Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 13: Đáng sợ tại dưa leo tr.
“Nghiêm Dịch, anh hãy bỏ qua cho Tịch Ngôn đi, cô ấy căn bản không phải đối thủ của anh… Coi như là.. Vì Tịch Duy đi!” Lí Thấm đẩy tôi ra sau lưng, đau khổ cầu xin Nghiêm Dịch.
Nghiêm Dịch cười lạnh lùng “Cô cho rằng nhắc đến Tịch Duy có thể thay đổi được chuyện gì sao?”
Sắc mặt Lí Thấm trở nên trắng bệch.
“Lí Thấm, tôi thật không tưởng tượng được, Tịch Duy đã chết mà cô vẫn yêu cậu ta như vậy!”
Tịch Duy. Vừa nghe đến tên của anh trai tôi, cơ thể đang dại ra không có chút phản ứng nào của tôi lập tức tỉnh táo, tên ác ma này, chính là hắn ta giết Tịch Duy, tôi đẩy Lí Thấm ra, rút chiếc dao đã chuẩn bị sẵn “Đồ ác ma. Súc sinh!” Tôi nổi cơn điên lao về phía Nghiêm Dịch, hắn ta lại không hề tránh né, cười lạnh nhìn chiếc dao đang đâm tới, nhưng giây tiếp theo, tay của tôi đã bị một người giữ lại, trước mặt, là đôi mắt màu đỏ tươi, lạnh lẽo khiến cho người ta tim đập chân run. Là Nghiêm Diệu!
Tôi muốn giãy ra, lại bị Nghiêm Diệu giữ chặt càng nhanh, không thể động đậy được nữa.
“Thả ra, thả ra. Nghiêm Dịch, anh nhất định không được chết tử tế, không được chết tử tế!”
“Thật vậy sao? Đó là điều chúng tôi vẫn mỏi mắt mong chờ, xem cô và tôi ai chết trước!” Nghiêm Dịch lạnh lùng nhìn tôi bị Nghiêm Diệu giữ chặt “Cô có muốn biết chúng tôi trừng phạt kẻ phản bội như thế nào không?”
Phía sau, bàn tay đang giữ chặt tôi đã bắt đầu dùng sức, tôi đau đến mức không kêu được nữa, cắn răng trừng mắt nhìn Nghiêm Dịch “Súc sinh!”
“Ba!” Giây tiếp theo, Trát Phi vẫn đứng bên Nghiêm Dịch từ đầu đến giờ hung hăng cho tôi một bạt tai, phía trước, Lí Thấm đã quỳ xuống đất “Nghiêm Dịch, anh buông ra cho Tịch Ngôn đi, buông tha cho cô ấy đi, Nghiêm Diệu… Nghiêm Diệu… Cô ấy là Tịch Ngôn mà, Nghiêm Diệu!”
Tôi không nhìn rõ biểu tình của Nghiêm Diệu, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể phía sau đang dần trở nên cứng ngắc. Thật lâu sau, bên tai tôi vang lên tiếng nói lạnh lùng “Tôi đã nói rồi, đừng nói dối anh!”
Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại, nhưng lại nghe thấy tiếng thét chói tai, tôi mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt Lí Thấm đang tái nhợt đi, cô ấy cuộn mình dưới đất, như có thứ gì bên trong cơ thể đang hành hạ cô ấy, thậm chí ngón tay cô ấy cắm vào lòng bàn tay rất sâu, trên mặt là vẻ thống khổ.
“Anh đã làm gì với cô ấy?”
“Yên tâm đi, cô ấy đang hưởng thụ cảm giác của ‘Thiên Đường’!” Nghiêm Dịch nhìn tôi, vẫn để mặc Lí Thấm đau đớn quằn quại trên mặt đất, tôi khiếp sợ nhìn cô ấy không chịu được đau đớn, đang lê thân thể đến bên người Nghiêm Dịch, ôm lấy mắt cá chân của hắn ta, giống như một người hành khất đang níu giữ Nghiêm Dịch xin thức ăn, miệng không ngừng van xin “Cầu xin anh, cho em một chút ‘Thiên Đường’, em rất khó chịu, rất khó chịu!”
