Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 3: Miss Ripley (3) tại dưa leo tr.
Tiểu Bạch xách hành lý đứng tại cửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc, lại nhìn nhóm người đi tới đi lui, tâm trạng đang thực sự rầu rĩ.
Không phải đi quyến rũ mục tiêu một lúc thôi sao, vậy mà đã mất tung tích đối tượng.
Cô hoàn toàn không biết Jang Mi Ri đi nơi nào, tại sao cô ấy lại bỏ đi một mình, Tiểu Bạch không nghĩ ra cô nên làm gì bây giờ.
Bên này Tiểu Bạch phiền não, hoàn toàn không biết bộ dạng mình trong mắt Song Yoo Hyun bị xem thành- một cô gái dịu dàng mảnh mai, đôi mắt trong suốt ngước nhìn bầu trời xanh lam, vẻ mặt mờ mịt luống cuống làm người ta thương tiếc, một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua mái tóc, cô chậm rãi giơ tay lên vuốt ra phía sau tai, hơi cúi đầu, mang theo vẻ ôn nhu khiến người tim đập thình thịch.
“Xin hỏi…” Song Yoo Hyun mê muội tiến lên, “Cô có cần giúp gì không?”
Tiểu Bạch nghe tiếng quay đầu lại, phát hiện là tài phiệt lần trước, cô buông xuống con mắt lặng lẽ suy nghĩ, bây giờ đã không thấy Jang Mi Ri, xem ra cô chỉ còn có thể tiếp xúc với người trước mắt, biết rõ lai lịch anh ta, có thể hay không tiếp tục hành động.
“Không cần…” Tiểu Bạch nhẹ nhàng cắn môi, tuy rằng sắc mặt mờ mịt luống cuống nhưng vẫn như cũ kiên trì cự tuyệt.
“Tôi không có ác ý mà, chỉ là nhìn thấy cô giống như đang gặp khó khăn, cô muốn đi đâu, tôi có thể đưa cô đi…” Song Yoo Hyun ánh mắt ôn nhu nhìn cô bé trước mặt, cô gái nhu nhược nhưng kiên cường làm anh nhớ lại mẹ của mình, để anh không tự chủ được muốn tới gần, muốn bảo vệ.
“Thực sự không cần.” Tiểu Bạch nâng lên mí mắt, ánh mắt mang theo sự yếu đuối nhè nhẹ, “Bởi vì… Tôi… Tôi cũng không biết nên đi đâu.”
“Không biết nên đi đâu?” Song Yoo Hyun nghe thấy cô nói, có chút không rõ, “Tôi có thể hỏi tại sao không?”
Tiểu Bạch vẻ mặt do dự, chậm rãi giải thích, “Thật ra là tôi và chị gái cùng đi Hàn Quốc, chỉ là có một lúc mà đã không thấy chị ấy đâu.”
“Không thấy?” Song Yoo Hyun nhìn quanh, “Có phải tách ra rồi lạc đường không? Cô không có số điện thoại của cô ấy sao?”
“Tôi không biết.” Tiểu Bạch khe khẽ thở dài, “Chúng tôi vốn tính là đến Hàn Quốc rồi làm số mới, không nghĩ đến mới một lúc đã không thấy chị ấy đâu, không biết có gặp nguy hiểm gì không nữa.”
“Cô đừng lo lắng, hay là tôi cùng cô đi phòng phát thanh tìm người trước đi.” Song Yoo Hyun nói.
“Cũng chỉ có thể như vậy.” Tiểu Bạch liếc trộm chàng trai trước mắt, thấy gương mặt anh ta cũng một bộ lo lắng, âm thầm giơ ngón cái.
Song Yoo Hyun lễ phép kéo vali của Tiểu Bạch, hai người im lặng đi một hồi, anh lấy dũng khí, “Còn không biết cô gọi là gì, tôi là Song Yoo Hyun.”
“Song Yoo Hyun…” Tiểu Bạch nhẹ nhàng lặp lại một lần, sau đó ngẩng đầu mỉm cười với anh, “Tôi gọi Lee Ji Ah.”
Tiểu Bạch nụ cười cực nhạt, mang theo phảng phất nỗi buồn, tựa gió thổi trên hồ, làm lòng Song Yoo Hyun như làn nước gợn sóng, ánh mắt nhìn cô càng thêm mềm nhũn, có sự ôn nhu chưa từng nhận ra.
