Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 96 tại dualeotruyen.
( Dự phòng : trước đó nói một chút, chừng mực H của ta luôn luôn rất lớn, cho nên khi H ta đây miêu tả cùng từ ngữ có điều trực tiếp, không thích H cao tốt nhất là không đọc kỹ, hoặc là trực tiếp bỏ qua mấy chương này. )
“Vịnh Dạ, muốn sao?”
Bàn tay Tư Không Viêm Lưu lại linh hoạt chạy trên người Tư Không Vịnh Dạ, thủ pháp tán tỉnh phi thường cao siêu, vết chai trên bàn tay dài mà lại thô ráp vuốt ve trên cái bụng phẳng của Tư Không Vịnh Dạ, kích khởi từng đợt run rẩy trên thân thể y.
“Ngô, phụ hoàng, Vịnh Dạ ~ Vịnh Dạ muốn phụ hoàng!” Bị *** lu mờ lý trí, Tư Không Vịnh Dạ ngay cả chính mình cũng không rõ rốt cuộc mình đang nói cái gì, nhưng y lại phi thường hiểu được ý tứ trong lời nói của nam nhân, vì thế liều lĩnh mở miệng khẩn cầu nói: “Phụ hoàng hiểu rõ Vịnh Dạ nhất, Vịnh Dạ cũng yêu phụ hoàng nhất, cầu ~ van cầu phụ hoàng giúp giúp Vịnh Dạ, ngô ~ Vịnh Dạ thật ~ thật là khó chịu.”
Tư Không Vịnh Dạ khó nhịn vặn vẹo thân thể, hạ thân không ngừng hướng lên, dùng sức đem phân thân cứng rắn đang trướng đau đến sắp chết lặng ma xát trên người Tư Không Viêm Lưu, muốn thư hoãn một chút cái loại cảm giác hỏa liệu thủy chử này.
Nhìn thấy bên trong hai tròng mắt thuỷ quang trong suốt xinh đẹp tràn đầy vẻ cầu xin cùng khát vọng của Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu tà tà cười: “Phụ hoàng lập tức liền giúp Vịnh Dạ làm ra đến.”
Thời điểm Tư Không Viêm Lưu cười xấu xa lại cực kỳ anh tuấn, cả khuôn mặt trở nên so với bình thường còn muốn sặc sỡ loá mắt, cảm giác có chút lưu manh, thập phần có vị nam nhân.
Rút đi khí chất băng sơn ngày thường, lúc này Tư Không Viêm Lưu lãng mi tinh mắt toát ra thần sắc làm cho người ta cảm giác dị thường sinh động.
Tư Không Vịnh Dạ nội tâm chấn động, cảm giác cực nóng trên thân thể nhất thời càng thêm mãnh liệt.
Tư Không Viêm Lưu cúi đầu, ngậm lấy nhũ tiêm màu phấn hồng ở trước ngực Tư Không Vịnh Dạ, đặt ở trong miệng nhẹ nhàng khẳng cắn phệ liếm, tay kia thì lại theo cái bụng mềm mại của y dần dần dời xuống, nhẹ nhàng cầm lấy phân thân đã sớm cứng rắn vô cùng của y, nhẹ nhàng chơi đùa.
Bởi vì dục vọng mãnh liệt, nhũ tiêm của Tư Không Vịnh Dạ đã sớm kiên quyết nhô lên, cái loại này mang tới xúc cảm mềm mại làm cho Tư Không Viêm Lưu cảm giác tâm thần nhộn nhạo.
Nhũ đầu của tiểu tử kia cảm giác thật đúng là hảo, trước kia như thế nào lại không chú ý tới? Tư Không Viêm Lưu âm thầm nghĩ, vì thế càng thêm ra sức mút vào, đầu lưỡi không ngừng ở trên mặt đánh chuyển, dùng mặt lưỡi thô ráp ma xát cái nơi mẫn cảm không chịu nổi kia của y.
“A ~ phụ hoàng, cầu ~ cầu ngươi không ~ không cần dùng sức như vậy ~ dùng sức hút Vịnh Dạ nơi đó, a ~ Vịnh Dạ thật là khó chịu ~ chịu không nổi ~”
Ở dưới sự vỗ về cao siêu của cái lưỡi Tư Không Viêm Lưu, Tư Không Vịnh Dạ cảm giác từng đợt khoái cảm kích động mãnh liệt từ trước ngực y trực tiếp hướng lên trên, xông lên đỉnh đầu sau lại theo thần kinh mạch lạc bôn tẩu, cuối cùng hội hợp tại bộ vị hạ thân.
Khoái cảm quá mức mãnh liệt kích thích da đầu Tư Không Vịnh Dạ run lên, thân thể nhẹ nhàng rung động, giống như lá rụng mùa thu bay xuống, có loại mỹ cảm thu hút lòng người.
Không biết mút vào bao lâu, Tư Không Viêm Lưu rốt cục nhả nhũ tiêm bị hắn chà đạp có chút sưng đỏ.
Tư Không Vịnh Dạ thân thể nhất thời buông lỏng, thở phào nhẹ nhõm.
