Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 113: Chuỗi xoắn kép đen và trắng (26) tại dualeotruyen.
Lý Trạch Phân ngã bệnh.
Vốn cứ nghĩ chỉ là lao lực, sau khi ngủ 3 ngày thì rất nhanh có thể xuất viện rồi. Ngự y trưởng cũng đã nói chắc như đinh đóng cột như thế với Lý Tổ Ngọc, Lý Tổ Ngọc cũng đã sắp xếp hết để sau khi hai mẹ con xuất viện sẽ được nghỉ ngơi. Ai ngờ Lý Trạch Phân vừa đến phòng bệnh sát vách thăm Thái tử xong, trở về đột nhiên bắt đầu thượng thổ hạ tả, phát sốt.
Lúc Lý Tổ Ngọc về nhà mang ấm đun nước và thay quần áo quay lại, Lý Trạch Phân đang ngồi trong toilet nôn chua. Vì cửa phòng toilet bị khóa trái nên Lý Tổ Ngọc không vào được, chỉ có thể đứng ngoài lo lắng nghe tiếng động đau khổ của cô trong đó. Ngự y bị bà gọi đến chỉ có thể cách một cánh cửa hỏi những câu như “Ngài cảm thấy thế nào”, “Nôn ra thứ màu gì”, nhưng tất nhiên Lý Trạch Phân căn bản không thể thốt ra được lời nào cả.
Lý Tổ Ngọc và bác sĩ đi đi lại lại như kiến bò chảo nóng bên ngoài, lo lắng đến mức định gọi cấm quân tới hỗ trợ phá cửa, nhưng đúng lúc đó ổ khóa đã lạch cạch một tiếng rồi mở ra. Lý Trạch Phân tái nhợt đi ra, bước chân mông lung, ánh mắt choáng váng, nếu không có Lý Tổ Ngọc nhanh tay đỡ cô thì vừa bước ra khỏi cửa cô đã ngã xuống đất mất rồi. Lý Tổ Ngọc vịn lấy cô, cảm thấy người cô đang nóng hầm hập. Độ nóng truyền từ lòng bàn tay đến khi trong lòng bà hốt hoảng, hoàn toàn không để ý đến đề nghị của Lý Trạch Phân trước đó nữa, lập tức sắp xếp một cuộc kiểm tra sức khỏe toàn diện bao gồm cả soi dạ dày. Lý Trạch Phân không thể, hoặc vì một nguyên nhân nào đó mà cũng “không” phản đối quyết định này của Lý Tổ Ngọc.
Kết quả kiểm tra cho thấy Lý Trạch Phân có một tổn thương rất nhỏ trong cuống họng, chưa rõ nguyên nhanh, đồng thời vết thương ở bụng mấy tháng trước cũng đã xuất hiện một triệu chứng viêm bên trong. Loại bệnh này không nặng cũng không nhẹ, nhưng phải nằm viện lâu dài để tránh bất cứ trường hợp ngoài ý muốn nào phát sinh, cũng giảm bớt lệnh cấm túc phiền phức của Thái tử.
Dường như cuộc nói chuyện với Thái tử đã thật sự khiến cô buông bỏ ý định lúc trước, cô cứ thế ngoan ngoãn ở lại. Mỗi ngày đều đọc sách, chơi game, tâm sự với Vũ Nguyệt đến thăm bệnh hoặc chơi cờ với Lý Tổ Ngọc. Trừ nghĩa vụ đọc tin liên quan đến vụ án X của hoàng thất thì cô hoàn toàn không còn quan tâm đến tiến độ điều tra của cảnh sát nữa, ngay cả phần mềm nội bộ của Cục điều tra xuýt chút nữa cũng bị gỡ cài đặt.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trái lại là Vũ Nguyệt lại sợ cô rảnh rỗi, cả ngày chạy tới kể những tin đồn không biết nghe từ đâu ra của X, sau đó rình rập bảo Lý Trạch Phân phân tích, bảo là dùng để làm “tư liệu sống cho tác phẩm đề tài điều tra hình sự tiếp theo” của mình.
Cuộc sống như thế kéo dài hơn 10 ngày, công ty dược Giai Lương bên ngoài kia đã chuyển từ “tình nghi phạm tội” thành “chứng cứ xác thực”. Các giám đốc điều hành chi nhánh và trụ sở chính, từ khi bắt đầu phát triển thuốc và thử nghiệm lâm sàng đều lần lượt đến đồn cảnh sát địa phương tiếp nhận thẩm vấn, 10 người đi vào đã có 8-9 người không trở ra nữa.
