Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 151: Tín hiệu

4:41 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 151: Tín hiệu tại dưa leo tr

Edit & beta: Rya

Trong phòng họp cao nhất, cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra, mấy đội trưởng canh gác từ bên ngoài xông vào. Các nghiên cứu viên cao cấp đang thảo luận kế hoạch tiếp theo kinh ngạc nhìn về phía cửa, đang định hỏi một câu thì tòa nhà bỗng đột nhiên rung chuyển.

Triệu Ly Nông, người ở cuối bàn họp, đứng dậy trước và đi về phía cửa sổ sát đất.

Nghiêm Thắng Biến và những người khác đưa mắt nhìn theo cô, nhìn ra ngoài cửa sổ và kinh ngạc đứng dậy.

Xa xa giữa không trung có dấu vết của thực vật dị biến!

Không cần mấy vị đội trưởng giải thích thêm, tất cả các nghiên cứu viên trong phòng họp đều có vẻ nghiêm túc, lần lượt đứng dậy và đi về phía cửa sổ sát đất.

Cùng lúc đó, Diệp Chấn Sơn và Diêu Thành vẫn còn trong quân đội, cũng biến mất khỏi màn hình quang não.

“Tại sao có thể có thực vật dị biến?!” Viện trưởng Lý Chân Chương sắc mặt khó coi: “Đó là hướng trong trung tâm nội thành sao? Căn bản không nên có những thứ này!”

Ở trong Căn cứ trung ương, toàn bộ hạt giống thực vật đều được nghiêm ngặt khống chế, vì để phòng ngừa gió theo loài chim mang hạt giống từ bên ngoài đi vào, toàn bộ căn cứ đều sẽ thường xuyên phun thuốc lỏng, cho dù có thực vật dị biến, cũng sẽ phần lớn ở Thượng nội thành, phương hướng vừa rồi rõ ràng trung tâm nội thành.

Nghiêm Thắng Biến lập tức quay lại, bật quang não và thông báo cho thủ vệ quân bên trong Viện nghiên cứu: “Lập tức phái người đi xử lý, tận lực sơ tán mọi người để đảm bảo an toàn cho khu vực xung quanh.”

“Tôi đã phái đội ngũ Dị sát đội lên máy bay trực thăng đi đến nơi xảy ra chuyện, ngoài ra còn có mấy đội ngũ theo sau để tiếp tục tiến hành tra quét và điều tra tiếp theo.”

Diệp Chấn Sơn lần nữa xuất hiện trên màn hình quang não: “Tôi đã nhận được một số video về địa điểm xảy ra tai nạn.”

Các nghiên cứu viên cao cấp trước cửa sổ sát đầu đều xoay người trở lại trước bàn phòng họp.

La Liên Vũ nói: “Phiền Diệp tướng quân phát video.”

“Khoảng cách xa như vậy lại gây náo động lớn như thế…” Đan Vân cau mày: “Đây nhất định là thực vật dị biến cấp cao.”

Nghiêm Thắng Biến ngồi xuống, bình tĩnh nói: “Xem video trước đi.”

Mấy vị đội trưởng của Dị sát đội nhạy cảm hơn so với người thường, đã sớm đi vào bảo vệ các nghiên cứu viên cao cấp, để ngăn ngừa bất ngờ, họ không đi ra ngoài, mà đến gần bàn họp.

Khi Diệp Trường Minh nghiêng người, khóe mắt của anh rơi vào Triệu Ly Nông phía sau.

Cô vẫn lẳng lặng đứng trước cửa sổ sát đất, hơi xuất thần ngửa đầu nhìn thực vật dị biến bên ngoài, hoàn toàn không hòa nhịp với các nghiên cứu viên đang ngồi ở bàn họp thảo luận bên kia.

Trước khi quay người lại bàn họp, Diệp Trường Minh vươn tay kéo cô một cái.

