Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 22: 22: Là Một Cây Anh Đào Xinh Đẹp tại dưa leo tr.
Lần nữa tỉnh lại, trước mắt vẫn là trần nhà trắng tinh, nhưng không phải là trong phòng y tế kia, không có đèn bật, không bị chói mắt.
Kỷ Nguyễn sửng sốt một chút, chẳng màng đầu óc choáng váng mà cố ý gõ lên thành giường dể tạo ra tiếng động
Hình như vẫn không nghe thấy được.
Trong lòng Kỷ Nguyễn sợ hãi, giãy giụa muốn ngồi dậy, bỗng có một đôi tay nắm lấy bả vai đè cậu lại.
Đôi tay kia có độ ấm rất quen thuộc, dù cách một lớp vải cũng khiến Kỷ Nguyễn thấy an tâm hơn.
Cố Tu Nghĩa xuất hiện ở trước mắt, mũi cao môi mỏng, gương mặt bình tĩnh trước sau như một, chỉ là ngón tay xoa vành tai cậu lại rất dịu dàng, giúp đeo ốc tai bên ngoài lên.
Lúc âm thanh tràn ngập trong lỗ tai, Kỷ Nguyễn theo bản năng hít sâu một hơi, sau đó cậu nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
“Suỵt, không sao.” Bàn tay Cố Tu Nghĩa che bên tai cậu, giọng nói rõ ràng dễ nghe: “Nghe được chưa?”
Việc nghe được âm thanh giống như được sống lại vậy, chóp mũi Kỷ Nguyễn cay cay, thử “Ừ” một tiếng.
Cậu cũng có thể nghe được âm thanh của chính mình!
Khéo miệng Kỷ Nguyễn thoáng méo xệch, làm sao bây giờ, xúc động quá….!cảm thấy muốn khóc.
Nhưng cậu không muốn lại mất mặt trước Cố Tu Nghĩa nữa.
Cố Tu Nghĩa nhìn khuôn mặt mếu máo muốn khóc lại phải kìm lại, không khỏi bật cười, ngồi xuống bên mép giường: “Thả lỏng chút, không được khóc nhè.”
Kỷ Nguyễn xoa chóp mũi, hít sâu một hơi đè lại cảm xúc, nhưng lời nói vẫn đầy ủy khuất: “Lúc ở phòng y tế tôi không nghe thấy gì cả…”
Cậu tới thế giới này lâu như vậy, dù không có ốc tai điện tử thì vẫn có thể mơ hồ nghe được chút âm thanh, ít nhất còn có thể nhận biết được âm điệu giọng nói của mình.
Nhưng ngày đó lúc cậu nói chuyện, dây thanh quản rung rung, rõ ràng cậu đã cố gắng lớn tiếng nhưng lại hoàn toàn không nghe được chút âm thanh nào, trong tai đều là âm thanh ù ù đinh tai nhức óc.
“Dọa em rồi sao? Lúc đó ấy.” Cố Tu Nghĩa nhẹ giọng hỏi.
Kỷ Nguyễn lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, không có lựa chọn lảng tránh: “Đương nhiên.”
Sợ hãi lúc đó không thể nói rõ được, nhưng cũng không thể nào quen với nó.
“Không cần sợ.” Cố Tu Nghĩa cúi người, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên phần xương nhô lên sau tai: “Lúc đó đau chỗ này à?”
Hắn sờ rất chuẩn, nhiệt độ trên đầu ngón tay lan sau tai, thậm chí giống như đánh thức cảm giác co rút đau đớn hôm qua, Kỷ Nguyễn theo phản xạ có điều kiện mà run rẩy, nhắm mắt lại: “Ừm…!Tại sao lại vậy?”
“Em đã làm phẫu thuật cấy ốc tai điện tử vào trong tai,” Cố Tu Nghĩa thu tay lại: “Lúc phát sốt nhiệt độ tăng cao kích thích đến dây thần kinh, bây giờ đã không sao rồi.”
“Thật sao?” Kỷ Nguyễn mở mắt ra, ánh mắt còn hơi mông lung.
Lúc tai không nghe thấy, cậu còn tưởng lỗ tai mình xảy ra vấn đề nghiêm trọng nào đó, còn nghĩ đến có thể phải phẫu thuật hoặc là nửa đời sau hoàn toàn trở thành người câm điếc, hiện tại nghĩ lại còn cảm thấy lạnh cả người, kết quả qua lời Cố Tu Nghĩa lại nhẹ nhàng như vậy.
“Đừng nghĩ nhiều.” Cố Tu Nghĩa dường như đọc thấu suy nghĩ của cậu, bất đắc dĩ mà cong khóe môi: “Bác sĩ đã nói không nghiêm trọng, nhưng về sau vẫn nên tránh để sốt cao như vậy, loại đau đớn về thần kinh này tóm lại không tốt cho sức khỏe.”
Hắn nghiêm túc nói: “Đã biết chưa?”
