Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 127 tại dua leo tr
Thiện Minh và Al đều ở lại căn cứ.
Hầu hết thời gian Al đều đi theo các long huyết nhân huấn luyện, tuy rằng sinh hoạt như thế này không hề tự do, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác. Tình huống hiện tại của hắn cũng giống như Thẩm Trường Trạch lúc mười tuổi, bình thường nhìn không có vấn đề gì, một khi tức giận, sinh mệnh bị uy hiếp, hoặc là *** bộc phát sẽ không thể khống chế mà biến thân, căn bản không thể sinh hoạt trong xã hội con người. Một long huyết nhân mới tiến hoá muốn hoàn toàn khống chế chính mình cần thời gian ít nhất hơn hai ba năm, ban đầu trong nửa năm đến một năm hiệu quả là rõ ràng nhất, cơ bản có thể khắc chế sự biến thân vì phẫn nộ. Kế tiếp còn cần thời gian dài để khống chế thời cơ biến thân, đạt tới trình độ biến tự nhiên qua lại hai loại hình thái, có thể khống chế bản thân ở bất cứ tình huống nào, như vậy mới xem như thành công.
Bởi vậy, Al ở lại trong căn cứ, vừa học tập khống chế gien long huyết của mình, vừa không ngừng cường hóa chính mình.
Một tháng Thiện Minh có thể gặp Al hai ngày. Hắn có quyền hành động tự do ở hầu hết các khu trong căn cứ. Hắn quay lại đây một mình, đối với những thiết bị công nghệ cao cũng không cảm thấy hứng thú, bởi vậy mọi người cũng không quá đề phòng hắn. Tuy rằng hắn có thể tự do đi lại, nhưng nơi hắn đi nhiều nhất chính là sân huấn luyện. Gần như không một ngày nào hắn không trải qua những huấn luyện thể năng trình độ cao.
Hắn không ngừng cường hóa bản thân, không ngừng chiến đấu với long huyết nhân, học tập các loại tri thức và súng ống dụng cụ chuyên môn để đối phó với long huyết nhân, cũng đạt tới trình độ thuần thục sử dụng mỗi loại. Đồng thời, hắn cũng tiến hành nghiên cứu sâu hơn về cấu tạo thân thể và nhược điểm của long huyết nhân, lúc này hắn mới phát hiện, hắn hiểu biết còn quá ít về long huyết nhân. Long huyết nhân so với tưởng tượng của hắn còn mạnh hơn nhiều, chỉ là rất nhiều long huyết nhân từng chiến đấu với họ căn bản còn chưa học được làm thế nào để phát huy uy lực của gien long huyết thì đã bị họ giết chết. Đây cũng là lý do vì sao độ thuần huyết của Thẩm Diệu thấp hơn Thẩm Trường Trạch rất nhiều lại vẫn có thể chiếm thượng phong trong chiến đấu. Thẩm Diệu là long huyết nhân thế hệ sớm nhất, cũng đã khai thác rất sâu thực lực của chính mình, phát huy và vận dụng nó một cách triệt để nhất.
Thiện Minh mất rất nhiều công sức với đủ loại huấn luyện, mỗi ngày đối mặt với đối thủ là long huyết nhân, năng lực của hắn tăng trưởng với tốc độ vô cùng kinh người, cho dù là tốc độ, sức mạnh, độ nhạy bén hay kĩ thuật chiến đấu đều đã có thể tạo thành sức uy hiếp lớn cho long huyết nhân.
Trong nháy mắt, nửa năm liền trôi qua. Trong khi Thiện Minh mỗi ngày vùi đầu vào các loại phương pháp đối phó với long huyết nhân, hắn bất chợt bừng tỉnh, hắn và Thẩm Trường Trạch xa nhau đã được nửa năm.
Nửa năm này, cho dù là Thẩm Diệu hay y cũng đều bặt âm vô tín.
Nhiều lúc Thiện Minh không dám nghĩ tới Thẩm Trường Trạch, không dám nghĩ tới tình huống hiện tại của y. Y nhất định còn sống, nhưng chắc chắn không sống tốt, hơn nữa sẽ hận mình. Có đôi khi Thiện Minh vừa nhắm mắt lại, trước mắt sẽ hiện lên tình cảnh lần cuối cùng hắn nhìn thấy Thẩm Trường Trạch.
