Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 45

12:48 sáng – 13/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 45 tại dua leo tr

Còn chưa bước vào cổng La gia, Tịch Yến Thanh bỗng đứng lại.

“Làm sao vậy Thanh ca?” La Phi ngẩn người: “Sao không đi nữa?”

“Em vào một mình đi, tôi không vào nữa. Tôi sang nhà Trần Hoa Chương một chuyến xem cỗ xe bò đóng thế nào rồi, lát nữa tôi về đón em.”

“Anh nhờ đóng xe bò từ bao giờ thế?”

“Đương nhiên là ngay khi mua bò, nếu không e là không kịp vụ mùa.” Chỉ dựa vào sức người sẽ tốn rất nhiều thời gian để thu hoạch, có xe bò thì khác, một chuyến xe bò có thể chở thật nhiều lúa.

“Vậy chúng ta cùng vào nhà đi? Em nói nhanh rồi hai chúng ta cùng đi xem xe bò?”

“Chậc, đúng là con lừa ngốc. Người đàn ông nào không có tính sĩ diện? Em nói xem, nếu cả tôi và em cùng đi vào nói chuyện về sau sẽ nuôi La Nghị ăn học, cha em nhất định sẽ cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng.”

La Phi nghĩ ngợi, quả là sẽ khiến La Thiên mất thể diện, nhưng y cũng muốn đi thăm Hàn Húc nha!

Lúc này vừa chập tối, La Phi và Tịch Yến Thanh cho rằng ban ngày La Thiên và Lý Nguyệt Hoa đều bận rộn nông vụ nên không có mặt ở nhà, cho nên bọn họ mới lựa thời gian này để ghé qua. La Phi nhìn xung quanh kiểm tra, phát hiện không có ai thì vòng tay níu cổ Tịch Yến Thanh xuống, hôn chụt một cái lên miệng hắn: “Thanh ca chờ em một lát thôi, em đi vào nói nhanh rồi chạy ra ngay!”

Nói xong cũng không chờ Tịch Yến Thanh đáp lời mà lập tức chạy ù đi.

Tịch Yến Thanh,ve môi dưới, còn liế,m láp hưởng thụ…

Nhóc con này, càng ngày càng biết cách âm thầm câu dẫn hắn!

Thời điểm La Phi bước vào nhà, Lý Nguyệt Hoa còn đang bận rộn đếm tiền, thấy người tới là La Phi bà cũng không vội cất giấu. La Phi nhìn thấy khoảng một trăm văn tiền, không rõ bà chuẩn bị chi tiêu cái gì hay chỉ đơn giản kiểm kê lại rồi cất đi.

“Nhị Bảo, sao muộn rồi còn chạy sang đây?” Lý Nguyệt Hoa vừa bọc tiền lại vừa lên tiếng hỏi thăm.

“Nương, con đang có chút việc phải đi ngay. Con tạt qua nhà để bàn bạc với cha và nương về chuyện cho La Nghị đi học.” Nghĩ đến việc Tịch Yến Thanh vẫn đang đứng ngoài chờ, La Phi chỉ nói đơn giản vài câu với Lý Nguyệt Hoa: “Con thấy cũng sắp đến kỳ chiêu sinh rồi, đến lúc đó chúng ta báo danh cho Tứ Bảo, nương thấy sao?”

“Chuyện này…” Lý Nguyệt Hoa nhìn về phía La Thiên. Trên đời này cha mẹ nào chẳng muốn con mình trở nên tốt đẹp hơn? Thậm chí người hà khắc như Tần Quế Chi cũng bảo vệ con trai mình hết sức có thể, càng đừng nói là La Thiên và Lý Nguyệt Hoa. Từ khi con trai cả và con dâu trưởng vẫn đang sống yên ổn, bọn họ đã tính đến việc cho La Nghị đi học. Chẳng qua sau đó vợ chồng La Cát gặp biến cố, hai người La Thiên và Lý Nguyệt Hoa vốn luôn đặt tính mạng người thân lên hàng đầu cho nên dứt khoát lựa chọn cứu sống con dâu trưởng. Mặc dù bọn họ không hề hối hận nhưng vẫn luôn áy náy với con trai út.

