Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 3: Chương 3 tại dưa leo tr.
3.
Tattoo
Anh bắt đầu muốn tiến xa hơn để mà khám phá sự bí ẩn này.
Một căn cỡ vừa một phòng ngủ, thơm mùi tao nhã của tinh dầu.
Có vẻ Đồng Ngôn đã thay đổi cách bố trí nội thất.
Chiếc giường lẽ ra phải sát tường được chuyển sang khu vực vòng cung chính giữa phòng, mấy chiếc gối mềm và chăn bông chất chồng lên ghế đôn trước cửa sổ bay.
Sofa kê sát cửa ra vào.
Và như lời hắn nói, trên tường của căn bếp mở là một hàng kệ bày đủ loại rượu.
Thay vì đến quán bar, Đồng Ngôn thích nhấm nháp trong thế giới nhỏ bé của mình hơn.
Hắn nhìn Yên Hồi Nam, nói mời anh cứ tự nhiên.
Rồi cẩn thận móc khăn choàng dệt kim lên giá phơi, với ý định sẽ trả lại cho bà nếu có thể.
Yên Hồi Nam câu nệ, rất ít khi, ngồi xuống sofa.
Anh nhìn thấy một số bản thảo đang nằm rải rác.
Đồng Ngôn vào phòng tắm, khi ra tóc đã khô và tay cầm một khăn vuông trắng.
Hắn ngang qua sofa, đưa cho anh.
“Trên tóc anh có nước.”
Yên Hồi Nam nói cảm ơn em, nghe hắn bảo: “Cảm ơn áo khoác của anh.
Tôi cũng treo ở kia.”
Khăn nhung mỏng, thấm nước tốt.
Yên Hồi Nam sáng ra đi họp, tóc được tạo kiểu xịt keo cứng.
Vài sợi ướt giờ rũ trước trán, anh chặm nhẹ.
Đồng Ngôn mang rượu và hai ly trở lại.
Hắn nhìn trang giấy trên tay anh, muốn giật phăng.
Nhưng rồi lại nghĩ ông anh đây dù sao cũng người lạ, đọc thì đọc đi, tôi chả mất gì.
Yên Hồi Nam bèn hỏi: “Em làm thơ à?”
“Tôi không cáng đáng nổi hai chữ ‘làm thơ’ này đâu,” vỏn vẹn mỗi con sofa, Đồng Ngôn đành ngồi kề bên anh.
“Tuỳ bút.
Tôi viết chơi rồi đăng lên blog thôi.”
“Rất hay,” nghĩ đến Edinburgh, thành phố của văn chương, thi ca và âm nhạc, Yên Hồi Nam không tiếc lời nhận xét.
“Em là một Poet Laureate(1).”
(1) Poet Laureate (hay “Thi bá”): Theo từ điển Cambridge, poet laureate chỉ một thi nhân được tuyển vào Hoàng gia Anh để làm thơ trong các dịp quan trọng.
Theo Baidu, poet laureate (桂冠诗人) nôm na là “nhà thơ đạt vòng nguyệt quế”, với ý nghĩa “nhà thơ đạt những giảt thưởng chính danh của chính phủ”.
Nét chữ đẹp, đều, tinh tế.
Hành văn tuỳ ý, phần đa ở ngôi thứ nhất.
Nói về những góc nhìn cá nhân, từa tựa thể loại tản văn đang thịnh hành.
Thấp thoáng một chữ “tattoo”.
Anh cất bản thảo đi và đặt nó ngay ngắn trên chiếc bàn thấp bên cạnh.
Khi được khen, Đồng Ngôn chẳng khiêm tốn tôi không phải tôi làm gì được vậy, như người ta.
Hắn trông tự tin và kiêu hãnh với chức danh nặng nề này, hoàn toàn cáng đáng nổi.
Đồng Ngôn đưa ly bia đầy bọt sang: “Đây, bia đen chocolate.
Chỉ có du khách may mắn mới có thể gặp gỡ.”
Yên Hồi Nam nhấp môi, hương vị quả độc đáo.
Anh cười: “Xem ra tôi may mắn phết nhỉ.”
Đồng Ngôn ngả ra sofa, từ góc độ này có thể thấy bờ vai và tấm lưng dày rộng của Yên Hồi Nam.
Hắn cắn miệng ly, ân cần: “Anh có muốn cởi áo ra không?”
Anh cởi áo ra đi.
Đó là cách Yên Hồi Nam hiểu.
Anh bắt đầu ngờ ngợ, và xin thứ lỗi rằng anh thậm chí tự hỏi có phải kiểu-một-đêm-này đã xảy ra nhiều lần với em rồi chăng.
Nhưng chỉ hai giây, nó chỉ tồn tại đúng hai giây vì Đồng Ngôn đã đánh bay chúng.
“Áo khoác của anh có vẻ hơi ướt.”
Phải rồi nhỉ, anh lẽ ra phải tính đến việc sẽ làm ướt sofa của chủ nhà.
Yên Hồi Nam cởi vest.
Anh nhìn hắn và từ từ xắn tay sơ mi: “Có lẽ em cũng nên thay bộ nào thoải mái hơn đi.”
