Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 50: Khó xử (1) tại dua leo tr
Edited by Bà Còm; Converted by wikidich.com
“Chàng thật sự có thể bảo đảm tánh mạng Ngu Thanh không việc gì sao?” Lúc này trong phòng Sở Dao, nàng bám theo Khấu Lẫm dò hỏi rất nhiều chuyện.
Khấu Lẫm không ngại phiền đảm bảo: “Thật sự.”
Hắn đang lấy hồ dán và giấy bồi đã sớm chuẩn bị dán lại cửa sổ bị ám khí bắn thủng lỗ chỗ, sợ gió lạnh ban đêm thổi vào trong phòng.
Sở Dao nhìn theo bóng dáng Khấu Lẫm, lại hỏi: “Vậy vì sao phải để ta thay thế ca ca theo Thái Tử tham gia tiệc mừng thọ? Vừa rồi Ngu Thanh ở đây chàng không tiện nói, hiện tại cũng không tính nói cho ta biết?”
“Không phải ta muốn giấu nàng, từ đây đến hôm tiệc mừng thọ của Tống Tích còn cả tháng nữa, kế hoạch của ta chắc hẳn sẽ phải điều chỉnh rất nhiều căn cứ theo tình hình, hiện tại nói với nàng cũng vô dụng.”
Khấu Lẫm đang nói lời thật, nhưng quay đầu lại thấy vẻ măt Sở Dao không tin chút nào, bèn thỏa hiệp: “Trước mắt kế hoạch của ta là như thế này…”
Thái tử Minh Hành ra cung, toàn bộ mười hai đội Cấm quân sẽ điều động nhân thủ bảo hộ. Trước mắt ngoại trừ Kim Ngô Vệ đã ở trong tay Tống Thế Quân, mười một đội khác đều không có quan hệ đến Tống gia, các Chỉ Huy Sứ đều xuất thân từ công hầu thế gia, trong đó Chỉ Huy Sứ Đằng Tương Vệ Thôi Thần là từ phủ Trịnh Quốc Công.
Thôi gia tuy không nắm quân quyền bằng Tống gia, nhưng cũng không sợ Tống gia.
“Tất cả mười hai đội đều phái người hộ vệ nhưng Chỉ Huy Sứ chỉ cần một mà thôi, chắc hẳn sẽ là Thôi Thần. Thôi Thần này… nàng cứ gặp qua sẽ biết.” Khấu Lẫm dán xong một cánh cửa sổ liền đi dán cái khác, “Tống Tích không can thiệp triều chính nên chỉ mời võ tướng và ít huân quý nhàn tản. Cha nàng khẳng định không ở trong danh sách mời, chỉ sai người tặng lễ mà thôi. Nàng nhập vào thân thể Sở Tiêu đích thân đi đưa tặng lễ, tìm cách tình cờ chạm mặt Thái Tử để hắn mang theo “Sở Tiêu” cùng nhau đi vào, “Sở Tiêu” từng là thư đồng của Thái Tử, sẽ không khiến người hoài nghi.”
Ở tiệc mừng thọ, Khấu Lẫm sẽ an bài một hồi nhiễu loạn. Nhiệm vụ của Sở Dao là lợi dụng lúc hỗn loạn lừa Thái Tử đi, giấu hắn ở vùng cấm địa đã được đánh dấu trên bản đồ.
Sở Dao giật mình thon thót: “Chuyện này không dễ dàng.”
Khấu Lẫm thấp giọng hỏi: “Làm không được sao?”
Sở Dao lộ ra vẻ khó xử: “Nếu báo cho Thái Tử tình hình thực tế bảo hắn chủ động theo ta ẩn mình thì không thành vấn đề. Nhưng việc này không thể cho hắn biết, hắn lại là kẻ không thể giấu được chuyện gì, còn không đủ trấn định, ta sợ hắn…”
“Cho nên mới để nàng lừa hắn.” Khấu Lẫm ngừng tay, quay đầu lại nhìn chằm chằm biểu tình của Sở Dao, cẩn thận giải thích: “Đây là nguyên nhân phải cần nàng nhập thân thể Sở Tiêu để đi, chứ không phải chính ca ca nàng, Thái Tử dường như rất nghe lời nàng…”
Sở Dao vẫn không yên tâm: “Cha ta biết chưa?”
