Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 35 tại dưa leo tr.
Trung học phổ thông số 1 Tây Giang chia khối từ khi lên lớp 11, thực hành chế độ chọn ba trong sáu môn.
Lạc Ngu là người thích Lý, đương nhiên lựa chọn Lý Hóa Sinh.
Tuy không còn học môn chính trị, nhưng cậu đã từng nghe một câu triết.
Người không tắm hai lần trên một dòng sông.
Sông luôn chảy, cho nên mỗi lần nhảy vào là một lần khác, nhưng đối với Lạc Ngu, cậu thế mà hai lần nhảy vào một cái hố.
Mùi pheromone cacao quen thuộc, làm cho Lạc Ngu ngửi mà biến sắc.
Tuy lúc này đây đối phương không nhằm vào cậu.
Bởi vì Lạc Ngu chỉ là người đi ngang qua.
Tiết thể dục mỗi tuần một tiết, trước tiết thể dục, cán sự môn thể dục sẽ mượn chìa khóa kho đồ của giáo viên, đầu tiên kiểm kê số lượng thiết bị để nhớ kỹ, sau đó lại kiểm kê một lần vào tiết sau, tránh thiếu thiết bị phải chịu trách nhiệm..
Vốn là việc của cán sự, nhưng cán sự bị tiêu chảy ở trong WC không ra được, chỉ có thể nhờ Lạc Ngu đúng lúc cũng đi WC.
Lạc Ngu đến sân vận động, ai ngờ đứng ở cửa lại bị bắt cảm thụ “chuyện bí mật trong kho. avi”.
Mùi Omega ph4t tình chưa tan hết, làm cho cậu vội xoay người đi.
Chỉ cần cậu chạy trốn nhanh, ph4t tình giả sẽ không đuổi kịp cậu.
Mà hiển nhiên là không có khả năng.
Có lẽ là vật cực tất phản, pheromone ngụy trang ngủ đông mười tám năm trong cơ thể không chịu nổi pheromone của đồng loại, cơ hồ phản ứng lại ngay.
Lạc Ngu che băng dính cách mùi trên tuyến thể, tay kia thì siết ngón tay.
Cậu không cầm điện thoại, điện thoại ở trong balo, không thể dùng điện thoại để liên hệ với Trì Mục.
Hơn nữa không ổn hơn là Trung học phổ thông số 1 rất lớn, tòa nhà dạy học cách sân thể dục rất xa, cậu không chắc mình có thể đi đến tòa nhà dạy học mà không bị phát hiện.
Tuy rằng đang tan học, nhưng hầu hết mọi người đã về lớp, quanh sân thể dục không có ai.
Lạc Ngu thầm mắng chửi người, bức thiết hy vọng tìm được một bạn học Beta giúp cậu truyền lời cho Trì Mục.
Tim cậu bắt đầu đập nhanh hơn, khuôn mặt đỏ bừng.
Không thể về lớp, Lạc Ngu chuyển hướng đến chỗ không người.
Dọc lối rẽ cuối đường, một bên là tòa nhà thực nghiệm, một bên là tòa nhà nghệ thuật.
Tòa nhà nghệ thuật phải đi xa hơn chút, Lạc Ngu vốn muốn đến tòa nhà thực nghiệm, nhưng trên con đường ở tòa nhà thực nghiệm lại có người đứng ăn gì đó.
Trùng hợp thế nào, là Thịnh Kiền.
Lạc Ngu từng tranh chấp với Thịnh Kiền, tất nhiên liếc mắt một cái là nhận ra được.
Nếu như bị Thịnh Kiền thấy trạng thái hiện tại… cậu nhíu mày, đi về hướng tòa nhà nghệ thuật.
Cậu không định dây dưa với Thịnh Kiền, nhưng gã nhìn thấy cậu lại không định buông tha cho cậu.
Thịnh Kiền còn nhớ lần trước mình bị Lạc Ngu hại viết kiểm điểm, vứt kem trong miệng vào thùng rác.
Thịnh Kiền: “Ồ, đây không phải là Lạc Ngu sao, mày đến tòa nhà thực nghiệm làm gì, tao nhớ lớp mày có ở đây đâu?”
Lạc Ngu lười đáp lời gã, đi về trước.
Máu sôi trào, dẫn đường thân thể phản ứng. Lạc Ngu không muốn bị Thịnh Kiền ngửi được mùi pheromone, nếu như bị ngửi thấy không biết sẽ gây ra bao nhiêu phiền phức.
Thịnh Kiền thấy Lạc Ngu không để ý đến gã, lại tức giận, không ngờ cậu kiêu căng tới mức này, không thèm nhìn mình.
Thịnh Kiền: “Mày con mẹ nó…”
Lạc Ngu: “Cút.”
Cậu sẵng giọng, bởi vì nôn nóng nên ánh mắt rất không kiên nhẫn.
