Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 63 tại dualeotruyen.
Liễu Thư Ngạn không nói gì, Liễu Thạch Hiên lập tức tiến lên nói: “Vương gia nói quá rồi, không ngại thì chúng ta rời bước đến Liễu gia rồi lại nói chuyện, Vương gia cảm thấy thế nào?”
“Phụ thân, ngài về trước đi. Tự ta thương lượng với Vương gia là được.”
Liễu Thư Ngạn đột nhiên mở miệng, sau đó cung kính làm động tác mời với Tần Thư Hoài: “Vương gia, không ngại thì đến nhà Thủy Tạ?”
“Thư Ngạn…”
Liễu Thạch Hiên có chút không yên tâm, Tần Thư Hoài giơ tay ngăn cản động tác của Liễu Thạch Hiên, lạnh nhạt nói: “Liễu đại nhân về trước đi, đây là chuyện riêng của ta và Liễu huynh, chúng ta tự nói với nhau là được.”
Nói xong, Tần Thư Hoài hơi khom người, nói với Liễu Thư Ngạn: “Liễu huynh, mời.”
Tần Thư Hoài và Liễu Thư Ngạn đi về phía nhà Thủy Tạ của Ngự Hoa Viên, Tần Bồng hấp tấp quay về phủ đệ.
“Bảo Lục Hữu tới đây.”
Tần Bồng ra lệnh cho Bạch Chỉ, sau đó bước vào thư phòng của mình, bắt đầu tự mình tìm Liễu Thạch Châu trong đám thông tin nhân vật ở thư phòng.
Liễu Thạch Châu là nhị thúc của Liễu Thư Ngạn, Liễu Châu Châu Mục, một khi Liễu Thạch Châu đổ, Liễu gia chẳng khác nào sụp đổ một nửa.
Các thế gia bình thường đều là người trong triều đình, sau đó sử dụng các châu thuộc quyền quản hạt thực tế để chống đỡ, hình thành kết cấu quyền lực ổn định của thế gia. Nếu như Liễu Thạch Châu không phải Liễu Châu Châu Mục, chức Châu Mục kia tất nhiên sẽ trở thành vị trí tranh đoạt trung tâm của Tần Thư Hoài và Liễu gia, nếu như vị trí Châu Mục không ở trong tay Liễu gia, đối với Liễu gia, điều đó đủ để làm dao động phần căn bản.
Tại sao Tần Thư Hoài làm chuyện này, đương nhiên Tần Bồng hiểu.
Đương nhiên cũng vì quyền thế, thứ như quyền lực đều phải tranh giành mới có được, Tần Thư Hoài không giành của Liễu gia thì cũng muốn giành của người khác.
Nhưng tại sao lại muốn giành của Liễu gia?
Tần Bồng cảm thấy, sợ là trong đó có nhân tố là mình.
Nàng làm Trưởng Công chúa, đừng nói hiện giờ thái độ Tần Thư Hoài có khả năng thích nàng. Cho dù không thích nàng, cũng không có khả năng mặc kệ nàng gả cho một thế gia quyền thế.
Vừa lên đã động vào Liễu Thạch Châu, dựa vào tính khí của Liễu Thạch Hiên và Liễu Thi Vận mà nàng từng tiếp xúc, tất nhiên Liễu gia phải chịu tác động, sợ là Liễu Thư Ngạn phải có lực cản không nhỏ.
Mà từ trước đến nay nàng không phải người chờ người khác trả giá, nếu như nàng đã chủ động trêu chọc Liễu Thư Ngạn, đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn vào lúc như vậy, bị động chờ đợi.
Trong lúc chờ Lục Hữu, Tần Bồng cúi đầu nhìn tin tức về Liễu Thạch Châu, hôm nay Tần Thư Hoài báo cáo về việc Liễu Thạch Châu tham ô quốc khố, nếu như nàng áp chuyện này một chút, án này lập tức trì trệ hai ngày, chờ khi tin tức từ triều đình được gửi đi, tới Liễu Châu niêm phong ngân khố, sợ phải mất mười ngày.
Đương nhiên hiện giờ Liễu Thạch Châu chắc chắn không biết hắn đã bị tham tấu, sẽ không có bất cứ chuyện gì.