Đồng Ngôn nói ừ nhỉ, như vừa choàng tỉnh khỏi mộng.
Nhiệt độ cơ thể làm thuỷ triều rút.
Hắn đặt ly xuống.
Vạt áo ẩm bất quy tắc phớt hôn cổ tay, Yên Hồi Nam ngứa.
Ánh sáng lờ mờ từ dải đèn âm sàn đi qua bầu không khí đặc sệt, giống như bia chocolate lên men.
Đồng Ngôn đặt tay lên cúc áo, hỏi rất đột ngột: “Anh có muốn xem hình xăm của tôi không?”
Yên Hồi Nam thề với bằng hết sự tôn trọng của một người lạ, tôi muốn từ khước việc vượt rào với em nhưng, liệu tôi đã nói với em chưa, rằng giọng em là trường tiễn và bắn trúng thành luỹ tôi rồi?
“Chưa có ai nhìn thấy hình xăm của tôi đâu.”
Bọt biển tí tách vỡ.
Có lẽ vì chúng ta xa lạ, chỉ ngang qua nhau trong một thoáng, nên tôi được phép trút bỏ mình mà chẳng phải đắn đo; dẫu sao tôi cũng trở về Trung Quốc, thậm chí còn kết hôn với một gã đàn ông chưa gặp.
Hắn không nghĩ được gì nữa.
Hắn muốn nhiều hơn.
Cái h@m muốn của hắn đã vượt qua ranh giới và ngượng nghịu.
Hồi hộp, mong chờ và ôm những tâm tư vùi chôn, họ chiêm ngưỡng nhau.
Dẫu đèn có vàng, trời đổi màu tối, anh vẫn nhận ra nước da hắn trắng đến nhường nào.
Yên Hồi Nam bắt đôi mắt mình chỉ được phép khu trú nơi hình xăm của hắn.
Đó là một đường cong màu biển bao quanh vòng eo thon thả.
Nhấp nhô và trùng điệp, nó tạo thành những gợn sóng bất đối xứng.
Những gợn sóng biết thở.
Rì rào, rì rào.
Anh nghe được tiếng sóng.
Đó là tiếng thở của Đồng Ngôn.
Trang giấy mỏng gói lời than.
Yên Hồi Nam nhớ:
Mực thấm vào làn da, ấp biển vào trong tôi.
Biển cuồn cuộn dậy sóng, lòng tôi trào dâng biển.
“Rất…!đẹp,” Yên Hồi Nam đánh rơi khả năng diễn đạt.
Là người xem đầu tiên, mọi nỗi niềm bên trong thoắt cái bành trướng khiến anh không nhận ra giọng mình đã khản đi nhiều.
Đồng Ngôn cởi áo, trông quá ngây thơ.
Hắn kéo tay Yên Hồi Nam và như đứa trẻ, dâng vật quý: “Thật sao? Anh muốn chạm vào không?”
Lý trí cúi đầu, Yên Hồi Nam lại gần hắn.
Tay quá nóng mà người thì lạnh, Đồng Ngôn co rụt lại.
Anh lịch sự xoa nhẹ.
Sóng đã quyện dưới da, các xúc tu thật mềm mại.
Đồng Ngôn thả tay anh xuống.
Yên Hồi Nam uống tù tì nửa ly.
Bọt trắng xốp dày, đắp lên ý nghĩ thầm kín của ai.
“Anh biết không, tình cờ lần đầu tôi tới đây cũng là vì đi xăm hình,” Aisa giới thiệu hắn với một nghệ sĩ xăm hình nổi tiếng và thế, hắn định cư ở đây.
Đồng Ngôn thật dễ dàng kéo họ trở về điểm bắt đầu.
Hắn cởi áo đứng trước hàng rượu, khi về tay cầm thùng đá: “Món này ngon nhất với đá viên.”
Nút chai hơi chặt, Yên Hồi Nam thay hắn mở ra khi đã nhìn Đồng Ngôn loay hoay thoả thuê.
Thời gian ăn mòn chữ trên chai, chỉ còn đâu đây dòng Whisky cho thấy giá trị liên thành của nó.
Yên Hồi Nam là một tay thương nhân, không hơn không kém.
Anh đã chinh chiến trên bàn đàm phán được mười năm kể từ khi rời nhà học đại học.
Tư duy của anh cố định ở lợi ích sòng phẳng, và những cú vấp ngã đầu đời khiến anh không còn tin rằng trên đời sẽ có bữa cơm miễn phí.
Anh lý trí.
Anh điềm tĩnh.
Nhưng anh quên mất Đồng Ngôn thua mình mười tuổi.
Anh bèn nửa đùa nửa thật: “Tôi phải làm gì để có vinh dự được thưởng thức nó, thưa em?”
Anh lại thoả thuê nhìn sinh viên đại học ngỡ ngàng.
Hắn cúi đầu rót rượu, môi mấp máy và thuỳ tai ráng đỏ.
Anh đã hiểu.
Hắn nói: “Không cần phải làm gì cả.
Chúng ta đang hẹn hò mà.” Hắn làm nhạt chữ “date” để rồi tô đậm ý mời gọi.