Kỷ nguyễn giấu cằm trong chăn, không nói chuyện, mở to mắt nhìn nhẹ nhàng gật đầu.
Nhưng cậu cũng không hề muốn để mình bị bệnh như vậy, dự báo thời tiết không hề nhắc đến sẽ có mưa, cậu cũng không thể đoán trước được.
Lúc ở nhà Cố Tu Nghĩa cậu đã uống thuốc, ngày hôm sau cũng đúng giờ uống thuốc, nhưng vẫn không thể tránh khỏi phát sốt.
Cố Tu Nghĩa thấy bộ dáng chán nản nhụt chí của Kỷ Nguyễn, trầm mặc hai giây mới miệng nói: “Đừng nghĩ nữa, bác sĩ nói chỉ cần nhiệt độ không tăng nữa, buổi chiều có thể xuất viện, về nhà ăn trung thu.”
“Nhanh như vậy?” Kỷ Nguyễn kinh ngạc, cơ thể này của cậu từ trước đến nay mỗi lần đổ bệnh cũng đều phải nghỉ ngơi mấy ngày, sao mà lần này lại có cố gắng như vậy….
Cậu nhấp môi: “Nhưng mà, tôi có cảm giác mình vẫn chưa khỏe lắm…”
Cố Tu Nghĩa bình tĩnh nói: “Em có lúc nào khỏe mạnh đâu?”
Kỷ Nguyễn: “……”
Thật là chỉ một đao liền thấy máu.
“Được rồi, không trêu em nữa.” Cố Tu Nghĩa cười, đỡ Kỷ Nguyễn ngồi dựa trên đầu giường: “Một ngày không ăn uống gì có thể không mệt sao?”
Hắn rót cho Kỷ Nguyễn một ly nước ấm, miệng nhỏ chậm rãi uống, cổ họng khô khốc được tưới nước, nhất thời không kịp thích ứng, cậu ngừng hai giây nhíu mày, đợi đến khi nước ấm làm cổ họng dễ chịu mới giãn mày ra.
Hai bàn tay Kỷ Nguyễn đều có vết kim chọc, một bên đang truyền nước, một bên khác là vết kim mà hôm qua rút ra, bây giờ vẫn còn dán băng, mu bàn tay hơi sưng.
Tầm mắt Cố Tu Nghĩa dừng trên những ngón tay thon gầy của Kỷ Nguyễn, trong lúc nhất thời không ai mở miệng nói chuyện.
Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng mở ra, dì Triệu cẩn thận nhìn vào, thấy Kỷ Nguyễn đã tỉnh, mặt mày lập tức vui mừng hớn hở.
“Thấy sao rồi Nguyễn Nguyễn, đỡ hơn chút nào chưa?” Dì Triệu đi vào, đặt túi giữ nhiệt lên bàn nhỏ.
“Cháu không sao.” Kỷ Nguyễn đưa khuôn mặt ra, đôi mắt cong cong cười với dì Triệu: “Nhưng mà thấy hơi đói bụng.”
“Bé ngoan.” Dì Triệu cười khanh khách, mở túi giữ nhiệt ra: “Dì mang cơm tới cho cháu đây.”
Tầm mắt Kỷ Nguyễn lập tức nhìn chằm chằm vào túi giữ nhiệt, cho dù chưa mở ra cũng đã ngửi thấy mùi hương nào đó.
“Đói lắm hả?” Dì Triệu nhìn ánh mắt ngơ ngác mừng rỡ của Kỷ Nguyễn, lấy bát nhỏ bày ra.
Nhìn qua chỉ là cháo bình thường, nhưng mùi hương đậm đà, người đang đói xẹp bụng như Kỷ Nguyễn đây ngửi thôi cũng chảy nước miếng.
“Bác sĩ nói tạm thời cháu phải ăn thanh đạm chút.” Dì Triệu múc một bát cháo nhỏ, đưa thìa cho Kỷ Nguyễn, ngồi xuống bên cạnh: “Nhưng dì lại nghĩ, chỉ ăn cháo không thì lấy đâu ra dinh dưỡng chứ, nhìn thịt trên người cháu kìa, chẳng được bao nhiêu.”
Bà cười hì hì, dùng tay che nửa miệng: “Cho nên dì đã nấu với nước hầm xương, còn thêm ít thịt băm, thơm phải biết! Đây mới là cháo dinh dưỡng cho người bệnh chứ!”
Kỷ Nguyễn nghe thôi đã gấp không chờ nổi liền múc một muỗng nhỏ, đưa tới bên miệng thổi thổi cho bớt nóng rồi mới ăn.
Vị ngọt thanh đậm đà của xương, thịt băm mềm tan, hạt gạo được xay nhuyễn sánh mịn, tan trên đầu lưỡi khiến Kỷ Nguyễn vô cùng hưởng thụ mà nheo mắt lại.
