Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 21-1: Phiên ngoại: 100 câu hỏi phu thê tương tính (1) tại dualeotruyen.
ThượngPhán quyết viên: Bao Chửng
Bí thư: Mộng Hành Trường An Đạo
Đương sự: Bàng Thống, Công Tôn Sách
Nói rõ: Xét xử bí mật, nghiêm cấm tham dự.
Bao: Ở đây trình tự đơn giản, mọi người không cần hồi hộp, muốn nói gì cứ nói.
Sách: Bao Chửng, có biết cái gì là bất cáo bất lý* hay không, hai chúng ta cũng không cần nói với ngươi, ngươi phát bệnh gì chứ?
(*Tố tụng phải có người khởi tố… ý là không ai đệ đơn thì xử cái gì)
Bao *nhỏ giọng*: Công Tôn, vị Trường An cô nương này vượt đường xa đến, mang cho ta phương pháp kiện tụng của bọn họ, chúng ta thử trước xem, diễn tập một chút, nếu dùng được thì có thể mở rộng, ha ha.
Bàng: Tùy ý.
Trường An (TA) *khóe miệng liệt đến quai hàm*
Bao: TA cô nương, cô hỏi hay là ta hỏi a?
TA *hoàn hồn*: Bao đại nhân, ngài là quan tòa, đương nhiên ngài hỏi.
Bao: Khụ khụ, vậy ta sẽ hỏi, TA cô nương, vấn đề thẩm vấn chỗ của các cô thật đúng là kỳ quái a.
TA: Khụ khụ, Bao đại nhân, vấn đề cụ thể phân tích cụ thể, cũng không phải hỏi toàn bộ cái này, đây chẳng phải là diễn tập thôi sao, ta tùy tiện tìm vài câu hỏi, tùy tiện tìm, tùy tiện…
Bàng Sách: Cô nương này bệnh cũng không nhẹ.
Bắt đầu:
- Xin hỏi tên của ngài là?
Bao: Khách khí như vậy, tên của “ngài”? Trực tiếp hỏi, họ tên!
TA: Đại nhân, vậy là thẩm vấn nghi phạm…
Bao: Được, lặp lại lần nữa, xin hỏi tên của ngài là?
Bàng: Bàng Thống.
Sách: Công Tôn Sách.
TA *vung bút viết*: Hai vị thật sự ngắn gọn a.
Bàng *nhướng mi*: A? Cô nương muốn nghe chi tiết sao? (Không chờ trả lời) Bản vương chính là văn võ song toàn phong lưu tiêu sái trẻ tuổi anh tuấn nhất từ khi Đại Tống lập triều đến nay ngoại chống địch thù nội bảo vệ quốc gia về công chưa bao giờ lơi lỏng cảnh giác về tư súc thế đãi phát* Phi Tinh Tướng quân.
(*luôn trong tinh thần lúc nào cũng có thể tiến công)
TA *ghi chép đến mức run tay*: Công Tôn tiên sinh, còn ngài?
Sách *mỉm cười*: Công Tôn Sách
TA: Không có bổ sung sao? Giống như Trung Châu Vương ấy…
Sách *tiếp tục mỉm cười*: Thật ra, ta cũng muốn nói giống như hắn, nhưng mà…
TA *tay càng run*
Bao *tiếp lời*: Nhưng mà, không có lượng hơi tốt như vậy.
- Tuổi là?
Bao: Cái này ta biết, Công Tôn bằng tuổi với ta, Bàng Thống lớn hơn hắn 5 tuổi.
TA: Đại nhân, lời này của ngài giống như chưa nói.
Bàng: Nhi lập (~30)
Sách: Kém nhi lập năm tuổi.
Bao: 25
TA *cầu xin*: Bao đại nhân, ngài không cần trả lời, để lần sau cho ngài và Hoàng Thượng làm một lần.
- Giới tính?
TA *ghi rất nhanh* Giống như Bao đại nhân.
Bàng: Nam.
TA: Vương gia, câu hỏi đơn giản như vậy, ta đã biết đáp án rồi.
Bàng: Ta chính là muốn nói cho cô biết, ta không giống Bao Chửng.
TA:….
Bao: Ta và Vương gia giống nhau.
- Xin hỏi tính cách của ngài như thế nào?
Bàng: Tích Tần Hoàng Hán Võ, lược thâu văn thải, Đường Tông Tống Tổ, sảo tốn phong tao.(1)
TA: Thì ra… là thế.
Sách: Cái gì thì ra là thế?
TA: Thì ra mấy câu từ nổi danh như vậy, đều tán dương Đại Tống. Công Tôn tiên sinh còn ngài?
Bao *giành đáp* Ta biết Công Tôn, làm vô số anh hùng đều cúi rạp mình (2).
