Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Đô Thị Ánh Sao Lạc Trong Bão Cát Chương 12: anh hiếm khi hào hứng, nói đùa: “không nịnh nọt cô ấy, để cô ấy nghĩ tôi là loại đàn ông thô tục à?”

Chương 12: anh hiếm khi hào hứng, nói đùa: “không nịnh nọt cô ấy, để cô ấy nghĩ tôi là loại đàn ông thô tục à?”

4:27 sáng – 28/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 12: anh hiếm khi hào hứng, nói đùa: “không nịnh nọt cô ấy, để cô ấy nghĩ tôi là loại đàn ông thô tục à?” tại dua leo tr




Khúc Nhất Huyền không đáp lại.Cô lẳng lặng nhìn Phó Tầm.Có tia nắng dọc theo cửa xe Mercedes G đang hé mở hắt vào trong xe, in lên vầng trán của anh, lên cái mũi cao cao, bị nội thất trong xe nhiễm sắc lam nhạt, lộ ra đôi mắt vừa trầm tĩnh lại thâm thúy.Cô chậm rãi tiêu hóa lời Phó Tầm vừa nói.Đơn giản mà nói, ý của anh là — có lẽ tối hôm qua Tuân Hải Siêu đã bị bão cát chôn dưới sa mạc Nhã Đan hoang vu này.Nếu không thì phải giải thích như thế nào, bọn họ đã huy động nhiều nhân lực như vậy còn dùng cách lục soát dàn trải cũng không thể tìm nổi nửa cái bóng của cậu ta?Mệt nhọc trong lòng cô nhất thời tiêu tan thành mây khói.Khúc Nhất Huyền ngồi dậy: “Quay về doanh địa thôi, tôi phải lập tức triển khai cuộc họp với tổ cứu viện.”Trở về doanh địa, Khúc Nhất Huyền lập tức sắp xếp Viên Dã thông báo nhân viên tổ cứu viện và những người liên quan đến lều vải lớn họp.Nửa đêm trước Viên Dã là người phụ trách dẫn đội của đội xe lục soát, sau khi trở về doanh trại tốn thêm hai tiếng chỉnh đốn tình huống các đội xe, kiểm kê hao tổn, vừa mới nằm ngủ không bao lâu.Bây giờ bị Khúc Nhất Huyền lôi tới lều vải, nửa híp mắt, buồn ngủ đến cả đứng cũng đứng không vững. Rõ ràng không nghe rõ được cái gì, nhưng ngoài miệng vẫn ừ ừ ha ha đáp lại hết sức sảng khoái.Khúc Nhất Huyền thấy thế bực bội đá đá chân.Cô thu lực, chân trái quét ra, chỉ dùng mu bàn chân đá trúng đầu gối Viên Dã, cậu ta bị đá đến mức đầu gối mềm nhũn lại, cả người tựa như đột nhiên tỉnh táo, lúc này cô mới thỏa mãn thu chân, đưa tay ra hiệu cậu ta mau đi gọi mọi người.Đến khi xoay người, thấy Phó Tầm còn đứng sau lưng, cách cô nửa mét, cô trầm mặc mấy giây, ho nhẹ hai tiếng, xem như giải thích: “Đùa giỡn đã quen, bình thường tôi rất ôn hòa.”Ngoài ý muốn, Phó Tầm không cho cô bậc thang đi xuống, ngoắc ngoắc khóe môi, nói: “Cô không cần giải thích.”Khúc Nhất Huyền nhíu mày, trực giác cảm thấy câu tiếp theo của anh ta sẽ không có gì tốt lành.Quả nhiên.Phó Tầm nói: “Biết cổn đao phong, biết chơi xe máy, tôi không nghĩ là sẽ ôn hòa.”Khúc Nhất Huyền yên lặng trừng mắt ở trong lòng, phản bác: “Hiểu biết của anh đối với tôi quá nông cạn rồi, tôi cũng không chỉ chơi hai thứ này, chờ việc ở đây hết thúc, lần sau tôi sẽ so tài với anh một chút.”Phó Tầm liếc mắt nhìn ánh đèn trong doanh địa lục tục sáng lên, ở phía xa tiểu tổ trưởng đang nói chuyện với Viên Dã, hơi nhíu mày, như cười mà không phải cười: “Cũng được.”Cũng được?Khúc Nhất Huyền liếc nhìn anh, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy…Trong lòng ngưa ngứa.Cô nghĩ: Vẫn nên tìm cơ hội hỏi Viên Dã một chút xem Phó Tầm có lai lịch gì.