“Nhị Bảo, ý con là…” La Thiên suy xét một lát: “Ý con là con và Yến Thanh muốn nuôi Tứ Bảo đi học?”

“Đúng vậy cha, Tứ Bảo đã sắp mười lăm, nếu không nhập học sẽ quá tuổi mất.” Trong những gia đình điều kiện tốt, cha mẹ hận không thể cho con đọc viết từ năm ba, bốn tuổi, mà La Nghị lúc này còn chưa nhận biết con chữ nào: “Con và Thanh ca đều cảm thấy, sau này cho dù khó khăn ra sao cũng nên dồn sức cho Tứ Bảo học lấy con chữ. Nếu nó thực sự có tài không chừng còn khảo được tú tài gì đó, cũng bớt được địa tô trong nhà, vậy chẳng phải quá tốt sao?”

“Nhưng nếu không khảo trúng…” Lý Nguyệt Hoa có chút do dự. Nếu là tiền của mình bà cũng chỉ tiếc nuối một chút mà thôi, nhưng nếu là tiền của Tịch Yến Thanh và La Phi… Nói thẳng ra là tiền của Tịch Yến Thanh, đứa con này của bà có thể kiếm được bao nhiêu? Khẳng định là công sức chủ yếu của Tịch Yến Thanh.

“Việc này con đã thương lượng với Tịch Yến Thanh chưa? Hay là chủ ý của bản thân?” La Thiên hỏi.

“Đương nhiên là bọn con đã bàn bạc kỹ, nếu không phải hắn đang vội tới nhà Trần Hoa Chương hỏi thăm về cỗ xe bò mới đóng thì hắn đã vào cùng con rồi.” La Phi vừa nói vừa đặt hai lượng bạc lên bàn: “Nương, người cất khoản tiền này đi.”

“Thế này sao được? Nếu chẳng may Tứ Bảo học hành không đến đâu…”

“Ôi cày ruộng còn phải xem ý trời, trên đời này nào có chuyện gì tuyệt đối? Hơn nữa chúng con cũng muốn tin tưởng Tứ Bảo…”

“Cha, con tán thành ý của Nhị Bảo, hơn nữa bây giờ con chưa có ý định thành thân, nhà ta nên dồn sức cho Tứ Bảo trước.” La Cát nói: “Nhưng cũng thể để Tịch đệ và Nhị Bảo phải lao tâm, năm nay nhà ta khai khẩn một mẫu nương rẫy, về sau sang tên cho Nhị Bảo đi. Đất mới khai hoang sợ là hai năm đầu chưa thể thu hoạch gì nhiều, nhưng chịu khó trồng trọt thêm hai năm sẽ khá hơn.”

“Con nói gì thế!” Lý Nguyệt Hoa thương nhất đứa con trai cả trọng tình trọng nghĩa này: “Lại hoãn thêm vài năm sẽ quá tuổi, lúc đấy sao có thể cầu thân!” Vốn nam nhân trải qua một đời vợ đã khó tái giá, cô nương nhà nào chẳng muốn gả cho trai tân?

“Đúng vậy đại ca, huynh cũng không thể cô đơn cả đời như vậy.” La Phi nói: “Đến lúc cần thành thân thì hãy thành thân, việc học của Tứ Bảo cả nhà ta cùng chia nhau gánh vác, khẳng định sẽ lo liệu được thôi! Ai u đệ không nói nữa, cha, nương, con còn việc gấp phải đi đây…” La Phi nói xong thì chạy biến ra cổng.

“Nhị Bảo con quay lại đây cho nương!” Lý Nguyệt Hoa đứng ở cửa gọi với theo, lúc sau bà trở vào buồng, nét mặt đầy lo lắng: “Đây là tiền của Tịch Yến Thanh phải không? Đừng nói tên nhóc thối kia ăn trộm của trượng phu nhé?” Chủ yếu là vì bộ dạng hớt hải của La Phi khiến bà có cảm giác con trai mình đang chột dạ vì làm điều sai trái…

“Thôi để hỏi lại Yến Thanh xem sao.” La Thiên nói.

“Đúng rồi, Tứ Bảo đâu?” Không thấy bóng dáng cậu út trong buồng.