Dì Triệu đúng là Trù thần (*) của dân gian mà…
(*) 厨神: thần bếp núc
Dì Triệu nấu không ít, một mình Kỷ Nguyễn chắc chắn ăn không hết, Cố Tu Nghĩa nhìn bộ dáng thỏa mãn của Kỷ Nguyễn, liếc nhìn dì Triệu.
Dì Triệu ngầm hiểu, lấy thêm 2 cái bát, biến thành bữa cơm bệnh nhân ba người.
Đời trước, Kỷ Nguyễn đã bị bệnh rất nặng, đối với việc ăn uống phải kiêng cữ rất nghiêm trọng, mỗi ngày chỉ có thể ăn những thứ nhạt nhẽo.
Khi đó ăn cơm đối với Kỷ Nguyễn chẳng phải chuyện vui sướng gì, hương vị trong miệng nhạt như nước ốc, thi thoảng vì đau dạ dày mà lại nôn hết ra.
Những lúc sức khỏe của cậu tốt hơn chút, bạn bè đến thăm còn mang thịt nướng, lẩu cay, Kỷ Nguyễn chỉ có thể ngồi trên giường ăn cháo trắng nhìn bọn họ bày tiệc.
Khi đó thật sự rất thống khổ, vì vậy khi nhìn thấy cảnh ba người cùng ăn cháo với hắn bây giờ, sự cô đơn trong suốt những năm tháng đó như được lấp đầy toàn bộ.
Cơm nước xong xuôi, Kỷ Nguyễn ngủ trưa một lát.
Giấc ngủ này lại đẹp đến không tưởng, dạ dày ấm áp, tim cũng ấm áp.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ dường như có người sờ tai cậu, bàn tay áp bên tai, nhiệt độ cơ thể cao hơn Kỷ Nguyễn một chút, cảm xúc rất quen thuộc.
Người kia cách cậu rất gần.
Kỷ Nguyễn cảm giác được hơi thở nhẹ nhàng gãi trên vành tai, sau đó nói một câu gì đó nhưng cậu lại nghe không rõ.
“Tiểu Nguyễn……!Nguyễn Nguyễn……!Tỉnh tỉnh.”
Giống như đã qua rất lâu, bả vai bị người vỗ vỗ, Kỷ Nguyễn mơ màng mở mắt ra, thấy dì Triệu cười tủm tỉm.
“Kìa, ngủ say như vậy à.” Dì Triệu trêu ghẹo nói, dùng mu bàn tay xoa mặt cậu: “Ngủ đến mặt đỏ hồng, mơ thấy mộng đẹp sao Tiểu Nguyễn?”
Kỷ Nguyễn ngượng ngường cười: “Cháu cũng không nhớ rõ…”
“Ha ha ha còn xấu hổ nữa, được rồi, đứng lên đi.” Dì Triệu gạt tóc mái Kỷ Nguyễn qua một bên: “Về nhà thôi, về chuẩn bị đón Trung thu.”
Ngủ một giấc dậy, cơn sốt đã hoàn toàn biến mất, kim truyền nước trên bàn tay không biết được rút từ khi nào.
Cậu rời giường đi rửa mặt, lúc từ toilet đi ra lại cảm thấy thiếu thiếu thứ gì, nhìn quanh khắp phòng.
Dì Triệu đang giúp cậu thu dọn quần áo, thấy thế nói: “Tìm Tiểu Cố sao? Nó lại đi làm rồi.”
“Lại đi công tác?” Kỷ Nguyễn giật mình: “Nhưng sắp đến Trung thu rồi mà?”
Dì Triệu đặt bộ quần áo trên đầu giường để lát Kỷ Nguyễn thay: “Không biết có chuyện gì, nhưng mà từ trước đến nay Tiểu Cố cũng chẳng mấy khi được nghỉ lễ, dì còn tưởng năm nay có cháu ở nhà, Tiểu Cố sẽ ở lại, cuối cùng lại vướng bận.”
“Vậy à……” Kỷ Nguyễn chậm rì rì ngồi xuống mép giường.
“Không sao.” Dì Triệu cười rộ lên: “Nó không ở nhà thì chúng ta đón lễ với nhau, chỉ tiếc ngày mai là sinh nhật nó, không biết có trở về hay không…”
“Sinh nhật?” Tay đang lấy quần áo của Kỷ Nguyễn dừng lại: “Ngày mai sinh nhật anh ấy mà cũng không về sao?”
Dì Triệu thở dài: “Năm nay sinh nhật còn vừa đúng tết trung thu, ngày tốt như vậy, dì còn định nấu một bát mì trường thọ.”
Kỷ Nguyễn cúi đầu, ngón tay vô thức nhéo môi dưới, lông mi chớp chớp, nhìn giống như một con búp bê Tây Dương (*).
(*) Tây Dương: phương tây, chỉ các nước Âu Mĩ.
Dì Triệu cảm thấy bộ dáng trầm ngâm lúc này của cậu rất thú vị, nghiêng đầu cười: “Nghĩ gì vậy Nguyễn Nguyễn?”