Tìm được Thẩm Trường Trạch, dẫn y rời đi là tín niệm duy nhất của Thiện Minh hiện giờ.
Có một ngày, Đường Đinh Chi gọi hắn tới, hắn đi vào phòng họp, ngoài Al ra còn có rất nhiều gương mặt quen thuộc, Hoàng Anh, Ô Nha, Dương Quan, thậm chí còn có Bailey đã trở thành đặc công theo chồng của chính phủ Trung Quốc đang đợi sẵn.
Thiện Minh kéo ghế dựa ngồi bên cạnh Al, hỏi hắn, “Bây giờ anh thế nào?”
“Vẫn tốt, khi nào muốn biến thân có thể thông qua mệnh lệnh để khống chế bản thân.”
Thiện Minh gật đầu, “Vậy là tốt rồi.”
Al vỗ mặt hắn, “Nửa năm nay chẳng thấy cậu cười lần nào, anh không muốn thấy cậu như vậy nữa. Nó không có việc gì đâu, Thẩm Diệu là cha của nó, bọn họ không có khả năng trốn cả đời, chúng ta nhất định sẽ tìm được bọn họ, mang nó trở lại.”
Thiện Minh lại gật đầu, không nói gì cả. Không cần bất kì ai nói, hắn đều sẽ nghĩ mọi biện pháp đưa Thẩm Trường Trạch về.
Al nặng nề vỗ vai hắn, xoay người trở lại.
Đường Đinh Chi bắt đầu nói mục đích y triệu tập mọi người.
“Tình huống huấn luyện trước mắt của Al rất tốt, vừa lúc có một nhiệm vụ, tôi muốn để anh ta đi theo long huyết nhân khác ra nhiệm vụ một lần, làm quen một chút, thuận tiện nhìn thành quả thử xem.” Đường Đinh Chi nhìn về phía Thiện Minh, “Anh đã nghẹn ở căn cứ nửa năm, có muốn đi ra ngoài một chút không? Quay lại cuộc sống quen thuộc của anh.”
Thiện Minh không chút suy nghĩ đáp ứng, lâu lắm không ra chiến trường, giống như có sức mạnh cũng không biết sử dụng chỗ nào, vừa lúc hắn cũng muốn thử nghiệm sự tiến bộ của mình một chút.
Đường Đinh Chi nói tiếp: “Lần này là tổ chức Đông X ở Tân Cương đánh cướp các thôn người Uyghur* ở những khu vực xa nhất, hơn nữa dù đánh cướp ở đâu thì cũng không để lại người sống nào, kể cả người già và trẻ em, cực kì độc ác. Quân đội địa phương đang tham gia một vụ khác, ngăn cản một nhóm tổ chức Đông X lớn hơn đang gây rối ở vùng biên giới, hiện tại không có sức lực để đối phó với bọn đánh lén cướp bóc giết người này, hơn nữa bọn người này hành tung bất định, cực kì khó tìm, hiện tại phía đó đang hy vọng chúng ta điều người đi trợ giúp. Cho nên, tôi định đưa các anh đi.”
*Uyghur (tiếng Trung: 维吾尔, Duy Ngô Nhĩ, phiên âm là /Uây-ua/), là một dân tộc Trung Á sống chủ yếu ở khu tự trị Tân Cương, Trung Quốc.
“Có ngần này người chúng tôi?” Al nhìn tới nhìn lui, tổng cộng bảy người.
“Đối phó một ít người thường, mang các anh như vậy đủ rồi, hơn nữa nhân số ít mới tiện truy tìm.”
Mọi người tuy rằng cảm thấy ra quân đối phó với một bọn cướp như vậy có hơi ồ ạt, sai mấy long huyết nhân đi đối phó, thật sự có chút giết gà dùng dao mổ trâu, nhưng cũng không ai nghi ngờ quyết định của Đường Đinh Chi.