La Nghị lúc này đang đứng ngay đầu hồi, kỳ thực khi nhị ca và Tịch ca vừa xuất hiện nó đã nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, chẳng qua nó ngồi xổm sau vách tường nên hai người không nhìn thấy. Nó nhìn thấy nhị ca nó chạy vào buồng rồi chạy ngược ra, thấy hai người ôm ôm ấp ấp một hồi rồi rời đi.

Tịch ca cũng không phải không muốn vào, chỉ là hắn muốn giữ thể diện cho cha.

La Nghị nâng tay lau mặt, hai hốc mắt đỏ ửng. Nó yên lặng chạy vào buồng, cũng không hỏi La Thiên và Lý Nguyệt Hoa vì sao nhị ca ghé qua, chỉ là khi Lý Nguyệt Hoa nói “Tứ Bảo à, có tiền cho con đi học rồi”, nó mới cứng rắn đáp một câu: “Cha, nương, con nhất định nỗ lực học tập.”

La Phi và Tịch Yến Thanh không biết La Nghị đã hạ quyết tâm trong lòng, lúc này bọn họ đang ríu rít ngươi chạy ta đuổi, cười đùa huyên náo trên đường tới Trần gia. Người ta nói trăng mười sáu đẹp hơn rằm, đêm nay vừa vặn là ngày mười sáu âm lịch.

Lúc này Trần Hoa Chương và Hàn Húc còn chưa ngủ, nhưng La Phi và Tịch Yến Thanh đến nơi lại không dám gọi cửa, càng không dám tiến vào viện. Chủ yếu là vì, âm thanh vừa sung sướng lại tựa như thống khổ đang truyền ra từ bên trong thực sự rất quen tai, La Phi và Tịch Yến Thanh đều biết ý giữ trật tự.

Cái tên Hàn Húc này, biết trái phải không có hàng xóm nên rên đến là phóng khoáng…

La Phi nào biết từ khi có bầu hai bọn họ đã phải nhịn rất vất vả, lúc này thai nhi ổn định mới dám hành sự, đương nhiên khó mà kiềm chế.

Chỉ là quả thực có chút 囧.

Tịch Yến Thanh cũng 囧. Hắn và La Phi đều là vợ chồng trẻ tràn đầy hỏa khí, nghe âm thanh này sao có thể không nhộn nhạo?

“Hay, hay là hôm nay chúng ta về trước đã?” La Phi thì thào hỏi.

“Ừm.” Tịch Yến Thanh nắm chặt bàn tay La Phi, mười ngón giao nhau gắt gao, dọc đường bọn họ không tán gẫu rôm rả nữa. Ngẫu nhiên Tịch Yến Thanh sẽ nhéo nhẹ vào lòng bàn tay La Phi khiến trái tim y nảy lên thình thịch như nai con đang nhảy loạn trong lồ,ng ngực.

“Thanh ca, em cảm thấy hôm nay mình tiêu rồi…” Mở cổng nhà, La Phi nuốt nước miếng nói.

“Sao vậy?”

“Em, em cảm thấy yêu tinh nhỏ trong người đã hồi sinh, nó đang khao khát muốn hấp thu dương khí.” Mặt La Phi đỏ như gấc, hô hấp cũng dồn dập.

“Vậy đúng lúc lắm, hôm nay trăng tròn, phải chén yêu tinh nhỏ thôi.” Nói xong Tịch Yến Thanh cúi đầu hôn La Phi mãnh liệt, dùng lực bế bổng y lên.

La Phi rất phối hợp co chân, hai đùi thon vòng quanh eo Tịch Yến Thanh, y định dùng tay đẩy cửa…

“Ưm… Không vào buồng sao?” La Phi thấy Tịch Yến Thanh đột nhiên chuyển hướng.

“Không!” Tịch Yến Thanh ôm La Phi tới cạnh gốc đào rồi mới thả người xuống mặt đất, hắn tiếp tục nụ hôn mạnh bạo, những cái v,uốt ve nóng rực liên tiếp hạ xuống như một con dã thú đói ngấu đang gào thét được cho ăn.

La Phi căng thẳng muốn chết, tuy bây giờ là buổi tối nhưng ánh trăng sáng vằng vặc! Cách vách còn có Chu gia, nếu bọn họ bước ra ngoài ắt sẽ nhìn thấy!