Kỷ Nguyễn lấy lại tinh thần, buông ngón tay, liếm môi: “Cháu đang nghĩ xem nên tặng quà gì cho anh ấy.”
Dì Triệu mặt mày vui vẻ: “Quà sinh nhật sao, có lòng là được, dù cháu tặng cái gì Tiểu Cố nhất định đều sẽ thích.”
“Được rồi, dì ra ngoài trước, cháu thay quần áo xong rồi chúng ta cùng về nhà nhé.”
“Dạ.” Kỷ Nguyễn gật đầu.
Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, Kỷ Nguyễn không thay quần áo ngay mà vẫn ngồi trên mép giường, bối rối suy nghĩ.
Sinh nhật Cố Tu Nghĩa, lại trùng ngày với Tết Trung thu, mấy ngày nay Cố Tu Nghĩa luôn đối xử với cậu rất tốt, tuy rằng không biết ngày mai người nọ có về nhà không, nhưng Kỷ Nguyễn vẫn muốn chuẩn bị quà tặng cho hắn.
Nhưng tặng cái gì mới được đây?
Vàng bạc trang sức có cái nào Cố tổng chưa nhìn qua, dùng tiền thì không đủ thú vị, mà túi tiền nhỏ của Kỷ Nguyễn cũng không dư dả.
Có cái gì không cần tiêu tiền nhưng vẫn đủ thành ý?
Đôi mắt Kỷ Nguyễn chợt sáng lên, trên mặt hiện ý cười, cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Hàn Tiểu Lâm.
– —————-
Tới đón Kỷ Nguyễn và dì Triệu vẫn là bác Trương, gương mặt vô cùng phúc hậu, vừa thấy cậu liền ân cần hỏi han một hồi.
Kỷ Nguyễn cười đáp lại mấy câu, vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Bác Trương, lát nữa bác có thể chờ cháu ở cổng trường một lát không?”
Ngày hôm qua Cố Tu Nghĩa ôm Kỷ nguyễn rời khỏi phòng y tế đến một bệnh viện gần đó, bây giờ đường về biệt thự cũng đi ngang qua cổng trường Bắc Đại.
Bác Trường khởi động xe, giọng nói sang sảng: “Tất nhiên là được.”
Dì Triệu đắp lên chân Kỷ Nguyễn một chiếc khăn mỏng: “Ở trường có việc gì sao?”
“Không có.” Kỷ Nguyễn kéo khăn đắp lên trên người: “Cháu có nhờ bạn học mang đồ ra giúp cháu.”
Dì Triệu gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
Lúc Kỷ Nguyễn đến cổng trường, Hàn Tiểu Lâm đã đứng chờ sẵn, nhìn thấy Kỷ Nguyễn thì dưa túi đồ cho cậu.
“Sao thế, nghỉ lễ còn không quên mang áo người ta về nhà hả?” Hàn Tiểu Lâm trêu ghẹo nói.
“Đừng chọc tớ.”
Kỷ Nguyễn mở túi ra nhìn, áo sơ mi của Cố Tu Nghĩa dã được gấp gọn đặt bên trong.
Cậu đưa tay sờ thử, đã khô rồi, xem ra ngày đó buổi tối trở về cậu liền thay ra giặt sạch sẽ quả là quyết định đúng đắn, bằng không giờ trong túi vẫn là áo cậu đã mặc rồi.
“Cơ thể cậu sao rồi?” Hàn Tiểu Lâm lại hỏi.
“Tốt rồi.” Kỷ Nguyễn cười cười: “Cho nên mới được xuất viện chứ?”
Hàn Tiểu Lâm chép miệng “chậc” một tiếng, lắc đầu: “Tớ thấy khí sắc chẳng khá hơn, cơ thể cậu cũng yếu quá rồi.”
Kỷ Nguyễn thở dài: “Trời sinh, sao tớ có thể quyết định được.”
hàn Tiểu Lâm nhéo vành tai Kỷ Nguyễn, mắt nhìn mắt, vẫn là gương mặt xinh đẹp kia: “Nghe nói lúc đó cậu không nghe thấy gì, dọa tớ một trận.”
Kỷ Nguyễn thấy bộ dáng lo lắng của Hàn Tiểu Lâm, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp: “Tớ không sao ——”
“Tớ còn đang nghĩ, nếu cậu thật sự không nghe được nữa, không phải như vậy cũng sẽ không nói được à, thế sao tớ với cậu giao tiếp được đây, đâu thể lúc nào cũng gõ chữ, chẳng lẽ tớ phải di học thủ ngữ sao?” Hàn Tiểu Lâm buồn rầu nói: “May là cậu không có việc gì, bằng không tớ phải suy xét lại tình bằng hữu của chúng ta thôi.”
Nửa câu nói nghẹn trong cổ họng Kỷ Nguyễn, trong lòng ấm áp biến thành mặt đầy lạnh nhạt, cầm túi đập Hàn Tiểu Lâm một phát: “Tuyệt giao đi! Người xấu!”
