Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 15-1: Hẹn hò (1) tại dua leo tr
Edited by Bà Còm; Converted by wikidich.comĐoạn Tiểu Giang từ phủ Thượng thư trở lại nha môn, hướng Khấu Lẫm phục mệnh.
Khấu Lẫm ngồi ở phòng nghị sự đang bóp mũi uống chén thuốc Thái Y Viện đưa tới: “Tạ Tòng Diễm cũng có mặt ở phủ Thượng thư?”
“Hẳn vậy, nhưng không biết có ở bên cạnh Sở tiểu thư hay không.” Phòng nghị sự chỉ có hai người họ, Đoạn Tiểu Giang tiến lên nhỏ giọng nói, “Thuộc hạ đi phủ Sở Thượng thư lần này đã cố ý lưu tâm nhìn xung quanh. Đại nhân nói quả nhiên không sai, tướng mạo của nam gia phó trong phủ bọn họ thật là một lời khó tả hết.”
“Không sai thấy chưa.” Khấu Lẫm nhăn mặt chép chép miệng, buông chén thuốc xuống.
Lúc trước ở vùng ngoại ô cứu Sở Dao, Khấu Lẫm được nàng khẩn cầu nên ở lại bên người nàng chờ đến khi Sở Tiêu mang theo đám gia phó tìm tới. Khi giục ngựa rời đi, hắn từng gặp thoáng qua đoàn người Sở Tiêu. Đêm đó Sở Tiêu quần áo xộc xệch, tóc dài rối tung, trên mặt tuy có dính chút máu nhưng dung mạo của hắn thật sự khiến Khấu Lẫm kinh ngạc một phen, cảm thấy muội muội đã là nhân gian tuyệt sắc mà ca ca so với muội muội còn mỹ mạo hơn. Thế nhưng lúc gặp lại Sở Tiêu trong nha môn, Khấu Lẫm nhìn kỹ hắn thì cảm thấy đẹp cũng có đẹp nhưng không đến nỗi khiến người kinh ngạc, vẫn là Sở Dao đẹp hơn.
Khấu Lẫm cẩn thận phân tích vấn đề này, đêm đó sở dĩ sinh ra ảo giác là bởi vì đám gia phó vờn quanh Sở Tiêu đều là các hán tử cao lớn thô kệch. Mặc dù chưa xấu đến mức làm mất mặt phủ Thượng thư nhưng diện mạo quá sức bình thường, người chọn lựa đám gia phó này chắc chắn dựa theo một tiêu chuẩn nhất định nào đó.
Mới đầu Khấu Lẫm cũng không để ý, hắn cho rằng Sở Tiêu cố tình chọn như vậy, dùng lá xanh để làm nổi bật cho bông hoa là hắn. Tựa như Khấu Lẫm chọn lựa thủ hạ, thích loại tiểu bạch kiểm thanh tuấn, mặc Phi Ngư phục vào rồi cầm Tú Xuân Đao thì thật là đẹp mắt khỏi chê, làm Chỉ Huy Sứ hắn đây cảm giác rất có mặt mũi. Thẳng đến khi xem lại hồ sơ của Sở Dao, hắn chú ý tới một điểm: hóa ra đám gia phó phủ Thượng thư đều do chính Tạ Tòng Diễm tự mình chọn lựa và huấn luyện. Nghĩ lại đám binh lính dưới quyền Tạ Tòng Diễm cũng không phải được chọn theo cùng thẩm mỹ yêu thích như thế, coi bộ cũng có chút ý vị sâu xa. Cho nên Khấu Lẫm liên hệ với những gì Sở Dao trải qua, hoài nghi Tạ Tòng Diễm sinh ra tâm tư xấu xa đối ngoại chất nữ nhà mình cũng không phải là phán đoán vô căn cứ.
“Nhưng đại nhân à, cho dù Tạ Tòng Diễm nảy sinh tâm tư gì đối với Sở tiểu thư, nếu trước nay không xuống tay thì không tính là vi phạm đạo lý luân thường.” Đoạn Tiểu Giang khuyên nhủ, “Ngài bắt lấy một điểm này mà muốn vặn ngã hắn coi bộ không có khả năng.”