Nhưng loại cảm giác này vô cùng kíc”h thích, sự vụng trộm này càng tăng thêm phần tình thú, bọn họ quấn lấy nhau khó mà dứt ra.

La Phi ngửa cổ hưởng thụ tình yêu của Tịch Yến Thanh, bàn tay cũng sờ so,ạng khắp cơ thể rắn rỏi của hắn: “Thanh ca… ưm… Thanh ca…!”

Không khí xung quanh như tăng thêm ba độ, Tịch Yến Thanh đỡ La Phi xoay người sang một bên, vịn vào thân cây.

Chỉ lát sau, âm thanh kìm nén run rẩy xen lẫn vui sướng phát ra từ giữa các ngón tay của Tịch Yến Thanh, thật lâu sau nó mới dừng lại…

“Bảo bối mệt không?” Tịch Yến Thanh nhẹ nhàng ngậm vành tai La Phi.

“Ưm…” La Phi xoay người ngắm Tịch Yến Thanh, y dựa cơ thể thấm đẫm mồ hôi lên thân cây đào, bọn họ nghỉ ngơi trong chốc lát. Ánh mắt La Phi có chút mê ly.

Tịch Yến Thanh cúi đầu hôn nhẹ khắp mặt La Phi.

Ánh trăng soi sáng mỹ nhân, mà mỹ nhân làm say lòng hắn.

Tịch Yến Thanh hơi gập ngón tay vu,ốt ve hai má La Phi, hắn bế La Phi theo kiểu công chúa ôm vào phòng. Thời điểm mở cửa, hắn lờ mờ nhận ra mình đã quên gì đó. Nhưng hắn gạt bỏ hết, lúc này đây vẫn nên tận hưởng trọn vẹn buổi tối này mới là đúng đắn.

Hết cách rồi, bởi vì cuộc sống về đêm ở nơi này quá mức đơn điệu, bọn họ chỉ có thể giải sầu bằng cách lăn qua lộn lại suốt đêm, làm đến không biết chán.

Đảo mắt đã tới mùa thu hoạch.

Lần thứ hai trong năm Tịch Yến Thanh bận đến đầu tắt mặt tối, trên thực tế hắn cũng chưa bao giờ được thảnh thơi, chẳng qua thời điểm trước mùa thu hoạch hắn được rảnh tay một chút mà thôi.

Sau khi bọn họ mua đứt cửa tiệm trên trấn, chỉ năm ngày sau đã có người muốn thuê với giá sáu lượng năm trăm văn. La Phi cất khoản tiền này làm phí sinh hoạt, còn hai mươi lượng bạc còn lại sau khi mua cửa tiệm kia, y chia thành hai bọc đem chôn.

Hai vợ chồng ngồi xổm cạnh tủ bát như hai con chuột đồng: “Thanh ca, về sau em phụ trách kiếm tiền sinh hoạt, tiền anh kiếm được thì để tiết kiệm.”

Tịch Yến Thanh nói: “Thế nào cũng được, việc trong nhà đều nghe em sắp xếp.”

La Phi cười cười nhìn Tịch Yến Thanh kê lại tủ bát chèn lên hố đất chôn bạc, y nhanh tay cầm chổi quét dọn, xóa đi vết tích dịch chuyển trên mặt đất.

Tịch Yến Thanh khiêng thùng tắm vào bếp đổ đầy nước, hai bọn họ cùng ngâm bồn sau đó ôm nhau đi ngủ.

Hôm sau Tịch Yến Thanh phải đi gặt. Hắn chuẩn bị liềm sắc rồi ra cửa.

La Phi ở nhà thu dọn phòng bếp, vẫn như mọi khi bắt đầu những công việc thường ngày.

Y phát hiện trong nhà lại có thêm một đồ vật khiến y vừa nhìn thấy sẽ nhớ đến Tịch Yến Thanh— chính là gốc đào ngoài sân! Tầm mắt lơ đãng nhìn thấy cây đào, y lại nhớ đến cảnh tượng Tịch Yến Thanh đè mình trên thân cây rồi…

Nóng bỏng, thở gấp, mãnh liệt, chặt chẽ ôm lấy y…

Cảm giác cả linh hồn đều sắp bốc cháy.

