Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 26 tại dưa leo tr.
Phần B: Thuyền Đêm Trên Sông Trắng
CHƯƠNG 26: し ら か わ よ ふ ね
Edit + Beta: V
“Tụi mình sẽ ký với Kẻ Trộm Cá à?” Lư Nhất Ninh hỏi, sau đó hút một ngụm cola phồng cả má.
Khâu Thanh gục xuống bàn: “Không ký.”
Lư Nhất Ninh không có phản ứng gì, người đặt câu hỏi biến thành Cố Kỷ: “Tại sao?”
“Không ký là không ký.”
Cố Kỷ biết Khâu Thanh rất khó thay đổi quyết định của mình, nghe vậy anh ta cũng không xoắn xuýt nữa. Đối với một ban nhạc mới như bọn họ, Lư Nhất Ninh, thậm chí cả Văn Hựu Hạ đều không tham gia vào quá trình sáng tác, Khâu Thanh bỏ ra nhiều hơn bọn họ, cho nên những chuyện này nên để Khâu Thanh quyết định, Cố Kỷ không cảm thấy có gì sai cả.
Suy cho cùng thì Lư Nhất Ninh vẫn còn nhỏ, nghe Khâu Thanh nói vậy, cậu ta bèn gõ mép trống lẫy: “Anh chê người ta không đủ nổi tiếng à? Mà cứ cho là không phải cây đại thụ gì đi, thi trong giới người ta vẫn rất có tiếng tắm đấy.”
“Táo Thối cũng thuộc Kẻ Trộm Cá.” Khâu Thanh ủ rũ lật mặt rồi tiếp tục dán sát mặt bàn.
Lư Nhất Ninh bỗng hiểu ra: “À, anh đào góc tường nhà người ta nên sợ bị trả thù chứ gì!”
Khâu Thanh: “…”
Có người cười khẽ sau lưng, Khâu Thanh quay đầu lại, thẹn quá hóa giận: “Văn Hựu Hạ!”
Đương nhiên cậu không muốn thừa nhận rằng Lư Nhất Ninh nói có lý.
Ký ức cuộc xung đột giữa Văn Hựu Hạ và Bạch Diên Huy hôm đó vẫn còn mới mẻ, về sau cậu không đề cập chuyện này với anh nữa, còn chuyện Văn Hựu Hạ giải quyết bên Táo Thối thế nào, mặc dù tò mò đến mức khó chịu nhưng cậu vẫn không chủ động hỏi. Cậu chỉ biết là Văn Hựu Hạ kết thúc hợp đồng, sau đó gia nhập ban nhạc của cậu.
Là của cậu.
Tâm trạng Khâu Thanh thay đổi xoành xoạch, cậu nhìn Văn Hựu Hạ đang quay lưng về phía nắng chiều đánh đàn, nghĩ: Người này cũng là của cậu.
Cuối cùng bọn họ không ký với Kẻ Trộm Cá, Khâu Thanh không biết viết thư phản hồi sao cho lịch sự nên Cố Kỷ và Julie vừa thương lượng vừa soạn thư gửi cho Mạt Sâm, đại ý là bọn họ đang ở giai đoạn khởi đầu, không muốn bước đi quá nhanh.
Hơn nữa Văn Hựu Hạ phản đối thương mại hóa, lý do của anh là: Chúng tôi vẫn chưa có tác phẩm.
Lư Nhất Ninh không cam lòng cũng bị anh hoàn toàn thuyết phục, cậu ta lập tức làm nóng người muốn Khâu Thanh nhanh chóng nghĩ ra bài hát tiếp theo.
Đương nhiên, tác phẩm không phải muốn nghĩ ra là nghĩ được, nhưng nghe khen ngợi như thế khiến tâm trạng cậu vui vẻ, có thể ăn thêm một chút. Hôm nay kết thúc buổi tập luyện, Cố Kỷ lấy số tiền lương vừa được chuyển đãi mọi người một bữa ăn.
“Thương mại hóa ban nhạc chưa biết kết quả sẽ ra sao.” Uống được ba hiệp, Julie nghiêm túc đưa ra kiến nghị với bọn họ: “Nhưng tôi có thể giới thiệu cho các cậu một quản lý phụ trách sắp xếp những việc này, thế thì các cậu có thể yên tâm sáng tác rồi!”
Cố Kỷ thành thật nói: “Bây giờ chúng tôi chưa có thu nhập.”
