Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 12: Chương 12 tại dưa leo tr.
Kỳ nghỉ sau đợt thi tháng của nhất trung là nghỉ lễ Quốc Khánh bên Trung Quốc, mấy chương trước mình edit sai, đã sửa lại rồi nhe
– —————————
Sau kỳ thi tháng sẽ là những ngày nghỉ đầy sung sướng, nhưng mấy giáo viên ra đề của nhất trung có vẻ không vui lắm khi nhìn thấy bộ dáng nghỉ ngơi thư giãn của đám nhóc kia, đề thi rất khó.
Các học sinh ai cũng héo mòn sau khi thi toán, hôm sau lại còn trải qua sự tàn phá của văn tổng hợp với tiếng Anh, cả lớp 11-2 đều rơi vào tình cảnh bi thảm.
“Cậu thi thế nào vậy Lâm Mộc Nhuận?” Lý Thiến mong chờ hỏi.
“Không tốt lắm.
” Lâm Mộc Nhuận vừa sắp xếp lại bài tập trong kỳ nghỉ vừa trả lời.
“Nhưng mà nhìn cậu cũng đâu hốt hoảng, chẳng giống thi không tốt gì cả.
” Lý Thiến nghĩ xong lại nói: “Phần bổ sung của đề thi toán cậu làm ra không? Mình thì căn bản còn không viết được cái gì!”
“Câu cuối cùng không làm được.
” Lâm Mộc Nhuận trả lời.
“Thế mấy câu khác thì sao?” Vừa nghe nói đến Lâm Mộc Nhuận cũng không làm được, tinh thần Lý Thiến nháy mắt tỉnh táo hẳn.
Lâm Mộc Nhuận nhớ lại một lúc rồi nói: “Mấy câu khác đều là dạng đề thông thường.
“
Đã được thông não, xem ra sự khác biệt giữa khái niệm “không tốt lắm” của học bá và “không tốt lắm” của người bình thường rất là lớn.
Lý Thiến nằm nhoài người trên bàn than thở một lúc, mất động lực làm bài.
Dư Thiến Di ngồi sau tuy tay nắm bút nhưng lại ngó đông ngó tây như khỉ, ba phút xem đồng hồ một lần, tâm đã sớm bay khỏi phòng học.
Vất vả mãi mới chịu được đến khi chuông tan học vang lên, sinh lực của cả hai cô gái nháy mắt tăng vọt, chộp lấy cặp sách rồi chạy biến.
Sau tiếng chuông, cả trong lớp lẫn ngoài hành lang đều hỗn loạn.
“Trên đường về nhớ chú ý an toàn đấy!” Cô Lý chủ nhiệm lớp đứng ở cửa dặn dò học sinh.
“Chỉ có ba ngày nghỉ thôi, nếu mải chơi mà quên làm bài tập thì để xem cô xử lý mấy đứa thế nào!”
“Biết rồi ạ biết rồi ạ!” Đám học sinh vừa cất dọn sách vở vừa cười hi hi ha ha trả lời.
“Mai tôi mời mọi người đi ăn đồ nướng, ông đi không?” Thân Hạo quay đầu hỏi Chu Hiên.
Chu Hiên “Hả?” một tiếng, tạm ngắt điện thoại rồi nói: “Đi chứ, được ăn miễn phí thì sao lại không đi.
“
“Ngon, tính cả ông vào là có mười hai người, chúng ta có thể đặt được một phòng ở hàng đồ nướng mới mở kia.
” Thân Hạo vừa tính toán vừa dặn dò: “Bảy giờ tối ngày mai nhé, đừng đến muộn đấy!”
“Cảm ơn.
” Chu Hiên giương mắt, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Lâm Mộc Nhuận.
“Lâm Mộc Nhuận đi không?” Chu Hiên hỏi Thân Hạo.
Thân Hạo hình như giờ mới nhớ đến người bạn mới chuyển tới này, cậu ta xấu hổ gãi đầu, nói: “Xem trí nhớ của tôi này, tối mai cậu rảnh không Lâm Mộc Nhuận?”
“Tối mai tôi phải đến tiệm đàn.
” Lâm Mộc Nhuận lịch sự đáp: “Để lần sau tôi mời các cậu.
“
“Chốt luôn!” Thân Hạo cười nói: “Vậy bọn tôi chờ lời mời của cậu nhá!”
Phòng học rất ồn ào, đột nhiên bị vụ mời ăn xen giữa khiến Lâm Mộc Nhuận mất tập trung, tâm tư không đặt trên bài vở nữa.