A… La Tiểu Phi! Ngồi giặt quần áo mà còn nghĩ đến màu vàng! Đúng là thứ háo sắc!

Hai vành tai La Phi đỏ ửng, y bê chậu đồ vào phòng giặt tiếp.

Tuy rằng y dùng nước ấm để giặt đồ, hiện tại cũng là ban ngày, thế nhưng nhiệt độ ngoài trời đã dần se lạnh. Giặt xong một chậu đồ cảm thấy hai bàn tay cước đến đau.

La Phi lại hòa thêm nước ấm, giặt xong thì mang phơi ngoài bờ rào, vào nhà bắt đầu thêu thùa. Khoảng một canh giờ sau y mở nắp nồi lấy mẻ bánh bao mới hấp ra, không quên rót cho Tịch Yến Thanh một bình nước ấm.

Sáng nay Tịch Yến Thanh định mang cơm ra đồng, La Phi nhất quyết không cho. Trời thu không còn ấm áp, tuy Tịch Yến Thanh lao động sẽ rất nóng nhưng cũng không thể ăn đồ nguội lạnh. La Phi cân nhắc dù sao bây giờ cũng không còn mưa, đường khô dễ đi, đến bữa y sẽ nhận nhiệm vụ mang cơm ra đồng cho Tịch Yến Thanh.

Y cầm giỏ bánh bao, thức ăn mặn và một bình nước, ngẫm lại sợ bánh bao nhanh nguội y liền bỏ vào vạt áo trước ngực.

Có gì đấy sai sai…

La Phi chọc chọc ngực mình, chạy vào nhà soi gương: “Đm! Hôm nay hấp bánh bao cúp D à?”

Đậu Hoa: “Gâu?”

La Phi “hừ” một tiếng: “Nói chúng mày cũng không hiểu, đi đi đi, mang bánh bao cho đương gia nào.”

Tịch Yến Thanh và Lạc Dũng đang cắt lúa ngoài đồng. La Cát đứng cách bọn họ khoảng bốn, năm mươi thước. Bởi vì ruộng hai nhà kề sát nhau nên bọn họ có thể vừa làm vừa tán gẫu.

Hai ngày nay Lạc Dũng lại mon men tới La gia tặng hạt thông, nhưng hắn không biết La Như có ăn hay không. Hắn quay đầu thấy La Cát đang bận rộn, nhỏ giọng hỏi Tịch Yến Thanh: “Tịch ca, mấy ngày nay huynh có về La gia không?”

Tịch Yến Thanh vừa nghe liền biết Lạc Dũng muốn hỏi cái gì, nhưng hắn cố tình không nhắc đến chuyện mà Lạc Dũng quan tâm: “Có chứ, tiểu cữu tử của ta muốn đi đọc sách, thôn mình không có tiên sinh, hôm kia ta vừa phải dẫn nó lên trấn hỏi thăm.”

Từ thôn Hoa Bình lên trấn không phải quãng đường gần, đi đi về về cũng khá vất vả, thế nhưng La Nghị vô cùng quyết tâm, ngày nào cũng sáng đi tối về, tuyệt đối không kêu ca nửa câu.

Lạc Dũng “ồ” một tiếng: “Vậy cũng xa xôi nhỉ, ta tặng Tam cô nương nhiều hạt thông lắm, không biết nàng có chia cho đệ đệ mang theo ăn trên đường không?”

Trong lòng Tịch Yến Thanh cười xấu xa, hắn nghĩ thầm ngươi cứ vòng vo đi, ta xem ngươi vòng vo đến bao giờ. Tay hắn vẫn thoăn thoắt làm việc: “Ừ nhắc mới nhớ, hạt thông của ngươi ăn ngon lắm. Tề ca ngươi nói trước kia y không khoái món này, cảm giác quá ngậy, nhưng chỗ hạt thông ngươi mang tới y lại rất thích.”

Lạc Dũng: “…”

Chúng ta vào chủ đề chính được chưa Tịch ca?

Tịch Yến Thanh nói: “Bên này ngươi cắt nốt nhé. Cũng không còn nhiều lắm, ta sang thửa bên kia gặt trước.”

Lạc Dũng còn định nói gì đó, vừa đứng thẳng dậy hắn lại nhìn thấy có người xuất hiện trên bờ ruộng.

