Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Kiếm Hiệp Biên Hoang Truyền Thuyết Chương 49: Lộ chuyển phong hồi

Chương 49: Lộ chuyển phong hồi

9:42 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 49: Lộ chuyển phong hồi tại dưa leo tr

Yến Phi và Tống Bi Phong cùng rời khỏi Tạ gia, bước đi trong hẻm Ô Y.

Trong lòng Yến Phi, lớn thì là nhai, là đường, nhỏ thì là hạng, là hẻm, cái sau thông thường là giữa những trạch viện đối diện nhau mà chảy ra thông đạo, rộng không quá một trượng, hẹp lắm cũng có thể cho phép một người đi lọt.

Sự hứng thú của chàng đối với đường lớn không thể so sánh được với tình thú của chàng cùng hẻm nhỏ. Vì trạch viện bố cục bất đồng, dưới tường cao giáp nối, khiến cho hẻm nhỏ có khúc quẹo, thu hợp, đưa dẫn, đủ thứ biến hóa đi đi về về, khung trời trình hiện hẹp một đường, hẻm hóc ngoằn ngoèo tựa như hang sâu, có ý vị ẩn bí khôn tả.

Nhưng hẻm Ô Y lại khác biệt với hẻm nhỏ trong tưởng tượng và nhận thức của chàng, rộng hơn đường cái bình thường mà hẹp hơn ‘ngự nhai’1, bề rộng cỡ hai trượng, có thể cho phép hai cỗ xe ngựa thong dong đối đầu đi lại.

Chỗ giao tiếp giữa hẻm Ô Y và ngự đạo có cổng hẻm, chỉ điểm là đầu mối của hẻm Ô Y, do binh vệ ngày đêm canh phòng, cũng là lối vào ra duy nhất của hẻm Ô Y.

Nhưng hẻm Ô Y cũng giống như những hẻm nhỏ là nó cho người ta cảm giác đa biến khúc chiết, an tĩnh, phong bế, hiên, cửa sổ, cửa hông, bậc cấp, tường cao, cột trụ của cao lâu cự trạch tràn đầy tiết tấu lên xuống bài bố hai bên, tường trắng, gạch xám, ngói đen, cây hòe già cỗi lác đác hợp chỗ, không chỗ nào không hiển lộ nét an dật u nhã.

Yến Phi nghe bên trái sông Tần Hoài truyền lại thanh âm nước sông vỗ nhẹ bên bờ. Tống Bi Phong nói: “Vương Cung là đại thần, là nhị phẩm đại quan có thực quyền trong triều đình, lão giờ này đến gặp An gia, thật là không tầm thường”.

Yến Phi chau mày: “Lão có phải là người của Vương gia bên đối diện không?”.

Tống Bi Phong đáp: “Trạch viện của lão ở cuối hẻm Ô Y, cùng họ mà không cùng tộc hệ với Vương gia đối diện, luôn luôn chi trì An gia, Đạm Chân tiểu thư đồng hành với Tú tiểu thư mà các ngươi gặp ở Cao Bằng lâu chính là con gái của lão”.

Yến Phi trong đầu lập tức hiện ra hình dáng mỹ nữ ngọc ngà phong thái kia, tự nhủ thì ra là con gái của đại thần Vương Cung, không trách gì không để ai ai trong mắt như vậy.

Hai người xuyên qua cổng hẻm, quẹo vào ngự đạo.

Tần Hoài hà bên trái quanh co khúc chiết chầm chậm buông mình, một dòng thản nhiên tự đắc, bờ bên kia khói bếp lan tỏa trên mái cong, ngập ngời đặc sắc của Giang Nam thủy thành.

Tống Bi Phong dừng bước: “Lão đệ muốn đi đâu?”.

Yến Phi hỏi: “Tống lão ca có nghe qua một người gọi là Độc Tẩu không?”.

Tống Bi Phong lắc đầu: “Chưa từng nghe qua, Độc Tẩu có phải là ngoại hiệu của vị bằng hữu nào đó của ngươi?”.

Yến Phi đáp: “Ta không rõ, chỉ biết y trú trong hẻm Dương Xuân trong Bình An lý phía tây nam, nhà phía nam dựa Tần Hoài”.

Tống Bi Phong vui mừng: “Vậy thì không khó tìm, ta phụ trách dẫn đường”.