TA: Bao đại nhân được xem như anh hùng sao?
Bao: Ta không phải anh hùng, là tuấn kiệt.
TA: Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Bàng *cười lạnh*
Bao: Ta là quan tòa, bí thư không thể phát biểu!
Bàng Sách: Ngươi còn nhớ ngươi là quan tòa a?
(1) “Tích Tần Hoàng Hán Võ, lược thâu văn thải. Đường Tông Tống Tổ sảo tốn phong tao. Nhất đại thiên kiêu, Thành Cát Tư Hãn chích thức loan cung xạ đại điêu. Câu vãng hĩ, sổ phong lưu nhân vật, hoàn khán kim triều.” Dịch nghĩa: Tiếc thay Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ Đế còn thiếu phong thái văn vẻ, Đường Thái Tông, Tống Thái Tổ chưa đủ phong nhã thanh tao. Con trời kiêu ngạo một thuở, Thành Cát Tư Hãn cũng chỉ biết giương cung loan bắn chim điêu lớn. (Họ) đều đã qua hết rồi, muốn tính nhân vật phong lưu, hãy nhìn ngày nay
(2)”Giang sơn như thử đa kiều, dẫn vô sổ anh hùng cạnh chiết yêu”. Câu này là câu trước của (1), đều xuất phát từ bài “Thấm viên xuân-tuyết” của Mao Trạch Đông. Có nghĩa là “giang sơn tươi đẹp biết bao, làm vô số anh hùng đều cúi rạp” =)))))))
- Tính cách của đối phương thì sao?
Bàng: Bên ngoài xuất sắc bên trong trí tuệ.
Sách: Bên ngoài xuất sắc bên trong trí tuệ.
Bao: Còn có gì muốn bổ sung không?
Bàng: Lòng tin quá mức kiên định.
Sách: Dã tâm quá mức lớn mạnh.
Bao: Bí thư chỉ cần ghi phu xướng phu tùy là được rồi, tiết kiệm giấy mực.
- Hai người gặp nhau lúc nào? Nơi nào?
Bàng: Ba năm trước đây, kỹ viện.
Sách: Song Hỷ trấn, Phong Nguyệt lâu.
Ta *nhịn không được*: Sao vậy? Sao lại là nơi đó?
Bàng Sách: Cô thật sự không biết? Gỉa vờ vô tội cái gì?
Bao: Nơi đó thì làm sao, lúc ấy hai người bọn họ gặp mặt ở bên ngoài, ta nằm ở trong phòng.
TA: Đại nhân, ngài, ngài rất BH (bưu hãn)!
Bao: Bí thư, hồ ngôn loạn ngữ gì đó? Nhớ ghi chép của cô, không được chen lời vào!
- Ấn tượng đầu tiên đối với đối phương là?
Bàng: Thiên kiều bá mị.
Sách: Quốc sắc thiên hương.
TA: Bao đại nhân, có cần trực tiếp viết thành nhất kiến chung tình không, tiết kiệm giấy mực?
Bao *cười gian*: Không cần, hai câu này rất tốt, có thể dùng để phổ biến tri thức sáng tác truyện tình cảm.
- Thích đối phương ở điểm nào nhất?
Bàng *cười: Thiên kiều bá mị.
Sách *cười*: Quốc sắc thiên hương.
TA *phun*
Bao: Hai người không phải một là bác học một là văn võ toàn tài sao, tại sao dùng mãi một từ, thay đổi!
Bàng: Bao Chửng, ta thích điểm nào của hắn nhất liên quan gì đến ngươi?
Bao: Ta xem xem hai ta có phải nhìn thấy giống nhau không.
Bàng *giận dữ*: Ta chỉ biết ngươi không có lòng tốt an phận!
TA *trấn an*: Vương gia hiểu lầm, hiểu lầm, Bao đại nhân đối với Công Tôn tiên sinh tuyệt đối không có ý nghĩ không an phận.
Bao *cũng giận*: Từ trước đến nay đều là người khác có ý nghĩ không an phận với ta!
Bàng + TA: = =|||||
Sách *ung dung*: Thấy sao, ta thích nhất điểm ấy của hắn, không sợ trời không sợ đất, lại dám đấu võ mồm với Bao Chửng.
TA: Còn Vương gia, có muốn bổ sung gì không?
Bàng *vỗ về chơi đùa tay áo*: Thiên kiều bá mị. (Vầng, anh vẫn k thay đổi =)))
- Chán ghét đối phương ở điểm nào nhất?
Bàng: Hơi một tí đã muốn tuẫn tình (chết vì tình).
Sách: Hơi một tí là làm cho người ta nhịn không được muốn tuẫn tình.