Triệu Ly Nông quay đầu lại, liền thấy ánh mắt của anh đảo qua chỗ cô vốn ngồi lúc trước, cô giật mình, bước nhanh theo chân Diệp Trường Minh, lẳng lặng ngồi trở lại ghế cuối cùng của bàn họp.

Không ai chú ý đến động tác nhỏ giữa hai người.

“Có ba góc quay video, hai trong số đó là do kỹ thuật viên phá vỡ hệ thống giám sát xung quanh thu được, còn lại là do người gần đó quay, video hỗn loạn nhất nhưng cũng rõ ràng nhất.”

Diệp Chấn Sơn trong màn hình quang não giơ tay phải lên, ba đoạn video lập tức xuất hiện trước mặt ông, sau đó tay ông hướng xuống camera vẫy vẫy mu bàn tay, phòng họp cao nhất lập tức thu được video ba góc quay này.

Viện trưởng Lý Chân Chương nhấp vào nó, ba màn hình quang não bắt đầu bật lên ở giữa bàn họp, phát ra tình huống bên trong.

Như Diệp Chấn Sơn đã nói, hai camera giám sát cố định chỉ ghi lại hình ảnh tòa nhà bị sập bên dưới và vô số người hoảng sợ chạy ra ngoài.

Video với những góc quay hỗn loạn nhất đã ghi lại rõ ràng tình hình.

Trong video hình ảnh đầu tiên xuất hiện khuôn mặt của một người đàn ông, cao giọng hét to: “Đó có phải là thực vật dị biến không?”

Theo âm thanh của giọng nói, máy quay chuyển sang cửa sổ ở tầng giữa của một tòa nhà dân cư, giống như thân và lá dây leo từ trong phòng vươn ra, dọc theo bức tường leo ra ngoài, từ những chiếc lá màu xanh đậm chảy ra một ít chất lỏng, một ít chảy dọc theo những dây leo có gai, nhưng tầng trệt cách khá xa, màn ảnh không quay rõ ràng.

Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình quang não, không biết vì sao, trong lòng cô có dự cảm xấu.

“Thật sự là thực vật dị biến…” Người đàn ông quay video đầu tiên là kinh ngạc thấp giọng nói một câu, sau đó vội vàng hướng chung quanh hô hoán, bảo mọi người liên lạc thủ vệ quân.

Chưa đầy một phút, các cửa sổ của căn phòng đó và toàn bộ sàn nhà được bao quanh bởi những dây leo đang phát triển và lan rộng, các vết nứt đột ngột xuất hiện ở bên ngoài, phía trên và phía dưới của toàn bộ tòa nhà, như thể chúng bị cưỡng ép từ bên trong leo ra, trong giây lát liền có chiếc lá gai màu xanh đậm không kịp chờ đợi bóp ra, máu tươi đỏ thẫm không ngừng từ lá cây cùng gai nhỏ xuống, phảng phất giống như bọn chúng đã bị thương.

Nhưng bất luận thế nào thì những người bên trong và bên ngoài màn hình đều biết, máu này là từ đâu đến.

Dây leo dị biến này không chút kiêng dè, tùy ý sinh trưởng, phá vỡ bức tường bên ngoài, chạy ra ngoài mà quấn quanh tòa nhà để chen chúc leo lên, chỉ trong chốc lát đã chiếm lĩnh toàn bộ tòa nhà, những người từ bên trong trốn may mắn chạy ra ngoài, nếu hơi bất cẩn một chút sẽ bị dây leo duỗi dài quấn lấy, bị những chiếc gai trên thân dây leo sẽ đâm vào cơ thể, lập tức có máu tươi chảy ra, đây chính là “mỹ thực” của bọn chúng.

Thông qua ống kính rung chuyển dữ dội, mọi người đều nhận được tín hiệu.

——Về trạng thái hài lòng của dây leo dị biến này sau khi ăn thịt người.

Màn hình quang não mờ đi, chủ nhân của video càng lúc càng chạy nhanh hơn, không còn quan tâm đ ến việc quay phim nữa.