Sau khi Lục Hữu tiến vào, Tần Bồng lập tức nói: “Quen biết Liễu Thạch Châu không?”
“Quen biết.”
Lục Hữu có chút kỳ quái, tại sao đột nhiên Tần Bồng lại nhắc tới người này, Tần Bồng quyết đoán nói: “Chuẩn bị một chút, đêm nay chúng ta đến Vương phủ của Nhiếp Chính Vương một chuyến, sau đó ngươi ra khỏi thành đến Liễu Châu tìm Liễu Thạch Châu.”
Nói xong, Tần Bồng lập tức đứng dậy, mang theo Bạch Chỉ đi ra ngoài: “Đến Liễu phủ.”
Ngồi trên xe ngựa, Tần Bồng nhắm mắt lại suy nghĩ toàn bộ chuyện.
“Tiền trang lớn nhất ở Liễu Châu, có phải là tiền trang Kim Thái?”
Nàng đột nhiên nói, Bạch Chỉ ngẩn người, nói theo: “Đúng vậy.”
Đối với những thứ quan trọng như tiền, lương, muối, quặng linh tinh, Bạch Chỉ luôn vô cùng chú ý, chưa nói đến nước Tề, cho dù là giá cả hạng mục thương gia của chưa hầu và những nước nhỏ lân cận, Bạch Chỉ đều rất rõ ràng.
Tần Bồng mở to mắt, lập tức nói: “Bạch Chỉ, bây giờ ngơi đến tiền trang Kim Thái, tìm chưởng quầy, bảo hắn ngươi là người Bắc Yến, muốn hợp tác với hắn, dạy bọn họ cho vay nặng lãi ở Bắc Yến.”
“Sợ chưởng quầy sẽ không đồng ý.”
“Ngươi nói với chưởng quầy xong, đóng ấn tiền là cá nhân hắn ta làm, để hắn đóng dấu tay là được. Nhưng ngươi không cần dùng tư khế, ngươi ký “thương khế” ở phần đầu là được.”
“Tại sao?”
Bạch Chỉ có chút nghi ngờ, việc nợ nần giữa các cá nhân luôn dùng tư khế, mà bình thường tài khoản công cũng dùng thương khế như vậy, từ trước đến nay Bắc Yến luôn như thế. Nhưng ở nước Tề cũng không chia thành kinh doanh tư nhân, luôn phải dựa trên khế ước.
Mà đòi tiền thực chất là cho vay nặng lãi. Pháp lệnh nước Tề đã quy định rõ ràng, nghiêm cấm các thương gia vay nặng lãi, nếu không tất cả những người phụ trách đều bị trừng trị, mà tư nhân cho vay nặng lãi, chỉ bị phạt một chút là xong. Nếu như cho vay nặng lãi ở nước của hắn, thương gia sẽ coi như đồng nghĩa với kẻ thù, tư nhân phải phân tích theo tình huống cụ thể.
Tiền trang Kim Thái hiện giờ là tiền trang lớn nhất nước Tề và Bắc Yến, trên thực tế năm đó Tần Thư Hoài ở Bắc Yến tự lén kinh doanh, bản thân Triệu Bồng còn có cổ phần bên trong. Hiện giờ Liễu Thạch Châu bị điều tra, ông ta sẽ bị tra tiền bạc quốc khố, Tần Bồng đoán, chắc chắn bởi vì ông ta có hành động gì đó ở trong tiền trang Kim Thái, nên mới khiến Tần Thư Hoài chú ý.
Ngân hàng lớn nhất một vùng thường có quan hệ cực tốt với quan phủ địa phương, Tần Bồng hỏi tiền trang lớn nhất Liễu Châu, đương nhiên có thể đoán ra nguyên nhân kết quả.
Mà Tiền trang Kim Thái năm đó đang thiếu tiền, thật ra bắt đầu lập nghiệp từ đòi tiền thuê, đại trưởng quầy của bọn họ dường như đều do chưởng quầy bên Bắc Yến dạy ra, một thời gian trước, thám tử của Tần Bồng còn nói việc kinh doanh của tiền trang bên kia có vẻ hơi ảm đạm, lúc này là giữa năm, Tần Thư Hoài đã quen với việc kiểm tra các khoản một lần vào giữa năm và cuối năm, nếu làm tốt sẽ được thăng chức, làm không tốt có khả năng phải đóng cửa, cho nên lúc này những chỗ kinh doanh không tốt đương nhiên rất khẩn trương.