La Như ra khỏi cửa sớm hơn La Phi, nó phải mang cơm ra đồng cho đại ca. Bình thường nó không cần làm việc này bởi vì La Cát sẽ mang theo đồ ăn từ sáng. Nhưng sáng nay ngủ dậy nó thấy bột vẫn chưa nở cho nên đành nấu mì, mà món mì đương nhiên không thể gói theo, cho nên nó dặn đại ca giữa trưa nó sẽ mang cơm tiếp tế.

Trước kia đều là La Nghị phụ trách việc này, nhưng hiện giờ La Nghị đã báo danh đi học trên trấn, sẽ không loanh quanh ở nhà nữa, bởi vậy nhiệm vụ này chuyển giao cho La Như.

La Như cũng không nấu nướng cầu kỳ, nó hấp bánh bao và xào ít khoai tây sợi. Món khoai tây xào còn khá nhiều, tuy nó chỉ thái hai củ nhưng hôm nay nó nhặt toàn củ to.

Gió thổi đến từ hướng La Như xuất hiện, những người làm việc ở đầu bên này đều ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng.

La Như chẳng hề liếc ngang liếc dọc, nó đi thẳng đến mảnh ruộng nhà mình: “Đại ca, nghỉ tay ăn cơm đã.” Sau đó lại quay sang nói với Tịch Yến Thanh: “Tịch ca, huynh cũng lên ăn trưa luôn!”

Về phần Lạc Dũng, La Như nhìn thấy, nhưng nó không gọi.

Ngoài ruộng rất đông người, một cô nương như nó gọi tên một nam nhân xa lạ, người ngoài nghe thấy lại đồn đoán.

“Đi, cùng lên ăn cơm đã.” Tịch Yến Thanh nói với Lạc Dũng.

“Ta không đi đâu Tịch ca.” Lạc Dũng có chút mất tự nhiên: “Tam cô nương hẳn là chỉ chuẩn bị cơm cho La đại ca và huynh, chẳng may ta đi lên lại chọc nàng tức giận, vậy thì không ổn lắm.”

“Chậc, nghĩ nhiều thế làm gì? Cứ lên ngồi có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, để ngươi vất vả một mình dưới này, ta và đại cữu tử cũng nuốt không trôi.” Tịch Yến Thanh cất gọn liềm lên bờ, chọn một bãi cỏ phẳng phiu ngồi xuống cùng La Cát: “Tam Bảo, món gì thơm thế.”

“Cũng không có gì đâu, ít khoai tây xào thôi mà.” La Như nói: “Vậy đại ca, Tịch ca, mọi người cứ ăn thong thả nhé, ăn xong thì gọi muội.”

“Muội đã ăn chưa?” La Cát hỏi.

“Muội ăn ở nhà rồi.” La Như nói xong thì vô tình chạm mắt với Lạc Dũng, nó vùng vằng quay đi. Nó vốn giận người này, nhưng hắn lại tặng rất nhiều đồ ăn cho nó, nó cũng không thể không biết xấu hổ mà chì chiết mãi. Trách không được người ta đã nói, cắn người miệng mềm bắt người ngắn tay, tình huống của nó chính là như vậy không phải sao?

La Như cầm liềm của đại ca, im lặng xuống ruộng phụ cắt lúa.

Tuy là một cô nương nhưng nó rất nhanh nhẹn và tháo vát.

La Cát vốn định gọi nó lên nghỉ ngơi, nhưng nghĩ đến việc nơi này có ba nam nhân ngồi ăn, gọi muội muội ngồi chung e là không thỏa đáng, bởi vậy đành để La Như tự tung tự tác.

La Như cắm đầu cắt lúa, Lạc Dũng ngồi xổm trên bờ quan sát. Kỳ thực hắn từng gặp rất nhiều cô nương nhà khác ra đưa cơm hoặc giúp việc vặt, nhưng chưa thấy cô nương nhà nào giỏi giang như La Như. Sức khỏe rất tốt, tốc độ cũng nhanh, làm việc không hề thua kém nam nhân bọn hắn.

“Ha! Nhìn đi đâu đấy? Ăn cơm đi.” Tịch Yến Thanh dùng chiếc đũa gõ đầu Lạc Dũng.

