Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Cổ Đại Chỉ Cần Xuyên Sách Vận May Sẽ Tới Chương 28: 28: Chuyện Này Vừa Qua Đi Chuyện Khác Lại Tới Các Ngươi Có Định Cho Ta Thở Không Đấy

Chương 28: 28: Chuyện Này Vừa Qua Đi Chuyện Khác Lại Tới Các Ngươi Có Định Cho Ta Thở Không Đấy

5:42 sáng – 31/08/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 28: 28: Chuyện Này Vừa Qua Đi Chuyện Khác Lại Tới Các Ngươi Có Định Cho Ta Thở Không Đấy tại dualeotruyen


Ngay khi Ngu Vĩnh An vừa lấy lại được chút tâm tình đột nhiên phía trước cả đoàn người nhao nhao chạy ngang qua.

Đoàn người như ong vỡ tổ liên tục la hét chạy ra khỏi chùa khiến Ngu Vĩnh An khó hiểu nhíu mày.
Tô Tiểu Ngạn cũng không kém, tay xoa bóp của nàng ta khẽ khựng lại nhìn theo đoàn người chạy đi.
Nội tâm Ngu Vĩnh An trùng xuống, hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn vì thế liền hối thúc Tô Tiểu Ngạn đi xem xét:
“Ngạn tỷ tỷ! Tỷ mau tới hỏi xem có chuyện gì xảy ra đi”
Tô Tiểu Ngạn mơ hồ gật đầu làm theo lời Ngu Vĩnh An, nàng cũng giống hắn thấy chuyện này không ổn chút nào liền nhanh tiến tới đoàn người kia.

Dòng người quá đông đúc Tô Tiểu Ngạn không thể cứ thế chén vào, nàng ta nhìn qua nhìn lại một hồi liền tiện tay bắt lấy một người hỏi chuyện:
“Vị bá bá này có chuyện gì vậy? “
Người bị túm lại là một lão nông gia gầy gò, răng khập khiễng, cả người đen nhẻm, dáng đi thì lọm khọm.

Mái tóc lão bạc phơ rối bù, quần áo thì rách nát đầy vết chắp vá, một mặt lão hoảng hốt, hô hấp thì dồn dập, nói năng lộn xộn:
“Người…!Người Ngu phủ…!giết…!giết người rồi…!”
“Cái gì? Làm sao có thể? “
Tô Tiểu Ngạn vẻ mặt không tin, mơ hồ lẩm bẩm.
Ngu Vĩnh An ngồi bên kia cũng loáng thoáng nghe được, hắn cũng kinh ngạc không kém, ánh mắt hiện rõ vẻ chối bỏ.

Vừa nhìn qua hắn liền biết đám người Ngu phủ sẽ không giống như đám người Lý Thu Sinh lấy mạng người ra để thu về lợi ích.

Hiện tại vì sao lại đánh người còn dẫn tới án mạng.
Mang theo nỗi nghi hoặc lớn, Ngu Vĩnh An cắn răng bật người đứng dậy, khập khiễng đi tới bên lão nông gia kia hỏi cho rõ ràng:
“Chuyện đó lão nhân gia, người có thể nói rõ cho ta biết mọi chuyện được không? “
Ngu Vĩnh An níu lấy Tô Tiểu Ngạn hòng đứng vững, dáng vẻ thực gấp gáp, vốn còn muốn hỏi thêm nhưng lão nông gia sớm đã bị doạ cho sợ mất mật.

Lão mặc kệ hắn ra sức níu kéo hòng muốn bỏ chạy thoát thân.
“Vị thiếu gia này mau buông ra đi! Ta không biết gì đâu”
Cả hai giằng co một hồi, biết sức mình không thể kéo người lại Ngu Vĩnh An nhanh trí liền lấy ra một lượng bạc nhét vào trong tay lão nông gia.
“Lão nhân gia, mau nói cho ta biết mọi chuyện đi”
Lão nông gia thấy bạc trong tay liền khựng lại, lũ tới gia sản nhà lão đều bị nước cuốn trôi, tới kinh thành nghỉ tạm thì lại gặp phải chuyện người ăn chặn vật cứu tế.

Đói đã mấy hôm, người Ngu gia dù đã cho bọn họ lương thực nhưng vẫn còn người có người không, trong tình thế này ngân lượng thật sự rất đáng giá.
Đứng giữa dòng người xô đẩy một hồi, lão tặc lưỡi quyết định lấy ngân lượng.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Là người Ngu phủ đánh người? “
Ngu Vĩnh An ngập ngừng nói ra suy đoán của bản thân nhưng lão nông gia lại trầm mặc, lắc đầu phủ nhận.
Lão khi này đã bình tĩnh lại, chầm chậm kể lại mọi chuyện:
“Không phải! Không ai bị đánh hết”
“Vừa rồi người Ngu phủ đem tới bánh bao, bọn ta liền tới nhận, bỗng dưng người làm của Ngu phủ lại phun ra máu, chúng ta ở trong sợ quá liền chạy loạn ra đây”
“Cũng không biết có người chết hay không, chỉ là ta nghe có kẻ hét vậy”
Ngu Vĩnh An nghe tới đây liền hiểu, phất tay để lão nông gia đi song hắn vẫn chưa yên lòng, muốn tới xem rõ ràng mọi chuyện.
“Tỷ ở đây đợi ta”
“Nhị thiếu gia”
Ngu Vĩnh An không suy nghĩ nhiều chỉ để lại một câu với Tô Tiểu Ngạn xong tìm đường tiến vào trong chùa nhưng người người chen nhau chật ních chắn hết cả con đường đi vào bên trong nếu Ngu Vĩnh An muốn vào chùa phải chen qua dòng người xô đẩy kia.