Hai người lại tản bộ dọc theo con đường lớn nhiệt náo dựa bờ trái sông Tần Hoài. Ba ngày trước, bọn Yến Phi ở cái quán nhỏ trên con đường tên “Lâm Hoài đạo” đã bị tập kích, đi theo lối cũ, cảm giác không mấy dễ chịu. Đặc biệt là nghĩ đến Trương Hiền lanh lợi đã bỏ mạng về nơi suối vàng.

Tống Bi Phong cũng sinh ra cảm xúc, trầm mặc lại.

Yến Phi chợt cảm thấy một luồng mục quang hung mãnh nhắm chàng bắn qua, tự nhiên là nhìn lại sang bên đường đối diện, nhìn thấy một tăng nhân cao lớn béo phì thân vận hoàng bào, hình thể như cái ống nước to bự, đang bên kia đường dõi mục quang trợn trừng nhìn bọn họ, thấy Yến Phi ngó lại, song mục tinh quang tắt liền, biến thành một hòa thượng mập tròn mặt mày từ thiện cười hì hì, chắp tay hành lễ với bọn họ, bước chân không ngừng thả về hướng ngược lại.

Tống Bi Phong hừ lạnh một tiếng.

Yến Phi cảm thấy mục quang trước đó của tăng nhân mập tràn trề ác ý, làm cho chàng rất không thoải mái, hỏi: “Ai vậy?”.

Tống Bi Phong vừa đi vừa đáp: “Là kẻ bại hoại Phật môn, ác tăng Trúc Lôi Âm, là chủ trì của Minh Nhật tự ở thành đông, được huynh đệ Tư Mã Diệu bảo hộ, không ai có thể phiền nhiễu tới hắn. Hắn vốn cũng võ công cao cường, trong Phật môn ở Kiến Khang cũng là hảo thủ nhất nhì”.

Yến Phi than: “Kiến Khang thành tựa hồ còn phức tạp hiểm ác hơn Biên Hoang Tập”.

Tống Bi Phong cười khổ: “Ta nghĩ vấn đề là ở Biên Hoang Tập không có một ai dám tự nhận là người tốt, không như người ở đây càng đại gian đại ác, lại càng đầy lầu nhân nghĩa đạo đức, mang bộ mặt giả trá. Như Trúc Lôi Âm bình thời mặt mày hòa khí, tới khi hạ thủ còn độc lạt hơn ai hết. Nghe nói mấy tháng trước thủ hạ của Tư Mã Đạo Tử bắt về mấy chục Hoang nhân ở Biên Hoang Tập, nam thì thu làm nô bộc, trong đó có mấy nữ tử đẹp đẽ, liền dâng cho Trúc Lôi Âm làm sư nử, hành dâm thủ lạc”. nguồn TruyenFull.vn

Yến Phi có cùng cảm giác, phẫn nộ: “Thứ chuyện thương thiên hại lý đó mà không có ai lo tới sao?”.

Tống Bi Phong buồn bã: “An gia từng lập pháp cấm chế. Nhưng huynh đệ Tư Mã Diệu chỉ làm chiếu lệ. Thời chiến loạn, tướng lãnh cường hào đi bốn phía tìm bắt ‘miệng mới’, đem về Giang Nam sung làm nô tỳ của hào tộc trang viên, đã thành phong khí quen thói coi như lẽ thường. Vì vật săn của bọn họ là Hoang nhân, hoặc là lưu dân chạy nạn từ phương Bắc, ngoại trừ An gia ra không có ai chịu đứng ra nói cho bọn họ. Mười mấy năm trước, cả ngàn lưu dân Quan Trung vì trốn tránh chiến loạn, chạy xuống phương Nam đầu Tấn, lại bị tướng lãnh bên Hoàn Huyền vu là ‘du khấu’ bắt chém gần hết, còn nam đinh phụ nữ thì bị bắt làm nô tỳ”.

Yến Phi nói: “Chuyện đó thật làm mất nhân tâm quá, không trách Hán nhân phương Bắc ghét hận người Nam”.

Tống Bi Phong dẫn chàng quẹo vào một con đường nhỏ, thốt: “Trước mặt là Bình An lý, ta sẽ ở ngoài ốc canh gác cho ngươi, chỉ cần kêu to một tiếng, lão ca ta sẽ theo vào”. Yến Phi không khỏi có hơi khẩn trương, còn chưa biết Độc Tẩu là ai, e rằng Tống Bi Phong có muốn giúp cũng giúp không được, chỉ có thất vọng quay về.

