Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 37: Bức cung tại dưa leo tr.
Nửa đêm bị “Ma” trèo lên giường thì phúc phận cũng tốt lắm đấy.
Ô Hành Tuyết tính giả bộ nhu nhược yếu đuối chút, vậy mà rà soát cả căn phòng một lượt lại không tìm được một tí hơi thở nào thuộc về Thiên Túc thượng tiên.
Tiêu Phục Huyên thật sự không ở trong phòng.
Cũng phải, nếu huynh ấy ở đây thì chắc chắn không để những thứ bẩn thỉu như thế này bò vào phòng.
Nghĩ vậy, Ô Hành Tuyết không còn tâm trạng giả vờ nhu nhược nữa. Người ta không có ở đây thì giả bộ cho ai nhìn.
Thứ nằm kề bên trên giường vừa định ra tay, tốc độ người nọ lại nhanh hơn nó bội phần. Chỉ trong chớp mắt, cả chiếc giường trống hoác, Ô Hành Tuyết đã biến mất tăm.
Đôi mắt trắng dã như đã chết kia chớp chớp mấy cái, vồ lên khắp giường, quét sang hai bên rồi lia xuống gầm giường… mà vẫn không tìm thấy bóng dáng Ô Hành Tuyết.
Tròng mắt nọ dáo dác chuyển động cực nhanh đến mức mí mắt gần như không giữ lại nổi. Hai bên viền nổi lên sắc đen xanh tựa hồ thịt da đang trên đà thối rữa. Nó mà đảo nhanh một chút nữa có khi tròng mắt sẽ rớt liền ra khỏi hốc mắt.
Nó đang tính ngóc đầu tìm phía trước thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ đằng sau, “Tao ở sau lưng mày.”
Nó chợt cứng đờ, tròng mắt trắng dã im lìm không nhúc nhích. Ngay lập tức sau đó, ngón tay nó quắp lại như sắp phát nổ! Chợt thấy điểm trí mệnh sau gáy và da đầu bị ai đó siết lại.
Bàn tay nọ lạnh lẽo như sương giá, lạnh hơn cả người chết.
Sau một phen đất trời đảo điên, nó bị lôi mạnh thân thể rồi nện thẳng xuống mặt đất. Bàn tay bóp chặt gáy ban nãy đã chuyển sang nắm cổ họng nó.
Nó vùng vẫy kịch liệt với sức lực khủng khiếp đến độ sàn nhà bị đập rung chuyển rầm rầm, vỡ ra nhiều vết nứt dài ngoẵng.
Thế mà cánh tay trắng ngần mảnh khảnh chẳng mảy may suy suyển.
Nó có thể cảm nhận được sát ý ngùn ngụt nóng hổi từ cánh tay nọ.
“Mày thật kém may mắn, tao đây không còn nhớ gì nữa, bây giờ chỉ còn sát chiêu, tốt nhất mày nghe lời một chút, đừng phiền nhiễu,” Ô Hành Tuyết nhẹ nhàng cất giọng.
Đây là lần đầu tiên nó gây rối bất thành, không chỉ thế còn bị áp chế ngược đến mức không thể động đậy, cơ thể co rút lại một chút dưới lời đe doạ.
Trong tích tắc, gió lạnh bốc lên cuồn cuộn, cửa sổ bằng gỗ bị gió tốc mở đánh rầm vào tường.
Giữa màn đêm, Ô Hành Tuyết lại tiếp tục lên tiếng, trong giọng chàng có vẻ niềm nở hững hờ mà khi nghe vào khiến người ta cười không nổi, “Hiện tại tâm trạng ta đang không vui, cái kẻ nằm lăn lốc ngoài cửa sổ kia khôn hồn thì bò vào trong này và thắp đèn lên.”
“…”
Người ngoài cửa sổ ắt hẳn chưa bao giờ được nghe loại yêu cầu như vậy, chỉ im ỉm không đáp lời.
Hồi lâu sau, cuối cùng cũng có một cánh tay run rẩy mở cửa ra, cẩn thận chạm vào mặt bàn.
***
Đèn dầu đã tắt từ lâu lại tỏ lên, ánh nến soi sáng toàn bộ quang cảnh trong phòng…
Người thắp đèn là ông chủ quầy nhà trọ.
Ô Hành Tuyết khoác thường phục, quỳ một chân trên mặt đất, tay bóp cổ cái thứ bò lên giường nửa đêm…
Nói một cách chính xác, nó không phải đồ vật mà là một người.
Một người thoạt trông đã chết nhiều ngày.
