Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 7-1: Ngưng thở tại dưa leo tr.
Bàn Tử lúc này cũng không thèm quan tâm đến việc Tần Nhất Xuyên là con trai của Tần Diệu Văn nữa. Anh quay đầu trừng mắt nhìn anh ta, nhưng rồi chính anh lại bị dọa đến kinh hoàng.
Khuôn mặt trắng trẻo của Tần Nhất Xuyên lúc này bị dính đầy máu, tất cả đều là từ ngụm máu lúc nãy Trường Tuế mới phun ra.
Sự tức giận của Bàn Tử nhanh chóng tiêu tan, anh vừa đỡ Trường Tuế dậy vừa hỏi: “Không phải là anh đến chỗ đạo diễn Tần à? Sao tự nhiên lại quay về đây thế?”
Tần Nhất Xuyên nhìn Trường Tuế rồi cẩn thận từng li từng tí nói: “Tôi ở bên ngoài đợi rất lâu, mãi vẫn không thấy hai người đi ra nên mới vào đây xem thử.”
Bây giờ tâm tình của anh ta cực kỳ phức tạp. Những điều bày ra ở trước mắt anh ta bây giờ làm cho anh ta không thể không tin. Thì ra ngay từ đầu những điều Trường Tuế nói đều là sự thật, chính anh ta đã hiểu lầm cô, chống đối cô, vừa nãy còn tự tiện bước xuống đây, không chỉ làm phiền cô mà suýt chút nữa còn bóp chết cô nữa.
Bình thường lúc xem mấy phim phiêu lưu mạo hiểm, anh ta ghét nhất chính là mấy người đồng đội heo, nhưng vừa rồi hành vi của anh ta chẳng phải chính là đồng đội heo đó hay sao?
Tần Nhất Xuyên đối với Trường Tuế vô cùng áy náy, hận không thể bị cô hung hăng mắng cho một trận mới tốt.
Bàn Tử cũng rất đau lòng nói: “Vừa rồi nếu không phải do anh xông tới, Trường Tuế đã chế trụ được vật kia lâu rồi.”
Tần Nhất Xuyên ngoại trừ xin lỗi, thì vẫn chỉ là xin lỗi: “Tôi vô cùng xin lỗi.”
Trường Tuế rất khó chịu, đầu đau, cổ họng cũng đau, đầu lưỡi bị cắn rách cũng đau, nếu như không phải bây giờ cô đang vô cùng suy yếu, cô tuyệt đối phải đánh cho Tần Nhất Xuyên một trận. Cô cũng không thèm nhìn anh ta nữa, đưa tay lên vai Bàn Tử, ngẩng đầu yếu ớt nói: “Anh đỡ tôi đi ra ngoài đi.”
Trên môi Trường Tuế bị dính máu, sắc môi đỏ tươi càng lộ ra khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy.
Bàn Tử vừa định đỡ Trường Tuế đứng dậy, ngực đột nhiên bị đau thắt lại, lập tức “A” lên một tiếng rồi khom người xuống.
Lúc nãy quá lo lắng nên không cảm thấy gì hết, lúc này mới bắt đầu thấy đau.
Tần Nhất Xuyên lập tức khẩn trương hỏi: “Anh cũng bị thương à?”
Anh ta không hỏi thì không sao, vừa hỏi thì Bàn Tử trở nên tức giận nhìn anh ta, vẻ mặt như thể anh không biết xấu hổ sao mà còn hỏi: “Lúc nãy anh vung tay đánh tôi bay ra ngoài, suýt chút nữa làm tôi chết ngay luôn tại đó!”
Tần Nhất Xuyên: “…Tôi xin lỗi.”
Số lần xin lỗi anh ta nói ra trong mười phút đồng hồ này gần như so được với số lần xin lỗi nói cả đời.
Anh ta chủ động đỡ lấy Trường Tuế: “Để tôi giúp cô ấy.”