Chi Độn ngồi đối diện Tạ An, tiếp lấy chén trà thơm Tạ An dâng mời, khẽ nhấp một ngụm: “Tôi hồi nãy mới gặp Vương Cung, hàn huyên vài câu, lão đối với quyền thế của Tư Mã Đạo Tử bất mãn phi thường”.

Tạ An thở dài một hơi, gật đầu: “Lão lần này đến là muốn được điều ra ngoài, mắt không chịu được Kiến Khang. Lão đáng lẽ đưa đề xuất yêu cầu lên Tư Mã Đạo Tử mới là tìm đúng cửa, Thượng thư lệnh chuyên lo việc điều thăng quan viên, Tư Mã Đạo Tử lại coi lão như cái đinh trong mắt, bảo đảm dâng điệp chương vào, bên đó liền phê chuẩn cho ra. Nhưng nếu

do ta đề xuất, khẳng định Tư Mã Đạo Tử sẽ làm cứng đè xuống, hiển thị ai đang chủ sự Kiến Khang”.

Ngưng một chút lại nói: “Như việc Chu Tự miễn trừ quân dịch, xin làm thường dân, tuy ta tự mình đề xuất thỉnh cầu lên Hoàng thượng, Tư Mã Đạo Tử vẫn lần lữa, khiến cho ta không có cách đáp lời tiểu Huyền, thật là có lỗi với Chu Tự, may là gã không trách móc”.

Chi Độn trầm giọng: “Y muốn bức ông bỏ đi!”.

Tạ An cười khổ: “Vấn đề là ở chỗ đó, Tạ An ta sớm đã có ý muốn đi, nhưng nếu đi như vầy, ai ai cũng nghĩ ta bị y đè lấn mà chạy”.

Chi Độn nói: “Từ lúc Hoàng thượng nạp Trương thị nữ do Tư Mã Đạo Tử hiến lên làm Quý nhân, đại quyền liền lọt vào tay Tư Mã Đạo Tử, nếu ông bỏ Kiến Khang, Kiến Khang sẽ biến thành ra sao đây?”.

Tạ An hỏi: “Thánh dụ của Hoàng thượng đã phát xuống rồi à?”.

Chi Độn gật đầu: “Mới vừa phát xuống, nói rõ là đình chỉ việc xây dựng Di Lặc tự, nhưng đối với ‘Tiểu Hoạt Di Lặc’ Trúc Bất Quy lại không nhắc đến, thật đáng lo”. Tạ An lộ thần sắc mệt mỏi, chầm chậm thốt: “Những gì ta có thể làm đều đã làm! Đã đến lúc ta ly khai. Tiểu Huyền mấy ngày nữa sẽ về đến, ta sẽ dẫn hắn cùng đi”.

Chi Độn cười khổ: “Nếu đứng tại lập trường Phật môn, tôi sẽ khẩn cầu ông vì tạo phước cho chúng sinh mà ở lại; nhưng trên lập trường bằng hữu, ông nên về rừng núi của ông, hưởng thụ những ngày tháng mà ông đã cầu mong biết bao năm rồi”.

Tạ An thốt: “Sau khi ta đi, ở đây giao cho tam đệ chủ trì, Diễm nhi làm phó, cho dù Tư Mã Đạo Tử có gan tới cỡ nào, cũng không dám làm khó bọn họ”.

Chi Độn nói: “Tôi muốn đi gặp Yến Phi”.

Tạ An nói: “Hắn đêm hôm qua mới tỉnh lại, có vẻ không có chuyện gì, mới vừa cùng Bi Phong ra ngoài”.

Chi Độn nghe vậy trợn mắt há miệng, một hồi sau mới nói: “Nếu người khác kể với tôi tình huống như hắn, tôi khẳng định là không thể tin được”.

Tạ An hồi phục lại nét tiêu sái thong dong, như đang trông đợi niềm hân hoan sơn lâm sắp đến trong tương lai, thoát miệng hỏi: “Có hồi âm của ‘Đan vương’ An Thế Thanh không?”. Chi Độn đáp: “Tôi chính là vì chuyện này mà đến, bên An Thế Thanh chưa có tin, nhưng con gái của lão lúc này đang ở Kiến Khang, còn đến tìm gặp tôi”.

Tạ An động dung: “Sao lại xảo hợp vậy?”.