“Ji Ah tiểu thư, tôi có thể gọi như vậy không.” Song Yoo Hyun lễ phép nói.
“Đương nhiên rồi.” Thấy đối phương đối với mình ấn tượng tốt, Tiểu Bạch rất thỏa mãn gật đầu.
“Cô đến Hàn Quốc du lịch hay là định cư?”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc là sẽ định cư, tôi mặc dù mang quốc tịch Nhật nhưng thật ra là người Hàn.”
“Ồ..” Song Yoo Hyun nghe vậy, nhìn Tiểu Bạch mừng rỡ, “Thật trùng hợp, tôi hiện nay cũng là quốc tịch Nhật, cũng dự định về nước định cư.”
“Thật không.” Tiểu Bạch kinh ngạc nhìn lại đối tượng, “Xem ra chúng ta rất có duyên.”
Song Yoo Hyun nghe Tiểu Bạch nói, trong tâm có chút vui vẻ, ngốc nghếch cười phụ họa, “Đúng vậy, rất có duyên.”
Hai người đi thẳng tới phòng phát thanh, nói rõ tình huống, phát thanh tìm người không ngừng nghỉ một giờ, Jang Mi Ri cũng không xuất hiện.
“Ji Ah tiểu thư đừng lo lắng, không thì tôi với cô đi báo cảnh sát đi.” Song Yoo Hyun thấy Tiểu Bạch mặt mày ủ dột, nhiệt tình hỏi.
“Cái này…” Tiểu Bạch do dự không biết thế nào trả lời, bỗng nhiên một chàng trai trẻ từ gần đó chạy tới, “Này, Song Yoo Hyun, có chuyện gì vậy, gọi điện cậu không tiếp, người tìm chẳng thấy đâu.”
“Là Cheol Jin à, xin lỗi, tôi quên mất cậu đấy, điện thoại tôi cũng chưa mở máy nữa.” Song Yoo Hyun thấy người trước mắt, lúc này mới nhớ tới cậu ta ngày hôm nay sẽ đến đón mình.
“Chuyện này mà cậu cũng quên, đầu óc cậu để đi đâu thế…” Cheol Jin thẳng tay đập Song Yoo Hyun một cái, xoay mặt nhìn Tiểu Bạch đứng bên cạnh, “Vị này chính là…”
“Là Lee Ji Ah tiểu thư, quốc tịch Nhật gốc Hàn,cô ấy bị lạc mất chị gái.” Song Yoo Hyun giải thích.
Cheol Jin nghe vậy, quan sát Tiểu Bạch, ánh mắt có ý cười nói, “Chẳng trách cậu quên mất đấy.”
“Nói cái gì đó.” Song Yoo Hyun ngượng ngùng vỗ vỗ bạn tốt.
“Chuyện này…” Tiểu Bạch nhìn hai người chậm rãi mở miệng, “Thời gian không sớm, tôi không làm phiền hai người nữa.”
“Cô phải đi à? Một mình cô sao?” Song Yoo Hyun nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, có vẻ khá là không nỡ.
“Làm phiền anh lâu như vậy, tôi cũng nên đi rồi.” Tiểu Bạch mỉm cười, “Thực sự cảm ơn anh.”
Song Yoo Hyun giật giật khóe môi, nhưng một câu cũng không thốt nên lời, bọn họ chẳng qua chỉ là người qua đường, anh chẳng có tư cách gì giữ lại.
Tiểu Bạch thấy Song Yoo Hyun vẻ mặt lưu luyến không rời, trong lòng khá thỏa mãn, sắc mặt lại bình tĩnh như thường giơ tay vẫy một chiếc taxi, “Như vậy, hẹn gặp lại.”
“Tạm biệt.” Song Yoo Hyun nhìn không chớp mắt xe đưa Tiểu Bạch đi thật xa, cảm thấy trong lòng dâng lên mất mát thật sâu.
Cheol Jin ở một bên thấy, khoác vai anh, “Không phải chứ, hai người mới gặp nhau không lâu mà cậu làm như sinh ly tử biệt không bằng.”
“Cũng không phải là sẽ không bao giờ gặp lại.” Song Yoo Hyun nhìn hướng sẽ mất bóng, khe khẽ thở dài, không biết cô ấy có tìm được chị mình hay không, một thân một mình lại muốn đi nơi nào.