Trường Tuế lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Tôi không đi nổi, anh cõng tôi đi.”
Tần Nhất Xuyên sửng sốt, lập tức không hề do dự ngồi xổm xuống.
Trường Tuế nằm úp sấp trên lưng Tần Nhất Xuyên, hai tay cô ôm lấy cổ anh.
Tần Nhất Xuyên bị bàn tay lạnh lẽo của Trường Tuế làm cho co rụt lại, sau đó hai tay vòng ra phía sau đỡ lấy chân cô rồi đứng dậy.
Trong lòng anh ta vô cùng kinh ngạc, người ở trên lưng anh quá nhẹ, nhẹ như một đứa bé con mà thôi.
Trường Tuế nằm úp sấp trên lưng anh, mặt cũng không có sức lực gì dán lên đó. Cô nhắm mắt lại, mái tóc đen nhánh mượt mà theo cổ của Tần Nhất Xuyên trượt xuống phía trước ngực anh.
Hơi thở yếu ớt của Trường Tuế nhẹ nhàng phả vào trên cổ Tần Nhất Xuyên làm anh ta cảm thấy ngứa ngáy.
Bàn Tử cầm điện thoại di động bật đèn pin lên, dập tắt mấy ngọn nến trên mặt đất, sau đó đi phía trước hai người để soi đường.
Tần Nhất Xuyên cõng Trường Tuế theo mấy bậc thang đi lên.
Anh cõng người trên lưng đặt xuống nằm trên ghế sô pha.
Lúc này Bàn Tử mới phát hiện trời đã tối rồi, trách không được Tần Nhất Xuyên sẽ đi xuống đó.
Tần Nhất Xuyên bật đèn ở phòng khách lên, sau đó nhìn thấy mấy dấu ngón tay màu xanh tím ở trên cổ Trường Tuế, quả thật nhìn thấy ghê người.
Bàn Tử mở miệng mắng một câu thô tục, có chút không đành lòng nhìn cô: “Có cần đi bệnh viện kiểm tra một chút không?”
Trường Tuế đã không còn chịu nổi nữa, từ từ nhắm mắt lại: “Không cần đâu, tôi muốn ngủ một chút, cho dù có chuyện gì xảy ra thì hai người cũng đừng động đến tôi nhé.” Nói xong, cô liền triệt để nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi.
Bàn Tử không thể tưởng tượng nổi: “Như vậy là đã ngủ rồi sao?”
Tần Nhất Xuyên nhìn người nằm trên ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt mê man, trong lòng cảm thấy áy náy muốn chết.
Bàn Tử nhìn anh nói: “Anh đi rửa mặt trước đi đã, trên mặt anh bây giờ toàn là máu, nhìn quá dọa người.”
Tần Nhất Xuyên không hiểu gì cả.
Bàn Tử nói: “Lúc đó anh bị cái gì nhỉ, có phải gọi là quỷ nhập xác không nhỉ? Lúc đó tôi cố gắng gỡ tay anh ra nhưng không được, sau đó Trường Tuế phải cắn rách đầu lưỡi, phun một ngụm máu lên mặt anh mới có thể làm cho anh tỉnh lại.”
Tần Nhất Xuyên nhìn lại vết máu trên môi Trường Tuế, lúc này mới đi vào trong một nhà vệ sinh khác, vừa nhìn thấy gương mặt mình trong gương đã lập tức hoảng sợ, trên mặt anh ta lúc này lấm tấm toàn là máu. Rửa sạch sẽ xong, anh ta đi ra ngoài nhìn thấy Trường Tuế nằm trên ghế sô pha, anh liền bước lên lầu tìm chăn, lúc xuống lầu thấy Bàn Tử đã đi ra ngoài nghe điện thoại, anh liền cầm chăn bước đến đắp cho Trường Tuế.