Đầu, mặt, và cổ hắn sưng phồng lên một chút, không phải to tròn do cơ địa mập mạp mà giống như bị ngâm lâu ngày trong một loại chất lỏng nào đó nên da thịt trắng bệch và bị bơm nở ra.
Ô Hành Tuyết nghĩ đến dịch quan tài…
Có một số nơi trong dân gian, người ta mong xác chết sẽ không bị thối rữa nên thường nhờ tiên môn pha chế một vài loại nước thuốc đặc biệt để rót vào bên trong quan tài.
Trong nhất thời, gương mặt Ô Hành Tuyết không hiện chút cảm xúc nào. Chàng lướt nhìn một lượt, thấy bên hông thi thể kia còn đeo một thanh bội kiếm.
Thế nên chàng buông lỏng cánh tay trên cổ đối phương, rút thanh kiếm ra và đứng dậy.
Xác người đang muốn tận dụng thời cơ ngồi thẳng dậy liền bị mũi kiếm chặn lại ngay giữa trán.
“Ta có cho ngươi đứng dậy à?” Ô Hành Tuyết hỏi.
Ngữ điệu chàng chưa bao giờ mang vẻ hung tàn mà chỉ nhẹ nhàng thanh thoát như đang mạn đàm với người đối diện. Tuy thế, luồng sát ý nọ chưa hề thoái lui, bởi vậy xác người dưới mũi kiếm cũng không dám nhúc nhích, mà chủ quầy đứng cạnh bàn cũng không dám động đậy.
“Chủ quầy, đưa khăn sạch đó cho ta,” Ô Hành Tuyết nói.
Chủ quầy thả cái túi to tướng xuống, nhìn chòng chọc chàng với ánh mắt khiếp sợ, ông cẩn thận cầm khăn lên rồi đưa sang từ xa. Ông không dám cử động cũng không dám hó hé, chỉ có thể đứng nhìn Ô Hành Tuyết lấy khăn lau ngón tay. Thấy người nọ lau tay xong thì không làm thêm gì nữa mà buông mắt nhìn cánh tay mình.
Hai bên cổ tay nhẵn mịn và sạch tươm, không bám chút vết bẩn nào, không hiểu nhìn cái gì.Ông chủ quầy thầm nghĩ.
Đáng sợ hơn nữa là người kia vừa nhìn vừa cau mày, bộ dáng rõ ràng là cực kỳ không vui.
Ông chủ quầy thận trọng rụt người lại.
Người ngoài nghiễm nhiên không biết, chính bởi trên hai cổ tay trống không không có bất kỳ thứ gì mới là điều khiến Ô Hành Tuyết cau mày.
Lần trước khi ở nhà họ Hoa, trước khi tách hồn khỏi thân thể ra ngoài làm việc một mình, Tiêu Phục Huyên có cột tơ treo lục lạc trên cổ tay chàng.
Chàng chỉ cần khẽ kéo mấy lần là người kia lập tức trở lại.
Giờ đây chiếc lục lạc để gọi người ta về cũng không có, hơn nữa không tìm thấy một chút tẹo tồn tại nào của Tiêu Phục Huyên trong nhà trọ này.
Rốt cuộc là đi đâu rồi?Ô Hành Tuyết ném khăn lên bàn, ngẩng đầu nhìn chằm chặp chủ quầy.
Chủ quầy rợn tê da đầu dưới ánh mắt đau đáu của chàng, cơn lạnh trào lên sống lưng. Còn đang tính huơ tay giải thích, ông đã nghe Ô Hành Tuyết hỏi, “Tiêu Phục Huyên đâu.”
Chủ quầy ngơ ngác như thể chưa kịp nghe rõ, “Hả? Ai?”
Trong giây phút đó, ông đã mường tượng rất nhiều việc Ô Hành Tuyết có thể hỏi, ví dụ như…
Xác người trên đất này là sao? Tại sao nửa đêm xuất hiện trong phòng ta?! Tại sao ông kè kè bên cửa sổ? Các người làm vậy rốt cuộc có mục đích gì?
Bất luận là người nào gặp phải tình huống hiểm nghèo lúc nửa đêm đều sẽ thắc mắc những vấn đề này, thế mà Ô Hành Tuyết lại hỏi đúng câu không liên quan nhất.
“Ta hỏi,” Ô Hành Tuyết nhẹ nhàng nói, “người đi cùng ta đến đây đâu rồi, ông có thấy không?”
Chủ quầy lắc đầu.
Sắc mặt Ô Hành Tuyết tức thì lạnh căm.