Tuy nhiên, các nghiên cứu viên trong phòng họp đã đủ để đoán được thực vật dị biến này là loại cây gì.

Sắc mặt Đan Vân không được đẹp lắm: “Hoa hồng, loại dây leo.”

“Diệp tướng quân.” Nghiêm Thắng Biến hỏi: “Đây là khu dân cư nào ở trung tâm nội thành?”

Trong màn hình quang não, Diệp Chấn Sơn nói chuyện với cấp dưới của mình, sau đó quay đầu lại: “Tiểu khu Chính thượng, theo tin tức từ đội tuần tra gần nhất bên kia, thực vật dị biến đã lan sang các tòa nhà khác, họ vẫn đang cố gắng hết sức để sơ tán cư dân.”

Đang ở cuối bàn họp, Triệu Ly Nông nghe thấy lời nói của ông, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, đồng tử từ từ giãn ra.

Tiểu khu Chính Thượng… chính là tiểu khu nơi Hà Nguyệt Sinh và Đồng Đồng thuê.

Hôm nay Đồng Đồng vẫn ở nhà nghỉ ốm!

Đầu óc Triệu Ly Nông lập tức nhớ lại hình ảnh ban đầu trên màn hình, cô đếm từ tầng trệt đến tầng có cửa sổ thực vật dị biến xuất hiện, đột ngột đứng dậy.

“Tiểu Triệu sao vậy?” Đan Vân quay đầu nhìn cô hỏi.

Triệu Ly Nông nhớ lại chất lỏng nhỏ giọt từ lá dây leo bên ngoài cửa sổ vào thời điểm đó, đặt đầu ngón tay lên một bên chân: “Cháu muốn đến tiểu khu Chính Thượng.”

Lý Chân Chương ngồi ở trước mặt giọng điệu không tốt lắm: “Muốn tranh giành thành tích bây giờ cũng không cần vội, tình hình bây giờ rất phức tạp, cô…”

“Để cho cô ấy đi.” Nghiêm Thắng Biến ngắt lời viện trưởng, ông ta nhìn quanh các vị đội trưởng trong phòng họp, cuối cùng ánh mắt rơi vào Diệp Trường Minh: “Diệp đội trưởng, cậu cũng đi theo đi.”

“Nghiêm tổ trưởng, cô ta chỉ là một nghiên cứu viên sơ cấp, ngài để đội trưởng Dị sát đội đi theo?” Lý Chân Chương phát hiện từ sau khi trở về, Nghiêm Thắng Biến đã coi trọng Triệu Ly Nông nhiều hơn, chuyện gì đều hướng đến cô, trước đây La Phiên Tuyết cũng chỉ khi ra ngoài làm nhiệm vụ mới cho đội số 0 bảo vệ.

“Đi thôi.” Nghiêm Thắng Biến nhìn Triệu Ly Nông và nói, thậm chí không hỏi lý do tại sao.

Triệu Ly Nông không quan tâm đ ến sắc mặt của người khác, quay người chạy ra ngoài, ngay khi bước ra ngoài thì cô liền bấm số liên lạc của Đồng Đồng, nhưng không có ai trả lời, sau đó bấm số liên lạc của Hà Nguyệt Sinh, nhưng biểu hiện đường dây đang bận, vì vậy cô chỉ có thể đi vào thang máy trước.

Diệp Trường Minh đi theo phía sau: “Xe của tôi đậu bên ngoài.”

Máy bay trực thăng của Viện nghiên cứu cần có nghiên cứu viên cao cấp phái đi, Nghiêm Thắng Biến không nói gì, bọn họ chỉ có thể đi xe đến đó.

“Anh có thể nhanh qua đó hơn một chút không?” Triệu Ly Nông cúi đầu hỏi, nhìn chằm chằm hoa văn trên sàn thang máy dưới chân.

Âm thanh của cô trầm thấp không rõ, nhưng Diệp Trường Minh có thể nghe được cô nói rất rõ ràng.

“Được.”

Thang máy một đường đi xuống, cuối cùng đi tới đại sảnh tầng một.