“Ngươi không thể nghĩ nhiều hơn một chút à, nếu không phải quan hệ đến đạo lý luân thường thì sao?” Khấu Lẫm cúi đầu, trước mặt chăm chú xem không phải hồ sơ mà là sổ sách.
Đoạn Tiểu Giang nghiêm túc nghĩ: “Vậy có quan hệ đến cái gì?”
Khấu Lẫm cũng không tính toán úp mở, nghiêm túc xem sổ sách nhưng vẫn thong thả ung dung đưa ra suy đoán: “Ví dụ như, hắn và Sở tiểu thư không có quan hệ huyết thống? Nếu là như thế, hắn không phải nhi tử của Tạ Lão tướng quân, vậy hắn là ai? Tạ Lão tướng quân có biết hay không, Sở Thượng thư có biết hay không? Đến tột cùng là Tạ Tòng Diễm tự mình mạo danh thay thế, hay vẫn là Tạ gia và Sở gia ẩn giấu một ít bí mật không thể cho ai biết?”
Đoạn Tiểu Giang suy nghĩ theo giả thiết của Khấu Lẫm.
Khấu Lẫm tiếp tục phân tích: “Phải biết rằng, năm đó nếu không có Tạ lão phu nhân ngăn trở thì Tạ Tòng Diễm đã có thể kế tục tước vị. Cho dù tước vị không vớt được, nhưng Thánh Thượng niệm ân tình cứu mạng của Tạ Lão tướng quân nên một đường dìu dắt hắn đi lên. Còn các thuộc hạ cũ của Tạ Lão tướng quân càng xem hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, sau này khi Tạ Tòng Diễm thăng nhiệm Trung Quân Đô Đốc, quân quyền trọng địa ở kinh đô và vùng lân cận đều nắm trong tay hắn. Tiểu Giang, việc này không thể coi nhẹ đâu…”
Ánh mắt Đoạn Tiểu Giang càng lúc càng sáng: “Đây là một kiện lừa gạt thân phận!”
Khấu Lẫm duỗi tay chọc trên trán hắn một cái, cười tủm tỉm nói: “Đại nhân nhà các ngươi có thể lăn lộn cho tới hôm nay, cũng không phải chỉ dựa vào dung mạo anh tuấn này.”
Đoạn Tiểu Giang cười hì hì, ngập ngừng nói: “Nhưng ngài cũng đừng trách thuộc hạ miệng quạ đen, nếu lỡ như chỉ là do ngài suy nghĩ nhiều, vậy thì số vàng hôm nay coi như đem thả sông.”
Khấu Lẫm đã cố tình không thèm nghĩ, Đoạn Tiểu Giang lại nhắc tới khiến tim hắn đau khó có thể hô hấp: “Không sao, hôm nay Tạ Tòng Diễm làm mất thể diện của ta ở trước mặt Bùi Tụng Chi, dùng ba trăm lượng vàng mua một sự không thoải mái cho Tạ Tòng Diễm, báo thù này cũng coi như đáng giá.”
Đoạn Tiểu Giang vươn một ngón tay: “Đại nhân, những trang sức kia giá trị ít nhất cũng là một ngàn lượng vàng.”
“Trang sức thì Sở tiểu thư sẽ trả về.” Khấu Lẫm xua tay, “Nếu ta đưa ít thì nói không chừng nàng ta sẽ nhận lấy, nhưng đưa nàng ta một hộp trang sức giá trị lớn như vậy, cầm đi làm sính lễ hỏi cưới Quận chúa cũng còn dư dả, nàng ta làm sao dám thu? Huống chi nàng ta là một cô nương chưa xuất giá, nếu nhận lấy tặng lễ quý trọng đến như vậy từ phía ta thì trong kinh sẽ loan truyền thành bộ dáng gì?”
“Nếu lỡ nàng dám thì sao?”
“Không thể nào, ngươi cứ nhìn đi, thực mau liền sẽ trả lại.”
Quả nhiên, phủ Thượng thư thật phái người tới.