Chi Độn đáp: “Nàng ta được chân truyền của cha, không những tinh thông y thuật đan đạo, cả kiếm pháp cũng đến cảnh giới thượng thừa. Tôi đề cập về tình huống của Yến Phi, nàng ta có vẻ biết Yến Phi, hỏi truy về hình dáng của hắn. Tính cách có điểm giống như cha nàng ta, đối với thế sự tỏ thái độ không quan tâm đến, chuyến này không biết vì chuyện gì mà khiến cho nàng ta lặn lội đến Kiến Khang?”.

Tạ An nhíu mày: “Ông thân là trưởng bối của nàng ta, lẽ nào không thể hỏi một câu?”.

Chi Độn cười khì: “Trưởng bối thì sao chứ? Nàng ta có khí chất không nhiễm chút bụi trần, không nhuốm hơi tạp chất, làm cho mình cảm thấy nếu nàng ta không muốn nói, hỏi cũng vô dụng, cho nên lúc nàng ta hỏi về hình dáng dung mạo của Yến Phi, tôi mới đặc biệt lưu ý đến”.

Tạ An cười: “Coi như ông không mất chức phận, nếu ông không phải là hạng người này, e rằng nàng ta cũng không thể đến thỉnh an hỏi han ông, nói đi nói lại, tình huống nàng ta đối với Yến Phi có chuyện gì sao?”.

Chi Độn đáp: “Nàng ta một câu cũng không nói, chỉ nói nàng ta có chuyện cần đến Đan Dương, hai ngày sau quay lại sẽ theo tôi đến đây gặp Yến Phi. Về An Thế Thanh, nàng ta nói cả nàng ta cũng không nắm chắc nội trong thời gian ngắn có thể tìm được lão”.

Tạ An có vẻ hứng chí: “Bằng vào thân phận con gái An Thế Thanh, đã đủ khiến cho ta muốn gặp nàng ta một lần, xem nàng ta thoát tục siêu trần, không còn như nhân gian khói lửa như thế nào”.

Yến Phi ngơ ngẩn nhìn cửa lớn đóng kín, trạch viện đó không truyền ra bất kỳ tiếng động nào, nằm ở cuối hẻm Dương Xuân, sau nhà là Tần Hoài hà chảy trôi không ngừng.

Tống Bi Phong về đến bên cạnh chàng: “Ta tìm người hỏi qua! Trong nhà chỉ có một lão đầu sống một mình, ngày ngày ít khi ra khỏi nhà, gặp ai cũng không chào hỏi, cái tên ‘Độc Tẩu’ coi bộ xứng hợp”.

Yến Phi giải thích: “Có người nhờ ta đến gặp y, hà! Tống lão ca…”.

Tống Bi Phong vỗ vỗ vai chàng: “Ta biết rồi, ngươi cứ đi gõ cửa! Ta sẽ núp một bên!” Nói xong đi liền.

Yến Phi bước tới hai bước, cầm cái vòng cửa, gõ hai lượt chắc nịch, tiếng gõ cửa truyền vào trạch viện cây cối thâm sâu.

Đợi một hồi sau, Yến Phi thấy không có phản ứng, đang do dự không biết nên gõ cửa tiếp hay là thui thủi bỏ đi, một thanh âm già nua khàn khàn bên trong cửa vang lên: “Ai đó?”.

Yến Phi rùng mình, người này khẳng định võ công cao minh, mình một chút cũng không có cảm giác lão đã đến bên kia cánh cửa. Vội ho đằng hắng một tiếng che giấu tình cảm khẩn trương trong lòng, nói: “Lão trượng có phải là Độc Tẩu không? Tôi nhận lời phó thác của người ta đến gặp lão nhân gia người đây!”.

Người bên kia cửa trầm mặc một hồi, trầm giọng hỏi: “Ai nhờ ngươi đến?”. Đối phương tựa như rất lâu rồi không có nói chuyện với người ta, lời nói quý như vàng, miệng lưỡi gian nan khô khan, đều đều vô vị.

Yến Phi có cảm giác tìm không đúng người, bất quá đã ở trong thế lên lưng cọp, đành dày mặt nói tiếp: “Là Vinh Trí đạo trưởng của Thái Ất giáo”.

Người kia lập tức phá lên chửi: “Thì ra là súc sinh không bằng heo chó đó, cút đi cho ta!”.