Bây giờ nàng bảo Bạch Chỉ đưa tới cửa, đối phương tám chín phần mười sẽ ký ngay hợp đồng.
Tuy nhiên hợp đồng này, tất nhiên trưởng quầy sẽ không ký dưới danh nghĩa của tiền trang, đoán chừng sẽ ký dưới danh nghĩa tư nhân, nhưng thật ra vì việc làm ăn của tiền trang.
“Pháp lệnh triều đình thông qua vài ngày trước, bách tính còn chưa rõ ràng lắm, bây giờ thương khế tách khỏi tư khế, nếu dùng thương khế, đó chính là chuyện của tiền trang Kim Thái bọn họ.”
Nghe xong lời này, Bạch Chỉ lập tức hiểu ý của Tần Bồng, sợ là muốn khiến Tần Thư Hoài giật nảy mình.
Tần Thư Hoài là người cẩn thận, nhưng trong tay có nhiều người như vậy, sẽ luôn xảy ra chuyện.
Bạch Chỉ thương lượng với Tần Bồng trong chốc lát, sau khi xác định tiền trang ở cửa Bắc, lập tức nhảy lên xe ngựa đi về cửa Bắc.
Mà lúc này Tần Bồng cũng tới nhà của Liễu Thư Ngạn, sau khi đưa thiệp cho Liễu gia, rồi đi vào.
Tần Bồng vừa vào cửa, đã thấy già trẻ Liễu gia dường như đều ở trong phòng.
Cung kính quỳ xuống hành lễ với nàng, Tần Bồng cười tiến lên nói: “Mời chư vị đứng lên, ta là bạn tốt của Thư Ngạn, chư vị đều là trưởng bối của ta, không cần đa lễ như vậy.”
“Công chúa thịnh tình, Liễu gia thẹn không dám nhận,” Liễu Thạch Hiên tựa như cũng không quá vui vẻ, ngữ điệu cứng rắn nói: “Chỉ là Công chúa là quý nữ Thiên Tử, Phượng Hoàng cao quý, ngô đồng Liễu gia không dám cho đậu.”
Lời này như ném đá giấu tay, Tần Bồng còn chưa nói gì, ông ta đã nói với Tần Bồng, miếu nhỏ của Liễu gia ngươi đừng tới.
Tần Bồng nghe ra, cúi đầu cười cười, cùng Liễu Thạch Hiên vào phòng, chuyển đề tài nói: “Lần này ta đến đây là vì việc của Liễu Mục Châu.”
Vừa nghe lời này, Liễu Thạch Hiên tức giận đến phát run.
Liễu Thạch Châu xảy ra chuyện gì, Liễu Thạch Hiên nghĩ đã biết vì Tần Bồng, nữ nhân này còn dám nhắc đến chuyện này, cả người Liễu Thạch Hiên giận không chịu được.
Liễu Thi Vận tiến lên, đỡ Liễu Thạch Hiên nói: “Phụ thân và Công chúa vào phòng nói đi? Để mẫu thân dẫn những người khác lui xuống.”
“Các ngươi lui xuống trước đi.”
Liễu Thạch Hiên ổn định tâm trí, làm động tác “mời” Tần Bồng, nói: “Mời Công chúa.”
Tần Bồng gật đầu vào phòng với Liễu Thạch Hiên.
Liễu Thi Vận bảo tất cả mọi người lui xuống, chỉ để nàng phụng dưỡng trong phòng.
Nàng đốt huân hương, mùi hương mát lạnh, khiến cho lòng người bình tĩnh, sau đó nàng ngồi sang một bên pha trà, trước sau vẫn duy trì trạng thái yên tĩnh, lặng lẽ thay đổi chủ đề nói chuyện.