Bao: Như vậy mới có thể cung cấp cho rất nhiều tác giả tài liệu thực tế để sáng tác a~~~.
TA *bất lực*: Bao đại nhân, mong không nên đưa ra kết luận vụ án sớm.
Bàng: Thật ra có một điểm ta vẫn luôn chịu đựng được, nhưng ngay lập tức muốn nhịn cũng không được!
Sách *trừng*: Cái gì?!
Bàng: Tại sao hắn lại giao du với bạn bè như tên Bao Chửng!
Ghi chép của TA: Bàng suất có mưu tính phá tan sự quấy nhiễu của vận mệnh.
- Ngài cảm thấy mình và đối phương có tương tính tốt không?
TA: Tương tính chính là…
Bàng Sách: Rất tốt!
TA: Nha?! Cổ nhân đều thẳng thắn như vậy sao?
Sách: Chủ yếu là Bao Chửng không hiểu ý nghĩa của từ, cho nên, ngươi không cần giải thích.
Bao: Phổ cập cho ta một chút a.
Sách: Ai bảo ngươi bình thường không chịu đọc nhiều sách.
Bàng *lập tức lầm bầm lầu bầu*: Nếu Khai Phong phủ có thể không cần thăng đường sớm như vậy mỗi ngày thì rất rốt.
Bao: Ta nghĩ ta đã biết tương tính có ý gì rồi.
TA: Quả nhiên là người thông minh nhất a.
- Ngài xưng hô với đối phương thế nào?
Bàng: Sách.
Sách: Bàng Thống.
Bao: Không có cách gọi nào thân mật hơn sao?
TA *nội tâm hoạt động: Bao đại nhân vì dân làm chủ a~~~*
Bàng Sách: Không có!
- Ngài hy vọng được đối phương gọi như thế nào?
Sách: Tên chẳng qua chỉ là một ký hiệu.
Bàng: Cho nên gọi là gì cũng không sao.
Bao *vung tay lên*: Bí thư mau ghi, thật ra hai người không vừa lòng với cách xưng hô hiện tại, hy vọng đối phương cải tiến.
TA: Bao đại nhân không nói rõ một chút, cải tiến thành kiểu gì nữa?
Bao *trầm tư*: Ví dụ như…
Bàng: Bao Chửng! Đến tột cùng ai là đương sự!
Bao *vỗ bàn*: Ví dụ như Sát Thiên Đao (3)!
TA: = =
(3) M tìm trên baidu có giải thích là:
Cổ đại có hình phạt là thiên đao vạn quả (~lăng trì). Một cô gái mắng người yêu mình là ‘sát thiên đao’ thì có lẽ cô gái hận chi thâm, yêu chi thiết người mình yêu (yêu càng sâu thì hận càng đậm). Chắc là mắng yêu chăng =.=”
- Nếu như so sánh với động vật, ngài cảm thấy đối phương là?
Bàng *suy tư*
Sách: Người.
TA: Kháng nghị kháng nghị! Công Tôn tiên sinh, ngài bị tình nghi công kích con người.
Sách *cười*: Người cũng là động vật thôi.
Bàng *tỉnh ngộ*: Phượng hoàng.
Bao *vỗ bàn*: Bàng Thống to gan! Lòng muông dạ thú!
TA *mờ mịt*: Bao đại nhân, ngài có lối suy nghĩ nhảy rất xa a, ta theo không kịp.
Sách *thương hại*: Cô nương, động vật nào xứng với phượng hoàng a.
TA: Thì ra là thế.
- Nếu muốn tặng quà cho đối phương, ngài sẽ chọn?
Bàng: Chính ta.
Sách: Chính ta.
Ta *nhỏ giọng nói thầm*: Hai vị đều thật chủ động a.
Bao: Cô nương, đầu của cô không biết suy xét sao? Ý của bọn họ là, như vậy sẽ đỡ tốn tiền tốn việc hơn.
TA *khóc*
- Bản thân mình muốn quà gì?
Bàng: Hắn chủ động thêm một chút.
Sách: Hắn bị động thêm một chú.
Bao: Công Tôn, ngươi, ngươi vẫn chưa thành công sao?!
TA *bay lên sao Diêm Vương~~~*
- Có chỗ nào bất mãn với đối phương không? Bình thường là như thế nào?
Bàng: Thi thoảng mới chủ động.
Sách: Luôn chủ động.
Bao: Đừng dây dưa ở chuyện này nữa, còn có gì khác không?
Bàng: Mâu thuẫn chủ yếu hiện tại là điều này.
Sách *gật đầu*
- Tật xấu của ngài là?
Bàng *giật mình*: Sách, trên thế giới tồn tại chuyện như vậy sao?
Sách: Da mặt quá mỏng.
