Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 68: Cạnh tranh

4:37 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 68: Cạnh tranh tại dưa leo tr

Edit & beta: Rya

Loại khuẩn nấm màu vàng khổng lồ trên Quế sơn đã nuốt chửng cây hoa quế dị biến, bột bào tử tiếp theo chỉ nhiều hơn chứ không ít, vì vậy cả đội chỉ có thể chuẩn bị lái xe ra ngoài một lần nữa.

Diệp Trường Minh đưa mẫu hoa quế dị biến cho La Phiên Tuyết, xoay người đi về phía đội số 0, nhưng nghe thấy Ngụy Lệ ở phía trước hét lên “Nhẹ chút”.

Anh cho rằng Ngụy Lệ đã bị thương.

Tuy nhiên, khi Diệp Trường Minh đến gần, anh thấy Ngụy Lệ vẫn còn đủ tứ chi, trông không bị thương, ngược lại thì Đỗ Bán Mai đang nắm tay Triệu Ly Nông.

“Lão tổ tông này, em có thể tránh sang một bên không?” Đỗ Bán Mai bị Ngụy Lệ quấy rầy đến không thể làm gì.

Vừa rồi Ngụy Lệ kéo Triệu Ly Nông đến, yêu cầu cô ta kiểm tra cho Triệu Ly Nông, nhưng Đỗ Bán Mai vừa xắn tay áo của Triệu Ly Nông định kiểm tra thì Ngụy Lệ bắt đầu thét lên.

“Tay của học muội gãy rồi, rất đau đó!” Ngụy Lệ quả thật bị đau lây: “Chị, chị nhẹ một chút.”

Đỗ Bán Mai thở dài: “Để chị kiểm tra trước, không có gãy, chắc là bị trật khớp.”

“Nhẹ chút!” Ngụy Lệ nhìn chằm chằm vào tay của Đỗ Bán Mai, phát hiện cô ta muốn xoay tay Triệu Ly Nông, cô ấy lại lập tức bắt đầu hô.

Đỗ Bán Mai: “…”

“Học tỷ, chị quay đầu đi trước đi.” Triệu Ly Nông bất đắc dĩ nói.

Cơn đau đớn nhất ở cổ tay đã qua đi, giờ chỉ còn lại cảm giác tê dại, đau âm ỉ, tốt nhất là nên mau chóng giải quyết.

Nhưng Đỗ Bán Mai bị Ngụy Lệ ảnh hưởng, vẫn không thể làm gì được.

Ngụy Lệ do dự: “Các bác sĩ của Dị sát đội rất hung hãn, tốt hơn hết là chị nên ở đây coi chừng…”

Diệp Trường Minh đột nhiên nắm lấy tay Triệu Ly Nông, anh đeo găng tay hở ngón, đầu ngón tay lộ ra ngoài không lạnh, ngược lại rất ấm áp, thấm vào da cô.

Triệu Ly Nông vô thức rút tay lại, nhưng bị Diệp Trường Minh giữ lại, không cho những người khác kịp phản ứng, anh đã nhanh chóng kéo cổ tay cô, sau khi kiểm tra vết thương thì hơi dùng sức tác động.

Với một tiếng “răng rắc”, tay cô đã thành công về đúng vị trí.

Trong nháy mắt khi Diệp Trường Minh vừa động thủ, Triệu Ly Nông toàn thân căng thẳng, nhưng nhẫn nhịn không lên tiếng.

Mãi cho đến khi Diệp Trường Minh buông tay cô ra: “Được rồi, thử xem.”

Cảm giác đau nhói trong nháy mắt qua đi, vai Triệu Ly Nông dần dần thả lỏng, cô cúi đầu xoay cổ tay, phát hiện cảm giác đau cũng không còn nữa, cô liền có thể di chuyển tự do.

Ngụy Lệ vừa tỉnh lại, ngơ ngác nhìn tay Triệu Ly Nông đã lành lặn, chậm rãi nuốt xuống lời kêu gọi trong miệng.

Diệp Trường Minh liếc nhìn Ngụy Lệ bên cạnh, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Đỗ Bán Mai: “Khi chữa trị thì không để cho người khác ảnh hưởng, muốn tôi dạy cô cái này sao?”

Đỗ Bán Mai nghe anh cảnh cáo, vội vàng hạ xuống hai tay ngẩng đầu, đứng trong tư thế quân nhân: “Không cần đâu, đội trưởng!”

“Lên xe rời khỏi Quế thành.” Diệp Trường Minh bỏ lại câu nói này, đi về chiếc xe địa hình phía trước.