Đến bây giờ tôi mới hiểu ra, Nghiêm Dịch dùng một loại độc phẩm khống chế Lí Thấm, chính là thứ mang tên Thiên Đường kia ư?! Thật buồn cười, thứ thuốc kia khiến một người thống khổ van xin, một người ác độc đứng nhìn, lại mang cái tên đẹp nhất trên thế giới ‘Thiên Đường’. Thật đáng cười!!!
Nhìn Lí Thấm vứt hết tôn nghiêm cầu xin Nghiêm Dịch, tôi tuyệt vọng nhắm mắt.
Sau đó, tôi bị đưa về Nghiêm gia, ném vào một phòng tối, tôi không biết Lí Thấm hiện giờ ra sao, còn có Tả Lăng, đây là cái bẫy Nghiêm Diệu đặt ra, một mũi tên trúng hai đích. Nếu Tả Lăng cũng đến… Tôi thực không dám tưởng tượng nữa, thật ra, thủ đoạn của hắn ta không được gọi là cao tay, chỉ là hắn ta biết lợi dụng tình hình, lợi dụng nhược điểm của người khác. Hắn ta biết tôi nóng lòng muốn biết sự thật, biết tôi rất hận hắn ta, bởi vì thù hận khiến tôi bị che mắt, nên cho dù tôi biết đó có thể là một cạm bẫy, tôi vẫn không oán không hối mà lao đầu vào, nhưng tôi đã không nghĩ đến một câu nói của tôi, một hành động vội vàng của tôi lại làm tổn thương một người. Bây giờ, ngoài cầu nguyện, tôi còn có thể làm gì nữa?
Nơi này rất tối, đên nỗi tôi còn không nhìn được cả ngón tay của mình, lại yên tĩnh tới mức tôi có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình. Như là một lời nguyền đòi mạng, tôi ngẩng đầu lên, hiện tại, mọi chuyện đã chấm dứt, vì nóng lòng muốn thành công, tôi đã khiến mọi thứ đổ vỡ. Mà trận này, ngoài trừ bị tổn thương, ngoại trừ bị thất bại thảm haij, tôi chẳng làm được gì.
Nhưng tôi vẫn không tưởng tượng được, địa ngục thực sự vẫn chờ tôi ở phía sau. Nó ở một nơi không xa, đứng nhìn tôi, chậm rãi, thích ý nhích dần dần về phía tôi, khiến cho tôi vạn kiếp bất phục.
Tôi không còn nhận thức được thời gian trôi qua như thế nào, hiện tại thế giới của tôi chỉ là một màu đen, tôi không biết bọn họ định xử lý tôi như thế nào, ngay lúc họ đưa cho tôi bữa cơm thứ mười ba, tôi nắt đầu có ý nghĩ rất điên rồ, liệu có phải đây chính là một thủ đoạn của Nghiêm Dịch, hắn ta muốn tôi ở trong này suy nghĩ, cho đến khi tôi bị bức đến điên thì thôi. Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của tôi thật sự rất đáng sợ, ngoài tiếng người đưa cơm, thi thoảng bên ngoài có tiếng bước chân thì không còn âm thanh nào khác, yên tĩnh đến đáng sợ, sự yên tĩnh này khiến cho tôi hít thở không thông. Thật sự rất đáng sợ.
Sau đó tôi lại nghĩ đến Nghiêm Diệu, từ đầu tới cuối tôi không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng lời nói lạnh lùng bên tai khi ấy lại khiến tôi nhớ rất rõ, rất lạnh lẽo, như mũi dao đâm thẳng vào tim tôi, thậm chí không có do dự, hắn vẫn đứng về phía Nghiêm Dịch, hắn cũng ngầm đồng ý cho Nghiêm Dịch xử lý tôi sao? Hắn nói yêu tôi, nói tôi vĩnh viễn không rời xa hắn, mà tôi lại lừa hắn, tôi nói không rời xa hắn, tôi còn nói tôi yêu hắn, nhưng tôi đã thực sự lừa dối hắn.
Sau đó tôi lại nghĩ đến Lí Thấm, nghĩ đến sự khó xử của cô ấy. Tôi còn nghĩ đến cha tôi, mẹ tôi, bạn bè, người thân, nhưng phần lớn thời gian tôi nghĩ đến Tịch Duy, tại sao có thể như vậy, Lí Thấm đã từng cảnh báo tôi không nên biết sự thật này, nhưng tôi vẫn không tưởng tượng được Lộ Tịch Duy tại sao lại cam tâm tình nguyện ở bên Nghiêm Dịch, thậm chí tôi còn nghĩ rằng anh ấy bị Nghiêm Dịch tự tay giết chết rồi ném xác xuống vách núi đen kia.