Cố gắng thêm cũng chỉ phí thời gian, cậu thu dọn sách vở rồi tạm biệt Chu Hiên và Thân Hạo định đi về, đúng lúc đứng lên thì nhận được tin nhắn của Lâm Thanh Thanh.
Đại khái nói hôm nay cậu Lâm có tiết dạy thêm, mợ Lâm lại tăng ca, hai anh em bọn họ có thể sẽ phải tự bắt xe bus đi về.
Lâm Mộc Nhuận nhắn lại cho cô, đeo cặp đi sang ban tự nhiên ở đầu bên kia hành lang.
Vừa hết tiết tự học nên nơi đâu cũng có học sinh, khi Lâm Mộc Nhuận đến trước cửa lớp 11-1 ban tự nhiên, Lâm Thanh Thanh vẫn chưa đi ra.
Cậu ngó vào nhìn thoáng qua, thấy Lâm Thanh Thanh còn đang cất sách vở liền đứng ngoài cửa chờ cô bé.
Da Lâm Mộc Nhuận rất trắng, tướng mạo lại xuất sắc, cho dù giữ cái mặt liệt đứng ở hành lang cũng sẽ thu hút ánh nhìn của đám nữ sinh.
Bọn họ cười nhỏ giọng bàn tán, phát hiện không ai biết bạn học đẹp trai này.
“Cho hỏi cậu tìm ai vậy?” Một nữ sinh mạnh dạn tiến đến hỏi.
“Lâm Thanh Thanh.
” Lâm Mộc Nhuận trả lời.
“Cậu ấy đổi bồ nhanh thế à?” Có nữ sinh nói nhỏ.
Lâm Mộc Nhuận nhìn cô một cái, thản nhiên nói: “Tôi là anh họ của em ấy.
“
“Hả?” Nữ sinh kia xấu hổ đỏ bừng mặt: “Thật xin lỗi! Xin lỗi!”
Đúng lúc này, Lâm Thanh Thanh đeo cặp bước ra, cô vừa nhìn đã thấy Lâm Mộc Nhuận đứng trên hành lang, cười tươi vẫy tay với cậu: “Hey! Soái ca của em tới rồi!”
Có một nữ sinh to gan hỏi: “Thanh Thanh, trước giờ không thấy cậu nhắc qua là có anh họ đó?”
“Mình không nhận chuyển thư tình hộ đâu nhá!” Lâm Thanh Thanh hiểu được suy nghĩ của nữ sinh kia, vui vẻ nói: “Muốn làm chị dâu mình thì tự thân vận động đến hỏi phương thức liên hệ đi.
” Nói xong liền kéo Lâm Mộc Nhuận chạy như bay.
“Ha ha ha ha ha ha!” Đi đến cổng sau của trường, cô bé vừa xem điện thoại vừa cười to: “Anh! Anh bị chụp lén này! Còn bị dán lên hẳn bức tường tỏ tình của trường nữa!”
“Em yêu đương à?” Lâm Mộc Nhuận quay đầu hỏi.
“À! ! ” Nụ cười của Lâm Thanh Thanh kẹt cứng, cô bé nhìn trái nhìn phải, ngại ngùng nói: “Cũng không sai! ! “
Lâm Mộc Nhuận gật đầu, sau đó hỏi: “Học sinh lớp nào?”
“Không học trường bọn mình! ! ” Mặt cô bé đỏ bừng, ấp úng nói: “Là Ngô Dật Thần học ban xã hội A ở trường trung học thực nghiệm, bọn em quen nhau trong một bữa tiệc sinh nhật.
“
“Mới gặp một lần à?” Lâm Mộc Nhuận hơi nhíu mày.
“Không không không!” Lâm Thanh Thanh cuống quít giải thích: “Từ hồi lớp 10 bọn em đã biết nhau rồi, hơn một tuần trước mới bắt đầu hẹn hò, cậu ấy tốt lắm, thật đấy! Dáng dấp cũng rất đẹp trai.
“
“Với cả! ! Với cả! ! ” Sau một lúc lâu do dự, Lâm Thanh Thanh vẫn nói: “Tuy chưa nói cho ai khác, nhưng bọn em đã hẹn sẽ cùng thi vào một trường đại học, em học y, cậu ấy thì học luật.
“
“Anh, bọn em thật sự thích nhau ấy, không phải kiểu vui đùa của trẻ con.
” Thấy Lâm Mộc Nhuận không nói gì, Lâm Thanh Thanh nhỏ giọng năn nỉ: “Anh ngàn vạn lần đừng nói cho ba mẹ em được không? Em sẽ không để tình yêu ảnh hưởng đến học tập đâu mà.
“
“Ừ.