** ** **Họp xong, đã đến một ngày mới.Người trong lều vải rời đi mất bảy tám phần, ngay sau đó ở bên ngoài doanh trướng có tiếng từng nhóm động cơ rời khỏi doanh trại.Khúc Nhất Huyền ngồi trước bàn, uống từng ngụm cà phê lạnh cho đỡ buồn ngủ.Lúc càng mệt mỏi, cô càng muốn hút thuốc.Cô đưa tay rút hộp thuốc lá trong túi quần phía sau, mở hộp thuốc chỉ thấy còn chỏng chơ một điếu thuốc, cô nghĩ nghĩ, trả về chỗ cũ, bắt đầu đứng dậy rời đi.Ngoài trướng, Viên Dã đang đứng bên cạnh Mercedes G nói chuyện với Phó Tầm.Lúc rạng sáng, cậu ta nửa mê nửa tỉnh, ý thức mơ hồ, nhưng vẫn nhớ rõ là Khúc Nhất Huyền trở về cùng với Phó Tầm. Chờ sau khi họp xong, thấy Phó Tầm không đến, sáng sớm đã ân cần tiến tới làm cái loa.“Khúc gia tâm tình không tốt, sau khi họp xong vẻ mặt giống như ai thiếu tiền cô ấy không bằng…” Viên Dã nói thầm: “Nhưng mà tôi cũng đã quen rồi, kiểu thời điểm như thế này đừng đứng trước mũi chân cô ấy tìm khó chịu là được, khi mọi việc thay đổi, cô ấy cũng dễ nhìn thoáng hơn bất cứ ai.”Phó Tầm nửa ngồi, đang kiểm tra lốp xe.Nghe vậy, không ngẩng đầu, hỏi: “Ai làm cô ấy khó chịu?”“Thì cũng không có ai.” Viên Dã sờ sờ lỗ tai, có chút tự đắc: “Ở Tây Bắc này ai dám chọc cô ấy chứ.”Cậu ta đổi giọng, giải thích: “Chỉ là lúc họp, có ít người không hiểu, nói lời có hơi thẳng thắn.”“Tôi quên mất lời cậu ta nói rồi, đại khái là nói, bọn họ tới cứu viện là hi vọng có thể cứu người an toàn trở về. Bởi vì việc này ảnh hưởng đến xã hội không đủ tích cực, còn hơi tiêu cực nữa. Nói gần nói xa, là oán trách đội xe chúng tôi làm việc không ra gì, cầm quyền chỉ đạo mà làm việc lại không ổn thỏa.”Phó Tầm không lên tiếng. Lấy hiểu biết của anh đối với Khúc Nhất Huyền, cô không giống loại người có thể chịu thua thiệt trong trận đấu khẩu như thế này.“Khúc gia ngay lập tức oán hận, là do có loại người thích cản trở như các anh đấy, việc chính thì không tích cực, nhưng đùn đẩy trách nhiệm thì lại rất có bản lãnh. Đội xe nhiều xe như vậy, nhiều người như vậy, tất cả chúng tôi đều bôn ba bận rộn vì một người tự đưa mình đến chỗ chết mà còn không có quan hệ gì đến mình, như vậy còn không có năng lực sao? Bọn họ kiếm tiền của người khác, hay là nhận được lợi lộc gì từ người khác, phải tự bỏ tiền của mình không nói còn phải liều mạng phối hợp hành động tìm một người vì trốn vé mà vứt tính mạng của mình trong hoang mạc.”Viên Dã hồi tưởng lại một màn Khúc Nhất Huyền tức giận vỗ bàn kia, trái tim nhỏ bị vẻ ‘đẹp trai’ ấy rung động đến đập rộn lên: “Giám đốc Phó, anh không biết Tinh Huy làm công ích cứu viện nhiều năm như vậy đã phải chịu bao nhiêu ấm ức đâu.”“Mọi người cảm thấy việc công ích này là làm miễn phí hết á, người được cứu viện hầu như đều cho là đương nhiên, không có nửa phần tự giác vì bản thân họ đang làm lãng phí tài nguyên xã hội. Chuyện như sáng nay này xảy ra nhiều như nước biển.”Phó Tầm kiểm tra lốp xe xong, đứng dậy, mở cốp phía sau thu dọn công cụ. Hôm qua ở Cổ Hà Nhã Đan, Mercedes G hầu như đều bị Khúc Nhất Huyền dùng làm xe cứu viện, thường xuyên mở cốp lấy công cụ. Anh ngại chuyển đến chuyển đi phiền phức, dứt khoát đặt toàn bộ vào cốp phía sau để tiện lấy tiện dùng.Viên