Nhưng không thể nghĩ ra chuyện tàn nhẫn như vậy, sau vẻ hoàn mỹ của Tịch Duy, lại là một tình yêu tàn nhẫn. Nếu như đúng với lời nói của Lí Thấm thì là như vậy.
Mỗi ngày trôi qua tôi nhớ lại rất nhiều chuyện, nhớ lại rất nhiều người, đầu tôi đã sắp không chịu nổi, đau không chịu được, đêm nào cũng trằn trọc suy nghĩ, có thể đoán được nếu tình trạng này cứ tiếp tục tôi sẽ trở nên thảm hại thế nào. Đáng tiếc, Nghiêm Dịch hiển nhiên không muốn cho tôi cái chết thoải mái, giống như lời Lí Thấm nhắc nhở tôi, hắn ta rất hiểm độc, tôi không bao giờ có thể tưởng tượng nổi.
Bữa cơm thứ hai mươi mốt được đưa đến, giọng nam trầm kia rốt cuộc cũng vang lên. Ngoài cửa, ánh đèn sáng trưng, ở giữa cánh cửa kia là thân hình cao lớn sừng sững của Nghiêm Dịch, tôi đã nghĩ, ‘Mặt người dạ thú’ là câu nói thích hợp nhất để hình dung về Nghiêm Dịch, còn có nụ cười nhếch mép, nụ cười mang hương vị máu tươi và tội ác.
Nghiêm Dịch đưa tôi đến một gian phòng khác, trang hoàng đơn giản, toàn những đồ dùng màu tối, chắc chắn chủ nhân cũng lạnh lẽo như vậy, quả nhiên là hai an hem, sở thích cũng giống nhau, đến cách đặt ảnh chụp ở đầu giường cũng giống nhau.
“Anh mang tôi đến thăm phòng ngủ của anh là muốn cho tôi ở đây thưởng thức nghệ thuật sao?” Lúc này, ngoài tự giễu cợt bản thân, tôi còn có thể làm được gì?
Nghiêm Dịch cười lạnh lùng, thong thả ngồi xuống, hắn ta giống như muốn xem tôi giữ được vẻ bình tĩnh trong bao lâu, hắn ta đã biết tôi không thể, cho nên khi tôi nhìn thấy tập san của cảnh sát trên kệ TV rất lớn kia, tôi đã gần như quỵ xuống.
“Nhóm người này thật phiền phức, tôi còn muốn cảm ơn cô lần này đã hỗ trợ tôi lần này đại thắng!”
“Lại sao anh không giết tôi!”
Nghiêm Dịch đứng lên, chậm rãi đi đến gần tôi “Như thế này, không phải sẽ có thể chơi đùa vui vẻ hơn sao? Dù sao tôi cũng rất ngạc nhiên, cô có thể tự nghĩ ra kế hoạch tiếp cận tôi như vậy, đáng tiếc, tôi lại phát hiện ra, tất cả cũng bởi vì sự ngu ngốc của cô. Không sao, trong khoảng thời gian này tôi rất nhàm chán, có người cùng tôi chơi không phải tốt lắm sao!” Âm thanh của hắn như rất xem nhẹ chuyện này, lại có phần lạnh lẽo đáng sợ.
“Nghiêm Dịch, nếu tôi là anh, tôi chỉ tự cảm thấy bi thương mà thôi, anh không phải người, anh là súc sinh, động vật máu lạnh!”
Hắn ta không hề nổi giận, trên mặt thậm chí còn có nét cười. Đứng thẳng thân mình nhìn tôi “Cảm nhận được không? Nơi này có hương vị của Lộ Tịch Duy đấy, cả căn phòng này đều có hương vị của cậu ra, cô cảm nhận được không? Cậu ta từng ở trong căn phòng này, ngay trên chiếc giường kia, cô chắc không thể nào tưởng tượng được hình ảnh anh trai cô ở dưới thân tôi cầu xin tôi, cầu xin tôi…”
“Câm mồm! Câm mồm!” Tôi kích động che lỗ tai, hét lớn “Anh im đi, im đi!!!”
Hắn sao có thể vô sỉ như vậy chứ!
