Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 30: 30: Đền Thắp Đèn – 1 tại dualeotruyen.
Ánh sáng xung quanh đột ngột thay đổi.
Úc Phi Trần ngẩng đầu, vầng trăng tròn vành vạnh lơ lửng trên màn trời âm u.
Trước ánh trăng sừng sửng một tòa nhà vuông vức, đèn đuốc sáng trưng.
Mà hắn đang đứng trên bậc thang trắng dẫn thẳng lên trên.
Các cạnh bậc thang sắc bén nhưng không quá cứng, hẳn là đá vôi.
Qua một lát, phía sau lại truyền đến tiếng động, kèm theo một tiếng: “Á!!!!”
“Ngậm miệng.” Úc Phi Trần nói.
Vừa nghe tiếng la kinh hoàng kia đã biết ngay là Shiramatsu.
Quả nhiên, người phía sau nói: “Anh Úc hả?”
Shiramatsu vòng lên phía trước, bọn họ thấy mặt nhau.
Úc Phi Trần hơi kéo áo Shiramatsu ra, nhìn thấy trên xương quai xanh của cậu cũng có ký hiệu “A1407”.
Shiramatsu nói với hắn, ngoại hình của anh Úc có hơi khác so với lúc ở vườn Địa Đàng, nhưng đường nét cơ bản thì vẫn không thay đổi.
Úc Phi Trần không để ý lắm, chỉ ừ một tiếng.
Một số đặc điểm của Shiramatsu cũng hơi thay đổi, ngoài ra, trang phục cũng khác hẳn.
Không chỉ khác, mà còn hơi lòe loẹt.
Hắn có mái tóc ngắn màu vàng, trên người là giáp kim loại nhẹ của kỵ sĩ, được dệt từ lụa và chỉ vàng, thắt lưng mang trường kiếm nạm đá quý, vai còn khoác áo choàng bạch kim với đường thêu tinh xảo.
Đây không phải trang bị thời chiến, mà giống lễ phục tham dự tiệc tối hay hội nghị gì đó hơn.
Shiramatsu mặc cùng kiểu giáp với hắn, nhưng không có áo choàng, chi tiết cũng đơn giản hơn.
Cậu ta rút trường kiếm của mình ra, cẩn thận xem xét, “Ngầu quá anh Úc ơi.
Ước mơ hồi nhỏ của em là làm kỵ sĩ đó.
Lần này tụi mình lấy tư cách kỵ sĩ tham chiến hả?”
Úc Phi Trần đảo mắt nhìn một vòng.
Ngoại trừ tòa nhà trước mặt nổi bật dưới ánh trắng nhợt nhạt, những nơi khác đều là sương mù mênh mông tối đen, không nhìn rõ được chi tiết, chỉ có ở đường chân trời lờ mờ những đường nét nhấp nhô, như thể nơi này được những dãy núi vây vòng ôm lấy và đổ bóng xuống vậy.
Nói tóm lại là rất không chân thật.
Trước khi tới đây, Người Gác cổng đã nhắc nhở, nơi này có cường độ 4, biên độ 7, điểm tối đa là 10.
Nếu “cường độ” biểu thị sức mạnh, thì “biên độ” có lẽ là mức độ hỗn loạn.
Mức độ hỗn loạn cao hơn nghĩa là nơi này có thể không phải thế giới hoàn chỉnh, mà là mảnh vỡ với diện tích hạn chế.
Người Gác cổng miêu tả thế giới vỡ vụn là một cuộc săn bắt đầy nguy hiểm, đầy rẫy những ẩn số và chết chóc.
Sau khi nói Shiramatsu nghe những suy đoán của hắn, thằng nhóc ngày đầu làm kỵ sĩ đã vứt luôn phong độ túm lấy cánh tay hắn: “Anh Úc ơi, mang em theo với.”
Chắc chắn phải mang theo rồi.
Nhưng loại thế giới thế này cũng là lần đầu hắn tới.
Úc Phi Trần lại nhìn quanh lần nữa, xác nhận không có gì, mới nói: “Đi lên thôi.”