Một khi cảm xúc không còn trên gương mặt ấy, đuôi mắt hơi rủ kia lộ rõ vẻ chán ghét, luồng sát ý chưa từng thoái lui càng trở nên nặng nề hơn.
Ông chủ quầy thật sự hoảng sợ, nhúc nhích trái cổ một chút rồi nuốt nước miếng, “Tôi… tôi không nhìn thấy thật.”
“Không phải ông bám ngay ngoài cửa sổ sao?” Giọng Ô Hành Tuyết càng nhẹ bẫng hơn.
“Tôi, tôi, tôi mới vừa lên tới, lúc tôi lên tới… lúc tôi lên tới…” dường như chủ quầy không biết nên giải thích ra làm sao, nói năng cũng rời rạc không đâu vô đâu. “Lúc tôi lên tới đã nghe thấy ngài nói ‘tao ở sau lưng mày’, sau đó… sau đó thế nào ngài cũng đã biết rồi.”
Ô Hành Tuyết nghe vậy, sắc mặt càng tồi tệ hơn. “Ông nói gì thì ta tin nấy à?”
Ông chủ quầy hoảng hốt, “Tôi nói thật! Tất cả đều là thật! Nếu tôi nói dối dù chỉ một câu thì… thì sét đánh phanh thây!”
Không phải Ô Hành Tuyết không tin lời ông ta. Thật ra, trước khi chàng hỏi vốn đã đoán trước được tình huống thế này… trông cái bộ dáng hăm doạ một phát là lúng túng co rúm người lại thế này thì không làm sao có thể gây khó dễ cho một vị thượng tiên được.
Thế nên việc Tiêu Phục Huyên biến mất cầm chắc không can hệ đến ông ta.
Ô Hành Tuyết có thể đoán được. Chẳng qua không tìm được người nên cáu bẳn trong lòng mà thôi.
“Vậy còn ngươi?” chàng trở tay cầm kiếm, đóng thẳng xuống…
Xác người đột nhiên nhắm mắt lại, chỉ chợt cảm thấy lưỡi kiếm sượt qua da đầu mình, thậm chí còn cảm giác được làn da đã bị rạch một đường. Bằng là hắn còn sống, chắc chắn máu đã tuôn trào ồ ạt từ vết rạch dài ấy.
Dù không chết được nữa, nhưng nó vẫn khiến hắn sợ hãi đến ch ảy nước mắt nước mũi dầm dề.
“Ngươi là loại gì? Vào phòng từ khi nào, người còn lại trong phòng đâu?” Ô Hành Tuyết ngồi xổm xuống.
Đôi mắt trắng dã của xác người nhìn chòng chọc vào chàng không nhúc nhích, miệng hắn hé ra một chút rồi mím chặt lại. Sau đó lắc đầu.
Ô Hành Tuyết nhìn mà cau cả mày. Chàng nâng hai bên má xác người bằng ngón cái và ngón trỏ, bóp mạnh vào.
Hai tiếng cành cạch vang lên, xương hàm người chết thả lỏng ra một tí, miệng há ngoác giống hệt như một hang động đang mở…
Hắn ta có hai hàm răng đều đặn, nhưng không có đầu lưỡi.
Ô Hành Tuyết bấu vào lần nữa thì thấy có thứ gì đó nổi lên bên dưới xương họng hắn ta, sờ vào có hơi cồm cộm, có vẻ có một cây đinh bị đóng ở bên trong.
Vừa không có lưỡi, còn bị đóng đinh, e là bởi vậy mà không cách nào nói chuyện được.
Nếu có Tiêu Phục Huyên ở đây, chắc chắn sẽ có cách khiến xác người không lưỡi này mở miệng.
Thế nhưng huynh ấy không ở đây.
Ô Hành Tuyết càng thêm bực bội, tiện tay cầm một tách trà hắt vào cạnh cánh tay xác người, trầm giọng ra lệnh, “Viết.”
Cánh tay xác người run lẩy bẩy, vẽ nên những hình thù ngoằn ngoèo vô nghĩa giữa vệt nước trà.
“Tên này… tên này không trả lời được,” chủ quầy không kìm được nên nói giúp hắn một câu.
“Vậy ông trả lời được cái gì không?” Ô Hành Tuyết nói mà chẳng màng ngẩng đầu lên. “Lúc trước có người từng nói…”
Tiêu Phục Huyên từng nói nơi này là ảo cảnh, nên tốt hơn hết không nên gây náo động quá lớn, hạn chế chịu ảnh hưởng của ảo cảnh và phát sinh ra những chuyện ngoài dự kiến.
