Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 5: Vậy anh muốn nghe lời tôi, hay nghe lời chú anh? tại dưa leo tr.
Năm phút trước, tin Vân Niệm tới trường được truyền khắp cả lớp, “Nhân khí” và tần suất xuất hiện ở trường hiển nhiên không cân xứng, cậu thậm chí còn có một nhóm tuỳ tùng nhỏ.
Vừa tan học, liền có bạn học không nhịn được tò mò, vây quanh Vân Niệm ở giữa, hỏi thăm.
“Này, Vân Niệm, người vừa chuyển đến lúc sáng buộc dây giày cho cậu, thật sự là anh trai cậu à?”
“Hiện tại mọi người đều đang nói, học sinh vừa chuyển trường chưa đến nửa ngày, đã cướp đi chức giáo thảo của cậu, cậu thấy thế nào?”
“Sáng nay anh ấy thật sự giống cha cậu ôm cậu lên xe sao? Ui, anh trai này cũng quá ôn nhu rồi!”
Vân Niệm bị Vân gia bảo hộ trong nhà kính, chưa trải qua việc đời, khi đối mặt với nữ sinh có một chút hành trang thần tượng* kỳ quái, biểu hiện cực kỳ “có lễ phép”, thậm chí còn nói rất ít, nghe xong nửa ngày, cũng không lên tiếng, dẫn tới các nữ sinh ở trước mặt Vân Niệm càng thêm tuỳ hứng, cái gì cũng dám nói.
*Hành trang thần tượng: là một thần tượng – một người quá coi trọng hình ảnh mà mình đã tạo dựng, dẫn đến sự kiềm chế quá mức, cảm giác như có khoảng cách nghiêm trọng giữa anh ấy/cô ấy và người hâm mộ (người khác).
Đám đàn em bên cạnh Vân Niệm nghe được rất không cam lòng: “Ai dám nói đẹp trai hơn Vân ca của chúng ta, các người đừng có trợn mắt nói dối!”
“Tin đồn đều bịa đặt trên đầu Vân ca chúng tôi, nhìn toàn thân khí chất của Vân ca chúng tôi đi, đây là khí chất Bá Vương, trông giống cần được anh trai ôm lắm sao?”
Vân Niệm giơ tay, cắt ngang cuộc nói chuyện hỗn loạn của hai bên, dưới sự chú ý của mọi người, cậu đặt ly trà sữa vừa uống được một ngụm xuống, vì có nữ sinh ở đây, nên không tức giận, vẻ mặt nghiêm túc giải thích: “Anh ta không phải anh trai tôi.”
“Thật ra anh ta được mẹ tôi nhặt ở ven đường về, không biết chữ, là một người câm, sẽ nhặt đồ rơi trên mặt đất lên ăn, còn thường xuyên lục trộm thùng rác, thấy thân phận của anh ta đáng thương, nên tôi miễn cưỡng nhận anh ta làm em trai.”
“Các cậu sẽ không cười nhạo anh ta đúng không?”
Mọi người sửng sốt một giây, rồi cười ầm lên.
“Đại ca, nghe ra thì em trai mới của anh không được thông minh lắm a ha ha ha ha!”
Tuy rằng Vân Niệm nói có bài bản hẳn hoi, nhưng có người sẽ cảm thấy đó không phải thật.
Bạn nữ đối diện cảm thấy buồn cười, nhưng một chữ cô cũng không tin lời Vân Niệm, chỉ cần không phải người mù, đều có thể nhìn ra học sinh chuyển trường sáng nay đến cùng Vân Niệm cùng nhau xuống xe kia có xuất thân tốt đẹp gia cảnh ưu việt “Cho dù không phải anh trai, cũng nên gọi một tiếng học trưởng đi Vân thiếu gia? Hơn nữa người ta là vào cao trung năm 3 ban 6, là ban mũi nhọn đó.”
Vân Niệm đứng trên hành lang bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thật sự nhàm chán, không muốn tiếp tục trò chuyện, nói nhỏ: “Các cậu tin hay không thì tùy.”
Vừa dứt lời, người xung quanh không hẹn mà cùng yên lặng, tiếng vui cười ban đầu biến mất, Vân Niệm nghi hoặc quay đầu, nhìn thấy Chu Hành Nghiên bước về phía cậu, vài giây sau, đứng trước mặt cậu, đưa cho cậu chiếc điện thoại di động hiển thị cuộc gọi đang kết nối, tích chữ như vàng mở miệng: “Cha cậu tìm.”
Vân Niệm một chút cũng không ngạc nhiên, nhưng cũng không muốn nhận điện thoại, cậu cảm thấy Vân Mạnh Tề là một người đàn ông trung niên quá mức dính người.