Mọi thứ đã lên men quá lâu, mối quan tâm của mọi người cũng có sự thay đổi. Từ những lời thù địch, chửi rủa ban đầu, dư luận dần biến thành những lời đàm tiếu không liên quan nữa. Thậm chí còn có một số blogger nhàm chán, khởi xướng một cuộc bỏ phiếu để cư dân mạng xem những quan chức và giám đốc cấp cao nào sẽ bị sa thải hôm nay, và khi nào thì Triệu Lương — Tổng giám đốc của công ty dược Giai Lương mới bị bắt.
Ngọn lửa của dư luận đã chuyển từ lòng phẫn nộ bình thường sang tâm lý phán quyết, phàm là người đã bôi xấu chữ “Giai*” trong Giai Lương đều bị công kích nặng nề. Những người bình thường thì thế, nhưng bản thân Triệu Lương đặc biệt hơn. Tổ tông 10 đời nhà hắn đều bị đào lên hết cả, hắn bị phát hiện việc 50 tuổi vẫn chưa kết hôn của mình chỉ là dối trá, đứa con lớn nhất của hắn đã gần 30, mà những người này đều nhậm chức cao ở các chi nhánh nước ngoài của công ty dược Giai Lương, hoặc đã di cư ra ngoại quốc từ lâu, cư dân mạng cũng liệt kê thêm vài tội danh của Triệu Lương, thậm chí một tờ giấy ô vuông** là không đủ.
(*) Chữ Giai này có nghĩa là “tốt đẹp”, Giai Lương là “lương tâm tốt đẹp”.(**) Giấy ô vuông là giấy chia thành 9 ô nhỏ, thường để dùng chơi Sudoku ấy.Đối mặt với một trận công kích dữ dội như thế, bản thân Triệu Lương vẫn không hề đáp lại gì. Các đơn vị truyền thông chặn trước trụ sở chính và biệt thự nhà họ Triệu đều vồ hụt. Nếu tin tức chính thức không cho biết Triệu Lương chắc chắn đang ở Lạc Dương theo yêu cầu của cảnh sát để chờ lệnh triệu tập bất cứ lúc nào, mọi người đều sẽ nghi ngờ hắn đã bí mật trốn thoát khỏi Đường Quốc rồi cũng nên.
Tất nhiên, cái chảo nóng Internet này cũng không thiếu những bộ não mở rộng, đoán được sau Triệu Lương có người chống lưng. Nhưng những thuyết pháp này ném vào thủy triều dư luận hiện tại chẳng khác gì ném đá vào biển, chẳng gây được chút sóng gió nào, nhanh chóng chìm nghỉm mất tăm.
Nhờ phúc “thu thập tài liệu sống” của Vũ Nguyệt, Lý Trạch Phân may mắn nghe được một vài thuyết động não như thế.
Một trong số đó là, ngoài rổ con gái ở nước ngoài, Triệu Lương thật ra còn 1 đứa con trai nữa. Nhưng không may là người đó lái xe qua cầu vượt mất mạng rồi, chỉ còn lại một đứa con nhỏ được mẹ đẻ nuôi dưỡng. Triệu Lương giấu chuyện cháu trai mình vô cùng kỹ, hầu như chưa từng gặp mặt hai mẹ con người này, chỉ định kỳ chuyển một khoản tiền sinh hoạt khổng lồ cho hai người, tất nhiên đều là những khoản tiền đã được tắm rửa sạch sẽ.
Còn những người sau lưng Triệu Lương đang khống chế được vị cháu trai độc đinh này của dòng tộc, vì thế mới bắt được Triệu Lương ngoan ngoãn ngồi trong nước đợi chế tài. Nếu không thì từ ngày lập đội chuyên án đầu tiên hắn đã cuốn gói đến một quốc gia không cần quy định dẫn độ để “an hưởng tuổi già” rồi.
Tất nhiên đây chỉ là những suy luận vô căn cứ của cư dân mạng, có thể để cho Vũ Nguyệt sửa đổi rồi viết vào tiểu thuyết chứ không hề có giá trị thực tế nào với cảnh sát cả.
Từng ngày cứ trôi qua như thế, so với náo nhiệt ngoài Cung, bên trong Hoàng cung lại cực kỳ yên tĩnh.
Vào một buổi sáng yên tĩnh như thế, Vũ Nguyệt lại chạy tới Thái y viện tìm Lý Trạch Phân “lấy tư liệu”. Hai người trong phòng bệnh tán gẫu khắp trời Nam đất Bắc, to nhỏ không ngừng, đến cả cấm quần tuần tra cũng phải bội phục năng lượng của họ.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Không biết đã nói chuyện như thế được bao lâu, trong khoảng thời gian này, nhân viên chịu trách nhiệm thu gom rác thải y tế mỗi sáng đã đẩy một thùng rác màu vàng vào, thu gom một lúc lâu mới đẩy xe ra. Trên xe lại có thêm 1 cái thùng nữa.