Kỷ Nguyễn đúng là người bạn ngoan ngoãn nhất của hắn, mắng chửi người cũng chỉ biết nói “Người xấu”, giọng nói không quá lớn, âm điệu không sắc bén, giống như tiểu thư khuê các, hoặc là công chúa nhỏ.
Hàn Tiểu Lâm bị suy nghĩ linh tinh của mình chọc cười: “Công chúa, tớ sai rồi, không dám tuyệt giao, làm anh em tốt cả đời.”
Kỷ Nguyễn thở thì phò ho khan vài tiếng, chỉnh lại tai nghe trên tai: “Nhớ lấy, công chúa tính tình không tốt đâu.”
Động tác giơ tay nhấc chân cũng ưu nhã như vậy.
Cậu dứt lười liền cầm túi xoay người đi, bỏ lại Hàn Tiểu Lâm vẫn cười không ngớt, bị bạn học khác xa lánh gặp hắn phải đi đường vòng.
– ——————
Hãy đọc tại wattpad chính chủ @hoameei
– ——————-
Buổi tối, Kỷ Nguyễn ăn cơm xong liền tìm dì Triệu hỏi mượn kim chỉ, sau đó nhốt mình trong phòng.
Áo sơ mi trắng này của Kỷ Nguyễn là loại áo có kiểu dáng đơn giản nhất, chỉ có cúc tay áo là khác biết, màu đỏ sậm, giống như một viên đá quý đỏ như máu.
Kỷ Nguyễn cầm áo sơ mi lên nhìn một lượt, sau đó tìm trong hộp đựng cuộn chỉ màu xanh lá đậm, xỏ kim thắt nút, thêu một hoa văn nhỏ trên tay áo.
Trước khi xuyên sách, cậu sống trong một gia đình có mấy đời đều làm nghề thêu Hán phục.
Đây là một dạng văn hóa truyền thống truyền thừa từ đời này qua đời khác, Kỷ Nguyễn từ nhỏ đã đi theo người lớn trong nhà học tay nghề, trước khi bệnh nặng cậu còn có thể thêu được cả một bộ váy cưới truyền thống, lúc chị gái cậu kết hôn cũng là mặc váy cưới do cậu và mẹ tự tay thêu.
Tuy rằng cơ thể hiện tại này trước nay chưa từng chạm qua kim chỉ, tay cũng cứng, nhưng thêu một hình nhỏ thì Kỷ Nguyễn vẫn làm được, thậm chí không cần phác thảo trước mà có thể trực tiếp thêu lên vải.
Đêm đó, mãi đến khi Kỷ Nguyễn thêu xong áo cũng chưa thấy Cố Tu Nghĩa trở về.
Ngày hôm sau Kỷ Nguyễn dậy muộn hơn một chút, trong phòng khách chỉ có dì Triệu, không cần hỏi cũng biết đêm qua Cố Tu Nghĩa không về nhà.
Kỷ Nguyễn cũng sớm quen với việc ngày thường không có Cố Tu Nghĩa, vẫn theo trình tự sinh hoạt hằng ngày, trước ăn bữa sáng, cho Tiểu An ăn, sau đó cùng dì Triệu ra ngoài mua đồ ăn, trở về còn cùng bà học làm bánh trung thu.
Buổi tối, hai người một mèo làm một bữa tiệc trung thu nho nhỏ, nhưng cũng rất vui vẻ.
Chỉ là sau khi dì Triệu đi ngủ, căn nhà rộng lớn yên tĩnh lại, ánh đèn tắt hết, lúc Kỷ Nguyễn đi về phòng, đi trên cầu thang mà trong lòng cảm thấy vắng vẻ.
Loại cảm giác trống vắng này tới đột ngột, không có bất cứ dự liệu nào, cũng không tìm ra nguyên do.
Kỷ Nguyễn đứng giữa cầu thang, tay nắm lan can đứng ngây người nửa ngày, sau đó quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Cửa sổ sát đất bằng kính có thể nhìn thấy rõ cảnh sắc bên ngoài, những nhánh cây in trên bầu trời, mặt trăng tròn vành vạnh lấp ló dưới tấm rèm mây mỏng, khung cảnh vừa huyền bí vừa lôi cuốn.
Ma xui quỷ khiến, Kỷ Nguyễn xoay người bước xuống tầng, đi ra ngoài vườn.
Mặt cỏ trải phẳng được cắt tỉa thường xuyên nhìn như một tấm thảm nhung màu xanh, giữa vườn cây có một chiếc bàn tròn và mấy chiếc ghế nhỏ bằng đá, ngồi đây có thể ngắm được trọn vẹn vầng trăng kia.
Kỷ Nguyễn ngửa đầu, bỗng cảm thấy hoảng hốt khi nghĩ mặt trăng như rơi xuống mặt mình.
“Tinh tinh ——”
Hàn Tiểu Lâm gửi một video qua, cậu ta còn đang ở khu phố ăn chơi lêu lổng, đầu đường người đi đường tụ tập lại, tất cả đều đang ngửa đầu ngắm trăng.