Diệp Trường Minh nắm cánh tay của Triệu Ly Nông và sải bước ra ngoài.

“Tiểu Triệu?”

“Học muội!”

Cô vừa đi ra, thang máy đối diện cũng có mấy người đi ra, nhìn thấy cô lập tức kêu lên.

Triệu Ly Nông ngẩng đầu lên và nhìn thấy Nghiêm Tĩnh Thủy, Hà Nguyệt Sinh và Ngụy Lệ: “Các cậu…”

“Tiểu khu Chính Thượng đã xảy ra chuyện.” Sắc mặt Hà Nguyệt Sinh vô cùng khó coi: “Hình như là tòa nhà của chúng tôi.”

Mỗi ngày cậu đều sống ở nơi này, đó có phải là tòa nhà của mình hay không, trong nháy mắt liền có thể nhìn thấy được, nói “hình như”, chỉ là vì muốn để lại một hy vọng.

Đoạn video về tiểu khu Chính Thượng vừa rồi đã được lan truyền khắp nơi, sau khi Hà Nguyệt Sinh nhìn thấy trong một nhóm, thì liền muốn trở về, Nghiêm Tĩnh Thủy và Ngụy Lệ nghe cậu nói vậy thì lập tức muốn cùng đi theo.

Hà Nguyệt Sinh không ngừng gọi điện cho Đồng Đồng, nhưng không ai trả lời.

“Cùng đi xe của tôi đi.” Diệp Trường Minh liếc nhìn ba người còn lại, đại khái đoán được chuyện gì đã xảy ra.



Chiếc xe địa hình hạng nặng đang chạy như bay trên đường, Triệu Ly Nông đang ngồi ở ghế sau bên cửa sổ, cô nhìn con đường lùi về phía sau ở bên ngoài, cố gắng nhắm mắt lại, cố gắng tìm lại thần giao cách cảm trước đó.

Có lẽ, cô có thể điều khiển được hoa hồng dây leo dị biến ở trong trung tâm nội thành, giống như điều khiển ý thức của cây thủy liễu dị biến trước đây.

Một lúc sau, Triệu Ly Nông mở mắt ra, một tay nắm chặt tay nắm cửa xe, trên mu bàn tay nổi lên hai đường gân xanh.

Không có gì!

Cô không thể cảm thấy được bất cứ điều gì.

Thậm chí ý thức của một ngọn cỏ cô cũng không cảm nhận được!

Những thần giao cách cảm khi cô không cần thì xuất hiện, đến thời điểm cần thiết thì lại biến mất.

“Đội số 5 đã đến đó.” Diệp Trường Minh ngồi ở ghế lái liếc mắt nhìn quang não trên cổ tay, quay đầu nói với người ở phía sau: “Chỉ cần còn sống thì có thể được cứu ra.”

Triệu Ly Nông trầm mặc, cô thậm chí không cần phải giống như Hà Nguyệt Sinh bên cạnh nhìn đi nhìn lại video ở góc độ hỗn loạn đó, cô chỉ cần nhớ lại trong đầu là có thể đếm rõ cây leo dị biến ngay từ đầu mọc lên từ tầng nào.

Cô đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Đồng Đồng ở Căn cứ nông học số chín.

Khi đó, bên kia đưa ra một tấm ảnh hoa hồng cầu vồng, hai mắt sáng lấp lánh hỏi cô nhìn đẹp hay không, nói mình muốn trồng ra được loại hoa này.

Hoa hồng cầu vồng



Bọn họ chạy rất nhanh trên đường, Diệp Trường Minh đã lái xe suốt chặng đường, nhưng sau khi đến tiểu khu Chính Thượng, vẫn mất hơn một giờ.

Lấy tiểu khu làm trung tâm, tất cả cư dân cách khu vực xung quanh 3km đều rút lui, chỉ còn một đoàn quân chính quy đang dồn dập thiết lập trạm kiểm soát.