Khấu Lẫm thấy nàng không hoảng loạn, trong lòng yên tâm, xoay người tiếp tục dán giấy cửa sổ: “Cữu cữu của nàng cũng đồng ý ra tay, nàng nghĩ cha nàng có biết hay không? Người mà “Ảnh” muốn giết là Sở Tiêu, là nhi tử bảo bối của cha nàng, ngoài sáng thì ông ấy sẽ không muốn biến thành kẻ địch với Tống gia, nhưng chẳng lẽ không làm trong âm thầm được sao?”
Sở Dao cụp mắt xuống, Tạ Tòng Diễm vốn có thù oán diệt tộc với Tống gia, hiện giờ cũng coi như cùng chung kẻ địch với Khấu Lẫm, dĩ nhiên sẽ hỗ trợ: “Chàng muốn mượn vụ mất tích Thái Tử, khiến cho Thôi Thần dẫn người của mười hai đội Cấm quân lục soát phủ Định Quốc Công?”
Khấu Lẫm đưa lưng về phía nàng hơi gật đầu.
Sở Dao chưa từng trải qua đại sự như vậy, suy nghĩ có chút hỗn loạn: “Tống Tích sẽ đồng ý sao?”
“Sẽ.” Khấu Lẫm hơi cong khóe môi, “Bởi vì Tống Tích chỉ biết trong phủ hắn có dưỡng thần y chữa bệnh cho thế tử, còn về Tống Diệc Phong và tên thần y này rốt cuộc cấu kết làm chuyện gì thì Tống Tích chẳng hay biết chút nào. Trong mười hai đội Cấm quân có người của ta, sẽ hướng dẫn Thôi Thần đi vào vùng cấm địa…”
Sở Dao lại hỏi: “Làm thế nào chàng xác định trong cấm địa có người? Nếu lỡ “Ảnh” ở nơi khác trong kinh thành?”
“Ta đã tra xét đơn hàng thu mua các loại dược liệu quý hiếm từ các dược cục của phủ Định Quốc Công suốt mười mấy năm qua, mãi cho đến tháng trước cũng chưa đứt đoạn, đủ để chứng minh Vu y kia vẫn luôn ẩn thân trong phủ Định Quốc Công. Bệnh của thế tử sợ là không thể không có dược, hơn nữa trong kinh thành, còn có nơi nào càng an toàn hơn so với ẩn mình trong phủ Định Quốc Công?”
Khấu Lẫm dán xong tất cả cửa sổ, lại đi nhặt hết ám khí hình thoi rơi vãi trên mặt đất, sợ chân Sở Dao không tiện lỡ dẫm phải dễ dàng té ngã, “Bắt tên Vu y kia không phải mục đích chính, bên trong phủ Định Quốc Công khẳng định có mật đạo, ta muốn để hắn chạy trốn, trò chơi “mèo vờn chuột” này mới vừa bắt đầu…”
Nghe Khấu Lẫm chậm rãi nói ra mục đích, Sở Dao run sợ: “Chuyện này quá mạo hiểm, ta sợ chàng sẽ có nguy hiểm…”
“Ta biết chừng mực. Không chỉ chuyện này, trong bữa tiệc mừng thọ khẳng định sẽ có các vụ ngoài ý muốn đột phát, ta còn phải cân nhắc rất nhiều phương án…” Khấu Lẫm ném ám khí đã nhặt vào tủ của bàn trang điểm, thuận tiện ngồi xuống luôn.
Vị trí này cách bàn vuông Sở Dao đang ngồi có chút xa, bởi vì lúc này trong lòng Khấu Lẫm cực kỳ khó ăn khó nói vì một vấn đề phiền toái khác.