Yến Phi trái lại cảm thấy nhẹ người, vì ‘Đan kiếp’ chàng đã nuốt vào bụng. Vinh Trí tuy không phải là người tốt gì lắm, mình cũng đã nhận lời phó thác. Giả như Độc Tẩu mở miệng hỏi chàng có mang vật Vinh Trí giao cho không, mình không biết phải nói làm sao. Dưới tình huống hiện tại, có thể chuyện ‘Đan kiếp’ đã thành chuyện không quan trọng, hơn nữa nói không chừng Vinh Trí chỉ là muốn mượn ‘Đan kiếp’ để hại Độc Tẩu, Yến Phi chàng lại đã chịu giùm cho lão kiếp nạn này.

Yến Phi rùn vai: “Lão nhân gia xin tha thứ tội quấy nhiễu cho ta”.

Đang định quay đầu bỏ đi, Độc Tẩu bên kia cánh cửa kêu: “Ta và gã đã sớm đoạn tuyệt tình nghĩa, gã còn muốn ngươi đến làm gì?”.

Yến Phi lại xoay đầu, thở dài bên này: “Chuyện này một lời khó nói hết, Vinh Trí đã thành người thiên cổ, trước lúc lâm chung có nhờ tôi đem một cái ống đồng nhỏ đến cho…”. “Ái chà!”.

Cửa lớn mở ra, hiện ra một lão đầu gầy nhỏ, tóc dài trắng xóa bù xù khô kiệt, bất quá trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão, đôi mắt sâu quầng trong hốc mắt lại loang loáng tinh quang, chiều cao của lão chỉ đến cằm Yến Phi, nhưng lại có một khí thế bức người, khiến cho Yến Phi cảm thấy lão tuyệt không phải dễ đụng chạm. Không biết tại sao, Yến Phi cảm thấy lão toàn thân đầy tà khí, không giống người tốt.

Độc Tẩu giơ tay ra: “Vật đó đâu? Mau đưa đây!”.

Yến Phi không biết là sinh hy vọng hay thấy xấu hổ, đối phương hiển nhiên biết rõ chuyện ‘Đan kiếp’, cho nên vừa nghe thấy hai chữ “ống đồng” lập tức biết được là chuyện gì. Chàng cười khổ: “Chuyện này một lời không thể nói hết, lão trượng có thể cho phép ta kể tận tường được không”.

Độc Tẩu song mục chớp chớp, lên giọng: “Được! Đi vào rồi nói tiếp. Khà! Súc sinh đó thật giữ kỹ, tới trước khi lâm tử mới chịu hoàn trả cho ta”.

Yến Phi theo lão tiến vào trong viện, tâm tình càng cảm thấy trầm trọng, nếu lão biết ‘Đan kiếp’ đã bị mình nuốt vào bụng, không biết sẽ có phản ứng ra sao. Chàng bây giờ hối hận đã đến tìm lão đầu quái dị này, nhưng cái bất hạnh nhất là lão lại là hy vọng duy nhất mà mình có thể nghĩ đến”.

Trong vườn ngập tuyết, nhà cửa ba mặt nối nhau, tường vách loang lổ hở hang, nếu không biết có Độc Tẩu trú ngụ ở đây, sẽ nghĩ đây là một tòa trạch viện đã bỏ hoang nhiều năm rồi.

Độc Tẩu lẩm bẩm: “Gã giao cái ống đồng cho ngươi? Có dặn ngươi đừng mở nắp ống không?”.

“Đúng là vậy, bất quá…”.

Độc Tẩu vụt quay người như gió lốc trên bậc cấp trước nhà, song mục lộ hung quang, quát lớn: “Bất quá cái gì? Ngươi không nghe lời dặn của gã sao?”.

Yến Phi hoang mang dừng bước, nếu không tất chàng đã đụng vào người lão. Khoảng cách chưa tới hai thước, chàng ngửi thấy trên mình Độc Tẩu có một khí vị nồng nặc cổ quái, có vẻ giống như khí vị thuốc trị thương.

Chàng buồn bã nói: “Sự tình là vầy, Vinh Trí đạo trưởng sau khi qua đời, ta mang cái ống đồng nhỏ…”.

Độc Tẩu song mục tắt hẳn hung quang, không nhẫn nại được: “Ta không rảnh nghe ngươi dài dòng, cái ống đồng ở đâu? Ngươi thật ra có mở ra xem không?”. Yến Phi trong lòng lo sợ, nói trắng ra: “Vật trong ống ta đã nuốt rồi”.