Bàng: Sao ta không cảm thấy vậy?
Bao: Tất nhiên ngươi không cảm thấy, đây cũng không phải nói tật xấu của ngươi.
TA: Công Tôn tiên sinh, da mặt mỏng không thể coi là tật xấu.
Sách: Chung chung thì không phải, nhưng khi đối mặt với một đám người da mặt rất dày, đây là một tật xấu rất lớn.
TA *nhìn khắp xung quanh*: Chắc sẽ không coi ta ở trong đám người đó đâu nhỉ.
- Tật xấu của đối phương là?
Bàng *tay nắm thành đấm*: Vừa rồi Bao Chửng đã nói, khiến cho vô số anh hùng tranh giành cúi mình.
TA: Ha ha, vậy Vương gia xem như là anh hùng trong anh hùng.
Bao: Bí thư, không được đem tòa án thành chỗ khen tặng đương sự.
TA *oan a~~ ta chỉ nói lời thật*
Bao: Công Tôn, còn ngươi?
Sách: Da mặt quá dày.
TA *quả nhiên không ngoài dự kiến của ta =@=*
Sách: Đương nhiên, điểm này hắn còn hơi kém so với những người nào đó.
Bao + TA: = =|||||||
- Ngài làm chuyện gì (chính là tật xấu) sẽ làm cho đối phương không vui?
Bàng: Nhiều lắm, ví dụ như, tình cờ để cho thị nữ khâu quần áo, tình cờ không cẩn thận mua thêm một tiểu nha hoàn về trong phủ, tình cờ…
Sách: Ta là người hẹp hòi vậy sao?
Bàng: Không, không phải.
Bao: Công Tôn, còn ngươi?
Sách: Tình cờ hắn nhắc đến những chuyện này, ta sẽ nhân tiện sửa sang lại án kiện vài năm rồi của Khai Phong phủ một lần nữa.
TA: Công Tôn tiên sinh vì nước vì dân, Vương gia nên cổ vũ mới đúng a.
Bàng *giận*: Lần sửa sang này, không biết là tới năm nào tháng nào, bản vương có thể vui mừng sao?
Bao: Công Tôn, tuy ngươi bán mạng như vậy bản phủ thật vui mừng, nhưng mà, sao ngươi không nghĩ xem, giường chiếu của Bàng Thống cô đơn, không biết hắn sẽ làm chuyện xằng bậy gì đâu.
Bàng *nổi giận đứng lên*: Không cùng các ngươi chơi cái thứ diễn tập này nữa! Bản vương lập tức về nhà làm chuyện xằng bậy!
TA: Vương gia ~~~~ ta đến một lần không dễ dàng a, ngươi thương tình thương tình cho ta đi~~~
Sách: Hơi một tí là thính phong thị vũ, điểm này làm cho người ta rất không vui.
Bàng *sửng sốt*: Thật sự, thật sự làm cho ngươi mất hứng sao?
Sách *gật đầu*
Bàng *một lần nữa ngồi xuống*
TA: Sức mạnh tình yêu a.
- Đối phương làm chuyện gì sẽ làm ngài không vui?
Sách: Câu trên, thính phong thị vũ.
Bàng: Làm cho ta không vui? Có chuyện như vậy sao?
TA: Nhìn xem nhìn xem, nhìn xem người ta Phi Tinh Tướng quân, nào là giác ngộ, nào là phong cách, nào là trình độ, lời tâm tình mà người ta nói ra, đã đủ làm tài liệu giảng dạy.
Bao: Nếu ngươi cả ngày ra vào chốn làng chơi, khẳng định sẽ nói hoàn hảo hơn hắn, tất nhiên, điều kiện tiên quyết, ngươi là nam.
Bàng *hừ lạnh*: Thật ra ngươi là nam, hơn nữa trong khoảng thời gian nào đó, cùng các nữ tử yên hoa cùng ngủ cùng ăn, sao không thấy ngươi nói tốt chút nào.
Sách: Dù sao đều nói tốt hơn ta a.
Bàng + Bao + TA *không dám nhiều lời*
- Quan hệ của các ngài đạt đến mức độ nào?
Bàng: Thiên lôi địa hỏa.
Sách: Sài mễ du diêm. (củi gạo dầu muối. nhu yếu phẩm hằng ngày ~ không thể thiếu)
Bao: Bí thư ghi ngay, ngày thường sài mễ du diêm, khi động tình thiên lôi địa hỏa.
TA *kính nể vô hạn*
- Hai người hẹn hò lần đầu là ở đâu?
Bàng: Xem như chuyến dạo chơi ngoại thành lần đó đi, nhưng mà, là không hẹn mà gặp.