Xem ra tòa nhà sáng rực kia là nơi duy nhất có giá trị ở đây.
Cầu thang dốc đứng dài đằng đẵng, càng đến gần hình dáng kiến trúc nơi đó càng rõ rệt.
Dưới ánh trăng, những cây cột cao ráo trắng tinh bao quanh phía ngoài tòa nhà, trên đỉnh cột đặt các pho tượng với nhiều hình dáng khác nhau, hơi nghiêng về phía trung tâm, canh giữ cho phần chính của tòa nhà.
Một bầu không khi tôn giáo nặng nề nghênh đón họ.
Phía cuối cầu thang, bên ngoài cánh cổng tường đá vôi là một ông già mặc áo choàng đen, mũi diều hâu, trên tay cầm chiếc lồng đèn sáng rực.
“Kỵ sĩ trưởng Wolfe, kỵ sĩ Bain, cuối cùng các ngài cũng đến rồi.” Ông già mặc áo choàng đưa hai người họ vào trong, giọng ông ta khàn khàn mà vang vọng, “Mọi người đã đợi rất lâu.”
Để cẩn thận, Úc Phi Trần không nói chuyện.
Ông già xoay người dẫn đường, hai người họ theo sau ông ta.
Hành lang được ngăn cách bởi những cột đá tròn, hai bên treo đầy đuốc.
Sau khi rẽ hai lần trên hành lang, họ bước vào một đại sảnh hình vuông, trên vách tường đầy những nến là nến.
Ánh nến chồng chất dày đặc, người đi vào, cái bóng tỏa ở bốn phía cực kỳ nhạt.
Trong đại sảnh đặt một chiếc bàn cẩm thạch dài.
Trên bàn là một dãy nến sáng rực và vài chiếc khay kim loại được đậy nắp.
Cạnh bàn kê mười một chiếc ghế tựa lưng cao, ba trong số đó đã có người ngồi, tất cả đều ở bên trái.
Hai người họ được dẫn sang bên phải, lần lượt vào chỗ.
Shiramatsu ngồi trong, hắn ngồi ngoài, ngay vị trí góc bàn.
Vừa ngồi xuống, Úc Phi Trần đã cảm giác được ánh mắt dò xét từ xung quanh.
Hắn tỉnh bơ nhìn quanh một vòng.
Ngồi cạnh Shiramatsu là một người đàn ông trung niên mặc trang phục thẩm phán, kế nữa là người ăn mặc như học giả và cuối cùng là một thiếu nữ quấn áo choàng đen.
Tất cả đều trông nghiêm túc, dáng ngồi của học giả lộ ra một chút bất an.
Sau khi sắp xếp hai người họ vào ghế, ông già mặc áo choàng lại bước ra ngoài.
Chỉ lát sau, giọng ông ta lại truyền đến từ sau vách tường và dãy hành lang: “Lãnh chúa Jude và phu nhân Juna, cuối cùng các ngài cũng đến rồi.
Mọi người đã đợi rất lâu.”
Tiếp đó là những tiếng thì thào, nghe không rõ lắm.
Lát sau, ông già dẫn theo một đôi nam nữ bước vào đại sảnh, để họ ngồi hàng ghế bên phải.
Người đàn ông được gọi là “lãnh chúa Jude” mặc bộ lễ phục nâu, tay cầm gậy, trong khi người phụ nữ tóc đen mặc chiếc váy cùng màu, đeo mạng che mặt và cầm dù.
Chỉ là tay cầm gậy của người đàn ông hơi run, sắc mặt dưới mạng che của người phụ nữ cũng trắng bệch, bước chân của họ loạng choạng và thở hồng hộc, có vẻ như leo cầu thang tiêu hao quá nhiều thể lực.
Ông già mặc áo choàng lại ra ngoài.
“Rốt cuộc đây là chỗ nào vậy? Mấy người làm gì thế? Làm sao tới đây?” Ngươi tên Jude nhìn họ, mặt đầy hoang mang, hỏi liên tiếp mấy câu.
Phu nhân Juna lau mắt bằng tay phải đeo găng tay ren, nói nhỏ: “Tụi tôi đang chơi game thực tế ảo, tự dưng lại đến đây luôn.”