Kỷ Nguyễn rời khỏi giao diện trò chuyện, mở camera lên cũng chụp một bức ảnh gửi qua.
So với khung cảnh xa hoa trụy lạc ở khu phố, nơi này của cậu thanh tịnh hơn nhiều, đêm lặng, trăng bạc, ngọn cây tạo thành một khung cảnh đêm nên thơ tĩnh lặng.
Bị Hàn Tiểu Lâm trêu ghẹo, đây là muốn nâng rượu hỏi trăng (*) sao.
(*) 把酒问月 – Bài thơ “Bả tửu vấn nguyệt” của Lý Bạch
Kỷ Nguyễn cười rộ lên, đầu ngón tay dừng trên màn hình vài giây, cuối cùng vẫn chia sẻ hình ảnh gửi cho Cố Tu Nghĩa.
Đối phương hẳn là đã đọc tin nhắn, khung thoại lập tức hiện thị đang nhập, nhưng nhanh chóng biến mất.
Kỷ Nguyễn chỉ nghĩ là hắn đang bận, tắt điện thoại nằm trên bàn tiếp tục ngắm trăng.
Không đến hai phút sau, bên ngoài sân hình như có tiếng ô tô, Kỷ Nguyễn nghiêng tai lắng nghe, lát sau liền thấy chiếc xe màu đen quen thuộc dừng ở sân trước, theo cửa xe đóng mở, thân hình Cố Tu Nghĩa cũng xuất hiện.
Kỷ Nguyễn chống bàn đa ngồi dậy, quay đầu nhìn cánh cổng sắt lớn mở ra, Cố Tu Nghĩa bước vào, vẫn là âu phục phẳng phiu không chút cẩu thả, dáng người cao lớn, sống lưng hiên ngang đĩnh bạt.
Hắn cũng nhìn thấy Kỷ Nguyễn bên này nhưng không hề thấy kinh ngạc, cất bước lại gần, bước đi mau mà ổn, góc áo bị gió đêm thổi hơi bay bay lên.
Mãi đê3ns khi hắn đứng trước mặt Kỷ Nguyệt, mượn ánh trăng trên cao cậu mới thấy rõ mặt hắn, ánh mắt nhu hòa hơn rất nhiều so với ngày đầu gặp mặt.
“Sao lại ngồi một mình ở đây?” Cố Tu Nghĩa hỏi.
Gió đêm bỗng yên lặng, trong không gian tĩnh mịch buổi đêm giọng hắn cũng phá lệ trở nên rõ ràng.
Kỷ Nguyễn chỉ lên trời: “Ngủ không được, ra ngoài ngắm trăng.”
Trong tay Cố Tu Nghĩa cầm một hộp bánh kem màu trắng, bên ngoài thắt ruy băng màu xanh lam, vô cùng đơn giản.
Kỷ Nguyễn kinh ngạc, trong ấn tượng của cậu, Cố Tu Nghĩa nhìn không giống người sẽ mua bánh kem tự mình mừng sinh nhật chính mình.
Người mà suốt 365 ngày chỉ biết làm việc như hắn cũng có thể đột nhiên cảm thấy muốn chúc mừng sinh nhật của mình sao?
Cố Tu Nghĩa nhẹ nhàng đặt bánh kem lên bàn, lấy di động ra giơ lên trước bầu trời, giống như đang so sánh cái gì.
Kỷ Nguyễn nhìn màn hình điện thoại, là tấm ảnh vừa rồi cậu gửi.
“Vẫn là nhìn bằng mắt thì đẹp hơn.” Cố Tu Nghĩa nói.
Giờ phút này dường như hắn cảm thấy hoàn toàn được thả lỏng, giọng điệu lơ đãng: “Nhưng thời điểm lúc em chụp nó, tôi thật sự cho rằng nó mới là đẹp nhất.”
Hắn cúi đầu nhìn Kỷ Nguyễn, đuôi mắt cong cong nhìn có vẻ thích ý lắm: “Hóa ra là bởi vì tôi không được tận mắt gặp qua.”
Ảnh chụp dù đẹp, nhưng cũng chỉ là trăng trong nước, hoa trong gương, so với cảm giác được nghe thấy, được chạm vào vĩnh viễn không thể so sánh được.
Cố Tu Nghĩa khó có khi được một lần bộc lộ cảm tính như vậy, Kỷ Nguyễn cũng cảm thấy mới lạ, cười cười, tay đặt trên hộp bánh kem ngửa đầu nhìn Cố Tu Nghĩa, nhẹ giọng nói: “sinh nhật vui vẻ nha.”
Giọng nói cậu vô cùng nhẹ, như lông hồng lướt qua tai.
Cố Tu Nghĩa ngẩn ra.
Kỷ Nguyễn cười đứng dậy: “Tôi có chuẩn bị một món quà cho anh, để tôi đi lấy.”