Bao: Cái gọi là hẹn hò, chuyện quan trọng có ước định trước, lần đó không tính.
Bàng: Ta nói tính là tính!
Sách: Lần dạo chơi ngoại thành đó.
Bao: Xem Công Tôn nói thật tốt, bí thư, ghi ‘lần dạo chơi ngoại thành đó’.
- Không khí giữa hai người khi đó thế nào?
Bàng: Có một chút, động tâm.
Sách: Chỉ có một chút?
Bàng: Khi đó ngươi còn chưa có động tâm với ta đâu!
Sách *cười*: Y phục không tồi.
Bao: Quả nhiên bác học!
TA: Đại nhân, ngài vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp một cách trắng trợn a~~
- Khi đó tiến triển đến mức nào?
Sách: Ta ở mặt trên.
Bao + Trường An *sợ hãi kêu*: Cái gì?!
Bàng: Ta cõng hắn, hắn có thể ở mặt dưới được sao?
- Địa điểm thường xuyên hẹn hò là?
Bàng Sách: Phủ Thị Lang.
Bao: Bây giờ đã không còn gọi là phủ Thị Lang nữa.
TA: Vậy gọi là gì?
Bao: Phủ Chủ bộ.
TA: Bao đại nhân, ngài thật sự lúc nào cũng không quên tuyên truyền cho Khai Phong phủ.
- Ngài sẽ chuẩn bị gì cho sinh nhật của đối phương?
Bàng: Mỳ sợi.
Bao: Keo kiệt.
BÀng: Mỳ sợi tự tay bản vương làm!
TA: Wow wow, hù chết người rồi~~~
Sách: Ta biết hắn vẫn rất thích một bộ kiếm phổ của Triển Chiêu…
Bàng: Ngươi không được đến xin hắn!
Sách: Ta chỉ đến mượn xem một lần…
Bao *than*: Đệ nhất tài tử Đại Tống, đã nhìn qua là không quên được~~~
- Là do bên nào tỏ tình trước?
Sách: Không ai tỏ tình.
Bao + TA: A?!
Bàng: Chúng ta nhất trí cho rằng, hành động quan trọng hơn ngôn ngữ.
- Ngài thích đối phương bao nhiêu?
Bàng: Không phải đã nói rồi sao?
Bao: Khi nào?
Bàng *cười*: Mong cùng trải trần ai cùng hóa tro tàn.
Sách: Ta thích hắn, thích hơn thích Lí Bạch.
Bao: Nhìn Công Tôn kìa, thật có văn hóa!
- Vậy là, ngài yêu đối phương sao?
Bàng: Đã cùng trần ai cùng tro tàn, có thể không yêu sao!
Sách *kiên định*: Yêu.
Bao: Nhìn Công Tôn kìa, thật thẳng thắn!
- Đối phương nói cái gì sẽ làm ngài cảm thấy thật bế tắc?
Bàng: Gần đây Khai Phong phủ có rất nhiều việc.
Sách: Gần đây không có việc gì.
TA: |||||||
- Nếu cảm thấy đối phương có nghi án thay lòng, ngài sẽ làm thế nào?
Bàng *sững sờ*
Sách: Cả đời sẽ không qua lại với nhau.
Bàng: Sẽ không, hắn sẽ không thay đổi, ta cũng sẽ không.
Bao: Nếu, đang nói là nếu!
Bàng *cắn răng*: Ta đây liền giết Bao Chửng.
Bao ( * * đâu có chuyện gì liên quan tới ta)
- Có thể tha thứ nếu đối phương thay lòng đổi dạ không?
Bàng: Có thể.
TA: Lời này, đây không giống tính cách của Bàng ca ca.
Bàng: Coi như là ta vì hắn làm chuyện cuối cùng có thể khiến cho hắn vui.
Sách: Nếu hắn thay lòng đổi dạ, vậy không phải là Bàng Thống mà ta quen biết, nếu ta không quen biết hắn, cũng không cần nói tới tha thứ hay không tha thứ.
TA (nói nhiều như vậy, vẫn là không tha thứ): ><
- Nếu hẹn hò mà đối phương đến muộn 1 giờ, ngài sẽ làm gì?
Bao: Một giờ là…
Sách: Còn là Đệ nhất thông minh của Đại Tống sao, ngay cả điều này cũng không biết.
Bao: Ta chỉ là thông minh, bác học cũng không phải ta.
Sách: Một giờ chính là nửa canh giờ, lúc này đã biết rồi chứ.
TA: Công tử quả nhiên bác học.
Bàng: Phái Phi Vân Kỵ nhìn xem có phải trong kinh thành xảy ra án mạng hay không.
TA: Tướng quân quan tâm an nguy của công tử thật sự là quá…
Bàng: Ý ta là, chắc chắn hắn đang giải phẫu thi thể ỏ hiện trường án mạng.
