Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 18: 18: Tây Y Hội Chẩn tại dualeotruyen.
“Hả?” Giản Cảo Chi hỏi: “Bác sĩ? Không phải chúng ta đã đi khám rồi ạ?”
“Đó là một lão lang băm, bảo là bệnh viêm dạ dày mãn tính gì đó, thế mà chữa cả tháng vẫn không khỏi, lãng phí tiền của”.
Việt Trạch nói: “Lần này tao dẫn mày đến chỗ chuyên gia, bình thường có hẹn cũng không hẹn được đâu.
May mà tao quen biết bên đó đã lâu, quan hệ tốt, tao phải bỏ mặt mũi ra cầu xin họ nể tình đấy”.
Việt Trạch nói xong, nửa ngày Giản Cảo Chi vẫn chưa đáp lời.
Việt Trạch: “Này, mày sao thế? Đồng ý thì trả lời cái đi nào!”
Thiếu niên ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên ánh sáng long lanh.
Cậu dụi khóe mắt ửng đỏ, nghẹn ngào nói: “Anh Việt, anh tốt quá.
Trên thế gian này trừ mẹ em ra, anh là người tốt với em nhất”.
Việt Trạch: “…”
Đừng như thế, tao chột dạ lắm đấy.
…
Mười mấy phút sau, Việt Trạch quay lại, ra hiệu “OK” với Giản Cảo Chi.
Giản Cảo Chi định thay quần áo, Việt Trạch ngăn cản: “Không cần đâu, cứ mặc vậy đi”.
“Dạ”.
Giản Cảo Chi đi theo sau lưng Việt Trạch.
Cả quãng đường đi, Việt Trạch đều mở video kết nối với ngài Tạ, dẫn Giản Cảo Chi đi về phía một gian phòng nội trú.
Trước kia Giản Cảo Chi chưa từng tới nơi này.
Cậu thấy cả gian phòng được thu dọn sạch sẽ, một ông cụ râu tóc bạc phơ mặc áo blouse có viết hàng chữ “Bệnh viện Nhân Dân số 3” ngồi sau chiếc bàn.
“Bác sĩ Từ”.
Việt Trạch chào hỏi, đẩy Giản Cảo Chi lên: “Chào đi”.
“Bác sĩ Từ ạ”.
Sau khi Giản Cảo Chi bắt chuyện, ông cụ khẽ vuốt cằm, lộ ra nét mặt hiền từ, hai mắt sáng ngời, mỗi một nếp nhăn đều chứa đầy kinh nghiệm bao nhiêu năm tháng.
“Bệnh nhân cháu nói là cậu bé này hả?”
Việt Trạch: “Vâng”.
Bác sĩ Từ vẫy tay với Giản Cảo Chi: “Bạn nhỏ, cháu lại đây”.
Việt Trạch dẫn Giản Cảo Chi ngồi xuống ghế, giới thiệu: “Bác sĩ Từ là bác sĩ Đông y tốt nhất nước Hoa, nếu không phải vì bị bệnh phong thấp nên ở lại bệnh viện mình điều trị, thì mày không có cơ hội gặp được ông ấy đâu”.
Giản Cảo Chi thấy thế, lập tức giương ánh mắt ngưỡng mộ nhìn bác sĩ Từ — Cậu rất nể phục những nhân vật có trình độ cao.
Bác sĩ Từ rất chuyên nghiệp, đẩy một chiếc gối cổ tay đến trước mặt Giản Cảo Chi, bảo: “Đặt tay trái lên đây”.
Hai ngón tay ông khép lại, lơ lửng cách cổ tay Giản Cảo Chi chừng một tấc (10cm), nói: “Để tôi bắt mạch cho cháu”.
“Bác sĩ…!ngài chưa chạm vào mà”.
Mười mấy giây sau, Giản Cảo Chi thốt lên.
Sắc mặt bác sĩ Từ lạnh lùng: “Im lặng! Tuổi còn nhỏ sao tư tưởng lại cứng nhắc đến vậy?”
Việt Trạch ở bên vội giảng hòa: “Bắt mạch cách khoảng không là kỹ năng đặc biệt tổ tông truyền xuống của bác sĩ Từ, còn cao hơn bắt mạch qua sợi chỉ một bậc đấy”.
“…”Giản Cảo Chi hoảng hốt một hồi, thật lòng xin lỗi: “Cháu xin lỗi bác sĩ Từ ạ”.
Bắt mạch cách khoảng không, kỹ thuật nhường này là y học của quốc gia chúng ta hả?
Bác sĩ Từ hài lòng, duy trì bàn tay treo giữa không trung, dừng lại ở đó mười mấy giây, thỉnh thoảng ngón tay lại khẽ động đậy, giống như thay đổi vị trí.
Cuối cùng, bác sĩ Từ thu tay lại, vuốt râu trầm ngâm, sắc mặt thỉnh thoảng hiện lên sự kinh ngạc, rồi lại chần chờ, lấy làm lạ.
Giản Cảo Chi căng thẳng.
Việt Trạch vỗ vai cậu bé một cái, hỏi: “Bác sĩ Từ, bệnh của cậu ấy khó trị lắm ạ?”
“Bốp!” Đột nhiên, bác sĩ Từ vỗ bàn một cái, hai mắt trợn lên: “Bệnh hiểm nghèo!”