Ngụy Lệ nhìn bóng lưng của anh họ, sau đó lại nhìn Đỗ Bán Mai đang đứng thẳng, vội vàng xin lỗi: “Bác sĩ Đỗ, em xin lỗi!”

Đỗ Bán Mai quay đầu thấy Diệp Trường Minh lên xe, thở phào nhẹ nhõm: “Là vấn đề của chị, vừa nãy tâm trạng không ổn định lắm.”

Là bác sĩ của Dị sát đội, tâm lý của cô ta nhất định phải tốt hơn những người khác, chỉ mới có vài tiếng kêu của Ngụy Lệ đã bị ảnh hưởng.

Cô ta quay sang nói với Triệu Ly Nông: “Tay của em không sao đâu, chỉ là bị trật khớp, đội trưởng đã giúp em chỉnh lại rồi, không cần lo lắng.”

“Được.” Triệu Ly Nông gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ Đỗ.”

“Không có gì, lên xe đi.” Đỗ Bán Mai vỗ vỗ vai Triệu Ly Nông.

Triệu Ly Nông và Ngụy Lệ đi về phía trước, khi họ đi qua chiếc xe đậu phía sau, ba người trong xe đang thò đầu ra, Đồng Đồng gục đầu lên đầu Nghiêm Tĩnh Thủy, Hà Nguyệt Sinh đang ngồi ở ghế phụ lái muốn nhìn thấy rõ ràng, chỉ đành rướn gần hết nửa người ra, ngẩng đầu cao hơn so với Đồng Đồng, từ xa nhìn lại, ba người này xếp lên nhau như tiết mục xiếc chồng người.

“Các cậu đang thảo luận về cái gì?” Nghiêm Tĩnh Thủy quan tâm đ ến chính sự trước.

Vừa rồi khi Triệu Ly Nông và Ngụy Lệ đi bộ trở lại, ba người họ vẫn còn ở trong xe, nghe Hà Nguyệt Sinh đang tối tăm trời đất phàn nàn những điều vô nghĩa.

“Ngụy Lệ, chị lại bị thương sao?” Hà Nguyệt Sinh hỏi.

Vẫn là Đồng Đồng tinh mắt phát hiện tay trái của Triệu Ly Nông vẫn đang nắm cổ tay phải của cô: “Ly Nông, cậu sao vậy?”

Triệu Ly Nông dời tay trái ra, rất tự nhiên hạ xuống: “Tay bị trật khớp, vừa rồi đã chỉnh lại.”

“Cậu có sao không?”

“Cậu không sao chứ?”

Nghiêm Tĩnh Thủy và Hà Nguyệt Sinh đồng thanh hỏi.

“Không sao.” Triệu Ly Nông giơ tay phải lên, xoay cổ tay nói.

Ba người thở phào nhẹ nhõm.

Bên kia, xe của thủ vệ quân đã sớm mở đường, nhưng đang hướng về Căn cứ trung ương, đội số 2 lái xe phía sau, một nửa đội viên của bọn họ đã bị thương nặng, hiện chỉ có thể tiến hành chữa trị tạm thời.

May là phía Căn cứ trung ương đã phái một chiếc trực thăng vận tải đến cứu viện, họ chỉ cần lái xe về phía trước một quãng đường nữa là được.

La Phiên Tuyết đang cùng đội số 2 quay trở lại Căn cứ trung ương, cô ta ngồi trong xe của đội trưởng đội số 2 Diêu Nhượng.

Đội số 0 trước tiên sẽ đồng hành cùng bọn họ, sau khi đội cứu viện đến, bổ sung đạn dược thì sẽ quay đi về hướng ngược lại.

Xe của đội số 2 và xe quân dụng của thủ vệ quân thì lái vào cabin của máy bay vận tải cứu hộ, bay thẳng về Căn cứ trung ương.

Trước khi đội số 0 quay đầu rời đi, Triệu Ly Nông đã nhận được một tin nhắn riêng từ La Phiên Tuyết.

Nghiên cứu viên số 40: [Sát hạch nghiên cứu viên được tổ chức ba năm một lần, đầu tháng 8 năm nay sẽ có sát hạch nghiên cứu viên sơ cấp, nếu có cơ hội thì có thể tham gia, tôi nghĩ cô có thể thông qua.]

Sau đó, La Phiên Tuyết đã gửi một số tài liệu và văn kiện tới, đó là những tài liệu lúc trước khi cô ta tham gia sát hạch nghiên cứu viên.