Sách: Hỏi Triển Chiêu kinh thành có xảy ra án mạng hay không.
TA: Vương gia cũng sẽ không giải phẫu thi thể, đây là công tử đang làm gì.
Sách: Nếu án mạng kia là hắn phạm phải, việc hắn đến muộn có thể giải thích.
TA: = =
- Ngài thích nhất bộ phận nào trên thân thể đối phương?
Bàng: Toàn bộ.
Bao: Lừa bịp!
Bàng: Liên quan gì đến ngươi!
TA *giảng hòa*: Việc đó, Vương gia, ý của Bao đại nhân là chúng ta nên trả lời câu hỏi một cách cụ thể nhất.
Sách: Bả vai.
Bao *nhìn chằm chằm Bàng Thống*: Bả vai của hắn có gì tốt?
TA: Đại nhân a, chuyện của hai vợ chồng người ta~~~
Sách: Tin cậy.
Bàng: Nếu nói cụ thể, tay.
Bao: Toàn thân trên dưới của hắn chỉ có đôi tay kia là khó coi, thẩm mỹ của ngươi quả nhiên không giống người thường.
Bàng *giận*: Toàn thân trên dưới của hắn thế nào sao ngươi biết được!
Bao *cười to*: Khi chúng ta ở thư viện cùng tắm chung một nhà tắm, ya!
TA (ghi chép: Bao đại nhân lúc nào cũng không quên trút giận cho Tiểu Long.)
Bàng: Nắm tay hắn, cảm thấy thật kiên định.
TA: Nam nhân kiên cường cũng cần an ủi ~~~ a a a a a a.
- Biểu tình khiêu gợi của đối phương là?
Bàng: Lúc diện vô biểu tình.
Bao: Diện vô biểu tình, đó là mặt than.
TA: Đại nhân, ngài nói người nọ là công tử a.
Bao: Đây là khoa học, khoa học ngươi hiểu không?
Bàng *không thèm để ý*: Bình thường lúc mặt hắn không chút thay đổi, trong mắt lệ quang trong trẻo.
TA *tưởng tượng*
Sách: Lúc đỏ mặt.
Bao: Đối với Trung Châu Vương mà nói, còn có loại vẻ mặt này sao?
- Khi hai người ở cùng một chỗ, chuyện làm cho ngài càm thấy tim đập gia tốc là?
Bàng: Hai ta đang đi đang đi, hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu về phía ta cười.
Sách: Khi hắn ngủ say.
- Ngài có từng nói dối đối phương chưa? Ngài có giỏi về nói dối không?
Bàng Sách: Có chuyện gì Đại Tống đệ nhất tài tử/Tướng quân không am hiểu sao?
Bao: Nói nghe một chút, là nói dối cái gì?
TA (Bao đại nhân nhiều chuyện thật là tốt, nhiều chuyện thật là tốt, ha ha)
Bàng: Bánh bao Khai Phong phủ đưa tới, ta nói là ta đưa.
Sách: Hắn nói bánh bao Khai Phong phủ đưa tới là hắn đưa, ta vẫn xem như là hắn đưa.
Bàng: Ta biết hắn biết đó là Khai Phong phủ đưa, nhưng ta đã nói là ta đưa.
Sách: Ta biết hắn biết ta biết, nhưng ta vẫn không vạch trần.
TA (Vì mấy cái bánh bao~~~~): + +
(Chiory: Hai người đang thử trình độ đọc hiểu của t phải không @@)
- Lúc làm chuyện gì cảm thấy hạnh phúc nhất?
Bàng: Đánh thắng trận.
Sách: Phá án.
TA: Hai vị thật đúng là chuyên nghiệp.
Bàng: Nếu lúc đánh thắng hắn ở bên cạnh thì càng hạnh phúc.
Sách: Nếu phá án không phải hắn phạm thì rất hạnh phúc.
Bao: Hai năm nay Trung Châu Vương thật sự thành thật, không phạm vụ án gì, Công Tôn ngươi còn không hạnh phúc nằm sấp xuống.
Sách: Không phải không phạm qua vụ án nào, mà là vụ án nào cũng chưa từng phạm qua!
Bàng: Tuy Bao Chửng nói một câu ta rất không thích nghe, nhưng ta thích câu vừa rồi, làm cho Công Tôn hạnh phúc nằm sấp xuống.
TA: = =||||| Vương gia có ý gì ~~~~ tiểu nữ không có hiểu.
- Từng cãi nhau chưa?
Bàng Sách: Đương nhiên.
- Là khắc khẩu chuyện gì?
Bàng: Thiên hạ nước nhà.