Khâu Thanh dựa đầu vào vai Văn Hựu Hạ, duỗi năm ngón tay tính toán với Julie: “Em còn muốn mua Synthesizer, Sampler, máy ghi âm. Với cả micro mới, bộ hiệu ứng, pickup của đàn Văn Hựu Hạ hỏng rồi cần phải sửa. Tiền thuê nhà, tiền điện, tường gỗ cách âm, tai nghe… Chị à, em nào có tiền trả lương cho người đại diện chứ, Tiểu Lư đang làm không công đây này.”
“Tôi muốn chia việc với anh.” Lư Nhất Ninh nhấn mạnh: “Chia đều, anh không được làm nhiều hơn.”
Khâu Thanh đáp “được, được, được” một cách qua loa, Julie hỏi: “Không phải chị đang nợ cậu một vụ cá cược à?”
“Hở?” Cậu đã sớm quên chuyện này rồi.
“Sao nào, chị làm quản lý cho các cậu, chờ đến khi các cậu tìm được người tốt hơn thì chị sẽ lui về hậu cung.” Julie kẹp thuốc lá cười ha hả: “Chị rất thích ban nhạc của các cậu, không lấy tiền đâu.”
Ba người đồng thời nhìn chị ta bằng ánh mắt phức tạp, cũng không tin Julie sẽ làm chùa như vậy. Khâu Thanh liếc nhìn Văn Hựu Hạ đang bóc đậu nành luộc, do dự hỏi: “Chị không có ý đồ gì khác đó chớ?”
Xém xíu Julie lấy chai bia gõ đầu cậu: “Chị thấy cậu đáng thương nên giúp đấy, được không? Chị quen một người cho thuê phòng thu âm, lần sau có thu âm chị sẽ thương lượng cho các cậu đi cửa sau.”
Khâu Thanh: “…”
Cậu không muốn Julie dính líu đến chuyện của ban nhạc cho lắm, nhưng tiền có thể sai khiến được ma quỷ, điều kiện này đang chọt trúng nỗi đau của cậu.
Phản ứng của “Mưa Tháng Năm” vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ, điều này vô tình làm tăng thêm áp lực cho Khâu Thanh. Con người là vậy, lúc chưa được đánh giá có thể sẽ không để ý, khi tác phẩm trước tương đối xuất sắc thì những tác phẩm về sau bạn sẽ không muốn hạ tiêu chuẩn quá nhiều – đặc biệt Khâu Thanh còn là người không chịu thua, kể cả đó là bản thân cậu.
[Bass và guitar nhiều lần trao đổi vị trí, bơi lên bơi xuống như cá, di chuyển không ngừng một cách thầm lặng.] – Bình luận này đã mang lại linh cảm cho Khâu Thanh.
Cậu đã mất cả đêm để viết bài hát thứ hai cho ban nhạc. Tuy các thành viên chưa phát biểu cảm nghĩ về bài hát này, song dù thế nào đi chăng nữa thì bài hát đầu tiên đã được thu âm trong phòng thu, Khâu Thanh không thể chấp nhận bài hát thứ hai chỉ dùng Synthesizer được.
Bản thu âm thanh nhạc cụ chân thực nghe có tình cảm hơn nhiều so với công nghệ điện tử, mặc dù cậu và Văn Hựu Hạ bất đồng ý kiến trong lúc soạn nhạc, nhưng về mặt này thì lại có sự hiểu ngầm.
Rốt cuộc Khâu Thanh cũng không tiếp thu kiến nghị của Julie, Ngân Sơn không cần quản lý. Tuy chị ta tiếc lắm, nhưng Julie vẫn thực hiện cam kết với Khâu Thanh, cho đến khi bọn họ chính thức ký kết với một công ty nào đó, thì trước khi có phòng thu của công ty, Julie sẽ giúp Khâu Thanh tìm sân bãi và phòng thu.
Bài hát thứ hai được tải lên nền tảng vào đầu tháng mười hai.
Tên của nó là “Thuyền Đêm Trên Sông Trắng”, tiếng nhật là し ら か わ よ ふ ね [*], mang ý nghĩa như “Asleep”.