“Không thích nói về đề tài này sao?” Biểu tình trên mặt Nghiêm Dịch không hề có chút biến hóa, hai tay khoanh trước ngực “Mọi chuyện còn chưa bắt đầu đâu, tôi cũng không thể để cô có chuyện gì, nếu không sẽ chơi không vui đúng không!!”
Ác ma, đúng là ác ma, tôi bỗng nhiên cười to, người đàn ông này chính là ác quỷ, hắn ta có thể đem miệng vết thương của người khác xé rách rồi xát muối lên đó không lưu tình. Không đếm xỉa đến cảm giác của người khác là thống khổ thế nào. Hắn ta chính là ác quỷ.
“Anh muốn thế nào? Điên rồ, điên rồ, cho dù chết tôi cũng sẽ nguyền rủa anh cả đời!” Tôi vơ bình hoa trên bàn ném về phía Nghiêm Dịch.
Nghiêm Dịch chậm rãi giơ tay lên, giữ chặt cổ tay tôi “Chết sao? Đó chính là cách giải thoát cho cô rồi, tôi còn muốn tiếp tục chơi, cho nên cô cũng không thể chết dễ dàng! Cô nên biết rằng, ngoài anh trai cô ra, co chính là người thứ hai khiến cho tôi thấy thú vị.” Nói xong, ngón tay thon dài của hắn đã xẹt qua gương mặt tôi, hơi thở nóng bỏng phả lên hai má tôi “Tôi đã nói cô có đôi mắt rất đẹp!”
Trong nháy mắt, tôi thấy trong mặt hắn một tia sang quen thuộc, lại khiến cho tôi thấy ghê tởm muốn nôn ra.
“Anh làm cho tôi thấy ghê tởm!” Tôi giãy dụa, lại càng bị giữ chặt, giây tiếp theo cơ thể đã bị hắn đẩy lên giường, hắn cũng tiến lại đây, hai tay giữ chặt tay tôi, mỉa mai nói “Tôi thực sự rất muốn biết, hai anh em các người có phải lúc ở trên giường đều nhiệt tình như nhau?”
“Thả tôi ra, đồ súc sinh, đồ súc sinh!” Tôi tình nguyện chết cũng không muốn bị hắn làm nhục như vậy
Tôi liều mạng giãy dụa, thậm chí nghĩ đến cắn lưỡi tự sát, Nghiêm Dịch lại nhanh tay bóp chặt khớp hàm của tôi khiến tôi há miệng, tiện tay đem một miếng vải nhét vào miệng tôi, tôi tuyệt vọng khóc, cố gằng vùng vẫy. Quần áo lại bị hắn cởi ra.
“Nghiêm Diệu… Nghiêm Diệu…” Bị miếng vải chặn lại, tiếng kêu khóc của tôi phát ra không rõ ràng, đó là một cái tên, tôi chỉ có thể nghĩ đến cái tên ấy, thầm nghĩ đến hắn.
Nghiêm Diệu, Nghiêm Diệu, anh ở đâu…
Đáng tiếc, tôi không thể kêu lên, hắn vẫn không xuất hiện, ngay lúc tôi tuyệt vọng muốn buông xuôi tất cả, dừng lại kháng cự, Nghiêm Dịch lại buông tôi ra. Hắn ta đứng thẳng thân mình từ trên cao nhìn xuống tôi. Hắn ta nhàn nhã sửa sang lại quần áo của mình cho chỉnh tề. Cười nhẹ.
Lúc tôi vừa nghĩ hắn cũng có một chút tính người, lại nghe thấy giọng nói của hắn “Cô thực may mắn, hai an hem chúng tôi không có hứng thú với cùng một cô gái, nhưng cô có muốn biết chúng tôi trước kia dùng phương pháp gì đối với cô gái từng đùa giỡn Nghiêm Diệu không?”
Lí Tâm Nghiêm?!
Cửa phòng lúc này mở ra, vài người đàn ông cơ thể vạm vỡ tiến vào, xếp thành một hàng trước mặt tôi. Tôi trừng lớn mắt, hiểu được ý nghĩa câu nói vừa rồi của Nghiêm Dịch, liều mạng lắc đầu, hoảng sợ lùi về phía sau.
“Cố gắng hưởng thụ đi!” Nghiêm Dịch vừa lòng nhìn biểu hiện của tôi, cuối cùng hắn khoát tay, mấy người đàn ông kia bắt đầu đến gần tôi.