Sách: Nhân văn địa lý.
Bàng: Văn học võ công.
Sách: Phong hoa tuyết nguyệt.
Bàng: Tình hình pháp luật chính trị hiện thời.
Sách: Tư tưởng trong và ngoài nước.
Bàng: Trong kinh thành tửu lâu nhà nào làm rượu và thức ăn tốt.
Sách: Khoa này sĩ tử nào viết văn tuyệt diệu.
Bàng: Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ai có võ công cao.
Sách: Tại hạ và Bao Chửng ai mồm mép mau.
Bàng Sách: Tóm lại, không chỗ nào không cãi.
Bao + TA *Trầm trồ khen ngợi, vỗ tay*
- Vậy sau đó làm sao hòa thuận?
Bàng: Cái này gọi là tự do tư tưởng, tự do ngôn luận.
Sách: Ta không đồng ý với mỗi câu mà ngươi nói, nhưng ta thề sống chết bảo vệ sự tự do mà ngươi nói.
TA: Hai vị thật đúng là xuyên việt (4).
Bao: Bí thư ghi, lấy chủ nghĩa tự do làm ngụy trang, làm hành vi chủ nghĩa cường quyền.
TA: Ta không thấy vậy là chủ nghĩa cường quyền?
Sách: Hắn đang nói bóng gió tình hình quốc tế, không phải nói chúng ta.
TA: Ặc, thì ra ba vị đều xuyên việt.
(4) Tư tưởng tiến bộ- Tks cô Med:*
- Sau khi chuyển thế có còn hy vọng làm tình nhân không?
Bàng: Hy vọng đời đời kiếp kiếp đều như vậy.
Sách: Mỗi một đời đều vậy thì tốt.
TA: Ta còn tưởng công tử là người thuộc thuyết vô thần chứ.
Sách: Ở một vài trường hợp, thay đổi một chút cũng không sao.
Bao: Sắc lệnh trí hôn! (lợi ích, nữ nam sắc làm cho mờ mắt, sẽ làm chuyện trái đạo đức…)
TA: Đại nhân, nghiêm trọng nghiêm trọng ~~~~
- Khi nào sẽ làm ngài cảm thấy “mình được yêu”?
Bàng *cười*: Khi nấu thuốc cho Bao Chửng đắng hơn cho ta.
Bao: Có tình! Chúng ta đó là có tình! Nên cộng khổ!
TA *khen*: Đại nhân rất triết lý!
Sách: Ta cảm thấy câu hỏi này nên đổi thành khi nào thì cảm thấy mình không được yêu.
Bao *hừ*: Không cần trả lời, ta biết đáp án của ngươi khẳng định là không có.
TA *ghi chép* Đồng cam trong tình yêu, cộng khổ trong tình bằng hữu, công tử thật có phúc khí.
- Lúc nào sẽ làm ngài cảm thấy “Có lẽ hắn đã không còn thương ta…”
Sách: Tham khảo câu trước, trước mắt vẫn không có lúc đó.
Bàng *trầm mặc*
Bao: Công Tôn, Vương gia nhà các ngươi có ý gì?
Sách *trầm mặc*
Qua một hồi lâu.
Bàng *thở dài*: Cố nhớ lại liền làm ta sợ.
Bao: Kỳ quái, còn chuyện gì có thể dọa ngươi?
TA *ghi* Vương gia dùng tình cảm sâu vô cùng.
- Phương pháp biểu hiện tình yêu của ngài là?
Bàng: Hành động.
Sách: Tư tưởng.
Bao: Cụ thể.
TA: Cái gì?
Bàng: Lúc cùng một chỗ thì kề cận hắn, lúc không ở bên nhau thì viết thư cho hắn, lúc hắn bận thì bầu bạn với hắn, lúc ta bận thì nhìn hắn.
Bao: Nhất tâm nhị dụng, thảo nào không thành được đại sự.
Bàng: Vậy bản vương sẽ làm thành đại sự cho Bao đại nhân xem!
Bao: Mỏi mắt mong chờ thất bại lần tới của Vương gia.
Bàng: Ta nói là kháng địch, đại nhân hy vọng ta sẽ thất bại sao?
Bao: Ta nói là mưu phản, Vương gia cho rằng ngươi sẽ thành công sao?
Sách: Nói bất đồng.
TA: Vậy công tử?
Sách: So ra thì ta lười hơn, nghĩ đến hắn đã mệt rồi.
Bàng *ôn nhu*: Bây giờ ngươi đang nghĩ đến ta sao?
Sách *gật đầu*
TA: Ta rất hiếu kỳ.
Bàng: Được, vậy cô có thể đổi tư thế rồi tiếp tục hiếu kỳ đi.
- Ngài cảm thấy thực vật tương xứng với đối phương là?