Tần Bồng không dấu vết liếc mắt nhìn Liễu Thi Vận một cái, sau đó quay đầu nhìn Liễu Thạch Hiên, sắc mặt trịnh trọng nói: “Thời gian khẩn cấp, ta đi thẳng vào vấn đề, ta biết trong lòng Liễu đại nhân oán ta, cảm thấy chuyện Liễu Châu Mục do ta nên mới dựng lên, nhưng Liễu đại nhân có nghĩ tới không, thế gia đại tộc Liễu gia không thể tránh khỏi tranh chấp với người khác, trốn tránh sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy yếu đuối mà bắt nạt…”
“Nhưng không thể trực tiếp đối đầu với Tần Thư Hoài!” Liễu Thạch Hiên đột nhiên cao giọng: “Liễu gia bao đời nay đều như vậy, không cần Công chúa chỉ trỏ!”
“Ý của ngài là, Liễu gia thật sự không có dã tâm?”
Tần Bồng lạnh lùng mở miệng, Liễu Thi Vận đẩy trà đến trước mặt Tần Bồng, âm thanh Liễu Thạch Hiên lạnh lùng: “Không có. Liễu gia ta giữ nguyên hiện trạng là đủ rồi.”
“Ta biết.” Liễu Thạch Hiên hạ giọng: “Thân phận của Công chúa, có rất nhiều người muốn nghênh thú. Nghênh thú Công chúa, nếu thành công sẽ thăng chức rất nhanh, trong tương lai đệ nhất quý tộc đương nhiên thuộc về phò mã. Nhưng mà thất bại là thất bại thảm hại, sợ là gia tộc khó yên ổn. Liễu gia đứng sừng sững bao nhiêu năm trong triều đình, chỉ vì ta không muốn cuốn vào trong thị phi. Hiện giờ Công chua đang ép Liễu gia đó!”
Giọng nói của Liễu Thạch Hiên có chút kích động: “Tính tình của con ta, ta biết rõ ràng. Quả thật hắn thông minh, nhưng có tính tình của người có học, nếu như kế thừa gia nghiệp cũng sẽ ổn định vững chắc, nhưng nếu như khăng khăng cuốn vào trong tranh đấu, ta sợ tính mạng của con ta khó được bảo toàn!”
Tần Bồng hơi sửng sốt, nàng nhất thời không nói được gì.
Liễu Thạch Hiên nói…
Thật ra cũng không sai.
Dựa vào góc độ khách quan, Liễu Thư Ngạn thật sự có chút lông bông và hiền lành, không có nhiều thủ đoạn tàn khốc như Tần Thư Hoài.
Nhưng Tần Bồng chưa bao giờ là người dễ bỏ cuộc, nàng muốn cái gì ít nhất phải cố gắng, nàng hít sâu một hơi: “Không phải còn có ta sao?”
Nói xong, nàng ngẩng đầu, nhìn Liễu Thạch Hiên: “Liễu đại nhân, xin ngài tin tưởng, ta tuyệt đối không phải người gây rắc rối cho Liễu gia. Mấu chốt của chuyện Liễu Châu Mộc là phải lấp đầy quốc khố, ta muốn biết, ngài tính toán, đại khái Liễu Châu Mục thiếu bao nhiêu tiền?”
Tài khoản của Liễu gia có lẽ liên quan đến nhau, tiền địa phương thường dùng cho việc triều đình, Liễu Thạch Hiên thấy Tần Bồng nói nghiêm túc, hiểu rõ hai bên cùng có lợi, mím môi nói: “Đại khái, mười vạn bạc.”
“Hiện giờ Liễu gia có thể bỏ ra bao nhiêu?”
Liễu Thạch Hiên giương mắt nhìn Liễu Thi Vận, Liễu Thi Vận cười cười, tựa hồ sớm có chuẩn bị: “Nhiều nhất năm vạn.”
Tần Bồng thấy có số như vậy, đoán bây giờ trong nội viện Liễu gia chắc chắn do Liễu Thi Vận quản.
Nàng gật đầu, nói thẳng: “Năm vạn còn lại, tối nay ta sẽ chuẩn bị đầy đủ, ta phiền ngài chuẩn bị ngân lượng, sáng sớm ngày mai người của ta sẽ mang tiền lập tức tới Liễu Châu. Lâm triều ngày mai, ta sẽ kéo dài án này một chút, chỉ cần quốc khố được bổ sung trước khi người của triều đình tra án, sẽ không có vấn đề lớn gì xảy ra.”