Động tác đắp chăn thật nhẹ nhàng, thật cẩn thận, sợ đánh thức cô dậy. Ánh mắt anh đảo qua mấy dấu ngón tay càng lúc càng đậm trên cổ cô, trong lòng lại sinh ra một trận áy náy nữa. Đắp chăn cho cô xong, anh liền rón rén bước ra ngoài.
Bàn Tử đứng ở trong sân nghe điện thoại. Lúc nghe điện thoại xong, anh quay đầu nhìn thấy Tần Nhất Xuyên đang thất hồn phách lạc, lại có chút không đành lòng nên bước qua vỗ vai anh ta: “Không có việc gì đâu, anh cũng không phải là cố ý mà. Anh có hút thuốc không?”
Tần Nhất Xuyên lắc đầu, lịch sự từ chối: “Tôi không hút thuốc, cảm ơn anh.”
Bàn Tử tự châm cho mình một điếu thuốc, sau đó nói: “Nói thật với anh, nếu không phải vừa rồi tận mắt thấy, tôi thật đúng là không tin trên thế giới này có quỷ đâu. Lúc này anh đã tin chưa?”
Tần Nhất Xuyên rầu rĩ gật đầu.
Con quỷ kia còn nhập vào trong người anh, làm sao còn không tin cho được.
Anh vẫn cảm thấy lo lắng cho Trường Tuế, quay đầu nhìn về trong nhà mấy lần rồi hỏi: “Cô ấy sẽ không sao chứ?”
Bàn Tử lại yên tâm hơn anh ta: “Anh yên tâm đi, lúc nãy anh tới sau nên không thấy được bản lĩnh của Trường Tuế. Tôi nói thật chứ tràng cảnh lúc nãy giống như phim vậy. Mấy cái lá bùa ấy hả, hưu một tiếng liền bay thẳng lên trời, hoàn toàn không quan tâm đến cái gì gọi là lực hút của trái đất đâu, còn đuổi theo con quỷ kia chạy vòng vòng trong phòng nữa! Trường Tuế là có bản lĩnh thực sự, cô ấy đã nói không có việc gì, thì sẽ không có việc gì…”
Tần Nhất Xuyên lúc đó cũng nhìn thấy mấy tấm bùa bốc cháy bay lơ lửng trên không trung xếp thành một vòng tròn, cùng với cô gái đứng trong ngọn lửa kia nữa…
Cảnh tượng trong khoảnh khắc đó đã khắc sâu trong tâm trí của anh rồi.
Bàn Tử lại nói tiếp: “Nhưng mà sau khi anh bị quỷ nhập xác thật sự quá mức dọa người. Anh chỉ vung cánh tay lên một cái, Bàn Tử tôi nặng đến thế này mà còn bị anh trực tiếp ném bay đi luôn. Rồi anh xông lên bóp lấy cổ Trường Tuế đè cô ấy ở trên tường, hai chân đều bị nhấc lên khỏi mặt đất. Tôi lúc đó bổ nhào qua túm lấy cổ anh mà hoàn toàn không có hiệu quả gì hết. Anh biết không, lúc đó tôi sợ choáng váng, sợ anh bóp chết cô ấy luôn….”
Tần Nhất Xuyên khó chịu ngắt lời anh: “Anh đừng nói nữa.”
Bàn Tử ngừng nói, cẩn thận nhìn sắc mặt anh ta.
Trong lòng anh đang suy nghĩ tính toán, mục đích khi anh nói ra những điều này chính là muốn Tần Nhất Xuyên phải áy náy. Anh ta càng áy náy thì càng cảm thấy có lỗi với Trường Tuế, càng muốn tìm cách đền bù cho cô.
Tần Nhất Xuyên là con trai duy nhất của đạo diễn Tần. Nếu Trường Tuế có thể gia nhập vào vòng tròn của anh ta, cho dù không nói đến tài nguyên thì ít nhất khả năng cô ấy được lộ mặt cũng không cần phải lo nghĩ.
……