“Huynh ấy nói không nên gây náo động quá lớn,” Ô Hành Tuyết quay đầu nhìn ông chủ quầy. “Bây giờ huynh ấy biến mất, ta không còn ai để hỏi. Ngươi nói xem… náo động như thế nào là quá lớn? Đánh nhau à? Giết người à?”
Ông chủ quầy nghe vậy tái mét mặt mũi, vội vàng nói, “Không không không, không được không được. Tôi… ôi thôi, tôi nói, để tôi nói hết mọi việc.”
Ông chủ quầy ngỏ rằng câu chuyện này kể ra thì rất dài, ông không biết nên giải thích từ đâu nên thôi đành nêu rõ cơ sự từ đầu.
***
“Tôi mở nhà trọ ở phố núi Lạc Hoa đã bao năm rồi, làm ăn yên ổn, chưa từng có chuyện gì xảy ra. Khi trước, có một số người trong tiên môn đến xem giúp còn nói rằng vị trí tôi chọn là nơi tốt nhất của Lạc Hoa Đài, nơi này là mảnh đất quý tích tụ nhiều phúc khí. Rồi về sau, một hôm nọ có cành ngọc bích mọc ra từ khe đá mặt sau nhà trọ của tôi, dù chỉ nhú ra một tí thôi…”
Ngón tay ông run rẩy, cẩn thận ra dấu chiều dài chưa đến một tấc, nói tiếp, “Tôi trộm nghĩ không biết có phải đất quý hiển linh hay không? Thế nên lại nhờ tiên môn đến xem lần nữa. Song lần này, họ lại bảo món kia không phải điềm lành, và rằng bảo địa phúc khí chỗ tôi đã tan, sắp sửa chuyển từ thịnh sang suy, từ cát hoá hung, họ còn khuyên tôi nên đổi sang một khu vực khác…”
Dĩ nhiên là ông không tin những lời xui xẻo ấy, trước đây còn bảo vùng đất này là đất quý, chẳng rõ tự dưng sao lại trở thành đất tai hoạ. Nghĩ thế, ông bèn dò la, hỏi thăm, tìm hiểu không biết bao nhiêu là sách có thể đọc hiểu và cả đọc không hiểu, đến những quyển thần thoại từ thuở khai thiên lập địa của Thiên đạo cũng không bỏ qua.
Cuối cùng, ông đã tìm thấy một câu trả lời cho mình.
“Tôi cho rằng tôi đã tìm thấy một ít tinh chất ngọc trăm năm khó gặp,” ông chủ quầy nói.
Ô Hành Tuyết từng nghe Tiêu Phục Huyên nhắc đến “tinh chất ngọc”, bèn nhướng mày.
“Tinh chất ngọc là một món bảo vật trong truyền thuyết, nếu đó là thật thì nó nên mang điềm đại cát mới đúng. Vì sao sẽ từ thịnh thành suy được!” chủ quầy nói. “Nên tôi không nghe theo lời khuyên của các vị tiên trưởng nọ và cũng không có ý định dời ra khỏi đây. Kết quả… hầy, chẳng bao lâu sau đã xảy ra chuyện.”
Chủ quầy nhác nhìn sắc mặt của Ô Hành Tuyết, nói tiếp, “Có một vị khách bất chợt biến mất, tìm sao cũng không ra dấu vết.”
“Vị khách ấy dắt theo con gái, cô bé kia tuổi hãy còn nhỏ, nói năng cũng chưa được trôi chảy lắm, khóc lên khiến mọi người nao lòng. Tôi cũng không cách nào ngó lơ, bèn mời tiên môn đến xem giúp. Phố núi Lạc Hoa đông người qua lại, thành phần đa dạng, những vị tiên trưởng nọ sợ gây động tĩnh quá lớn nên đều ở trong quán trọ của tôi đặng âm thầm tra xét. Kết quả…”
Chủ quầy lại lặng lẽ liếc nhìn Ô Hành Tuyết cái nữa, do dự tính nói nhưng rồi im lặng, có vẻ không dám kể tiếp.
Ô Hành Tuyết nhìn ông ta chằm chằm, nói, “Kết quả.”
Chủ quầy nuốt nước bọt, nhắm mắt lại nhận mệnh mà tiếp lời, “Kết quả là những vị tiên trưởng nọ lục khắp toàn bộ phố núi Lạc Hoa mà không tìm thấy vị khách nọ. Anh ta cứ thế biến mất vào hư không, không bao giờ xuất hiện trở lại nữa.”