Vượt ngoài ý liệu, Độc Tẩu không có phản ứng kịch liệt như trong tưởng tượng của chàng, nụ cười nơi khóe miệng khuếch triển, làm ảnh hưởng đến từng nếp nhăn trên mặt lão, đột nhiên ngửa mặt cười lớn, chỉ mặt Yến Phi thở dốc: “Tên lưu manh lừa đảo ngươi không ngờ lại dám lường gạt lão tử ta”.

Yến Phi không bực bội, nói tiếp: “Sau khi nuốt vào rồi, người ta như bị thiêu đốt, bất quá tình cờ lúc đó ta đã trúng Tiêu Dao hàn khí của Tiêu Dao giáo chủ Nhậm Dao, hai luồng tương kích, khiến cho ta lúc lạnh lúc nóng, cuối cùng có người cứu ta về Kiến Khang, hôn mê cả trăm ngày, khi tỉnh lại thì nội công tiêu tán hết, cho nên mới đến thỉnh giáo lão trượng”.

Nụ cười của Độc Tẩu lập tức ngưng lại, huyết sắc trên mặt tan dần, bàng hoàng trợn trừng nhìn chàng.

Yến Phi than: “‘Đan kiếp’ tình cờ ta nuốt vào bụng, giống như một cột lửa bốc vào yết hầu, tiếp đó dần dần lan truyền khắp kinh mạch toàn thân, nếu không phải có hàn khí ngăn chặn, ta sợ toàn thân đã bị thiêu thành tro, thật kỳ quái! Đựng một vật như liệt hỏa như vậy, cái ống đồng nhỏ vẫn lạnh buốt”.

Độc Tẩu chằm chằm nhìn chàng, nhãn thần trống trống không không, giống như thi thể mất đi hồn phách lẩm bẩm: “Ngươi thật đã nuốt Đan kiếp vào bụng!”.

Yến Phi thấy bộ dạng hụt hẫng của lão, trong lòng thấy khó xử, kêu lên: “Lão trượng! Lão nhân gia người không có chuyện gì chứ?”.

Độc Tẩu chừng như không nghe thấy lời nói của chàng, tự nói với mình: “Vậy là tâm huyết cả đời ta nghiên cứu coi như trắng tay?”.

Yến Phi bồn chồn nói: “Thật xin lỗi! Ta không phải là có ý đó, chỉ là không muốn vật này lọt vào tay Nhậm Dao”.

Độc Tẩu lầm bầm: “Hắn đã nuốt Đan kiếp! Hắn đã nuốt Đan kiếp!” Lặp đi lặp lại, hung quang dần dần tăng gia trong đôi mắt.

Yến Phi trong lòng kêu không hay, thử dò thoái lui ra.

Độc Tẩu lại phát giác sự tồn tại của chàng, đang lúc Yến Phi đang do dự có nên kêu Tống Bi Phong vào cứu giá, mái tóc trắng xóa lòa xòa ngang vai của Độc Tẩu không có gió mà lại động, song mục loang loáng sát cơ, lạnh lùng thốt: “Ngươi đã nuốt Đan kiếp của ta!”.

Yến Phi biết sự tình không thể thân thiện được, đang định há miệng gọi Tống Bi Phong, Độc Tẩu đã như ánh chớp phóng qua, hai tay bóp trên yết hầu chàng.

Yến Phi đâu còn la thành tiếng được, mắt liền hoa lên, hô hấp đoạn tuyệt, Độc Tẩu tuy gầy nhỏ, hai tay lại dài thượt xuất kỳ, giống như hai cái đai sắt chặn trên cổ chàng.

Yến Phi toàn thân mềm nhũn, kêu không ra hơi, lần này khẳng định khó thoát khỏi kiếp số! Bằng vào công lực của đối phương, đủ để bẻ gãy cổ mình đang yếu ớt như thường nhân.

Nào ngờ sự tình xảy ra không thể tưởng tượng được, Độc Tẩu bỗng buông tay, nắm lấy vai chàng, khẩn trương hỏi gấp: “Ngươi không có chuyện gì chứ? Ông trời già! Ngươi ngàn vạn lần phải sống”.

Yến Phi cảm thấy ngạc nhiên khó hiểu, so với lúc lão bóp cổ không thở nổi, đầu óc càng mù mờ không đoán định được.

——

1 Ngự nhai: đường trong hoàng thành.