Nhưng không ai đáp lời họ, cả bàn đều im lặng.
Mãi đến khi Jude không nhịn nổi nôn nóng, khóe miệng anh ta co giật, khuỷu tay chống lên bàn, dường như định đập bàn đứng dậy.
Học giả cắt ngang động tác của anh ta.
“Hãy thành thật đi,” Giọng học giả trầm thấp và nghiêm nghị, dễ khiến người ta sợ, “đừng làm những chuyện ngu xuẩn nữa.”
Giọng điệu của học giả khiến hai người nọ bình tĩnh lại, họ lo lắng nhìn nhau nhưng không nói thêm lời nào.
Shiramatsu đang lo âu cào cào mặt bàn, bị Úc Phi Trần thờ ơ liếc một cái, câu ta ngoan ngoãn rút tay lại.
Úc Phi Trần nhớ lại những lời Người Gác cổng nói, người đến từ ngoài thế giới vỡ vụn có ba loại.
Chính hắn cùng đồng đội, những vị khách có ý đồ riêng và người vô tội bị bắt được.
Nói cách khác, có những người mới như hắn và Shiramatsu – người đã chuẩn bị tâm lý nhưng thiếu kinh nghiệm, những vị khách đã có kinh nghiệm và những người bình thường hoàn toàn không biết gì tình cờ bước vào.
Xem ra đôi vợ chồng lãnh chúa là loại thứ ba.
Những người còn lại là loại hai.
Giọng ông già lại vang lên, lần này người bước vào là một người đàn ông mập mạp, quần áo lộng lẫy, đầu đội vương miện, ông ta được gọi là “Quốc vương Schiller đáng kính”.
Sau khi Quốc vương Schiller yên vị trên ghế, người ngồi xuống kế tiếp là “Quốc vương Shady đáng kính”, một thanh niên thô kệch với mái tóc xoăn đen.
Hiện tại còn lại hai vị trí trống, một ở bên trái và một ở cuối bàn dài.
Sau khoảng mười phút, rốt cuộc lại có tiếng động ở cổng.
“Người thống trị Casablan – Nữ hoàng Elisa cao quý, cuối cùng ngài cũng đến rồi.
Mọi người đã đợi rất lâu.”
Tiếng giày cao gót vang vọng trên hành lang, lần này bước vào cũng là hai người.
Người phụ nữ đi trước dáng người cao gầy, mặc váy bồng đỏ sậm, găng tay dài, chiếc vương miện bạc đặt trên mái tóc màu sợi đay.
Xem ra đây chính là “nữ hoàng” trong lời ông già kia.
Theo sau nữ hoàng là một nam hầu mặc đồ xám, cách ăn mặc và mặt mũi đều bình thường, không có gì đặc biệt.
Nữ hoàng ngồi vào chiếc ghế cuối cùng bên trái, đối diện với Úc Phi Trần.
Người hầu áo xám đứng sau lưng cô ta.
Úc Phi Trần nhận thấy, thời điểm hai người kia xuất hiện ở cổng, không khí ở đây đột nhiên trở nên căng thẳng.
Hiện tại chỉ còn chiếc ghế cuối bàn còn trống.
Hắn điểm lại thân phận từng người đang có mặt một lượt.
Hắn và Shiramatsu lần lượt là kỵ sĩ trưởng và kỵ sĩ, ba người bên phải có vẻ là thẩm phán, học giả và nữ tu.
Bên trái là lãnh chúa, phu nhân lãnh chúa, hai quốc vương và một nữ hoàng.
Đây dường như là những nhân vật sẽ xuất hiện trong thời trung cổ lạc hậu, không biết cấu tạo quyền lực cụ thể ra sao, nhưng từ lãnh chúa đến nữ hoàng, địa vị đang dần tăng lên.
Vậy thì người ngồi ở vị trí cuối cùng sẽ là nhân vật nào đây?
Lần này, khoảng thời gian dài hơn.
Không ai nói chuyện, chỉ có lãnh chúa và phu nhân lo lắng nhìn quanh.