Nghiên cứu viên số 40: [Nghiêm tổ trưởng nói hiện tại Viện nghiên cứu nông học thiếu những nghiên cứu viên giỏi, cô rất ưu tú, tôi cho rằng cô có thể trở thành nghiên cứu viên giỏi.]

Triệu Ly Nông nhấp vào tài liệu xem sơ qua, phát hiện ra rằng rất nhiều nội dung có liên quan đến thực vật dị biến, có một số video về thực vật dị biến trong đó.

Xem ra kỳ sát hạch của nghiên cứu viên có liên quan đến thực vật bị dị biến.

Cô nghiêm túc trả lời: [Cảm ơn cô, nếu có cơ hội tôi sẽ tham gia sát hạch.]

Nghiên cứu viên số 40: [Về viện trưởng thì không cần lo lắng, ông ta không thể can thiệp vào kỳ sát hạch của nghiên cứu viên, cô đã là cán bộ trồng trọt, có tư cách tham gia.]

Triệu Ly Nông nhìn ra ngoài xe, lúc này trời đã tối hẳn.

Chờ sau khi thuận lợi trở lại Căn cứ trung ương, cô sẽ đi tham gia sát hạch nghiên cứu viên sơ cấp, cô muốn thuận tiện khi tham gia nghiên cứu, đồng thời cũng muốn phúc lợi sinh hoạt của nghiên cứu viên, có thể đưa cho Phong Hòa sử dụng.

Nghe nói nghiên cứu viên và gia đình có phúc lợi y tế, Triệu Ly Nông luôn muốn đưa Phong Hòa đi kiểm tra sức khỏe của bà.

“Các cô ngủ trước đi.” Đội viên đội số 0 đang ngồi ở ghế lái đột nhiên nói với Ngụy Lệ và Triệu Ly Nông ở hàng ghế sau: “Bây giờ trời đã tối rồi, có lẽ phải mất một lúc chúng tôi mới tìm được địa điểm thích hợp để nghỉ ngơi.”

Để trở thành một thành viên của Dị sát đội, không có ngoại lệ, trong một vạn người chỉ chọn ra một người có thể chất cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả khi trải qua một trận chiến khốc liệt, bọn họ vẫn có nhiều năng lượng hơn.

Ngược lại, những người làm nghiên cứu này, mỗi người đều là tay trói gà không chặt, sau một cuộc chiến như vậy, phỏng chừng đã kiệt sức.

“Vậy tôi đi ngủ đây, đến nơi thì gọi cho tôi.” Ngụy Lệ không khách sáo, nói xong liền nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

“Tôi sẽ đi nghỉ sau.” Triệu Ly Nông đang xem video thực vật dị biến do La Phiên Tuyết gửi đến, vào một năm trước ở nơi hoang dã, máy ảnh rung lắc dữ dội, có thể cảm nhận được sự bất an của người quay phim.

Nhưng loại video như vậy chỉ có một, hơn phần lớn đều là video về thực vật dị biến dưới cấp B trong phòng thí nghiệm.

Từ loạt video trong phòng thí nghiệm này, có thể thấy rằng nguyên nhân thực vật dị biến phần lớn giống như những lời giải thích đang lưu truyền hiện nay.

Một khi cây bị bệnh hoặc bị hư hại, chúng dễ dàng bị k1ch thích, thúc đẩy những cây này dị biến.

Cũng có loại thực vật nhìn nguyên vẹn bình thường đột nhiên dị biến, La Phiên Tuyết đã ghi chú bên dưới video, cho rằng rất có thể cái gọi là thực vật bình thường này có nguyên nhân mà tạm thời chưa phát hiện ra, nó không thể dị biến mà không có lý do.

Triệu Ly Nông xem những tài liệu mà cô chưa từng thấy trước đây, không cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Thực vật dị biến cấp A mang đến cho cô chấn động thật lâu không thể tản đi, cô không biết thực vật dị biến cấp B có nuốt chửng lẫn nhau tiến cấp hay không, nhưng sau khi chuyện này xảy ra, tương lai rất có thể sẽ có chuyện tương tự xảy ra.

Một khi thực vật cùng đẳng cấp bắt đầu nuốt chửng lẫn nhau tiến cấp, thực vật dị biến cấp A sẽ ngày càng nhiều.

Nhân loại không có cách nào đối phó nhiều thực vật dị biến cấp A như vậy, trừ phi… Tìm được biện pháp đối phó thực vật dị biến cấp A.



Hai giờ sáng, Dị sát đội tiến vào một thành phố công nghiệp điện tử, nơi đây có rất nhiều nhà xưởng, nhưng sau khi mỗi nhà xưởng đóng cửa, cỏ dại mọc um tùm, gần như nhấn chìm cổng lớn tường cao của những nhà xưởng này.