Tan họp, Đường Đinh Chi sai người đưa trang bị của lần hành động này tới phòng mỗi người, riêng phần trang bị của Thiện Minh thì Đường Đinh Chi tự mình đưa.
Thiện Minh nhìn y đóng cửa lại, biết y có lời muốn nói.
Đường Đinh Chi nói: “Tôi biết anh gấp rút muốn biết tung tích của họ, nhưng tôi nghĩ trong khoảng thời gian ngắn họ cũng sẽ không bại lộ hành tung của mình đâu. Trong trận chiến nửa năm trước, Thẩm Diệu tổn thất cực kì lớn, nguyên khí tổn thương nặng, hắn muốn ngóc đầu trở lại sẽ phải một lần nữa chế tạo rất nhiều long huyết nhân, còn phải huấn luyện những long huyết nhân này làm quen với thân phận của mình. Nếu tôi là hắn, tôi sẽ tìm chỗ an toàn trốn khoảng hai ba năm.”
Thiện Minh cắn răng nói: “Tôi không thể đợi hai ba năm.”
“Tôi cũng không thể đợi, mất đi Thẩm Trường Trạch đối với chúng tôi là tổn thất rất lớn, thêm một ngày cũng không thể đợi.”
“Anh nói với tôi những chuyện này để làm gì? Anh tìm được bọn họ rồi sao?”
“Không, nhưng tôi đã tìm được tung tích của một người không kém phần quan trọng khác.”
“Ai?”
“Mẹ của Thẩm Trường Trạch, thượng uý Triệu Thanh Linh.”
Thiện Minh vụt ngẩng đầu lên, “Các anh tìm được cô ấy?”
“Không, chỉ là thu được tin tức. Nói cô ấy vẫn sống ẩn dật ở biên cương, sống trong những thôn người Uyghur cổ xưa nhất, hoàn toàn tách rời khỏi cuộc sống của xã hội hiện đại.”
“Vì sao?”
Đường Đinh Chi lắc đầu, “Cái này thì phải trực tiếp hỏi cô ấy, nếu chúng ta có thể tìm được.”
“Cho nên lần này hành động, kỳ thật là vì cô ta?”
“Đúng, để thượng uý Triệu Thanh Linh dụ Thẩm Diệu ra là biện pháp duy nhất trước mắt. Nếu không thế giới lớn như vậy, Thẩm Diệu hoàn toàn không hề có động tĩnh, thật sự quá khó tìm, hơn nữa hắn vô cùng có khả năng hợp tác với chính phủ quốc gia hay tổ chức nào đó. Nếu có tổ chức quy mô lớn cố ý che chở, tỷ lệ phát hiện bọn họ gần như bằng không, cho nên chỉ có thể làm cho Thẩm Diệu chủ động xuất hiện, vợ của hắn chính là cửa đột phá duy nhất.”
“Nhiều năm như vậy các anh cũng không tìm được Triệu Thanh Linh, là cô ấy cố ý trốn đi, chẳng lẽ một chuyến này có thể tìm được cô ta sao?”
“Chỉ có thể nghĩ mọi cách dẫn cô ấy ra, lợi dụng long huyết nhân, lợi dụng tất cả những gì chúng ta có thể lợi dụng. Cô ấy là chìa khoá duy nhất của bước ngoặt này, chúng ta nhất định phải không tiếc trả giá để tìm được cô ấy.”
Thiện Minh nắm chặt nắm tay, hắn hỏi: “Vì sao anh chỉ nói với một mình tôi?”
“Bởi vì tôi cần sự phối hợp của anh.”
“Anh không cần những người khác phối hợp sao?”
“Cấp trên không biết chuyện này đâu. Là tôi lén thu được tin tức, tôi cũng không muốn để bất kì kẻ nào biết, bởi vì Triệu Thanh Linh là một người phụ nữ rất nóng nảy, nếu cấp trên nhúng tay vào chuyện này, tôi sợ sẽ đánh rắn động cỏ mất. Cho nên đây là hành động bí mật, chỉ có ba chúng ta biết, đến lúc đó nhờ các anh tận lực phối hợp, một mình tôi thì không đủ.”
“Còn có ai nữa?”
Đường Đinh Chi thản nhiên nói: “Al.”