Dã tựa như cái đuôi của Phó Tầm, Phó Tầm đi đến đâu cậu ta theo tới đó.Thấy anh thu dọn công cụ, cậu ta chép miệng cảm khái: “Giám đốc Phó đối với Khúc gia nhà chúng tôi thật hào phóng, Mercedes G như thế này lại để cho cô ấy lái chơi.”Hôm qua cậu ta tận mắt nhìn thấy Phó Tầm phục vụ ở đằng sau Khúc Nhất Huyền như thế nào, xe kéo, bàn kéo, đưa công cụ… Cô ấy cũng sắp ngang hàng với Giám đốc Phó đến nơi rồi.Phó Tầm nghiêng đầu nhìn cậu ta. Ánh mắt có cảm giác áp bách quen thuộc, nhất là kiểu nhìn vô thanh vô tức (không âm thanh không hơi thở) như thế kia, anh nhìn một lúc thôi mà Viên Dã đã cảm thấy mình sắp không thở nổi rồi.Cậu cậu cậu ta nói sai sao?Đâu có đâu… Đây chính là sự thật mà!Phó Tầm cũng không làm khó cậu ta, nhìn dáng vẻ Viên Dã lông tơ dựng thẳng trông như bị dọa sắp ngất, anh hiếm khi hào hứng nói đùa: “Không nịnh nọt cô ấy, để cô ấy nghĩ tôi là loại đàn ông thô tục à?”Viên Dã: “… Hả?”… Mẹ nó !Giám đốc Phó có ý đồ xấu!** ** **Lúc Khúc Nhất Huyền vén lều đi ra, thấy bộ dạng Viên Dã như gặp phải quỷ.Cô nghi hoặc liếc nhìn Phó Tầm, hỏi: “Anh nói với đứa nhỏ này cái gì đó? Khiến cậu ta sợ hãi đến như vậy.”Cô đi ra ngoài là vì muốn trao đổi với Viên Dã về việc kết nối với tổ cứu viện, hỏi xem đã phái máy bay trực thăng ra chưa. Trận phát tác của cô lúc rạng sáng kia khiến các cô gái tổ liên lạc về Đôn Hoàng nhìn cô như nhìn hồng thủy mãnh thú, cô chỉ nhướn mày, các cô ấy đã có thể hít vào một ngụm khí lạnh.“Không, không có gì.” Viên Dã lắp bắp trả lời thay Phó Tầm: “Chỉ là, chỉ là…”‘Chỉ là’ cái gì thì tạm thời không bịa ra được.Cậu ta dứt khoát từ bỏ, không được tự nhiên đổi đề tài: “Cô tìm tôi?”Khúc Nhất Huyền cũng không truy vấn ngọn nguồn, quay đầu chỉ vào lều vải lớn: “Cậu đi hỏi xem tình huống ở Đôn Hoàng thế nào rồi, nếu không gọi được, tự chúng ta gọi máy bay trực thăng.”Viên Dã mừng rỡ trốn khỏi hiện trường, liên tục vâng dạ không ngừng. Không chờ cậu ta cất bước, Khúc Nhất Huyền xách gáy kéo cậu ta quay lại, đùa bỡn: “Cậu nói xem sau khi chúng ta quay về kiến nghị với phía đầu tư trang bị thêm một chiếc máy bay, thế nào?”Mặt Viên Dã tái mét, cậu ta lặng lẽ liếc Phó Tầm, nội tâm vô cùng giày vò: “Chẳng ra sao cả… Một chiếc máy bay trực thăng ít cũng mất ba ngàn vạn, cô cho là tiền của người ta được bão thổi tới sao?”Phó Tầm có thể nghe ra Khúc Nhất Huyền chỉ đang nói đùa, nhưng nhìn Viên Dã trưng ra bộ dáng sắp khóc lại nghĩ thầm: Quả nhiên rất dễ bị hù.Cái tố chất tâm lý này, bị dọa thêm mấy lần, chắc chắn sẽ làm lộ chuyện của anh ra. Tay phải anh nắm thành quyền, che môi ho nhẹ, giải vây cho Viên Dã: “Hôm nay cô có đi không?”“Đi.” Khúc Nhất Huyền buông Viên Dã: “Tôi nhàn rỗi không có việc gì, lại làm phiền anh một ngày.”Phó Tầm bắt lấy từ trọng điểm trong lời nói của cô — một ngày.Viên Dã nói với anh nhiều như vậy, nhưng không một câu nào nói rõ điểm quan trọng. Sắp xếp cụ thể của Khúc Nhất Huyền, nội dung và kế hoạch, cậu ta một chữ cũng không nhắc đến, lại còn chỉ giãi bày tâm tình của mình.Xem ra, Khúc Nhất Huyền cũng đã có quyết định, dự tính kết thúc chuyện này trong hôm nay. Dù sao nếu kéo dài hơn nữa, hao tổn không chỉ về mặt vật chất, còn có thời gian của tất cả nhân viên cứu viện. Thời gian, sinh mệnh đều quý giá như nhau.