Liễu Thạch Hiên không nói gì, Tần Bồng giương mắt nhìn ông ta: “Việc đã đến nước này, Liễu đại nhân, hoặc là chấp nhận ta, hoặc là chấp nhận sự trợ giúp của ta. Hoặc là ta thờ ơ lạnh nhạt, Liễu gia không có thay đổi gì, ngài nghĩ kỹ.”
Khi Tần Bồng bàn bạc với Liễu Thạch Hiên, Tần Thư Hoài ngồi ở nhà Thuỷ Tạ, rót trà cho Liễu Thư Ngạn.
“Vốn dĩ ta cho rằng, Vương gia là người thông minh. Hiện giờ Vương gia và Trương Anh tranh đấu khó phân thắng thua, còn rảnh tay gây phiền toái cho Liễu gia, không cảm thấy mệt mỏi à?”
“Thuận tay mà thôi, cũng không có gì.”
Tần Thư Hoài đạm nhiên mở miệng: “Liễu đại nhân không cần khuyên ta đáng hay không, người ta muốn, cho dù thế nào cũng không buông tay, chỉ cần ngài hiểu điều này là được.”
“Cho nên.” Liễu Thư Ngạn nhấp một ngụm trà: “Chuyện nhị thúc của ta, chẳng qua chỉ là mở đầu, phải không?”
“Đây là đương nhiên.”
Tần Thư Hoài nói thẳng: “Ngài từng thấy rắn săn mồi chưa?”
Tay Liễu Thư Ngạn xoa xoa vành cốc, Tần Thư Hoài tiếp tục nói: “Nó cắn con mồi, sẽ không bao giờ nhả ra, cho dù con mồi to lớn như thế nào, giãy giụa ác liệt đến đâu, nó chỉ cắn chết mà thôi, tiêm nòng độc từng chút một.”
“Chẳng sợ bị thợ săn chém thành từng khúc, cũng không nhả miệng?” Liễu Thư Ngạn cười lạnh thành tiếng: “Vương gia tính toán dùng hết toàn lực nhằm vào Liễu gia? Mặc kệ Trương Anh, mặc kệ Vệ Diễn, mặc kệ Thanh Hà trưởng Công chúa, mặc kệ cả chư hầu khác?”
“Mặc kệ.”
Tần Thư Hoài quyết đoán mở miệng, giương mắt nói: “Năm đó ngươi đến Bắc Yến đón ta đúng không? Ta là người như thế nào, ngươi không rõ ràng sao?”
Động tác Liễu Thư Ngạn vuốt ve vành cốc hơi khựng lại, hắn giương mắt nhìn hắn ta, trong mắt Tần Thư Hoài hiện lên một mảnh lạnh lẽo.
Nhưng hắn hiểu hết sức rõ ràng, đằng sau sự lạnh lẽo này, là sức nóng gần như phát điên, chôn giấu sâu như thế nào, khủng khiếp thế nào.
Năm đó hắn phụng chỉ nghênh đón Tần Thư Hoài, khi đó Triệu Bồng vừa mới chết, sau khi Tần Thư Hoài hạ táng Triệu Bồng, thì quay về Bắc Yến.
Khi Liễu Thư Ngạn đến gặp Tần Thư Hoài, là ở Khương phủ, đêm ấy hắn đuổi đến cửa của Khương phủ, đã nghe thấy một đống âm thanh hỗn độn.
Hắn dẫn binh lính tách đám người, chen vào.
Sau đó hắn thấy Tần Thư Hoài, hắn bị rất nhiều người vây quanh, trên người đều là vết thương, Khương Nguyên và người của Khương gia đều đứng cách đó không xa, khóe miệng mang theo tiếng cười, lẳng lặng nhìn hắn.
Có lẽ khi đó là khoảng thời gian chật vật nhất cuộc đời của Tần Thư Hoài.
Khi đó khuôn mặt hắn non nớt, vẻ mặt ngây ngô, một mình cầm kiếm, toàn thân không còn gì nguyên vẹn, nhưng vẫn từng bước tiến về phía trước.