Khoé miệng Tư Không Viêm Lưu trồi lên một tia mỉm cười tà ác: tiểu tử kia, nhanh như vậy liền chịu không nổi sao? Chờ một chút còn có chuyện càng lớn chờ ngươi.
Vươn đầu lưỡi, Tư Không Viêm Lưu nhẹ nhàng liếm bộ ngực rắn chắc mà mềm mại của Tư Không Vịnh Dạ, hơn nữa chậm rãi đi xuống.
Trong hai năm này, Tư Không Vịnh Dạ đi theo Thượng Quan Lưu Hiên luyện không ít công phu.
Tuy nói y căn bản không phải là nhân tài luyện công, luyện lâu như vậy công phu đều chỉ đình trệ ở giai đoạn khoa chân múa tay, nhưng vẫn nổi lên tác dụng cường thân kiện thể, thân thể trở nên càng thêm khỏe mạnh, cơ thể trở nên càng thêm rắn chắc mà cân xứng.
Ít nhất y không cần lại động một chút là mượn nước thuốc cùng thuốc bổ đảm đương cơm ăn.
Đối với biến hoá của thân thể Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu phi thường vừa lòng.
Hắn muốn chính là một Vịnh Dạ khỏe mạnh như ánh mặt trời, mà không phải một mỹ nhân bệnh cốt sấu như sài, Vịnh Dạ là nam hài, đương nhiên cũng phải có khí khái nam tử mới được.
Đầu lưỡi chậm rãi dời xuống, xẹt qua bụng rắn chắc mà bằng phẳng mới có cơ bụng của Tư Không Vịnh Dạ, ở trên người y vẽ ra một cái *** mỹ thuỷ ngân trong suốt mà lóe sáng.
“Ha hả, mới vài ngày không gặp, tiểu tiểu Dạ của Vịnh Dạ lại trưởng thành rồi.” Nhẹ nhàng cầm phân thân đã sớm trướng đến phát tử của Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu vẻ mặt cười xấu xa dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn vào cái đỉnh mềm mại.
Bởi vì dục vọng thời gian dài không chiếm được thư giải, lỗ nhỏ trên đỉnh phân thân của Tư Không Vịnh Dạ không ngừng hộc ra niêm dịch trong suốt, theo ngọc hành thẳng tắp chậm rãi chảy xuống, ở trên mặt xuất từng đạo *** mĩ thủy ngân loé sáng, sau đó chảy vào bên trong bụi cỏ đen thưa thớt phía dưới.
“Ngô ~” thân thể Tư Không Vịnh Dạ run lên, miệng phát ra một tiếng rên rỉ ẩn nhẫn, hướng về phía trước đĩnh động cái mông, đón lấy động tác trong tay Tư Không Viêm Lưu.
Nhẹ nhàng cúi đầu, Tư Không Viêm Lưu nhẹ nhàng hàm phân thân y, nhẹ nhàng mút vào liếm lộng.
“Ngô ~ a ~ phụ hoàng!”
Thình lình xảy ra mãnh liệt khoái cảm làm cho thân thể Tư Không Vịnh Dạ bắn mạnh ra, dùng sức đem phân thân chọc vào chỗ sâu nhất trong khoang miệng Tư Không Viêm Lưu.
Bị y chọc vào có chút buồn nôn, Tư Không Viêm Lưu lại vẫn cố nén cảm giác ghê tởm mãnh liệt, tận lực làm cho mình nuốt càng thêm thâm một chút.
Đầu lưỡi Tư Không Viêm Lưu để ở đỉnh chóp non mềm của y, không ngừng ở trên mặt đánh chuyển, thường thường dùng đầu lưỡi đẩy vào lỗ nhỏ trên đỉnh đang không ngừng hộc ra niêm dịch trong suốt của y, nếm lấy mật dịch mỹ vị bên trong.
Nam nhân khoang miệng ấm áp mà ướt át, gắt gao bao vây lấy phân thân Tư Không Vịnh Dạ, cường đại hút lực cơ hồ sắp đem linh hồn Tư Không Vịnh Dạ hút đi ra.
“Ngô ~ phụ hoàng, không cần ~ không nên đụng nơi đó! Không cần dùng sức hút như vậy ~! Ngô ~ Vịnh Dạ chịu ~ chịu không nổi !” Tư Không Vịnh Dạ thống khổ rên rỉ, hai tay bắt lấy sàng đan dưới thân, ngón tay bởi vì dùng sức quá mức mà có chút tái nhợt.
Tuy rằng miệng nói xong “Không cần” , nhưng là Tư Không Vịnh Dạ lại càng thêm dùng sức hướng thắt lưng về phía trước, cố gắng muốn đem chính mình đưa càng sâu vào miệng nam nhân.
Nghe lời nói khẩu thị tâm phi của y, khoé miệng Tư Không Viêm Lưu câu ra một mạt cười xấu xa: thật sự là một tiểu tử không thành thực, nên phạt!
Hai tay chế trụ mông y, Tư Không Viêm Lưu bắt đầu dùng sức nâng cái mông của y hướng lên trên, chậm rãi đưa phân thân y nuốt vào bên trong cổ họng.