Cậu đứng cách đó không xa đối diện với Thịnh Kiền, bàn tay siết chặt, môi mím lại, độ cong giống như đao kiếm sắc bén, ánh mắt gần như hung ác nham hiểm.
Lạc Ngu ít có biểu hiện này, bình thường luôn lơ đãng kiêu ngạo khiêu khích ngạo mạn, chứng minh cậu không muốn nghiêm túc.
Thịnh Kiền từng thấy biểu cảm như vậy trên mặt Lạc Ngu một lần, lần đó gã bị cậu đánh vào viện, dưỡng thương hơn một tháng, bây giờ nhớ đến còn cảm thấy xương sườn nhói đau.
Hôm nay là lần thứ hai nhìn thấy.
Thịnh Kiền chỉ khiêu khích theo quán tính, qua những lần đánh nhau, gã biết mình đánh một mình không thắng được Lạc Ngu, hơn nữa gần đây cậu lại còn nóng nảy..
Nếu bình thường đánh hai chiêu, Thịnh Kiền sẽ không để chiếm ưu thế, nhưng nếu cậu đánh thật thì gã lại không muốn đánh nhau với cậu.
Thịnh Kiền: “Mày bảo ông cút thì ông cút chắc, hừ, nếu ông đây không phải đi học thì phải đánh cho mẹ mày cũng không nhận ra.”
Thịnh Kiền hùng hùng hổ hổ đi, không phát hiện ra Lạc Ngu lảo đảo.
Cửa tòa nhà nghệ thuật mở, cửa sổ tầng một khóa, Lạc Ngu chỉ có thể trèo lên trên.
Mồ hôi theo chóp mũi chảy xuống, tầm mắt cậu mơ hồ.
Có lẽ là không có tiết nên cả tòa nhà không có một bóng người.
Tất cả cửa sổ phòng học từ tầng một đến tầng ba đều bị khóa, cho đến khi Lạc Ngu tìm được một phòng học tập piano.
Cửa bị khóa, nhưng có thể là bởi vì người khóa cửa sơ ý nên cửa sổ có một khe hở.
Lạc Ngu mở cửa sổ ra, nhảy vào, đóng cửa sổ lại, kéo rèm.
Một cửa sổ khác ở bên kia tường, cũng may là đóng chặt, không cần Lạc Ngu tốn sức đi qua đóng cửa.
Ánh sáng hắt vào, chiếu lên đàn piano.
Cách trang trí trong phòng rất đơn giản, chỉ có một cái đàn piano và một cái ghế, có bản nhạc phổ, yên lặng bất động trong ánh mặt trời.
Lạc Ngu lại không có tâm tư chú ý đến mấy cái này, cậu tựa vào tường, rèm chạm vào đỉnh đầu cậu.
Cậu trốn ở đây, Trì Mục không thể tìm được cậu, cậu nghĩ lung tung.
Lửa văng khắp nơi, lan tràn trên cánh đồng khô.
Đốt cháy lý trí của Lạc Ngu, đoạt lấy sự tỉnh táo trong mắt.
Có lẽ liên quan đến cảm nhận của thân thể, Lạc Ngu muốn tự tiêu diệt ngọn lửa này, lại biết căn bản không phải vấn đề.
Không được pheromone đánh dấu, dù cậu cố gắng tìm nguồn nước trên người mình thế nào cũng không được.
Lạc Ngu không muốn phí công, cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cùng lắm thì đau một lần giống lần trước.
Các học sinh lớp 11-1 đang tốp năm tốp ba đi đến sân thể dục, nhỏ giọng trò chuyện.
Trì Mục ra khỏi lớp học cuối cùng, hắn giẫm lên từng bậc thang, trong lòng cứ có cảm giác bất an.
Đi đến tầng hai, hắn nghe thấy có người đang tựa vào tường chửi bậy.
“Ngày nào đó bố phải đánh thằng chó Lạc Ngu này, còn uy hiếp tao, hừ.”
Người nói chuyện là một Alpha trọc đầu, trông th0 tục.
Trì Mục lạnh lùng nhìn lướt qua, thấy người nọ không nói nữa, nhíu mày đi xuống sân thể dục.
Sân thể dục giờ phút này ồn ào, các bạn Beta đứng trước thiết bị lớn tiếng bảo Omega và Alpha tránh xa nhau ra.
Cán sự thể dục bịt mũi đi đến, thấy Đinh Duệ Tư.
Cán sự thể dục: “Ây Nhị Ti, có thấy anh Ngu không?”
Đinh Duệ Tư: “Không thấy, nãy tôi không thấy cậu ấy, tưởng đến sân thể dục trước rồi, không ở đây à?”
Cán sự thể dục: “Tôi mới tiêu chảy, bảo anh Ngu đến kho giúp tôi kiểm đồ trước, nhưng cửa kho lại bị khóa, không phát hiện anh Ngu đâu.”
Đinh Duệ Tư: “Hả? Không phải chứ, sao lại thế?”