Tay Chu Hành Nghiên vẫn giơ giữa không trung, hai người giằng co trong chốc lát.
Bên tai truyền đến tiếng bàn luận nhỏ: “Không phải Vân Niệm nói học sinh chuyển trường bị câm sao?”
Chu Hành Nghiên ý vị thâm trường liếc cậu một cái.
Cậu bĩu môi, nhấp một ngụm trà sữa rồi đưa cho một đàn em đang chờ bên cạnh, cầm di động đi qua một bên nghe máy.
Sau khi Vân Niệm đi xa, nơi này lại càng im lặng, Chu Hành Nghiên đứng đó như hạc giữa bầy gà, không một lời nói hay biểu cảm dư thừa nào, nhưng lại làm người hoàn toàn không thể bỏ qua, liếc nhìn nam sinh cao gầy đang cầm trà sữa, trong lòng đối phương đột nhiên hoảng hốt, theo bản năng đưa ly trà sữa qua: “Này…này trả cho anh?”
Chu Hành Nghiên thu hồi ánh mắt, không để ý đến người này, đi về phía Vân Niệm.
Vân Niệm ứng phó xong sự quan tâm quá mức của cha mình, nhanh chóng cúp điện thoại, đem điện thoại trả Chu Hành Nghiên, cũng không quay đầu lại mà chuẩn bị rời đi.
Chu Hành Nghiên gọi cậu lại, sau lưng cậu thấp giọng nói: “Chú bảo sau này đừng tùy tiện tắt máy.”
Vân Niệm bực bội trừng anh “Không tới lượt anh quản tôi.”
Chu Hành Nghiên đảo qua đôi mắt bởi vì tức giận mà càng thêm sáng ngời của cậu, lặng lẽ vòng qua cậu, theo con đường đã đến rời đi.
Vân Niệm tức giận muốn đuổi theo, vừa bước hai bước, nhận ra chênh lệch bước chân của mình và đối phương, dừng lại, xoay người trở về phòng học.
Trên hành lang một nhóm người thấy cậu quay về phòng học, tốp năm tốp ba cũng lục tục trở về, hỏi cậu sao lại thế.
Vân Niệm sờ soạng nửa ngày mới lấy di động từ chổ sâu nhất trong cặp ra, khởi động máy, phất tay xua đuổi đám ruồi đang vo ve xung quanh: “Đừng làm phiền tôi, qua bên đi.”
Mọi người sợ chọc giận vị tiểu thiếu gia ngang ngược kiêu ngạo này, lần lượt rút lui.
Sau khi Vân Niệm khởi động máy cũng không làm gì, tìm Vân Mạnh Tề muốn số của Chu Hành Nghiên, sau đó nhiệt tình gửi cho anh một tin nhắn.
Lúc đầu, Chu Hành Nghiên cho rằng cậu có việc tìm mình, nghiêm túc trả lời cậu vài câu, rất nhanh sau đó phát hiện cậu cố ý oanh tạc mình, chỉ chốc lát không xem, tin nhắn đã hiện 99+.
Sự nhiệt tình của Vân Niệm kéo dài từ giờ ra chơi đến tận giờ lên lớp, khi chuông vào lớp vang lên, tin gửi đến càng dồn dập, quyết tâm không để Chu Hành Nghiên nghiêm túc nghe giảng.
Thật ra Chu Hành Nghiên không lo không theo kịp chương tình học, cao trung năm ba đối với anh không thành vấn đề, nhưng động tác liên tục xem điện thoại của anh đã làm giáo viên chú ý.
“Đừng náo.”
Anh nhắc nhở.
Vân Niệm ngạc nhiên khi thấy hương vị chịu thua của bốn chữ này (不要闹了), nói: “Không phải anh nói tôi đừng tắt máy sao, điện thoại luôn mở, không có gì để làm, rất nhàm chán.”
Chu Hành Nghiên: “Tôi chỉ là chuyển lời của chú.”
Vân Niệm: “Vậy anh nghe tôi, hay là nghe chú anh?”
Chu Hành Nghiên không để ý đến cậu.
Vân Niệm thúc giục: “Trả lời tôi.”
Chu Hành Nghiên quá hiều bộ dạng khi càn quấy của đưa trẻ này, đáp: “Tôi muốn học.” Sau đó không trả lời nữa.
Vân Niệm vốn định tiếp tục, lại bị nam sinh ngồi cách một lối đi nhỏ nháy mắt, ngay sau đó từ dưới gầm bàn học ném qua một quyển tạp chí.