Hôm nay khi Thánh Thượng thử hắn, vì muốn phủi sạch quan hệ với Sở Tu Ninh nên hắn đã bịa rằng: Chờ trong bụng Sở Dao hoài thai của hắn thì bức bách Sở Tu Ninh phải gả nữ nhi. Trời đất chứng giám, trước khi Thánh Thượng thử hắn, hắn chưa từng bao giờ tồn tại tâm tư lưu manh như vậy.
Cho dù việc này quả thật là một biện pháp tuyệt hảo để đánh tan nghi kỵ của Thánh Thượng, bảo vệ Sở gia và hắn, nhưng hắn không hề suy xét thật sự làm như vậy. Nếu trước đó hắn chưa cho Sở Dao bất luận danh phận gì, hắn sẽ không lướt qua một bước cuối cùng kia. Vấn đề này không phải vì hắn là “chính nhân quân tử” gì cho cam, mà chỉ vì hắn chịu ảnh hưởng từ tỷ tỷ.
Lúc xưa khi tỷ tỷ tiếp khách, hắn còn rất nhỏ không có chỗ để tránh đi nên chỉ có thể ngồi đợi trong phòng, bị tỷ tỷ lấy một sợi dây cột lại giữ hắn cách xa giường đệm một ít sợ hắn lẻn đi lung tung. Cậu bé Khấu Lẫm nghe động tĩnh trên giường và những lời ô ngôn uế ngữ từ miệng những nam nhân kia, cho dù không hiểu cũng đến lúc hiểu luôn. Khấu Lẫm nảy sinh phản cảm cực đoan, trở nên chán ghét hành động bỉ ổi này của nam nhân.
Mà tỷ tỷ hắn cũng thường xuyên kể cho hắn nghe người sống trong thế đạo này thật không dễ dàng, nữ nhân càng không dễ dàng hơn; sau này cho dù hắn được quyền thế phú quý, cũng chớ bao giờ khi dễ nữ nhân.
Vì thế suốt bao nhiêu năm qua lăn lộn trong chốn xã giao của quan trường, rượu chè cờ bạc hắn đều chơi đủ, duy chỉ mỗi một chữ “Sắc” là hắn nhất định không chạm vào.
Nhưng hiện tại hắn đã bịa ra chuyện này trước mặt Thánh Thượng, rõ ràng Thánh Thượng rất hài lòng với cách làm này. Nếu đi theo con đường này, hắn có thể cưới Sở Dao về nhà mà Thánh Thượng cũng sẽ không nghi ngờ hắn muốn đứng về phe Sở đảng.
Nếu không đi con đường này thì không biết làm thế nào để chứng tỏ hắn tách ra khỏi Sở Tu Ninh, lại còn bị mất lòng tin của Thánh Thượng nữa.
Khấu Lẫm sầu lo cả ngày, tối nay mới quyết định thương lượng với Sở Dao một chút. Nếu nàng đồng ý, hiện tại hắn bắt đầu nỗ lực, chờ đến tiệc mừng thọ qua đi liền tiến hành vụ này, không lâu sau đã có thể nhận được “song hỷ lâm môn”. Khát khao đi đến tương lai tốt đẹp cho Khấu Lẫm một ít dũng khí: “Có chuyện này, Dao Dao à…”
Sở Dao căn bản không hề chú ý đến sự khác thường của Khấu Lẫm, còn đang suy nghĩ làm thế nào để lừa Thái Tử, cũng không ngẩng đầu lên: “Sao ạ?”
“Ta…” Khấu Lẫm nghẹn một hồi lâu, nói không nên lời. Có lẽ nàng sẽ đồng ý, nhưng thật sự quá ủy khuất cho nàng, “Ta mới đi có một ngày mà sao nàng đã thu dọn giường của ta rồi?”
Sở Dao ngẩn ra, đưa mắt nhìn về phía hắn: “Ta nghĩ chàng rất bận rộn, nếu có lại đây cũng chỉ ghé thăm ta một chút liền đi, sẽ không ở lại trong phủ. Nếu chàng muốn trụ, cách vách còn có phòng trống.”