Yên Hồi Nam không biết rõ về hắn.
Vùng ký ức quả tình chứa một người nhưng dù nhìn thế nào cũng không giống Đồng Ngôn của hiện tại.
Anh cũng không biết phải đánh giá tình hình bây giờ như thế nào.
Những lời Đồng Ngôn nói hôm nay đã tạo nên khoảng cách giữa mình với văn hoá phương Đông, song, Yên Hồi Nam không thể phủ nhận sức hấp dẫn của hắn, tuy kiểu gợi cảm này khiến anh liên tưởng đến những vần thi ca.
Anh cười và lặp lại: “Poet Laureate à.”
Đồng Ngôn nhìn anh.
“Em có biết ngôn ngữ của nguyệt quế là gì không?” Yên Hồi Nam hỏi.
“Ca ngợi.”
“Và mặt khác là?” Yên Hồi Nam nhìn hắn đăm đăm, thầy đang trả bài em đấy.
Đồng Ngôn nói thật khẽ: “Gợi cảm.”
Thông minh, lạnh lùng, cuồng nhiệt, gợi cảm, đâu mới thực sự là em?
Bia đen rượu tây, họ say chuếnh choáng.
Để trẻ con xoay mình như chong chóng đó không phải phong cách của gã lõi đời Yên Hồi Nam.
Thứ lỗi vì đã quen kiểm soát và dẫn dắt nhưng tôi chơi với em cả đêm rồi, và bây giờ cần một “dấu chấm” hẳn không quá đâu nhỉ?
“Laurel bé nhỏ của tôi ơi,” anh gọi hắn, một tiếng than thở mập mờ.
Đồng Ngôn nhìn anh, tim trật nhịp.
“Là người em hẹn hò,” Yên Hồi Nam nhìn đắm đuối cái tay rót rượu cho mình, chúng đang đỏ hây hây vì bỏng lạnh.
“Tôi muốn biết, ý định ban đầu khi em đến quán bar tối nay là gì?”
Sóng cuốn những viên đá lăn trở lại thùng.
Bất chấp tất cả để đối nghịch với gã bạn đời chưa từng gặp mặt, đây là sự phản bội lớn nhất mà Đồng Ngôn có thể nghĩ trong phạm vi đạo đức cho phép.
Gặp gỡ, đưa anh ta về nhà, để anh ta là người đầu tiên thấy hình xăm.
Rồi ôm, rồi hôn và thậm chí quan hệ tình d*c, đây là một đêm rong chơi rất đỗi bình thường ở Vương quốc Anh có tư tưởng cởi mở.
Anh đã biết.
Anh nhìn thấu được tôi.
Những mời gọi quá non nớt.
Với anh, hắn chỉ là một đứa trẻ.
Kìa, em dám làm lơ tôi đấy.
Yên Hồi Nam quyết định cho bạn nhỏ to gan này bài học.
Anh nhìn thùng đá, thấp giọng: “Muốn biết làm thế nào để hình xăm của mình trở nên hoàn hảo hơn không?”
Đồng Ngôn ngước mắt.
Anh nói, như ra lệnh: “Nằm xuống.”
Như cách che mất ánh đèn đường trong mưa hôm nay, Yên Hồi Nam cúi sát người tới.
Anh giữ viên đá cách đường xăm khoảng một xen-ti, để nó tự tan, nhỏ xuống vùng da đang khát.
Một giọt,
Hai giọt,
Ba giọt…
Đồng Ngôn thở hắt, nóng lạnh mang đến cho hắn kh0ái cảm chưa từng có.
Rất khó để diễn tả cảm giác lúc này.
Nó từa tựa việc ngâm mình trong nước biển buổi sớm, bao nhiêu ưu tư nóng rẫy cũng phải chào thua.
Yên Hồi Nam ném viên đá còn thừa vào ly.
Anh cúi đầu ngước mắt, nhâm nhi nhiệt độ cơ thể hắn.
Đồng Ngôn hướng ánh nhìn xuống, những bọt nước đủ màu lan ra trên mép bờ.
Triều dâng.
Uống hết ly rượu này thì xem như hôm nay kết thúc.
Yên Hồi Nam trở lại với sự lịch lãm, vẻ như những chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.
Anh đứng dậy và rũ vạt áo, với ý muốn lấp đi những xao động.
“Cảm ơn em vì đã khoản đãi.
Đến lúc tôi phải đi,” đêm nay tới đây thôi, giữa tôi và em còn cả khối thời gian để hâm nóng mối quan hệ này.
Nhưng đó là anh, không phải Đồng Ngôn.
Đối với hắn, Yên Hồi Nam chỉ là một người lạ tốt bụng tình cờ gặp được khi tha hương.
Hắn bỗng hoang mang và áy náy vì kế hoạch phi lý trước đó của mình.
Họ có thể mất liên lạc bất cứ lúc nào.
“Anh…!ở lại đi,” Đồng Ngôn cố mà thở đều.
Hắn từ trên sofa đứng dậy, những bọt nước trượt xuống tạo thành vệt.
“Bây giờ đã muộn, quanh đây cũng không có khách sạn.”.