” Lâm Mộc Nhuận xoa đầu cô: “Anh không nói, nhưng em phải bảo vệ bản thân thật tốt, không vui ở đâu có thể nói với anh.
“
“Anh tốt quá đi!” Hai mắt Lâm Thanh Thanh sáng lên, bắt đầu líu ríu liệt kê cho Lâm Mộc Nhuận chục cái điểm tốt của bạn trai.
Cô bé nói cả đường đi, Lâm Mộc Nhuận cũng nghe từ đầu đến cuối, thỉnh thoảng còn đưa ra lời khuyên.
Khi hai người về đến tiểu khu đã là gần 9 rưỡi, tâm trạng Lâm Thanh Thanh rất tốt nên mua một đống xiên nướng, còn mua cho cậu Lâm một bát cháo gà xé đóng gói mang về.
Cậu Lâm đã về nhà từ trước, cửa vừa mở đã thấy Lâm Thanh Thanh đang nói không ngừng liền cười hỏi: “Có chuyện gì mà phấn khích thế?”
“Nghỉ thôi ạ! Có tận ba ngày nghỉ đó.
” Lâm Thanh Thanh đưa cháo gà cho cậu Lâm: “Tặng ba.
“
Cậu Lâm cầm hộp, nghiêng người để hai đứa vào nhà thay giày.
“Nghe nói các con kết thúc kỳ thi tháng rồi nhỉ?” Cậu Lâm vừa đi vào vừa hỏi.
Không nhắc tới thì đã hay, vừa nói đến thì Lâm Thanh Thanh mặt đen như đít nồi: “Ba, bọn con đang vui mà, đừng nhắc về chuyện thi tháng được không ạ?”
“Sao thế? Con làm bài không tốt à?” Cậu Lâm hỏi.
“Đề lần này hơi khó.
” Lâm Mộc Nhuận trả lời.
“Không phải chỉ hơi đâu, là rất khó!” Lâm Thanh Thanh sửa lại.
Cậu Lâm gật gật đầu, hỏi tiếp: “Vậy có làm được hết bài không?”
“Đương nhiên phải làm hết rồi ạ, chỗ nào không biết đành đoán bừa thôi.
” Lâm Thanh Thanh thở dài: “Phần trắc nghiệm đã ổn thỏa, bài điền từ với đống câu hỏi tự luận thì còn phải xem con đen hay đỏ.
“
Cậu Lâm cười vỗ vai hai đứa, dẫn bọn họ ra ghế sô pha ngồi: “Vậy hôm nay chúng ta không bàn chuyện học hành nữa, hai vị học bá thường ngày đã vất vả rồi, đêm nay thư giãn một chút, chúng ta vừa ăn đêm vừa xem phim nhé?”
Lâm Thanh Thanh cười hì hì thơm “chụt” một cái lên mặt cậu Lâm, xỏ dép bông loẹt quẹt đi vào bếp lấy đũa và găng tay dùng một lần.
“Con muốn xem gì hả Nhuận Nhuận?” Cậu Lâm bật ti vi lên, hỏi.
“Gì cũng được ạ.
” Lâm Mộc Nhuận trả lời.
“Vậy con tự chọn nhé.
” Cậu Lâm cười cười đưa điều khiển cho cậu.
Lâm Mộc Nhuận chuyển kênh mấy lần rồi chọn một bộ phim: “Này đi.
“
Chính là bộ phim Lâm Thanh Thanh vẫn luôn nhắc tới bảo muốn xem.
Ba người tắt đèn, ngồi trên sô pha vừa ăn vừa xem phim.
Đây là một bộ phim về nghệ thuật, nhịp độ tường thuật rất chậm, càng xem cậu Lâm càng thấy buồn ngủ.
Trái lại, Lâm Thanh Thanh vô cùng tỉnh táo, hai tay cầm hai xiên nướng, mắt gắt gao nhìn chằm chằm màn hình ti vi.
Điện thoại di động trong túi chợt rung lên, Lâm Mộc Nhuận mở ra xem liền thấy tin nhắn WeChat Tư Bân gửi tới.
“Thứ hai một người bạn học của tôi có tổ chức sinh nhật, cậu muốn qua chơi không?”
“Bạn học nào vậy?” Lâm Mộc Nhuận trả lời.
“Ngô Dật Thần ở trường trung học thực nghiệm, chắc cậu không biết.
” Tư Bân nhắn lại.
Lâm Mộc Nhuận nhìn Lâm Thanh Thanh ngồi kế bên, gõ “Được” rồi gửi đi.
Tác giả có lời muốn nói: Cả chương này bạn học Tư Bân sống trong WeChat.