** ** **Xe lái ra khỏi doanh địa, đơn thương độc mã chạy về phía ngoài Cổ Hà Nhã Đan.Trên đường Khúc Nhất Huyền đại khái đã bàn giao với Phó Tầm về xắp xếp của hôm nay, Lục soát cứu viện tất nhiên sẽ tiếp tục, cho dù là nhặt xác, cũng phải tìm được thi thể.Bàn giao với người nhà như thế nào cô mặc kệ, việc này cũng không thuộc phạm vi quan tâm của cô. Việc tuyên án tử như thế này, vòng bao nhiêu lượt cũng không đến lượt cô.Cô ngồi cạnh ghế tài xế, nhàn rỗi nhàm chán, buôn dưa lê: “Năm ngoái, thời gian cũng không khác bây giờ lắm, Tinh Huy tiếp nhận một vụ lạc đường trong sa mạc. Người thân báo cảnh sát, sau khi công an nhận được báo án, phó cục trưởng tự mang người đến sa mạc lục soát cứu viện.”“Sa mạc tháng bảy cũng không hòa nhã, nơi mất tích nhiều cồn cát, độ dốc đột ngột. Xe không đi vào được, chỉ có thể đi bộ. Kết quả, không thể đi bao xa, đoàn cảnh sát ai ai cũng nóng không chịu nổi, thân thể khó chịu, chỉ có thể trở về đồn công an chỉnh đốn.”“Cũng là lúc này, cảnh sát nghĩ đến Tinh Huy, gọi tôi và Viên Dã đi họp. Tôi đến đó nghe hết mọi việc, anh đoán người kia là mất tích như thế nào?”Bộ đàm nhẹ vang lên tiếng “Xẹt xẹt”, có tiếng xe cộ ở đầu bên kia .Phó Tầm đánh nhẹ tay lái, vượt qua cồn cát.Anh không nói mình đã xem qua tin ngày đó, mỗi lần Tinh Huy thực hiện nhiệm vụ cứu viện, to to nhỏ nhỏ, anh luôn nhận được những tin vắn, tất cả đều do Bành Thâm gửi cho anh.Anh liếc mắt, đang định phối hợp giả bộ như không biết rõ tình hình.Chợt nghe một tiếng vang nhỏ, trên đồi cách đó không xa ở phía trước có tiếng nổ vang lên. Lập tức, có khói đỏ lan ra trong không khí như một khóm dạ lan, kéo dài mấy giây.Là đạn tín hiệu.Mười giờ sáng, nhiệt độ không khí không tính là quá nóng. Tất cả bộ đàm đều online , nếu như chỉ là xe có trục trặc hoặc là cần xe kéo, không đáng để dùng đạn tín hiệu.Da đầu Khúc Nhất Huyền tê rần, sắc mặt trầm xuống trong nháy mắt. Cùng lúc đó, bộ đàm “Két” một tiếng vang nhỏ, có tiếng quạt máy bay trực thăng chuyển động vang lên giữa bầu không khí an tĩnh trong xe: “Khúc gia, đã tìm được Tuân Hải Siêu.”Lúc Khúc Nhất Huyền chạy đến, toàn bộ xe ở phụ cận đã bày trước cồn cát.Những cậu chàng trẻ tuổi trong đội, mang mũ lưỡi trai, nhao nhao ngả mũ cầm trong tay.Vì bảo vệ hiện trường, bọn họ đứng cách cồn cát một khoảng.Khúc Nhất Huyền đứng bên ngoài đám người, xuyên qua khe hở thấy Tuân Hải Siêu bị chôn dưới cát.Thân thể cậu ta bị cát nửa che nửa đậy, chỉ lộ ra các bộ phận từ lồng ngực trở lên. Áo jacket màu xanh lam chất thành đống ở bên trên bị gió thổi phần phật như sóng cát mịn, hết sức bắt mắt.Chỗ mũi miệng của cậu ta, đều có vết cát mịn, vốn là bị cát chôn sâu trong đất, lại bị gió nhẹ nhàng thổi hé ra một góc.Dù là Khúc Nhất Huyền có chuẩn bị tâm lý từ trước, giờ phút này nhìn thấy cảnh đó, vẫn cảm thấy chấn động.Cô dừng bước ở phía ngoài đoàn người, điều chỉnh cảm xúc, quay đầu hỏi Phó Tầm: “Có lửa không? Cho tôi mượn cái bật lửa. Tôi cho cậu ta… điếu thuốc.”Tác giả có lời muốn nói: Chuyện của Tuân Hải Siêu là có thật.