“Không, ta chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi.” Khấu Lẫm chột dạ vội vàng tránh đi tầm mắt, từ trong gương nhìn hình ảnh phản chiếu của nàng với gương mặt không phấn son, nuốt xuống một ngụm nước miếng. Thôi thì dứt khoát đừng nên nói cho nàng biết nội tình thì tốt hơn, hãy cứ để việc này thuận theo tự nhiên nước chảy thành sông. Rốt cuộc hai người họ đều là lưỡng tình tương duyệt, hắn lại vì tương lai của hai người chứ không phải nảy sinh tâm tư vô sỉ.
Đang lúc hắn rối rắm thì sau cửa sổ có người nhẹ nhàng gõ nhẹ vài cái theo tiết tấu.
“Là ám vệ bên người của ta.” Khấu Lẫm trấn an Sở Dao bị khẩn trương hề hề, đi đến mở cửa sổ: “Chuyện gì?”
“Đồ vật ngài muốn, thuộc hạ đã tìm được toàn bộ.”
Cửa sổ mở hé ra một khe hẹp, một xấp giấy thật dày được nhét vào. Khấu Lẫm tiếp nhận liền thấy, tất cả đều là bức họa thiếu nữ tuổi thanh xuân, thắc mắc hỏi: “Đây là cái gì?”
Ám vệ ngoài cửa sổ hạ giọng: “Là bức họa nữ tử khuê các trẻ tuổi mỹ mạo trong toàn bộ kinh thành đại nhân muốn xem mà, ngài nói ngài muốn cẩn thận chọn một người, thuộc hạ vừa mới thu thập xong toàn bộ…”
“Khi nào thì bản quan…” Khấu Lẫm sựt tỉnh ngậm miệng, trong lòng nhảy dựng, vội vàng chối: “Bản quan chưa bao giờ nói qua lời này, ngươi nhớ lầm rồi.”
“Đại nhân thật đã quên? Thì mười ngày trước ở phủ Thượng thư, ngài dặn dò Đoạn Tổng kỳ, thuộc hạ cũng đứng ngay bên cạnh, vì thế Đoạn Tổng kỳ giao cho thuộc hạ làm.”
Trước khi ám vệ tới đưa đồ, Đoạn Tiểu Giang đã dặn đi dặn lại, nói mấy hôm trước đại nhân nhà bọn họ bị đánh nên trí nhớ không tốt; nếu không nhớ được việc này thì nhất định phải thuật lại nguyên văn câu nói lúc trước để nhắc nhở đại nhân. Tuy ám vệ cảm thấy không ổn, nhưng Đoạn Tiểu Giang mới là người hiểu biết đại nhân nhất, ám vệ sợ ảnh hưởng đến chuyện lớn của đại nhân, bèn vẫn nhắc nhở: “Lúc đó ngài đã nói thế này: Không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao, lại còn là một người què đã hai mươi tuổi vẫn gả không ra sắp chết già, thế mà Lão Hồ ly cứ coi như vật báu vô giá…”
Khấu Lẫm lập tức mở miệng sửa đúng: “Nói hươu nói vượn, khi nào bản quan nói “người què sắp chết già”? Bản quan chỉ nói “người què”, chưa hề nói chữ “chết”!”
Đang nói chuyện bị cắn đầu lưỡi một cái, còn Sở Dao hình như đã đứng lên khập khiễng đi về phía hắn. Khấu Lẫm thầm nghĩ: Thôi rồi xong rồi, lúc này hoàn toàn xong rồi! Đừng nghĩ đến song hỷ lâm môn, trước tiên giữ được mạng rồi tính sau!
Khấu Lẫm vội vàng nhét xấp họa ra ngoài cửa sổ, thấp giọng quát tên ám vệ một câu: “Cút!”
Ám vệ thoáng dừng chút xíu: “Vâng ạ.”