TA: Tốt nhất không nói gậy trúc mẫu đơn linh tinh.
Bàng Sách + Bao: Thủy tiên!
TA: Bao… bao đại nhân, sao ngài lại biết?
Bao: Loài hoa tự luyến mọi người đều biết.
- Giữa hai người có chuyện gì giấu diếm nhau không?
Bàng: Có.
Sách: Cái đó gọi là riêng tư.
Bao: Là cái gì?
Bàng: Đây là trong 100 câu sao?
Bao: Với quan hệ của chúng ta, cho các ngươi thêm chuyện không tăng giá.
Sách: Không cần, chúng ta không cảm kích.
TA: Nhưng ta vẫn rất hiếu kỳ.
Sách: Cho các ngươi một ví dụ, hắn nói hắn rất chán ghét Bao Chửng.
Bàng: Thật ra ta che giấu suy nghĩ thật của chính mình, ta cũng không chán ghét hắn.
Bao: Ta biết, ngươi chính là nhìn ta không vừa mắt mà thôi.
Bàng: Ha ha, cảm giác nói chuyện với người thông minh quả nhiên bất đồng.
TA: Sao ta không cảm giác được sự bất đồng.
Sách: Bởi vì đó là cho ví dụ, cũng không phải sự thật.
TA: Vậy Vương gia rốt cuộc có chán ghét Bao đại nhân hay không?
Bàng: Cô nương, cô cho rằng cái nhìn của bản vương đối với Bao Chửng và 100 câu hỏi có quan hệ gì sao?
TA: Hình như không có… (tại sao lại chạy đến vấn đề này ~~~)
- Nguyên do làm ngài cảm thấy tự ti là?
Sách: Nói không lại Bao Chửng, đánh không lại Triển Chiêu.
Bàng: Âm hiểm không bằng Triệu Tiểu Lục.
Bao *ném kinh đường mộc*: Dám đại bất kính với Hoàng Thượng trước mặt bản phủ!
Bàng *tránh thoát*: Ha ha, vừa nói đến Hoàng Thượng, Bao đại nhân liền nóng nảy.
TA: Bao đại nhân trung quân ái quốc, thiên hạ đều biết.
Sách: Đó là… tất nhiên.
- Quan hệ của hai người là công khai hay bí mật?
Bàng: Chưa từng giấu diếm, có biết hay không thì phải xem năng lực lĩnh hội của người khác.
Sách: Giống như tấm lòng trung quân ái quốc của Bao đại nhân.
Bao: Công Tôn, ngươi đang khích lệ năng lực lĩnh ngộ của nhân dân Đại tống hay là đang chửi bới hành vi khoác lác chỉ e thiên hạ không biết của ta?
TA:… Thế giới này, có phức tạp như vậy sao?
- Ngài cảm thấy tình yêu với đối phương có thể kéo dài đến vĩnh viễn hay không?
Bàng: Vĩnh viễn có xa lắm không?
Sách: Ta không biết.
Bao: Công Tôn, ngươi không biết vĩnh viễn có xa không hay là không biết năng lượng tình yêu của hai người các ngươi không thể kéo dài?
Sách: Cũng không biết… còn ngươi, Bàng Thống?
Bàng: Ta nhớ rõ vừa rồi trả lời đời đời kiếp kiếp đều mong cùng ngươi làm tình nhân, nhưng mà ta sợ vĩnh viễn không có xa bằng đời đời kiếp kiếp, nếu ta nói tình yêu với ngươi kéo dài đến vĩnh viễn, vậy vẫn là không xa bằng lúc nãy nói.
TA: + + Phát hiện ra triều đại này mọi người đều rất có khả năng phức tạp hóa vấn đề đơn giản.
Bao: Tạm nghỉ!
Sách: Ta thấy hay là chấm dứt luôn đi.
TA *run*: Công tử, ngươi phải làm chủ cho ta, còn 50 câu nữa, nếu không làm xong, quần chúng trong hố chẳng phải sẽ pia chết ta sao.
Bàng: Xứng đáng!
TA *khóc*
Sách: Ta nói diễn tập này đến đây thì chấm dứt đi, cô nói nói mấy câu của các cô có chỗ nào phù hợp với trình tự thẩm án và phán quyết? Ngay cả đối tượng tố tụng cũng không có, vả lại bí thư mà cũng chen vào.
TA: Đó là ta chỉ dẫn, chỉ dẫn! Bao đại nhân, 50 câu sau để ta hỏi, ngài ghi lại đi, ta sẽ không giản lược trình tự đi.
Bao: Có lầm hay không! Ta đường đường là Khai Phong phủ doãn!
Bàng: Như vậy rất tốt, ha ha!