“Lạc huynh đệ chưa từng thưởng thức tay nghề muội muội ta phải không? Con bé nấu nướng cừ lắm, ngươi nếm thử đi.” La Cát có ấn tượng rất tốt với Lạc Dũng, cũng rất coi trọng vị bằng hữu mới này, hắn chìa đôi đũa về phía Lạc Dũng.

“La đại ca huynh cứ ăn đi, chỉ có một đôi đũa, huynh nhường ta thì lấy gì ăn.” Lạc Dũng nhìn món khoai tây xào thơm ngào ngạt thì nuốt nước miếng, nhưng chỉ có một đôi đũa sao có thể mặt dày cầm ăn.

“Ngốc.” Tịch Yến Thanh bẻ đôi chiếc bánh bao: “Đại ca, gắp giúp ta một đũa khoai tây với.” Tịch Yến Thanh cầm hai nửa bánh bao, chờ La Cát gắp xong hắn liền kẹp hai nửa lại: “Thế này không phải là xong à?”

“Ừ nhỉ, vậy ta cũng không khách khí với La đại ca nữa.” Lạc Dũng cũng bẻ đôi bánh bao rồi kẹp khoai tây sợi. Hắn vừa ăn vừa nhìn về phía La Như: “Nàng ấy giỏi thật đấy.”

“Ừm, muội tử này của ta rất chịu khó.” La Cát nói: “Ngày bé nhị đệ ta rất hay ốm vặt, cứ hai ba ngày phải mời đại phu, trong nhà chẳng còn bao nhiêu của cải. Muội tử ta tuy là cô nương nhưng sinh ra chẳng được hưởng phúc phận, mới lên bốn đã biết làm việc nhà phụ giúp cha mẹ. Các ngươi xem, nhà ta vốn có La Cát, La Như, La Nghị, chỉ thiếu một La Tường, chính bởi nhị đệ thường xuyên đau ốm mới phải đổi tên. Ngày đó có đạo sĩ nói cái tên La Tường không may mắn, sau đó đổi thành La Phi mới yên ổn.”

“Ta cũng từng băn khoăn vì sao tề ca không phải tên La Tường.” Lạc Dũng nói: “Có điều La Phi nghe cũng rất hay.”

“Hừ, chuyện cũ bỏ qua.” Tịch Yến Thanh đột nhiên đứng dậy vẫy tay: “Tức phụ nhi! Chúng ta ở đây!”

“Thấy rồi.” La Phi rảo bước đi tới: “Mọi người đang ăn rồi sao, ta còn vội chạy ra đây.”

“Ngươi tới vừa kịp, có thêm đồ để ăn, bằng không e là chưa đủ no.” Tịch Yến Thanh mở giỏ thức ăn bày biện rau dưa, lại chọc chọc ngực La Phi: “Giấu gì thế?”

“Cũng là bánh bao thôi. Ta sợ nhanh nguội nên gói riêng hai cái, ngươi ăn đi.” La Phi ghé vào tai Tịch Yến Thanh thì thầm: “Chọn riêng cho anh hai cái to, ít nhất phải cúp D!”

“Thế cơ?” Tịch Yến Thanh thò tay nắn hai cái bánh bao, lại nhòm xuống ngực La Phi rồi nói nhỏ: “Mềm đấy, nhưng ta lại thích nhất là bánh bao mini Vượng Tử cơ.”

“Ngươi!” La Phi biết Tịch Yến Thanh ám chỉ cái gì, nhất thời y cứng họng. Y nhanh chóng nhét bánh bao vào miệng Tịch Yến Thanh: “Ăn bánh bao của ngươi đi!”

“Bánh gì Vượng Tử cơ?” Lạc Dũng hỏi.

“Cái này ấy à…” Tịch Yến Thanh chép miệng: “Đó là món bánh sở trường của tề ca ngươi, nhưng y chỉ làm cho một mình ta ăn thôi.”

“Hứ, nhìn bộ dạng đắc ý của huynh kìa, không cho ăn thì thôi.” Lạc Dũng gặm hai, ba phát là xử lý xong một cái bánh bao kẹp khoai tây xào, hắn nghĩ thầm, có món gì ngon hơn món này nữa sao? Hắn lớn bằng này tuổi, đây là lần đầu tiên ăn khoai tây xào ngon như vậy, chẳng trách ngay cả tề ca cũng khen tay nghề La Như tốt. Thật kỳ quái, chỉ là một đĩa khoai tây xào, cớ sao hương vị lại ngon đến lạ lùng?