Cán sự thể dục: “Có mùi Omega ph4t tình chưa tan hết, trộn lẫn mùi Alpha, không biết là ai to gan thế.”
Cán sự thể dục: “Mau đi mở cửa, tôi đi tìm anh Ngu.”
Đinh Duệ Tư: “Tôi cũng đi.”
Cậu ta chạy ra ngoài sân thể dục, thấy Trì Mục đang đi tới.
Đinh Duệ Tư: “Ông thấy anh Ngu đâu không?”
Trì Mục: “Cậu ấy chưa đến đây à?”
Đinh Duệ Tư cũng buồn bực: “Cán sự thể dục đau bụng nên bảo cậu ấy đến kiểm tra thiết bị hộ, nhưng cửa kho bị khóa, không biết đi đâu rồi.”
Trì Mục nhìn sân thể dục ầm ĩ: “Lúc trước xảy ra chuyện gì không?”
Đinh Duệ Tư than thở: “Có mùi Omega ph4t tình chưa tan, không biết là ai.”
Hiển nhiên, nếu Omega bình thường vào kỳ ph4t tình phải tiêm thuốc ức chế, mùi sẽ tan đi nhanh, thêm vào đó cán sự thể dục nói có mùi Alpha, chứng minh là họ đến lén lút làm..
Sắc mặt Trì Mục thay đổi, suy nghĩ trong nháy mắt trống rỗng, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh.
Mùi pheromone của Lạc Ngu không thay đổi, nếu Đinh Duệ Tư ngửi thấy thì không thể không thấy lạ.
Có lẽ không phải Lạc Ngu, nhưng cậu có thể ngửi thấy.
Trì Mục không biết Đinh Duệ Tư được thuật lại, nhưng đánh bậy đánh bạ hiểu được tình huống Lạc Ngu bây giờ có thể không tốt lắm.
Trì Mục vội vàng quay về tòa nhà dạy học, muốn tìm Alpha vừa rồi.
Chuông vào học chưa vang lên, cho nên Trì Mục dễ dàng tìm thấy Alpha vừa nãy nói chuyện đang định vào WC.
Thịnh Kiền định vào WC hút thuốc, vừa mới vào đã bị người gọi lại.
Trì Mục: “Vừa nãy cậu gặp Lạc Ngu không?”
Thịnh Kiền ngậm điếu thuốc trong miệng, không kiên nhẫn nhìn Trì Mục trước mắt: “Liên quan cái rắm gì đến mày.”
Đó là một học sinh tốt, Thịnh Kiền biết, gã cũng không ít lần thấy khuôn mặt này đứng ở danh sách đầu khối.
Pheromone lạnh lùng nhưng bạo ngược nháy mắt đâm vào đầu Thịnh Kiền, cảm giác áp bức khó biết trước làm cho gã biến sắc.
Biểu cảm Trì Mục lạnh như băng: “Nói.”
Thịnh Kiền: “Nói nói nói, gặp trên đường đến tòa nhà thực nghiệm, Lạc Ngu đi đến tòa nhà nghệ thuật.”
Trì Mục: “Lúc nào?”
Thịnh Kiền: “Chỉ bảy tám phút trước.”
Tiếng chuông vào học đột nhiên vang lên, như là thánh âm cứu mạng với Thịnh Kiền.
Trì Mục thu hồi pheromone, đi ra ngoài cửa.
Thịnh Kiền lau mồ hôi lạnh trên trán, đè nén cảm giác sợ hãi này xuống.
Trì Mục đi đến tòa nhà nghệ thuật, cố gắng ngửi mùi liên kiều có thể tràn ra.
Từ tầng một đến tầng ba không có mùi gì, Trì Mục lên tầng bốn mới loáng thoáng ngửi được một chút.
Trì Mục: “Lạc Ngu?”
Trì Mục: “Lạc Ngu cậu ở đâu?”
Lạc Ngu mặt đỏ bừng, tưởng mình lại còn ảo giác.
Sao Trì Mục có thể đến đây, sao cậu ấy biết mình ở đây được.
Nhưng giọng nói kia càng ngày càng gần, không phải ảo giác.
Người Lạc Ngu mềm nhũn, cậu c4n lưỡi dồn sức, kéo rèm ở đỉnh đầu ra.
Trì Mục phát hiện rèm lắc lư, cách cửa sổ thấy mặt Lạc Ngu.
Cửa bị khóa, hắn muốn mở cửa sổ ra, lại phát hiện cửa bị khóa trái từ trong.
Lạc Ngu loạng choạng đứng lên, tay run rẩy sờ chốt cửa phòng trộm, cố gắng kéo ra.
Bình thường rất đơn giản, lúc này lại gian nan.
Cậu đẩy ra được, Trì Mục vội mở cửa sổ ra.
Lạc Ngu lảo đảo không vững, kiệt sức ngã về trước.
Trì Mục vươn tay, bị nhóc liên kiều nhào vào lòng.