[*] Romaji là Shirakawa yofune.Những người đã nghe nhạc trước đó nhanh chóng sinh ra phản ứng hóa học kỳ diệu, kỹ thuật phối khí của bài này mang phong cách của “Mưa Tháng Năm”. Nhịp không đối xứng và thay đổi thường xuyên, độ tồn tại của bassline mạnh đến mức vượt qua những nhạc cụ khác, mang chút gì đó huyền ảo và mê hoặc, tựa như đang miêu tả cảnh trong mộng vậy. Song điểm khác biệt là ở “Sông Trắng”, âm sắc của các loại nhạc cụ khác nhau chồng chéo ở cả hai bên tai trái và phải từ đầu đến cuối, nhưng sau một nhịp trống, chúng đột nhiên lại hòa vào nhau. Cách xử lý này cũng nhận được một ít khen ngợi.
Khâu Thanh phối lại và viết lời cho những bài hát mà mình viết trước đây, giai điệu không tệ, nhưng bản phối khí trước đó vẫn đang trong quá trình mò mẫm nên không có điểm gì mới, có biên thế nào thì cũng “giống như đã từng quen biết”.
Giờ thì khác rồi, đã có Văn Hựu Hạ nên Khâu Thanh tìm được hướng đi mới: Lấy Văn Hựu Hạ làm tâm, tập trung vào bassline rồi phát triển từng bước, cứ tiếp tục như vậy, các hiệu ứng âm thanh khác chú trọng vào việc làm nổi bật cảm xúc và gợi hình, từ đó tạo ra một bầu không khí đặc biệt. Lời bài hát không phải thứ quan trọng nhất, thậm chí tên bài hát cũng không phải, chỉ cần đổi hướng đi mới thôi là được.
Vài bài hát liên tục được đăng tải, hai chữ “Ngân Sơn” đại diện cho phong cách âm nhạc của nhóm bước đầu được thành lập.
Có tác phẩm, một khi đã tích lũy được sự nổi tiếng ban đầu thì có thể lên sân khấu biểu diễn.
Julie giúp bọn họ móc nối cho buổi biểu diễn đầu tiên, bởi vì Đêm Việt Quất đang chỉnh đốn và cải cách lại nên địa điểm đổi thành “Blanka” ở làng đại học. Đây không phải một buổi biểu diễn đặc biệt mà là biểu diễn cùng với một ban nhạc bình thường khác trong trường.
Ngân Sơn biểu diễn sau cùng, một số người ra ngoài hút thuốc lá rồi không quay trở lại, bọn họ nhìn xuống khán đài, một phần ba sân bãi phía sau đã trống rỗng. Khâu Thanh không thèm để ý, so với tưởng tượng của cậu thì số lượng này đã nhiều lắm rồi. Sự nổi tiếng của bọn họ chỉ ở trong vòng tròn nhỏ Rock and Roll ở Đông Hà, tạm thời không có ý định vượt vòng.
Dù ít người nhưng lúc chỉnh âm tay cậu vẫn hơi run. Khâu Thanh đứng ngẩn người, Văn Hựu Hạ đi lướt qua từ phía sau bóp gáy cậu – hình như anh rất thích động tác này.
“Lát nữa căng thẳng thì nhìn tôi.” Văn Hựu Hạ nói.
Trong nháy mắt, nhịp thở của cậu trở về bình thường.
Khâu Thanh bật cười: Đây là sức mạnh của tình yêu à?
Lúc hát ca khúc đầu tiên giọng cậu vẫn còn hơi cứng, âm sắc của Khâu Thanh mang theo sức sống và tình cảm của tuổi trẻ, vẫn chưa bị rượu và thuốc lá đầu độc nên rất thuần khiết. Các bài hát của bọn họ thiên về nhạc cụ hơi là giọng hát, tổng cộng hai tay guitar, diễn được nửa chừng, Khâu Thanh nhìn thấy những fan âm nhạc bên dưới đang khẽ lắc mình theo nhịp điệu.
Sau khi kết thúc, tiếng hoan hô nổi lên khắp nơi, Khâu Thanh quay đầu nhìn về phía bên phải sân khấu, Văn Hựu Hạ ôm cây bass màu đỏ táo giơ ngón cái với cậu.
Lần đầu hát tổng cộng năm bài.
Ngày hôm sau, Julie hưng phấn thông báo cho bọn họ: Ông chủ của một livehouse nào đó ở hẻm Lam Hoa liên hệ với chị ta, hỏi có biết các thành viên Ngân Sơn hay không và muốn mời bọn họ đến biểu diễn trong bữa tiệc đứng với chủ đề “Mùa Hè”.