Cấm quân cải trang thành nhân viên y tế quay đầu lại nhìn thoáng qua, nghe thấy hai người trong phòng chưa từng dừng nói cũng không cảm thấy lạ nữa, chỉ nói một câu “Chào buổi sáng” với nhân viên vệ sinh đẩy xe đẩy rồi đi đến chỗ khác.
Xe được đẩy đến khu tái chế rác thải y tế, từng thùng bị chuyển lên xe tái chế màu xanh. Thùng đựng rác thải y tế nhìn qua có vẻ hơi to, nhưng thật ra vì phần lớn các vật dụng y tế dùng 1 lần đều được làm bằng nhựa nhẹ nên chỉ cần 1 người là có thể dễ dàng ôm đẩy lên xe tải rồi.
Nhưng không hiểu sao, mấy thùng đầu tiên không có gì, nhưng đến khi ôm thùng trên cùng bên trái, người nhân viên lại lảo đảo một cái, cơ bắp trên mặt kéo căng, lưng cong như lưng tôm, rõ ràng bị sức nặng làm cho trì xuống.
Nhưng trong Hoàng cung to như thế cũng chẳng có ai để ý đến chi tiết nhỏ nhặt này, cửa cung Tử Vi Thành trước giờ đều vào nghiêm ra dễ, vì thế xe chở thùng rác thải y tế đó cũng dễ dàng được ra ngoài.
Xe chạy ra đường lớn, chạy thẳng đến nhà máy đốt rác nằm ở ngoại ô thành phố. Xe dừng lại ở khu vực dỡ hàng của nhà máy đốt rác, chuyển hàng theo quy định rồi rời đi, lại có một chiếc xe từ nơi khác chạy đến… Một quá trình rất bình thường, không khác gì so với những buổi sáng khác.
Nhưng không ai để ý tới có một người bước ra từ đống thùng rác thải y tế, trên người cô mặc quần áo bệnh nhân của Thái y viện, trên cổ tay còn đeo một chiếc vòng y tế. Trên trên vòng là Lý Chỉ.
Nhà máy đốt rác đều là tự động hóa, rất ít nhân viên. Vì thế Lý Trạch Phân cởi áo bệnh nhân khoác bên ngoài và vòng đeo tay ra quăng vào thùng rác thải y tế, không tốn chút sức lực nào đã đi ra ngoài mà không bị chú ý đến.
Khung cảnh ngoài Cung đã rất lâu không nhìn thấy khiến cô hít một hơi thật sâu, nhưng lại bị hệ tiêu hóa vốn đã mỏng manh nay lại thêm nhạy cảm, xém chút nữa đã nôn ra vì mùi thuốc tẩy rồi.
Lý Trạch Phân mất rất nhiều sức lực mới nhịn được cảm giác buồn nôn xuống, lần nữa nhấc chân đi tiếp. Ai ngờ đi được vài bước, đường đằng trước đã bị chặn lại. Cô cau mày ngẩng đầu, nhìn rõ mặt người đang chặn phía trước.
“… Anh.” Cánh môi khô khốc của cô bất đắc dĩ mấp máy.
“A Chỉ.” Là Lý Trạch Thâm, anh mặc quân phục tay ngắn mùa hè, trên lưng còn mang theo một túi ngụy trang nhỏ, có vẻ như sau khi nghe được tin anh đã vội vàng theo binh sĩ chạy tới.
“…” Cả người Lý Trạch Phân vô thức căng cứng.
“Anh đến là để đưa đồ, chỉ có một mình.” Lý Trạch Thâm để ý đến hành động của em gái nên cố ý giang tay ra, bày tỏ thái độ hòa bình, “Đồ của dì nhỏ nhờ, còn có thứ mà anh nghĩ là mình nên đưa cho em.”
Lý Trạch Phân không ngạc nhiên khi Lý Tổ Ngọc biết chuyện cô “bỏ trốn”, mặc dù cô chưa bao giờ nói ra hay ám chỉ gì cả, nhưng dù sao cô cũng rơi ra từ bụng của Lý Tổ Ngọc, có những chuyện có thể lừa được rất nhiều người, chỉ trừ Lý Tổ Ngọc. Cô chỉ không biết nếu trước đây Lý Tổ Ngọc không hề có ý định ngăn cản mình, vậy giờ tại sao lại để Thái tôn hạ mình đưa đồ gì đến nữa?