La Cát cũng đã ăn lửng bụng, hắn xuống ruộng thay La Như làm nốt. Thu dọn bát đũa xong, La Như gọi La Phi: “Nhị ca, huynh có về luôn không?”

La Phi nói: “Có chứ!”

Ra đồng đưa cơm một chuyến, La Phi bị cơn buồn ngủ đánh úp, y nghĩ thầm về đến nhà phải tranh thủ chợp mắt một lát.

“Có phải sáng nay thêu thùa quá sức không? Buổi chiều nghỉ ngơi đi, mệt quá thì ngủ một giấc.” Tịch Yến Thanh coi bên cạnh như không có người, dùng mu bàn tay lau bớt mồ hôi trên má La Phi.

“Nhị ca, ngày mai để muội đưa cơm thôi, huynh đỡ mất công ra đây.” La Như đề nghị: “Trước khi đi nương dặn muội nếu thấy huynh thì nhắc huynh một tiếng, bảo huynh đi lại ít thôi, chú ý thân thể một chút.”

“Bị làm sao mà phải chú ý? Ta có làm sao đâu?” La Phi cười khì khì, y sóng vai cạnh La Như, vừa đi vừa nói: “Ta còn định bảo ngày mai để ta phụ trách đưa cơm giúp muội, có điều muội đã cất công ra đây rồi, vậy ta cũng không giành nữa. Khai thật đi, ngày mai muội định mang mấy đôi đũa?”

“Đương nhiên là ba đôi.” La Như nói không cần suy nghĩ.

“Ồ~~~~” La Phi kéo dài giọng: “Còn chuẩn bị cả cho Lạc Dũng à.”

“Hắn giúp nhà huynh làm đồng, muội lại keo kiệt một đôi đũa sao!” La Như trừng mặt: “Muội cũng chẳng thích mang thêm đâu, huynh ồ cái gì mà ồ, cũng không ngẫm lại đây là vì ai.”

“Quan tâm nhiều ắt loạn, muội về nói nương cứ yên tâm, ta rất khỏe.” Tịch Yến Thanh cũng chưa tặng y con hổ con hay con lừa con, y sợ cái gì?

La Phi bước trên bờ ruộng, tung tăng xách cái giỏ, cổ họng ngâm nga bài gì đó, thoạt nhìn rất giống một tiểu lưu manh!

Tịch Yến Thanh đứng từ xa quan sát chỉ sợ y bất cẩn hụt chân xuống mương.

Về đến nhà La Phi ngáp ngắn ngáp dài, nhưng ngẫm lại Tịch Yến Thanh vất vả ngoài đồng như thế, y không thể ngủ ngày. Y rửa sạch đôi đũa, giặt miếng vải bố dùng để gói bánh bao, sau đó lôi kim chỉ ra bắt đầu thêu thùa.

Lần trước ghé qua phường thêu Như Ý y đã nhận về mấy đôi hài, bản vẽ họa tiết y cũng đã có, chỉ là phần vải cần trang trí không quá lớn cho nên phải cực kỳ tỉ mỉ. Có điều tiền công lại khá hậu hĩnh. Y nhận thêu gia công năm đôi hài, lão bản nương đồng ý trả cho y hai trăm văn tiền.

Tết Đoan ngọ y từng thêu một lô hà bao và túi thơm đi bán những cũng chưa kiếm nổi hai trăm văn, năm đôi hài này đối với y mà nói quả là chuyện vặt. Nếu không phải hai ngày nay La Phi luôn mệt mỏi ngủ rũ, phỏng chừng chưa đến bảy, tám ngày y đã thêu xong đơn hàng này.

Nhưng không hiểu sao hai ngày nay La Phi rất thèm ngủ, còn tưởng là do chuyển mùa.

Mùa xuân ngủ gục, mùa thu ngủ rũ, mùa hạ ngủ gật, La Phi cho rằng mình đã tìm được nguyên nhân vì sao gần đây y thường mệt mỏi ngáp ngủ.