Ngu Vĩnh An có chút e ngại việc này nhưng tình hình hiện tại cấp bách hắn không đi không được.

Nghĩ vậy thiếu niên lao thẳng vào dòng người náo loạn kia, bỏ mặc Tô Tiểu Ngạn không ngừng la hét can ngăn ở phía sau.
Từng cỗ thân thể mạnh mẽ va chạm với nhau, chèn ép nghẹn ứ, Ngu Vĩnh An khó hiểu từ khi nào dân tỵ nạn lại có nhiều người tới vậy?
Hắn thầm than một tiếng thất sách trong lòng xong * rầm * một tiếng Ngu Vĩnh An nặng nề ngã xuống.
“A”
Ngu Vĩnh An rên rỉ nằm trên đất, chưa kịp để hắn định thần lại từng bước chân người dồn dập đã tiến đến dẫm đạp lên người thiếu niên yếu đuối.

Bạch y đẹp đẽ cũng nhanh chóng nhiễm bẩn, trên cơ thể hắn nhiều thêm mấy vết bầm tím.

Ngu Vĩnh An lấy hết sức bình sinh ôm đầu, cố gắng vực người dậy nhưng kết cục vẫn là lực bất tòng tâm.
Ngu Vĩnh An thầm mắng bản thân quá hấp tấp, để cảm xúc chiếm lấy lý trí giờ thì hay rồi bị người dẫn đạp không thương tiếc.

Chẳng biết khi người đi hết thân thể hắn có còn nguyên vẹn nữa không đây.
Đúng lúc này một lực đạo mạnh mẽ kéo hắn lên khỏi mặt đất, đến khi Ngu Vĩnh An tỉnh táo lại đã thấy bản thân được người bế lên, tiếp tục đi ngược lại với dòng người chen chúc.
Người kia là một nam nhân giống hắn, cũng mặc thuần bạch y, ngay cả mạn che cũng là lớp vải dày thuần trắng.

Khác với Ngu Vĩnh An bộ dáng ca nhi yếu nhược người kia thực là một cái nam nhân đĩnh đạc, vóc người cao lớn, săn chắc.

Gã một tay nhấc bổng Ngu Vĩnh An, tay còn lại cầm trường kiếm, giơ về phía trước hòng mở đường.
Đám người thường dân thấy thế đương nhiên sợ hãi nghiêng người né tránh cứ thế một con đường mở ra cho nam nhân đi tới.
Ngu Vĩnh An biết là người đang giúp mình, thân thể hắn bị người đạp lên chỉ còn lại nhức mỏi liền thuận đà vòng tay qua ôm cổ nam nhân.


Từ trên cao nhìn xuống hắn thấy rõ nam nhân dung mạo cũng thực vừa mắt.

Gã mắt phượng, mày kiếm, mũi cao thẳng, lông mi dài đen óng như cánh quạt phất phơ.

Tóc được vấn lên cao bằng ngọc quan tinh tế để lộ vầng trán cao.

Làn da gã tuy không trắng hồng hào bù lại rất mịn màng, trơn nhẵn nhưng ở góc độ này hắn còn thấy rõ nốt ruồi nhỏ, mờ ở ngay dưới đuôi mắt của nam tử.

Thực sự rất nhỏ tới mức nếu không tiến lại nhìn kỹ sẽ không thể thấy nó ở đấy.
Ngay khi Ngu Vĩnh An vẫn còn đang ngắm nghía nốt ruồi lệ chí chợt nam nhân liếc mắt nhìn hắn.

Bốn mắt chạm nhau, đối diện với đôi mắt nâu sâu hun hút đầy băng lãnh kia Ngu Vĩnh An đột nhiên cảm thấy chột dạ, hắn nhanh chóng đảo mắt sang phía khác một vẻ như bản thân vô tội.
Hàn Nhất Dạ khẽ hừ một tiếng trong lòng, gã lạnh lùng nhìn Ngu Vĩnh An một hồi âm thầm đánh giá hắn.

Người này vóc người nhỏ bé, khá gầy, eo thon gọn một tay ôm hết thực sự là rất nhẹ cân.

Hàn Nhất Dạ nghĩ ngờ bản thân có phải bị người lừa hay không bởi ngay sau khi Ngu Vĩnh Chương tới vương phủ gã xin bảo vật gã đã rất tò mò người cùng mình liên hôn là ai vì thế đã lệnh người điều tra thử về Ngu Vĩnh An.