Dứt lời, không đợi Cố Tu Nghĩa đáp lại, cậu đi về hướng cầu thang màu xám dẫn thẳng lên tầng hai, đi lối đó tiết kiệm thời gian hơn.
Cố Tu Nghĩa lẳng lặng đứng ở tại chỗ nhìn thân hình Kỷ Nguyễn mà ngây người một hồi lâu.
Chiếc cầu thang màu xám được thiết kế với độ cong uyển chuyển hoàn mĩ, cách mấy bậc sẽ có một chiếc đèn nhỏ dẫn đường treo bên trên.
Kỷ Nguyễn đi trên đó, giống như một chàng hoàng tử bé ngây thơ hồn nhiên đi về vương quốc cổ tích của mình.
Sau một lúc lâu, Cố Tu Nghĩa chậm rãi ngồi xuống ghế đá, ngón tay nghịch sợi ruy băng bằng lụa trên hộp bánh kem.
Lúc Kỷ Nguyễn trở lại, trong tay cầm một chiếc túi giấy bình thường, mặt mày tươi cười ngồi xuống trước mặt Cố Tu Nghĩa.
“Mở ra nhìn xem.” Cậu đẩy túi đến trước mặt Cố Tu Nghĩa.
Cố Tu Nghĩa nghe theo lời cậu, mở túi lấy đồ ra, cầm trong tay nhìn: “Áo sơ mi của tôi?”
“……”
“Không phải……” Kỷ Nguyễn ho khan một tiếng: “Anh nhìn kỹ đi.”
Đuôi mắt Cố Tu Nghĩa tràn đầy ý cười, chuẩn xác tìm được tay áo, nhìn hình thêu trên mặt vải: “Một thân cây?”
“Ừm.”
Kỷ Nguyễn đan hai tay đặt trên bàn, cằm gác trên cánh tay, đôi mắt dưới ánh trăng thật đẹp, bộ dáng tự tin tuyệt đối vào tay nghề của mình vô cùng động lòng người.
Cố Tu Nghĩa dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng sờ, sợi chỉ rất mảnh, bề mặt trơn mượt bóng loáng: “Là cây gì?”
Kỷ Nguyễn cong đôi mắt: “Anh đoán xem xem?”
Cố Tu Nghĩa nhìn lại gốc cây kia, thân cây nho nhỏ nhưng cành lá xum xuê, lá cây thon dài hình bầu dục, đầu lá thì nhọn, có một cành cây trĩu xuống, giống như đang treo thứ gì thật nặng.
Mà bên dưới đó chính là cúc áo màu đỏ, rực rỡ căng bóng, giống như một quả anh đào chín mọng.
Quả anh đào này so với cái cây quả thực hơi lớn, dường như toàn bộ tinh hoa dưỡng chất đều dùng để nuôi dưỡng ra một trái duy nhất, cho nên phá lệ no đủ, hương vị hẳn cũng sẽ vô cùng thơm ngọt.
Cố Tu Nghĩa bật cười trước trí tưởng tượng kì diệu của bạn nhỏ: “Ừm, là một cây anh đào xinh đẹp.”
Một nửa khuôn mặt Kỷ Nguyễn dán trên cánh tay, nghe được lười khích lệ vậy liền cảm thấy tinh thần dâng cao.
“Nhưng mà em biết thêu thùa sao?” Cố Tu Nghĩa nhìn kỹ cây anh đào một lần nữa, hỏi.
Kỷ Nguyễn không chút để ý ừ một tiếng: “Tôi còn biết nhiều thứ nữa, anh chưa biết hết mà thôi.”
Cố Tu Nghĩa cười rộ lên, đem áo sơmi cất vào túi giấy, biểu tình khi nhìn lại Kỷ Nguyễn vô cùng chăm chú: “Cảm ơn, đây là món quà tốt nhất tôi từng nhận được.”
Kỷ Nguyễn cong cong khóe môi: “Không có gì.”
Cố Tu Nghĩa kéo ruy băng lụa, mở hộp bánh kem ra: “Được rồi, giờ ăn bánh kem đi.”
Kỷ Nguyễn nhìn bánh kem trước mặt, nháy mắt chóng bàn ngồi thẳng, kinh ngạc kêu lên: “Lại là anh đào?”
Trong hộp, chiếc bánh được tạo hình thành hai quả anh đào đỏ rực, cuống nối với một thân cây, nhìn rất thật.
“Ừ.” Cố Tu Nghĩa cười, có chút bất đắc dĩ: “Xem ra hôm nay anh đào mở họp.”
Kỳ thật từ trước đến nay Cố Tu Nghĩa không thích mừng sinh nhật của chính mình, hắn cũng không cho rằng đây là một ngày gì đặc biệt.
Lần này mua bánh kem, hoàn toàn là do ngẫu nhiên có nhân viên nhắc đến bánh kem hình quả đào được làm vô cùng giống thật, hắn mới đột nhiên nghĩ tới nếu tặng cho Kỷ Nguyễn một chiếc bánh kem hình quả anh đào, nhất định bạn nhỏ sẽ rất thích.