Có người dùng cây gậy đánh gãy xương đùi, hắn buộc phải quỳ xuống, nhưng hắn vẫn thở hổn hển, đứng lên.
Chân còn lại bị đánh gãy, hắn quỳ rạp trên mặt đất, kiếm văng ra ngoài, nhưng hắn vẫn tiến lên từng bước, muốn nắm thanh kiếm kia.
Lúc đó cho dù hạ nhân nào cũng dám giẫm lên người hắn.
Lúc đó không ai có thể nghĩ rằng người đàn ông bị đánh gãy xương, chui rúc dưới chân mọi người lại có ngày trở thành Nhiếp Chính Vương quyền khuynh triều dã như hiện nay.
Hắn leo đến ngày hôm nay vì một người, hắn lại vì một người mà không màng tất cả, đó cũng là chuyện hết sức bình thường.
Liễu Thư Ngạn nhìn vẻ mặt của Tần Thư Hoài, không nhịn được cười.
“Không phải ngươi yêu Triệu Bồng sao?”
Trong lòng hắn đầy chua xót, gian nan nói: “Tần Bồng là do ngươi một tay trêu chọc, ngươi nhường cho ta, hiện giờ lại tranh giành cùng ta, vì sao?”
“Chuyện này không liên quan đến ngươi.”
Tần Thư Hoài lạnh giọng mở miệng: “Ta chỉ hỏi ngươi, Liễu gia, Tần Bồng, ngươi lựa chọn thế nào?”
“Ta…”
“Không cần nói chuyện thỏa hiệp gì với ta!” Tần Thư Hoài đột nhiên rút con dao găm, cắm vào bên cạnh tay Liễu Thư Ngạn, tới gần Liễu Thư Ngạn, gầm nhẹ thành tiếng: “Chọn thế nào!”
Liễu Thư Ngạn không nói gì.
Tay hắn run nhẹ.
Liễu Thạch Châu chỉ là bắt đầu, sau này hắn bị Tần Thư Hoài nhìn chằm chằm, đây mới là ác mộng vô tận của Liễu gia.
Đáng giá không?
Liễu Thư Ngạn liều mạng hỏi bản thân, con dao găm của Tần Thư Hoài đã cạnh tay hắn, trong đầu hắn chỉ lặp lại một câu—— đáng giá không?
Không đáng giá.
Vì một nữ nhân, đền cả gia tộc, không đáng.
Sự giáo dục mà hắn nhận được từ khi còn nhỏ, lý luận nói cho hắn biết chuyện này không đáng giá.
Hắn hơi hé miệng, Tần Thư Hoài sáng tỏ.
“Ta đã biết.”
Hắn thu dao lại, lạnh nhạt nói: “Án này sẽ được áp xuống, ngươi nói rõ với Tần Bồng, cắt đứt quan hệ, tự mình xin chuyển đi đi.”
“Đợi ta thành thân với nàng.” Tần Thư Hoài ngả người lại, bình tĩnh lạnh nhạt nói: “Rồi điều nhiệm về.”
Nói xong, Tần Thư Hoài lập tức đi xuống lầu.
Giang Xuân đi theo Tần Thư Hoài, nhìn tay hắn run nhè nhẹ, vui vẻ nói: “He, Vương gia, con hàng Liễu Thư Ngạn kia hoàn toàn không phải đối thủ của ngài. Ngài đừng lo lắng!”
“Không phải.”
Tần Thư Hoài nhắm mắt lại, dựa vào xe ngựa.
“Không phải Liễu Thư Ngạn không tốt, chỉ là ta may mắn mà thôi.”
May mắn không có ánh sáng trong cuộc đời của hắn, chỉ có mình Triệu Bồng chạy qua sinh mệnh của hắn.
Nếu hắn cũng có gia tộc, nếu hắn cũng có trách nhiệm, nếu hắn cũng từng được nhiều người quan tâm yêu thương, hắn có thể làm việc không chùn bước như vậy không?
Có lẽ không.
Chỉ là Tần Thư Hoài hắn, từ đầu đến cuối chỉ có một mình Triệu Bồng mà thôi.
Tần Thư Hoài nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy có vài phần may mắn.
Xe ngựa của hắn vừa trở về phủ đệ, đã đụng phải người trong cung tới.