Diệp Trường Minh không dừng lại, tất cả trạm kiểm soát nhìn thấy biển số xe đều tự động cho đi.

Theo sự tăng tốc, đoàn người nhanh chóng đến lối vào của tiểu khu Chính Thượng, Triệu Ly Nông đẩy cửa ra và nhìn lên các tòa nhà bên trong, có ít nhất năm tòa nhà dân cư với những bức tường bên ngoài được bao phủ bởi dây leo, khắp nơi đều là cánh hoa màu đỏ tươi, xung quanh có mùi thơm thoang thoảng, đồng thời còn có mùi máu tanh hỗn tạp khiến người ta phát ốm.

Một cánh hoa to gấp đôi bông hồng bình thường từ không trung rơi xuống, mang theo hương thơm thoang thoảng, cuối cùng đáp xuống chân Triệu Ly Nông.

“Giải quyết xong rồi?” Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn dây leo trên mặt ngoài: “Nó khô héo rồi.”

Triệu Ly Nông nhấc chân đi vào, chỉ để lại một cánh hoa bị dập nát trên mặt đất.

“Đây là khu vực cảnh giới, tạm thời cô không được vào.” Thủ vệ quân đứng bên trong vạch đỏ nhìn thấy Triệu Ly Nông đang tiến đến, lập tức ngăn cản cô.

“Cô ấy là nghiên cứu viên.” Diệp Trường Minh tiến lên, một tay nhấc dây buộc lên, quay đầu nhìn Triệu Ly Nông: “Vào đi.”

Thủ vệ quân đương nhiên biết đội trưởng của Đội số 0, vì vậy họ lùi lại một bước và không chặn nữa.

Triệu Ly Nông đi qua đường cảnh giới, Diệp Trường Minh đi theo bên cạnh cô.

Hai người trước tiên đi đến tòa nhà bắt đầu xuất hiện thực vật dị biến, đội số 5 của Dị sát đội cũng đứng ở đó.

Diệp Trường Minh nhìn về phía đội trưởng của Dị sát đội số 5: “Các cậu giết thực vật dị biến này sao? Bên trong còn có người hay không?”

Trên mặt đội trưởng của Dị sát đội số 5 có gì đó quái lạ: “Khi chúng tôi đến đây, thực vật dị biến này đã khô héo, phái vài đội viên vào kiểm tra, hình như nó đã chết hoàn toàn.”

Triệu Ly Nông nhìn xuống những cánh hoa trên mặt đất: “Tôi muốn xem ghi hình.”

Đội trưởng của Dị sát đội số 5 vẫn chưa phản ứng.

Diệp Trường Minh nói với đội trưởng đội số 5: “Video ghi hình.”

Đội trưởng đội số 5 sửng sốt một chút, nhưng vẫn đưa video trong máy ghi hình hành động của họ cho Triệu Ly Nông xem.

Máy ghi hình còn nguyên vẹn, thực vật dị biến này ở dưới cấp S.

Triệu Ly Nông nhìn đội số 5 trong video lao vào bên trong tiểu khu, đạn đã sẵn sàng, khi họ chuẩn bị bắn, nụ hoa trên dây leo không ngừng to lên và mở ra, cuối cùng khô héo úa tàn.

Đội trưởng của đội số 5 thậm chí không có thời gian để bắn một phát súng.

“Tôi chuẩn bị đi báo cáo.” Đội trưởng đội số 5 nói: “Thực vật dị biến này chết quá nhanh.”

Diệp Trường Minh gật đầu, cũng không ngăn anh ta.

Triệu Ly Nông quay sang nhìn Hà Nguyệt Sinh, cậu mở miệng: “Tầng mười tám.”

Hai người lần lượt trước sau muốn bước vào căn phòng, đội trưởng của đội số 5 đang muốn ngăn cản, nhưng Diệp Trường Minh đã chặn anh ta lại.

“Không sao, tôi sẽ đi theo họ.”

Sau đó, Nghiêm Tĩnh Thủy và Ngụy Lệ cũng nhanh chóng đi vào.