“Không được lại đây, không được lại đây!” Tôi tóm những thứ gần mình ném vào bọn chúng, thoáng nhìn khung ảnh trên đầu giường, tôi cầm lên ném xuống đất, cầm lấy một mảnh thủy tinh đưa tới cần cổ “Đừng tới đây!”
Mấy người đàn ông đều dừng lại, nhìn về Nghiêm Dịch đứng đằng sau, hắn ta không có một chút biểu cảm nào, lạnh lùng ra lệnh “Không sao cả, chỉ cần không đùa chết cô ta là được!” Sau đó hướng về phía rôi nhếch khóe môi đi ra ngoài. Tâm tôi co rút lại, tôi cầm mảnh thủy tinh đang kề trên cổ muốn siết mạnh xuống, nhưng lại không cảm nhận được chút cảm giác đau đớn nào, bàn tay tôi đã bị giữ chặt, máu chảy theo cổ xuống phía dưới, đám súc sinh kia không hề để tâm, bọn chúng giữ chặt cơ thể tôi, trong đó đã có người vừa cười dâm đãng vừa bắt đầu cởi quần áo.
“Không! Không!!!”
“Đủ rồi!” Một âm thanh lạnh lẽo cắt ngang tiếng kêu khóc của tôi, tôi nhìn ra, Nghiêm Diệu đang đứng cạnh cửa, tâm trạng bối rối của tôi lập tức trở nên bình tĩnh, khóe mắt tôi, dòng nước mắt lạnh lẽo chảy xuống.
“Tôi tự mình xử lý!”
Nghiêm Dịch không nói gì, phất tay một cái, mấy người đàn ông buông tôi ra rồi theo hắn ta đi ra ngoài. Cửa bị đóng lại, bên trong khôi phục trạng thái yên tĩnh, tôi nắm lấy vạt áo, chặt chẽ bao lấy cơ thể, cuộn mình vào góc giường. Bắt đầu khóc.
“Tôi chỉ muốn biết, những thứ tôi biết về em, tất cả đều là sự thật sao?”
Thật ra hắn hỏi câu này với mục đích gì? Nhưng tôi cũng không phải giấu diếm nữa, tôi gật gật đầu, dúi đầu vào giữa hai đầu gối, không có tiếng đáp lại, tôi cũng không dam ngẩng đầu nhìn Nghiêm Diệu.
Vẫn là im lặng, im lặng đáng sợ.
Giây tiếp theo, cơ thể của tôi được bế lên, ngẩng đầu, là khuôn mặt quen thuộc của Nghiêm Diệu, hắn ôm tôi rời khỏi phòng, trở về phòng ngủ của hắn, đem tôi đến trước vòi hoa sen, xả nước xuống, cởi quần áo đã bị xé rách từ lâu của tôi ra, thân mình tôi ướt nhẹp, cần cổ bắt đầu thấy đau đớn, trong dòng nước dưới sàn đã bắt đầu có màu máu đỏ sẫm chảy xuống từ cơ thể tôi, Nghiêm Diệu cũng nhìn thấy, hắn vẫn tiếp tục dùng nước tẩy sạch cơ thể của tôi, tăng them sức mà chà xát, thật sự rất đau, tôi chắn răng chịu đựng không phát ra tiếng.
Hai tay tôi nắm chặt ở bên người. Thân thể gần như bị bọt nước bao phủ, Nghiêm Diệu cuối cùng cũng dừng lại, cầm lấy khăn tắm bên cạnh ném cho tôi, sau đó ra khỏi phòng tắm. Tôi cẩn thận lau cơ thể, máu trên cổ bắt đầu đầu ngưng chảy, nhìn qua gương thất cần cổ đã phiếm hồng, miệng vết thương lưu lại một chút máu, nhưng không hề cảm thấy một chút đau đớn nào, có lẽ tôi đã mất cảm giác đau.
Chính là muốn đối mặt.
Chính là muốn đối mặt, tôi biết hắn đang chờ tôi bên ngoài, không cần suy nghĩ, tôi sao có thể ra ngoài, hắn yêu tôi đổi lấy việc bị tôi lợi dụng, hơn nữa, đây lại lại không phải là lần đầu tiên, không phải là lần đầu tiên Nghiêm Diệu dùng thật lòng đổi lấy sự lừa dối.