Biểu diễn và thi đấu là cách tốt nhất để các ban nhạc mới nhanh chóng ra mắt.
Cường độ biểu diễn cao, luyện tập và bài tập trên trường, có lẽ người bình thường không thể chịu được áp lực như vậy, nhưng Khâu Thanh lại có thể xử lý dễ dàng. Hình như cậu không cần ngủ, trước giờ cậu chưa từng phấn khích như thế, sau khi biểu diễn xong cậu không tham gia các hoạt động ăn cơm uống rượu, lúc trở về thì đến phòng tập hoặc là đến chỗ của Văn Hựu Hạ, viết bài hát, đeo tai nghe, không hề động đậy mà ngồi đó mấy tiếng đồng hồ.
Chỗ ở mới của Văn Hựu Hạ nằm trong khu dân cư cũ ngay ngã ba đường lớn, một dãy “nhà cũ nát” màu xám với vẻ ngoài lụp xụp, đều là nhà ngang thời kỳ trước đó, phương hướng tốt, giá thuê cũng không rẻ.
Anh thuê căn hộ một phòng ngủ, vừa mới dọn dẹp xong xuôi thì ngày hôm sau Khâu Thanh bèn nhấc hành lý, không nói tiếng nào mà chuyển vào bên trong, lý do là “trường học quá xa”.
Văn Hựu Hạ không ngăn cản, anh để Khâu Thanh tùy ý lấp kín gian phòng xám trắng của mình bằng đồ đạc của cậu, cuối cùng, người chuyển vào là bản thân Khâu Thanh.
Nhà bếp và phòng vệ sinh ở đây nhỏ, không có phòng khách, phòng ngủ thì sau khi đặt máy tính, Synthesizer và một đống dây nhợ thì không còn chỗ để đặt ghế nữa, chỉ ngồi trên giường làm việc mà thôi. Giường cũng không quá rộng, lúc ngủ chung với Văn Hựu Hạ thì chỉ cần hơi xoay người là sẽ đối mặt với nhau, khoảng cách rất gần.
Mùa đông trong ngôi nhà cũ rất khó chịu, Đông Hà không nằm ở Bắc, cũng không nằm ở Nam, sau ngày Đông Chí nhiệt độ sẽ giảm xuống khoảng 0 độ C, nơi đây không thường có tuyết lớn nhưng sương giá cực kỳ khắc nghiệt, một khi nhiệt độ hạ xuống thấp thì sẽ kết sương, bùn cát rất dễ làm chặn ống nước.
Đây không phải chỗ ở tốt gì cho cam, nhưng Khâu Thanh lại thích đến đây thường xuyên, một tuần có thể ở tận năm, sáu ngày.
Chờ khi ban nhạc có địa điểm biểu diễn cố định, thậm chí Khâu Thanh giống như một nửa chủ nhân căn hộ, ở miết không thôi.
Khâu Thanh tựa một chú chuột đồng đang chuẩn bị trải qua mùa đông, cậu chất đống các bản nhạc, luận văn, bài tập về nhà bao gồm cả từ điển tiếng Anh dưới gầm giường Văn Hựu Hạ. Dường như Văn Hựu Hạ có vô tận khoan dung đối với Khâu Thanh, bọn họ phá vỡ khoảng cách xã hội đã giữ trước đó, mặc dù không trao đổi nhiều thông tin nhưng trước mặt người ngoài thì như thể tuy hai mà một.
Song Khâu Thanh biết, vậy thôi vẫn chưa đủ.
Cậu chỉ biết hình như Văn Hựu Hạ có một người ông là giáo viên cấp hai đã về hưu, còn có một người em trai nữa, nhưng trước giờ bọn họ chưa từng gặp mặt, sau khi Văn Hựu Hạ dọn ra ngoài thì có một khoảng thời gian dài không trở về nhà. Cho dù nhà anh cách chỗ này chỉ 10 phút ngồi xe buýt, hoặc nửa tiếng đi xe máy.
Còn những chuyện khác, chẳng hạn Văn Hựu Hạ vô tình đề cập đến chuyện lấy phí biểu diễn “đưa người nhà chữa bệnh”.
Khâu Thanh không hiểu tại sao anh không về nhà mà định kỳ lại gửi tiền về cho “ông” và “em trai”, nhưng mấy chuyện này không ảnh hưởng đến việc Khâu Thanh yêu anh, càng ngày càng yêu anh.