Điền Tề Tiếu đã sử dụng máy bay không người lái để bay trinh sát xung quanh, cuối cùng tìm thấy một nhà xưởng có tường bên ngoài màu xanh lá cây, cỏ dại xung quanh tương đối ít, điều đó có nghĩa là ai đó đã từng đến đây dựng trại tạm thời.

Điền Tề Tiếu lần lượt đem tình hình báo cáo hết.

Diệp Trường Minh: “Lái vào đi.”

Thế là cả đoàn xe của đội số 0 nhanh chóng lái xe về phía khu nhà xưởng, cổng nhà xưởng bị xích sắt khóa chặt, tốc độ của xe địa hình phía trước chưa từng giảm lại, thậm chí còn nhấn thêm chân ga, trực tiếp vọt tới.

Cánh cổng sắt của nhà xưởng đổ xuống đất, âm thanh xé tan màn đêm.

Ngụy Lệ bị đánh thức liền ngồi thẳng dậy, hai mắt mê man nhìn về phía trước, nhưng chỉ nhìn thấy xe của bọn họ chạy qua hai cánh cổng sắt, lái bám theo chiếc xe địa hình phía trước.

Triệu Ly Nông đang ngồi bên cạnh nhìn quang não, từ đầu đến cuối vẫn không ngẩng đầu lên mà vẫn xem video như trước, như thể đang nhập định.

Ngay khi bước vào khu nhà xưởng chính là một khu đất trống lớn, máy bay không người lái của Điền Tề Tiếu bay xung quanh, cảm thấy nơi này thích hợp nhất để nghỉ ngơi.

Mọi người xuống xe, lần này không có dựng lều, xung quanh là khoảng đất trống không có chướng ngại vật, bọn họ định để đám người Triệu Ly Nông ngủ trong xe, còn Dị sát đội thì nằm trên đất xung quanh xe.

Bất quá khi lửa vừa được nổi lên, Côn Nhạc lấy một đống đồ hộp từ phía sau một chiếc xe địa hình, đem mấy thứ này đi đun nóng, không bao lâu đã tỏa ra các loại hương vị.

“Đưa tôi một phần.” Chi Minh Nguyệt cầm súng đi tới, xin một lon đồ hộp.

Côn Nhạc đưa cho cô ta một hộp cơm, một hộp thịt lợn kho tàu, một hộp hạt ngô.

Chi Minh Nguyệt không muốn ăn ngô nên cô ta chỉ lấy hai hộp đầu.

“Bác sĩ Đỗ nói phải có thịt và rau kết hợp.” Côn Nhạc hô: “Ngô đóng hộp của cậu đây!”

“Không ăn.” Chi Minh Nguyệt một tay chạm khẩu súng, một tay mang theo hai lon đồ hộp đi tới xe bán tải phía trước, đem đồ hộp đặt ở trên động cơ, lúc này mới cầm lấy đôi đua ngắn bắt đầu ăn.

Bên kia, Hà Nguyệt Sinh xuống xe dùng sức nhảy mấy vòng mới thoát khỏi trạng thái mê man, lần này mấy người bọn họ cũng được chia một lon đồ hộp của Đội số 0.

Chủ yếu là lần này đội cứu viện đã cung cấp quá nhiều vật tư.

“Tiểu Triệu, cậu ăn trước đi.” Hạ Nguyệt Sinh dùng đũa gõ gõ cái hộp, nói.

Triệu Ly Nông cũng không ngẩng đầu lên, cô di chuyển màn hình quang não xuống phía dưới để thuận tiện xem: “Đợi lát nữa.”

Nhìn thấy điều này, Nghiêm Tĩnh Thủy ở phía đối diện cảm thấy khẩn trương, cô ấy vừa mới cầm lon đồ hộp lên thì lại bỏ xuống, cũng bật não quang lên, chuẩn bị bắt kịp việc học.

“Không cần vậy chứ?”

Hà Nguyệt Sinh khiếp sợ nhìn hành động của Nghiêm Tĩnh Thủy.

Đồng Đồng nhìn dáng vẻ liều mạng của hai người, nhất thời không biết có nên đặt đũa xuống hay không, nhìn xung quanh nhưng miệng vẫn đang nhai: “ực” một tiếng nuốt xuống miếng thịt kho.

Ngụy Lệ hoàn toàn không bị ảnh hưởng, chỉ vùi đầu chăm chỉ, nhét thức ăn đầy miệng, không quên đút cho Tiểu hoàng kê bên cạnh.