Sự thật đúng là vậy, Kỷ Nguyễn thích tới mức hai mắt dán chặt lên.
Cố Tu Nghĩa bật cười, túm cổ áo của bạn nhỏ kéo khuôn mặt cậu cách xa bánh kem, lấy con dao nhựa tặng kèm bánh tách hai quả anh đào ra, đặt một trong hai quả vào đĩa giấy đưa cho Kỷ Nguyễn: “Ăn đi.”
Kỷ Nguyễn từ tốn ăn một miếng, mùi thơm của bơ và sữa hòa quyện, không cảm thấy ngấy vì dầu mỡ, hương vị ngọt ngào lưu lại trong khoang miệng thật lâu mới tan.
Cậu hơi kinh ngạc mà chớp mắt: “Thật ngọt…”
Cố Tu Nghĩa cũng ngửi được vị ngọt trong không khí.
Kỷ Nguyễn nuốt xong miếng bánh, nhìn về phía Cố Tu Nghĩa đột nhiên hỏi: “Ngày hôm đó lúc tôi ngủ, có phải anh nói gì đó với tôi?”
“Cái gì?” Cố Tu Nghĩa cũng ăn một miếng bánh kem, kì quái là hắn rõ ràng không thích đồ ngọt, nhưng hôm nay lại sợ cái này chưa đủ ngọt.
“Là ngày hôm qua ở bệnh viện đó.” Kỷ Nguyễn buông nĩa: “Có phải anh ghé bên tai tôi nói chuyện? Hình như là bốn chữ, nhưng tôi nghe không rõ.”
Cố Tu Nghĩa hẳn cũng nhớ tới, khóe miệng nín cười ung dung ăn bánh kem: “Em đoán xem?”
Kỷ Nguyễn “Hừ” một tiếng dời đi mắt: “Tôi đây không đoán.”
“Được rồi, tôi đây nói cho em.” Cố Tu Nghĩa từ bỏ cũng rất nhanh: “Tôi bảo em ăn uống cho tốt.”
Hắn xoa nắn cằm Kỷ Nguyễn: “Gầy.”
Kỷ Nguyễn: “……”
“Cái gì vậy……”
Tò mò nửa ngày thế mà lại là câu nói nhạt nhẽo đó, Kỷ Nguyễn có chút buồn bực, trầm mặc mà ăn bánh kem, bỗng nhiên cậu dừng tay lại, nhăn mi.
“Sao thế?” Cố Tu Nghĩa lập tức nghiêm mặt lại, tới gần sờ gáy cậu xem nhiệt độ: “Lạnh? Hay là không thoải mái ở đâu?”
“Không phải……” Kỷ Nguyễn nhấc tay hắn ra, biểu tình có chút phức tạp: “Quên chưa thắp nến cầu nguyện cho anh.”
Cậu nhìn trên bàn, chiếc bánh kem đã bị hai người cắt mất mấy góc, không thể cắm nến.
Cố Tu Nghĩa ngẩn ra, chợt thả lỏng sống lưng: “Không sao.”
Ngay cả sinh nhật hắn cũng không để ý chứ đừng nói là để ý việc nhỏ này.
“Nhưng vậy không được.” Kỷ Nguyễn luôn có cảm giác mình đã làm hỏng buổi mừng sinh nhật hoàn mĩ, trong lòng không thoải mái.
Cậu tìm trong hộp một cây nến: “Như vậy đi, tôi cầm giúp anh, anh ước một điều sau đó thổi, chắp vá một chút cũng được?”
Khi cậu nói lời này gương mặt vô cùng nghiêm túc, gió thổi khiến tóc mái che đôi mắt, cậu dùng ngón tay gạt qua một bên, lộ ra đôi mắt trong suốt.
Khuỷu tay Cố Tu Nghĩa chống trên bàn đá, bị biểu tình ngây thơ này của cậu chọc cười: “Sao nào, em là tinh linh ban điều ước sao bạn nhỏ?”
“Nói gì đấy.” Bạn nhỏ thật thà khiêm tốn: “Từ trước đến nay điều ước đêm sinh nhật của tôi đều chưa từng thành hiện thưc, nhưng năm nào tôi cũng kiên trì ước nguyện, chính là có cảm giác nghi thức mà thôi, nhanh lên, anh có bật lửa không?”
Cố Tu Nghĩa lẳng lặng nhìn chăm chú cậu một hồi lâu, nhìn những sợi tóc lay động trong gió đêm, nhìn những ngón tay thanh mảnh của cậu.
“Được.” Sau một lúc lâu, Cố Tu Nghĩa lấy bật lửa ra.
“Cách ——”
Ngọn lửa truyền sang ngọn nến
Khuôn mặt Kỷ Nguyễn đột nhiên sáng bừng rõ ràng, theo ngọn lửa hiu hắt chạy vào đôi mắt của người đang ước nguyện..