Cậu không hề nghi ngờ tình yêu mà mình dành cho Văn Hựu Hạ có đủ thuần khiết hay không, thấu hiểu và yêu là hai việc khác nhau, đã yêu thì không nói đến nguyên tắc.
Bất đồng, mâu thuẫn, khác biệt, có lẽ những thứ này sẽ có ảnh hưởng nhất định đến sự bao dung và quá trình thỏa hiệp của bọn họ, có lẽ sẽ khiến bọn họ tổn thương, nhưng nó không làm cậu ngừng yêu Văn Hựu Hạ được.
Hơn nữa, Khâu Thanh cảm thấy Văn Hựu Hạ biết điều đó, dù sao cậu cũng không có ý định che giấu.
Cậu không khác gì với những người hâm mộ gào với Văn Hựu Hạ bên dưới khán đài rằng “không được trốn ở nơi ánh đèn không chiếu tới”, ánh mắt luôn dừng trên người Văn Hựu Hạ, bị hành động trong lúc lơ đãng của anh dẫn dắt toàn bộ suy nghĩ, sớm luyện ra được phản xạ có điều kiện là nhìn mỗi một biến hóa rất nhỏ của Văn Hựu Hạ.
Nhưng Khâu Thanh hơi khác, cậu có thể trắng trợn hơn, không chút kiêng dè hơn.
Cậu có thể ôm Văn Hựu Hạ, ngồi xe của anh, chơi bass và đeo tai nghe của anh, dùng giọng điệu không cho phép phản bác nói “hôm nay anh tới trường đón tôi, sau đó tụi mình đi đến chỗ biểu diễn”. Cậu có thể gắp khổ qua mà mình không thích ăn cho Văn Hựu Hạ, đưa Văn Hựu Hạ chai cola mà mình không mở được, cậu không muốn về trường học thì bèn lôi kéo Văn Hựu Hạ đứng tán gẫu ở cổng trường.
Cậu có thể đặt rất nhiều dấu vết “phong cách Văn Hựu Hạ” bên trong ca khúc của mình, tựa như hiện thực cậu không nói ra, nhưng sẽ mãi mãi lưu giữ những điều mà bọn họ cùng nhau làm vậy.
Vào một ngày nào đó, Lư Nhất Ninh dở chứng nói: “Văn Hạ, anh mang cái cặp rách đó làm gì, giúp em mang hi-hat đi.”
Văn Hựu Hạ không nhúc nhích: “Tự mà mang.”
Từ hôm ấy trở về sau, lúc Khâu Thanh cây ngay không sợ chết đứng nhờ anh hỗ trợ thì sẽ tưởng bở nghĩ, e là Văn Hựu Hạ, chắc có lẽ có một chút, không đẩy cậu ra, dung túng cậu, nuông chiều cậu.
Cậu có cảm giác an toàn tuyệt đối trong đống cảm xúc “không đẩy ra, dung túng, nuông chiều”.
Nếu tiếp tục duy trì trạng thái này thì e rằng một ngày nào đó, khi nằm cùng nhau bọn họ sẽ không kìm lòng được mà bén lửa, sau đó ngầm hiểu ý chuyển từ quan hệ bạn bè tinh thần sang thể xác. Có lẽ sẽ không nói cho các thành viên trong ban nhạc, trước mặt người khác bọn họ vẫn là cộng sự thân thiết nhất, không nhất thiết phải nói yêu, cho đến khi tình cảm hao mòn thì ăn ý đi đến kết thúc.
Như vậy không khác gì yêu đương cả, có lẽ chỉ thiếu mỗi nghi thức mà thôi.
Nhưng Khâu Thanh không thích “mọi thứ chỉ nói trong im lặng”.
Vào một đêm khuya nào đó, bọn họ kết thúc buổi biểu diễn ở livehouse, Khâu Thanh nghiêng đầu nhìn Văn Hựu Hạ đi bên cạnh. Giờ phút này, cậu có một suy nghĩ kích động: Lấy một bài hát thông báo cho Văn Hựu Hạ biết.
Chắc chắn Văn Hựu Hạ sẽ không từ chối cậu.
—
V: Nhỏ Khâu Thanh này có mấy suy nghĩ lạ lùng thiệt trứ =))) nhỏ mê anh Hạ lắm sòi.