Rốt cuộc, sau nửa tiếng đồng hồ, tiếng động từ bên ngoài lại vọng tới…
“Sứ giả của ánh mặt trời, người bảo vệ Casablan – Giáo Hoàng Ludwig cao quý, cuối cùng ngài cũng đến rồi.
Mọi người đã đợi rất lâu.”
Sau giây lát yên lặng, một âm thanh khác vang lên.
Đầu tiên là tiếng “ken két” nặng nề, rồi “ầm” một tiếng, sau cùng là tiếng chốt cổng sắt bị khóa lại.
Cổng chính đã đóng.
Tiếp đó, vị khách cuối cùng bước vào đại sảnh.
Mọi người trên bàn đều ngẩng đầu, Úc Phi Trần cũng nhìn sang cửa.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là mái tóc dài màu bạch kim, rồi đến đôi mắt xanh lục sẫm màu và làn da trắng.
Người xuất hiện trẻ hơn nhiều so với dự kiến, trông chỉ khoảng hai mươi sáu tuổi.
Anh ta mảnh mai, mặc chiếc áo choàng cổ đứng màu đen trông rất phức tạp và lộng lẫy với các hoa văn chìm màu bạc, trong tay cầm thanh quyền trượng.
Có lẽ bởi vì khuôn mặt lạnh lùng, thái độ thờ ơ cùng với dáng đi vô cùng cao quý và tao nhã, tuy cũng là lữ khách từ bên ngoài, nhưng trông người nọ thật sự giống như một vị giáo hoàng trẻ tuổi, quyền lực.
Ông già mặc áo choàng đưa Giáo hoàng tới vị trí cuối bàn: “Mời ngồi, thưa bệ hạ.”
Mọi người đều đã đủ mặt.
Sau đó, ông già đi đến nơi không có ghế ở cuối bàn còn lại.
Ông ta đứng đó, hắng giọng và nói.
“Đêm khuya cấp bách triệu tập các ngài đến nghị sự là vì đền thần đã xảy ra vấn đề vô cùng nghiêm trọng.” Vẻ mặt ông ta nghiêm túc và tái nhợt, nói: “Thánh Tử đã bị thương rất nặng.”
Dứt lời, ông ta tạm dừng, nhìn quanh bốn phía, như đang đợi vẻ mặt kinh hãi của bọn họ.
Nhưng tất cả mọi người ở đây, bên dưới lớp vỏ bọc đều là những người ngoài cuộc, không ai bày ra phản ứng mà họ nên có, tất cả đều lộ vẻ trầm ngâm, chỉ có lãnh chúa Jude nói một tiếng: “…!hả?”
Song, dường như ông già chẳng nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của họ, ông ta như một NPC đã được lập trình sẵn, tiếp tục căng thẳng nói: “Hơn nữa, ngài còn bị ác quỷ hành hạ vô cùng tàn nhẫn.
Thầy thuốc của đền nói Thánh Tử chỉ còn sống thêm được ba đến năm ngày nữa.
Nếu Thánh Tử chết sẽ không còn ai cầu phúc, toàn bộ Casablan sẽ diệt vong.”
“Các ngài là những người cao quý, thông minh và uyên bác nhất Casablan, nhất định phải trợ giúp đền thần vượt qua khó khăn này.”
Học giả đặt câu hỏi: “Làm thế nào để vượt qua?”
Chẳng biết ông già mặc áo choàng rốt cuộc có nghe hay không, chỉ thấy ông ta xúc động nói.
“Hiện tại, các tư tế và tu sĩ đang tìm cách phá giải phương pháp điều chế ma dược phục sinh, bọn họ đảm bảo ngày mai sẽ bắt đầu, mỗi ngày có thể phá giải một phương pháp.
Đến lúc đó, mong các ngài giúp đỡ tìm kiếm các vật phẩm để điều chế thuốc.”
“Trong vòng ba đến năm ngày tiếp theo, chúng ta nhất định, nhất định, nhất định phải tìm ra hung thủ mưu hại Thánh Tử!”
“Nếu không…” Ông ta sợ hãi nhắm hai mắt lại, “Thần linh sẽ trừng phạt chúng ta.”