“Vương gia.” Thái giám tiến lên, có chút nôn nóng nói: “Thân thể bệ hạ không khỏe, khóc nháo không ngừng, nói là bị bóng đè, phiền ngài vào trong cung nhìn xem.”
Tần Thư Hoài nhíu mày, nghĩ nếu như Tần Minh không khoẻ, đương nhiên Tần Bồng trong cung sẽ lo lắng, lập tức gật đầu, lại vào trong cung.
Tần Thư Hoài vừa đi, Tần Bồng lập tức quay đầu nói với Lục Hữu ở phía sau: “Chuẩn bị tốt chưa?”
Lục Hữu gật đầu.
Một canh giờ trước, Tần Bồng vừa rời khỏi Liễu phủ, bảo Xuân Tố mang thư đến cho Lục Hữu, bảo hắn đưa người đến hậu viện phủ đệ Tần Thư Hoài, ngay sau đó bảo Bạch Chỉ báo với Tần Minh, bảo Tần Minh gọi Tần Thư Hoài vào cung.
Hiện giờ Tần Thư Hoài đã thành công bị dụ dỗ rời đi, Lục Hữu vô cùng quen thuộc với Hoài An Vương phủ, bọn họ đi vào hậu viện luôn không có người trông coi, đoàn người cũng không có áp lực.
Lục Hữu đi vào đầu tiên, đánh ngã nha hoàn hậu viện, rồi sau đó đóng cửa hậu viện.
Hậu viện không có ai trông coi, lúc này Tần Bồng mới đi vào.
Sắp hai năm không thấy, hậu viện thay đổi rất nhiều, cỏ dại mọc rất nhiều, Tần Bồng phân biệt một chút, mới tìm chỗ năm đó chôn cất bạc.
“Chủ tử, ngài đến đây làm gì?”
Lục Hữu nhỏ giọng nói thầm, Tần Bồng nhổ sạch cỏ dại, nhất thời không thể xác định vị trí, nhưng cũng không quan tâm, đẩy Lục Hữu ra, nói: “Đừng quan tâm nữa, nhanh chóng đào đi.”
Lục Hữu cũng không nói nhiều, lấy xẻng nhỏ ra, ngồi xổm trên mặt đất với Tần Bồng, bắt đầu đào bạc.
Năm đó Tần Bồng chuẩn bị ngân phiếu, chôn vô cùng sâu, hai người đào một lúc lâu, Lục Hữu vừa đào vừa nói: “Chủ tử, cuối cùng thì chúng ta đào cái gì?”
“Đào tiền.”
“Ngài còn giấu tiền cơ à?!”
Lục Hữu có chút kinh ngạc cảm thán, trong trí nhớ của hắn, Khương Y vẫn luôn thiếu tiền.
Tần Bồng nghẹn ngào, khó nói với Lục Hữu, Khương Y nghèo ba năm, Đổng Uyển Di lại cực kỳ giàu có, nàng không có gì ngoài tiền…
Hai người đào cái hố sâu gần mười thước, cuối cùng Tần Bồng cũng chọc được thứ gì đó cứng rắn.
“Tìm được rồi!”
Tần Bồng vui vẻ nói, đẩy Lục Hữu ra, kéo hộp ra, vỗ bùn đất, lúc này nàng nghe được âm thanh dịu dàng hỏi một câu: “Tìm cái gì?”
“Bạc…”
Nói còn chưa dứt lời, Tần Bồng cảm thấy không đúng, đột nhiên ngẩng đầu, đã thấy Tần Thư Hoài đứng trước mặt nàng, hắn không nhịn được cười, cúi đầu nhìn nàng.
Lục Hữu bị Giang Xuân khống chế, vẻ mặt lo lắng đứng sang một bên, Tần Bồng ngơ ngác nhìn Tần Thư Hoài đột nhiên xuất hiện, Tần Thư Hoài lấy khăn tay từ trong áo, lau bùn đất trên mặt nàng, ôn hòa nói: “Muốn vào phủ ta đào đồ, chỉ cần nói với ta là được, ta cho người đào giúp nàng. Nàng đào hố sâu như vậy, tay đau lắm nhỉ?”
Tần Bồng: “…”
Có lẽ xong đời rồi.