Trái tim Giản Cảo Chi lập tức lạnh lẽo rớt xuống đáy vực, ngón tay buốt giá, đầu ngón tay run rẩy.
Việt Trạch xoa đầu cậu, trợn mắt lườm bác sĩ Từ một cái —- lúc nãy cháu dặn ông thế nào hả?
Bác sĩ Từ túm lấy một sợi râu, nhớ lại.
Hình như Tiểu Việt bảo muốn dẫn một cậu bé tới chỗ ông khám thai.
Thai?!
Ông thở dài một hơi, nói: “…!cũng không hẳn là hiểm nghèo”.
Giản Cảo Chi: “…”
Việt Trạch an ủi: “Không sao đâu, bác sĩ lớn tuổi rồi, thích nói quá lên đấy”.
Bác sĩ Từ không thèm quan tâm đến chuyện hai cậu nhóc đang xì xào bàn tán, ông đứng thẳng lên, chắp tay sau lưng, đi tới đi lui trong gian phòng bệnh nhỏ hẹp.
“Kỳ lạ, kỳ lạ, lão phu hành nghề y sáu mươi năm, chưa từng gặp qua trường hợp thế này”.
Giản Cảo Chi không nhịn được: “Bác sĩ Từ, rốt cuộc cháu bị bệnh gì thế ạ?”
Việt Trạch hát đệm: “Đúng thế, mong bác sĩ nói cho thằng bé nghe, để cho thằng bé có niềm tin hơn chút ạ”.
Cuối cùng bác sĩ Từ cũng đứng lại trước mặt Giản Cảo Chi, hai mắt ông lấp lánh ánh sáng, nói: “Cậu trai à, cháu có hỉ mạch rồi!!”
…
Bầu không khí trong căn phòng yên lặng như nhà xác.
Việt Trạch quay đầu, nhìn Giản Cảo Chi dường như đã mất hết năng lực phản ứng.
Nửa phút, một phút, ba phút…
“Này”.
Cậu ta đẩy Giản Cảo Chi.
Giản Cảo Chi giật mình, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Cậu ra sức lắc đầu: “Không, không thể nào!”
Việt Trạch cảm thấy rất vui mừng —— rốt cuộc con vịt nhỏ này cũng thông minh lên, mười hai năm giáo dục bắt buộc xem ra hẵng còn tác dụng.
Cậu ta chưa mở miệng, bác sĩ Từ đứng bên cạnh dường như đã nhận phải sự nhục nhã nào đó, hất râu, chỉ ra ngoài cửa: “Lão phu hành nghề y sáu mươi năm, chưa có bệnh nhân nào dám nghi ngờ chẩn đoán của lão, nếu cậu không tin thì…”
Cút ngay khỏi đây? – Giản Cảo Chi nghĩ.
Bác sĩ Từ: “Thì sang bên Tây y đối diện khám lại thử xem!”
Dứt lời ông phất ống tay áo, ngồi trở lại vị trí sau bàn, lồ ng ngực hẵng còn chập trùng: “Không thể chấp nhận được, không thể chấp nhận được!”
Việt Trạch kéo Giản Cảo Chi, nói: “Không sao, không sao đâu bác sĩ Từ.
Bác sĩ cũng biết mà, mấy cậu bé trai thời nay tương đối bảo thủ, không theo kịp thời đại.
Để cháu dẫn thằng bé sang bên kia siêu âm, chờ đến khi có kết quả lại sang phiền bác sĩ ạ”.
“Còn tìm lão phu làm gì?!”
Việt Trạch nịnh nọt: “An thai ạ, nói đến đâu thì Đông Y vẫn tốt hơn”.
“Vậy hai đứa đi đi”.
Hình như bác sĩ Từ đã hết giận, phất tay: “Về trước 5 giờ đấy, sau 5 giờ…”
Ông cụ nhìn đồng hồ: “Thời gian hóng gió của lão phu sẽ kết thúc”.
Chờ một chút? Thời gian hóng gió là cái gì?
Giản Cảo Chi liếc ngang qua, hình như cậu trông thấy trên cổ tay bác sĩ Từ có đeo một cái vòng tay.
Việt Trạch nói: “Nghĩa là giờ tan tầm đấy, họ quen gọi như vậy rồi.
Nhanh lên, phòng khám Tây y cách đây không xa”.
Giản Cảo Chi bị cậu ta kéo đi, do dự: “Anh Việt, anh có nhìn thấy…”
“Thấy gì?”
“Vòng tay của bác sĩ Từ”.
Bước chân Việt Trạch sững lại, cậu ta hỏi ngược: “Bác sĩ Đông Y có kinh nghiệm sáu mươi năm, cổ tay đeo vòng không phải chuyện rất bình thường hả?”
“Đúng nhỉ…” Việt Trạch nói như thế, Giản Cảo Chi cũng bỏ đi nghi ngờ trong lòng.
Thậm chí khi nhớ lại, cậu còn cảm thấy hình như vòng tay trên cổ tay bác sĩ Từ đúng là dạng vòng chuỗi hạt thật.
Rất nhanh, hai người họ dừng bên một cửa phòng bệnh khác, Việt Trạch nhìn số phòng: “Chỗ này”.
Cậu ta gõ cửa.
“Mời vào”.
Tác giả: Marvel Tiểu Giản đi vòng một vòng quanh viện tâm thần, điểm dừng tiếp theo, phòng khám Tây Y..