mò, cậu chưa từng thấy qua máy ghi âm.
“Đây là máy ghi âm, cắm băng từ tiếng Anh vào liền có thể nghe tiếng Anh.
Nói xong từ bên trong lấy ra một cái băng từ cắm vào”.
Chẳng mấy chốc bên trong đã phát ra tiếng Anh dễ nghe.
Nhìn vẻ mặt tò mò của thiếu niên, “Đây là cho em, món quà 17 tuổi tôi tặng cho em.”
Nghe thế Thẩm Kiêu vội vàng lắc đầu, “Không không không, Sở Ngự ca, anh giữ lại cho mình đi, thứ này quá quý giá, em không thể muốn.”
“Tôi giữ lại cũng vô dụng, thứ này chỉ có thể nghe tiếng Anh, lại không thể làm gì khác, hơn nữa cũng không đắt, ở kinh thành thứ này rất nhiều.”
“Huống chi đây là chúc phúc của tôi đối với em.” Nhìn thiếu niên trước mắt, Sở Ngự nhẹ giọng nói: “Một tuổi một món quà, một tấc vui mừng”.
Tâm động tựa như cơn mưa củ cải rơi xuống trong thế giới của loài thỏ…….