Một gã Cẩm Y Vệ nâng một hộp gỗ nhỏ tiến vào: “Đại nhân, Sở tiểu thư trả về ba trăm lượng vàng, nói rằng ân cứu mạng không có cách gì báo đáp, đưa số vàng này cho ngài thì trong lòng sẽ cảm thấy đỡ áy náy hơn.”
Khấu Lẫm hướng ra ngoài cửa nhìn nhìn, ngẩn người: “Còn hộp trang sức đâu?”
Gã Cẩm Y Vệ lắc đầu: “Quản gia của phủ Thượng thư chỉ đưa tới một hộp này.”
Khấu Lẫm không thể tin được, vẫy tay bảo hắn tiến lên, mở hộp ra kiểm tra, quả nhiên chỉ có ba trăm lượng vàng nguyên bảo.
Gã Cẩm Y Vệ kia ho khan vài tiếng, ngượng ngùng báo cáo tiếp: “Quản gia phủ Thượng thư còn nói, tiểu thư nhà bọn họ muốn chuyển lời, đã lỡ khiến cho đại nhân “mất ngủ tưởng niệm” như vậy khó tránh khỏi sẽ tích tụ thành bệnh, một khi phát ra sẽ không thể dậy nổi. Nếu bởi vì như thế mà chậm trễ chính sự, gây bất lợi cho Thánh Thượng, cho xã tắc, cho vạn dân, đó chính là tội lỗi của nàng. Sau khi cân nhắc thật cẩn thận, thôi thì tâm ý của đại nhân chân thành đến mức đó thì nàng đành phải cố mà nhận lấy…”
“Cái, cái gì?” Khấu Lẫm trợn mắt há hốc mồm.
Đoạn Tiểu Giang nhịn cười, nghiêm túc nói: “Ủa, lời này sao nghe có chút quen tai đấy nhỉ?”
Gân xanh trên thái dương Khấu Lẫm nhảy lia lịa, nhìn thấy trong hộp cũng có tờ giấy bèn mở ra xem.
Đoạn Tiểu Giang nhón chân thò lại gần liếc qua, kinh ngạc: “Sở tiểu thư ước hẹn ngài đêm mai gặp mặt?”
*
Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Hôm sau trời vừa chạng vạng thì Sở Dao đã tắm gội xong xuôi, ngồi trước gương trang điểm.
Xuân Đào vừa búi tóc cho nàng vừa lo lắng sốt ruột: “Tiểu thư, ngài thật muốn đi gặp vị Khấu Chỉ Huy Sứ kia sao?”
“Ta đã hẹn hắn, vì sao không đi?” Sở Dao nhìn vào gương đồng ngắm nghía chính mình, thấy hai má không có huyết sắc liền lấy phấn hồng dặm thêm, “Đi lấy trang sức trong hộp kia lại đây.”
Xuân Đào lấy tới một cây trâm ngọc. Sở Dao liếc mắt nhìn một cái, lắc đầu, tự mình đi đến trước hộp, chọn lựa một đống trâm vàng, bộ diêu vàng giá trị nhất cài hết trên đầu, sau đó lại đeo bao nhiêu vòng tay vàng lên cổ tay mảnh khảnh.
Xuân Đào kinh ngạc: “Tiểu thư, ngài trang điểm như vậy có phải quá mức diễm tục?”
Sở Dao không giải thích, chỉ lo cắm thêm trâm vàng lên búi tóc.
Xuân Đào nhớ tới biểu tình hôm qua của Tạ Tòng Diễm, cắn cắn môi: “Tiểu thư, đồ trang sức quý giá là Khấu Chỉ Huy Sứ tặng cho ngài, chuyện này mà truyền ra…”
“Ta bị người xoi mói còn thiếu sao?” Sở Dao chẳng hề để ý, huống chi nàng đã được phụ thân đồng ý.