Cảm giác được phân thân ngày càng tiến nhập một cái thông đạo hẹp rồi lại mềm mại, Tư Không Vịnh Dạ dùng sức ngẩng đầu, khó có thể tin nhìn thấy nam nhân đưa toàn bộ phân thân của y nuốt vào miệng.
Như thế nào có thể? Vật lớn như vậy, cư nhiên toàn bộ nuốt đi vào?
Tư Không Vịnh Dạ đối với kĩ xảo hoan ái biết rất ít, hơn nữa trước khi chết không xem qua cái gì A phiến hoặc là G phiến, tất nhiên sẽ không biết trên thế giới có loại kỹ xảo thâm hầu khẩu giao, cho nên bị hành vi bất thình lình của Tư Không Viêm Lưu dọa, nhất thời có chút sợ hãi nam nhân có thể hay không một ngụm cắn đứt tiểu đệ đệ của y.
“Phụ hoàng ~ ngô ~ ngươi ~ ngươi ~”
Tư Không Vịnh Dạ nói còn nói không xong, Tư Không Viêm Lưu lại đột nhiên đưa phân thân của y phun ra, sau đó nhanh chóng lần thứ hai hoàn toàn nuốt đi xuống.
“A ~!” thân thể Tư Không Vịnh Dạ mạnh chấn động, phát ra một tiếng thấp giọng kêu to khó nhịn, thiếu chút nữa trực tiếp tới cao trào.
Nghe tiếng rên rỉ cực kỳ mị hoặc mê người của y, Tư Không Viêm Lưu nhất thời có chút ý loạn tình mê, hạ thân sớm cứng rắn đã muốn sắp kiên trì không được, hận không thể lập tức đem tiểu tử kia áp đảo dưới người, hung hăng yêu thương y một phen.
Chính là hắn càng muốn xem bộ dáng khi cao trào của tiểu tử kia mê người đến mức nào, cho nên càng thêm ra sức phun ra nuốt vào phân thân của y, mỗi một lần đều là hoàn toàn phun ra, sau đó tái thật mạnh hoàn toàn nuốt vào.
Cảm giác đỉnh phân thân ở trong miệng cùng cổ họng Tư Không Viêm Lưu cấp tốc trừu động là như vậy rõ ràng, Tư Không Vịnh Dạ thậm chí có thể cảm giác được các phân thân của mình cong lại khi tiến vào trong thông đạo ở cổ họng nam nhân.
“Phụ ~ phụ hoàng ~ không cần ~ không cần như vậy ~ chậm một chút ~ chậm một chút ~, Vịnh Dạ mau ~ mau chịu không nổi !”
Cuồng loạn phe phẩy đầu, Tư Không Vịnh Dạ ngẩng đầu lên, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, vong tình rên rỉ, khoái cảm quá mức mãnh liệt làm cho y đã muốn gần như bùng nổ.
Nắm lấy tóc nam nhân, Tư Không Vịnh Dạ muốn đem đầu nam nhân đang chôn ở giữa hai chân mình động tác không ngừng rớt ra, nhưng lại vô ích, nam nhân vẫn như cũ bướng bỉnh ở giữa hai chân y động tác nhanh hơn.
Búi tóc bị kéo tuột, Tư Không Viêm Lưu một đầu tóc đen mềm mại nháy mắt bị tung ra trên sàng, từ trên vai hắn chậm rãi hoạt hạ, phủ kín thân thể ửng đỏ của Tư Không Vịnh Dạ, có một loại mĩ siêu việt.
Tóc dài cực kỳ trơn trượt theo đầu ngón tay Tư Không Vịnh Dạ xẹt qua, phiêu tán ở không trung, chậm rãi bay xuống dưới, hình ảnh kia quả thực có thể dùng rung động lòng người đến hình dung.
Mặt sau mái tóc đen rối loạn, khuôn mặt tuấn tú cương nghị của nam nhân như ẩn như hiện, có một loại mỹ cảm cực kỳ phiêu dật xuất trần.
Tư Không Vịnh Dạ hô hút nhất thời bị kiềm hãm.
Đẹp quá •••
Đẹp đến khó có thể diễn tả bằng ngôn từ •••
Bất luận kẻ nào khi nhìn đến bức họa này, chỉ sợ sẽ lâm vào điên cuồng •••
Tuy rằng biết dùng “đẹp” đến hình dung một người nam nhân thật sự là rất không thích hợp, nhưng lúc này Tư Không Vịnh Dạ thật sự không nghĩ ra một chữ gì để hình dung hình ảnh vừa rồi.
Vô luận là khuôn mặt tính cách hay dáng người, Tư Không Viêm Lưu luôn luôn không chút ẻo lả, thậm chí có thể nói là một nam nhân thập phần khí khái, nhưng là lúc này Tư Không Viêm Lưu thật sự là đẹp đến làm cho người ta hít thở không thông … một loại đẹp có thể khiến người bỏ qua giới tính.
Đúng lúc này, nam nhân nâng lên mi mắt, nhìn về phía vẻ mặt đang dại ra của Tư Không Vịnh Dạ.
Cảnh báo: Rating: MA (18+), chú ý kỹ trước khi đọc.