Như thể thấy được sự nghi ngờ trong ánh mắt lạnh nhạt của Lý Trạch Phân, Lý Trạch Thâm lấy ra một phong bì màu vàng từ bên hông túi rồi đưa cho Lý Trạch Phân.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lý Trạch Phân do dự một chút, sau đó nhận lấy.
Cô mở niêm phong bao bì, rút đồ bên trong ra một đoạn ngắn. Là một cuốn sách màu xanh lá đậm, dày khoảng nửa ngón tay, trên bìa viết vài từ tiếng Anh, trong đó hình như có 1 phần là “sport”. Lý Trạch Phân vừa thấy thứ này, lập tức nhét trở lại vào phong bì.
“… Cảm ơn.” Cô cúi thấp đầu.
Lý Trạch Thâm kín đáo nhìn động tác của Lý Trạch Phân, sau đó hít một hơi thật sâu: “Nhất định phải như thế ư?” Trong giọng nói của anh tràn đầy vẻ mệt mỏi, có lẽ vì vừa chạy đến, cũng có lẽ vì đang đối mặt với Lý Trạch Phân.
“Anh cả muốn ngăn cản em sao?”
“Không,” Lý Trạch Thâm lắc đầu, “Anh sẽ không cản. Anh chỉ…”
“Chỉ?”
“Thời thế sao dời, Đường Quốc cũng nên uống một liều thuốc mạnh để lóc thịt cạo xương chữa bệnh tận gốc rồi. Dù sao những thứ của thế kỷ trước cũng không nên duy trì đến giờ.” Trên mặt anh mang theo một ít tâm trạng phức tạp khiến Lý Trạch Phân không thể phân biệt được, “Thuốc mạnh là cần thiết, cần phải thay đổi, những điều này anh đều biết. Anh chỉ không quá trông mong… Không quá trông mong em biến bản thân mình thành liều thuốc đó, không muốn em làm chất xúc tác cho người khác.”
“ “Người khác” trong “chất xúc tác cho người khác” mà anh cả nói kia, chẳng lẽ là chính anh sao?”
“… Em có thể hiểu như thế, dù sao kết quả cũng là vậy.”
“Anh cả quá lo rồi, em chỉ làm những chuyện mình muốn, kết quả ai là người đạt được lợi ích không hề liên quan đến em.” Lý Trạch Phân nhìn xa xăm, dường như đang nhìn về phía biểu tượng trên may của Đường Quốc — Tháp Lạc Dương.
“Tại sao?” Lý Trạch Thâm nhìn theo ánh mắt của Lý Trạch Phân, dường như đã đoán ra được.
“Ý của đại ca là?”
“Lý do tại sao em lại nhất định muốn làm thế.”
“Lý do à…” Cô cong khóe miệng, “Có lẽ em chỉ muốn nhìn những người tin vào truyện cổ tích thất vọng, hoặc cũng có lẽ vì em không muốn để cho họ thất vọng.”
Sự tàn khốc của hiện thực sẽ nghiền nát truyện cổ tích, và việc chôn vùi sự thật tàn khốc đó càng khiến những câu chuyện cổ tích trở nên tuyệt vọng hơn.
“… Anh hiểu rồi.” Anh cắn chặt răng, giấu nắm tay đang siết chặt về sau rồi lại từ từ buông ra, “Em cứ làm đi. Chỉ cần nhớ kỹ mình đã đồng ý với dì nhỏ những gì, đừng đùa giỡn tính mạng của mình có được không?”
Lý Trạch Phân chậm rãi gật đầu một cái, ánh mắt vẫn trốn tránh Lý Trạch Thâm.
Thấy Lý Trạch Phân như thế, Lý Trạch Thâm không khỏi thở dài trong lòng: “Cái này cũng là cho em.” Anh cởi bỏ túi ngụy trang sau lưng xuống, “Chỉ e sau này em sẽ cần dùng.”
Lý Trạch Phân nhận lấy. Chiếc túi quá nặng khiến cánh tay cô run lên, xuýt chút nữa đã đánh rơi nó xuống đất.
Cô không kiểm tra đồ bên trong, chỉ trực tiếp nói cảm ơn: “Cảm ơn anh cả.”
“Ừ, đi đi.”
“Tạm biệt đại ca.”
“… Tạm biệt, A Chỉ.”
Lý Trạch Phân đeo túi rời đi, nhưng Lý Trạch Thâm vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, rất lâu không hề động đậy. Anh không thể buông bỏ tấm lưng đó được, vì anh có một dự cảm rằng nếu mình rời mắt đi, tiếng “tạm biệt” kia sẽ trở thành “vĩnh biệt”.