Trong lúc mấu chốt Sở Tiêu bị Đại Lý Tự bắt giam thì Khấu Lẫm đột nhiên lại tung ra chiêu này, nhất định là có tính toán gì đấy. Sở Dao cần phải làm rõ ý đồ của hắn để tránh trở tay không kịp. Hơn nữa, phụ thân nàng lúc này đang bị Viên đảng vây bủa tấn công, Khấu Lẫm nhảy vô vừa vặn hợp thời — cứ cho mọi người nghĩ rằng nàng và hắn nhấc lên quan hệ, có không ít kẻ làm “cỏ đầu tường” chuẩn bị phản chiến, chắc chắn sẽ rụt vòi để “xem hướng gió” thêm mấy ngày nữa.
Quan trọng nhất chính là, Khấu Lẫm có tiếng là cao thủ xử án, Sở Dao thật sự muốn cầu11Q hắn giúp một tay cho vụ án của ca ca.
Trang điểm xong, nàng được Xuân Đào đỡ lên xe ngựa, ra khỏi phủ Thượng thư bằng cửa sau. Phong tục của Đại Lương vốn dĩ không được coi là cởi mở, cho tới nay vẫn còn rất nhiều trói buộc đối với nữ tử. Nhưng mười mấy năm trước Đại Lương từng xảy ra loạn cục, lễ giáo bị tan vỡ lợi hại, trải qua bao nhiêu năm nghỉ ngơi lấy lại sức, tuy đã an ổn hơn nhưng lễ giáo vẫn không thể trở về giống như trước khi đại loạn.
Sau nửa canh giờ, xe ngựa đến trước Gấm lâu nơi toàn là quyền quý ra vào, đây là địa điểm ước hẹn của Sở Dao và Khấu Lẫm.
Khi Sở Dao được Xuân Đào đỡ xuống xe ngựa thì Đoạn Tiểu Giang đã đứng đón ngoài cửa. Trang sức lùm xùm cắm đầy trên búi tóc của nàng nên không có cách gì mang mũ rèm. Đoạn Tiểu Giang nhìn ngẩn ngơ, lại còn hơi chút đỏ mặt: “Sở tiểu thư, mời!”
Sở Dao gật đầu đi vào trong Gấm lâu. Vị trí của Gấm lâu vốn dĩ đã ở nơi hẻo lánh, hôm nay ngõ nhỏ hình như còn bị phong tỏa, một người không liên quan cũng không có. Khi vào trong Gấm lâu thì khắp nơi đều trống không, không thấy một bàn khách nhân nào, nhìn dáng vẻ dường như Khấu Lẫm đã bao toàn bộ Gấm lâu.
Đoạn Tiểu Giang dẫn nàng lên lầu, ngừng ở trước một nhã gian: “Đại nhân, Sở tiểu thư tới rồi.”
“Tiến vào.”
Đoạn Tiểu Giang mở cửa, đưa tay ra hiệu mời vào.
Sở Dao bảo Xuân Đào lưu lại bên ngoài, nàng vịn tường khập khễnh đi vào một mình.
Khấu Lẫm ngồi đưa lưng về phía cửa, chờ cửa đã khép lại hắn mới đứng dậy quay đầu, ánh mắt hai người vừa lúc chạm vào nhau.
Sở Dao khẽ gật đầu: “Khấu đại nhân.”
Khấu Lẫm nhìn chăm chú vào nàng không chớp mắt, tim đập bùm bùm đôi môi run rẩy. Lực chú ý của hắn hoàn toàn không ở trên gương mặt kiều diễm của nàng, mà đều ở trên đầu, trên tai, trên cổ tay đang vịn tường.
Trâm vàng này, bộ diêu vàng này, khuyên tai vàng này, vòng tay vàng này…
Tất cả đều “đã từng” là đồ của hắn, là đồ hắn yêu quý nhất!
Tim đang nhỏ máu, Khấu Lẫm cố hết sức bày ra biểu tình đạm nhiên, khóe môi giữ một nụ cười ôn nhuận mời nàng nhập tiệc: “Sở tiểu thư.”
Sở Dao đi đến ngồi xuống đối diện hắn, ước chừng đã đúng giờ Dậu, nàng tới không sớm cũng không muộn, đồ ăn cũng đã được dọn lên, đều là những món quý nhất trong Gấm lâu, bày tràn đầy một bàn.