“Chuyện xảy ra đột ngột, đền thần chỉ có thể chuẩn bị bữa tối đơn giản đón tiếp các ngài.
Sau khi dùng bữa, các ngài hãy theo thứ tự lần lượt về phòng ngủ bên cạnh.
Sau bữa sáng ngày mai, tôi sẽ lại đến tìm các ngài.”
“Ngoài ra, hung thủ vẫn chưa đền tội, ác quỷ gây thương tổn cho Thánh Tử cũng chưa bị phát hiện, mong các ngài hãy chú ý an toàn.
Ban đêm đừng tùy tiện đi lại trong đền thần.”
Nói xong, ông già mặc áo choàng liền xoay người rời khỏi.
“Ê!” Juna đứng dậy, gọi với theo bóng dáng ông già: “Chuyện này là sao? Ông phải nói rõ ràng đi chứ!”
Ông già như bị điếc, vẫn tiếp tục bước đi.
Juna lại quát: “Này!”
Lúc này, Úc Phi Trần liếc sang Shiramatsu.
Cậu chàng vẫn ngồi nghiêm chỉnh, tuy ánh mắt hơi ngó nghiêng bốn phía, nhưng chung quy vẫn ngoan ngoãn yên lặng.
Cũng không tệ.
“Im đi.” Dường như Quốc vương Shady đang rất khó chịu, nói: “NPC cấp thấp không để ý đến người khác đâu.”
Nghe xong, Juna đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười, đưa tay vỗ mạnh Jude một cái: “Tên ngốc này! Em đã bảo anh chọn sai game rồi mà!”
Dứt lời, cô ta xoay người nhìn quanh đại sảnh, “xì” một tiếng, nói: “Tính ra tình tiết, bối cảnh làm cũng được phết ha, em còn tưởng bị đưa đến tận đâu đâu rồi, sợ chết đi được.”
Động tác vỗ và xoay người của cô ta tạo ra luồng gió làm những ngọn nến phía sau lay động dữ dội, khiến cái bóng nhàn nhạt đổ trên bức tường đối diện cô ta không ngừng thay đổi.
“Phu nhân.” Giáo hoàng Ludwig ngồi cuối bàn dài đột nhiên lên tiếng.
Giọng nói của anh ta nhẹ nhàng, nhưng phát âm rất rõ ràng, giọng điệu lành lạnh toát lên vẻ tao nhã, khiến Juna nghe mà sững sờ.
“Yên tĩnh là phẩm chất tốt,” Giáo hoàng chậm rãi nói, “nếu đã đến rồi thì ngồi yên vào chỗ đi.”
Juna bỗng nhiên luống cuống, ánh mắt dính chặt trên người Giáo hoàng, ngỡ ngàng “à” một tiếng, từ từ ngồi xuống.
Qua một lát sau, như đã nghĩ thông suốt chuyện gì, cô ta nói với Jude: “Trước tiên cứ chơi theo quy tắc đã.”
Ngón tay Jude không ngừng rờ rờ mặt bàn, mặt mày trắng bệch, ậm ờ một tiếng.
Úc Phi Trần thu hết một màn này vào mắt.
Hắn còn thấy Nữ hoàng phía đối diện ban đầu thờ ơ lạnh nhạt, sau đó lại hơi hứng thú tươi cười.
Dường như những người đến thế giới mảnh vụn đều tách biệt và thờ ơ với nhau.
Juna và Jude từ lúc bước vào vẫn luôn ầm ĩ, học giả và Quốc vương Shady đều đã nói chuyện với họ, nhưng tất cả đều là quát mắng và cảnh cáo, không hề giúp đỡ gì.
Vị Giào hoàng Ludwig này có chút ngoại lệ.
Úc Phi Trần không chắc những lời của Giáo hoàng là do bị tiếng ồn làm phiền, hay là đang âm thầm giải vây giúp Juna.
Dù là gì đi chăng nữa, cả bàn đã trở lại yên tĩnh.
Nữ hoàng tao nhã ngáp một cái, nói: “Ăn cơm thôi.”.