Nhưng điều ngạc nhiên là ngoại trừ tên tuổi cùng xuất thân là hài tử lưu lạc ở biên giới Tây Minh ra thì gã chẳng tìm được chút thông tin nào về thiếu niên.

Hàn Nhất Dạ không phục liền tự mình theo dõi đối phương kết quả lại thấy hắn ngu ngốc đâm đầu vào dòng người hỗn loạn hại gã không thể không ra tay tương trợ.
Chưa kể cái tên Ngu Vĩnh An kia của hắn là có ý gì? Đây là điều mà Hàn Nhất Dạ tò mò muốn biết nhất.
Tới nơi Hàn Nhất Dạ thả Ngu Vĩnh An xuống, chỉ thấy thiếu niên nhẹ thở phào một hơi nhẹ nhõm song cũng rất quy củ lên tiếng cảm ơn:
“Đa tạ công tử ra tay tương trợ”
Hàn Nhất Dạ cao hơn thiếu niên một cái đầu, từ khi Ngu Vĩnh An bị người đẩy ngã thì mạn che mặt cũng đã bay mất hiện tại dung mạo hắn hoàn toàn bại lộ trước mắt gã.

Hàn Nhất Dạ nội tâm mong chờ nhìn xem thử hôn thê của mình trông như thế nào ngày lập tức bị gội một gáo nước lạnh lên người, gã liếc mắt nhìn xuống Ngu Vĩnh An song hừ lạnh một tiếng, thầm phán trong lòng.
Thật xấu!
Không cưới!
Cuối cùng như khổng tước xoè đuôi kiêu ngạo rời đi khiến thiếu niên bị bỏ rơi một chỗ ngơ ngác đứng nhìn.
Khoé môi Ngu Vĩnh An giật giật mấy cái, trong đầu cả ngàn câu hỏi vì sao nam nhân này lại tỏ thái độ như vậy với hắn? Không phải vừa rồi vẫn còn giúp hắn đấy sao? Lẽ nào là do cái nhìn vừa rồi của hắn khiến gã khó chịu.
Nhưng đại sự trước mắt Ngu Vĩnh An cũng chẳng có tâm tình đâu mà để ý kẻ qua đường.

Hắn vội chạy vào trong, vừa vào đã thấy đám người xôn xao tụ lại một chỗ ôm người nọ đỡ người kia, xem chừng người ngã xuống đều là người bên trù sư.
Hắn tiến tới bên Liễu Dược Ân hỏi tên đại phu đang bắt bệnh cho nàng:
“Người làm sao vậy? “
“Nhị thiếu gia, bọn họ hình như trúng độc”
Tên đại phu hoang mang nói, gã cũng chẳng chắc chắn bởi mạch tượng này rất lạ gã cũng chỉ có thể tạm đoán là vậy.
Ngu Vĩnh An nghe vậy liền tiến tới xem thử, mạch tượng này…
“Nước…!Nước…!”
Liễu Dược Ân đột nhiên chồm dậy bắt lấy tay Ngu Vĩnh An, nàng vẫn nhắm mắt, mi tâm nhíu chặt một vẻ cực kỳ khó chịu, hơi thở thì gấp gáp, miệng liên tục lẩm bẩm đòi nước.
Một người thấy vậy liền lấy nước tới cho cô uống nhưng vừa tới bên môi lại bị cô hất cằm cự tuyệt.
“Nước…!Hừ…!Nước…!”
“Này”
Liễu Dược Ân yếu ớt lắc đầu nhưng miệng vẫn liên tục thì thầm như cũ, người đem nước tới cho cô cũng vì thế mà bất lực, thật sự không hiểu ý của cô là gì.
Người đó lén nhìn Ngu Vĩnh An, gã cúi đầu tỏ rõ bản thân bất lực.
“Cứ mỗi lần đem nước tới Liễu cô nương lại vậy, chúng nô tài vô năng không hiểu được ý nàng”
Ngu Vĩnh An tiếp lấy bát nước trên tay người kia, hắn hết ngửi lại đưa tay chạm vào nước.

Được một hồi hắn trầm ngâm nhìn bát nước trên tay song lại nhìn Liễu Dược Ân, lúc này hắn mới hiểu ra mọi chuyện.
“Có lẽ Liễu cô nương không muốn uống nước mà muốn nói trong nước có vấn đề”
Người xung quanh nghe lời này của hắn liền kinh hãi, mắt to trừng mắt nhỏ liên tục xì xào với nhau.
“Nước này ngươi lấy ở đâu? “
Ngu Vĩnh An chẳng quan tâm, hướng tới người đem nước mà hỏi.
Người kia bối rối một hồi mới lấy lại tinh thần, đáp:
“Nô tài lấy ở hồ nước ngoài sân chùa”
“Đưa ta tới chỗ đó”
Ngu Vĩnh An nhíu mày nghi hoặc, hắn ra lệnh cho người kia đưa tới chỗ hồ nước.
Trên đường đi hắn lại khó hiểu không thôi, từ khi nào ở đây lại có một hồ nước?
Tới khi đến nơi Ngu Vĩnh An liền há hốc miệng không nói lên lời.

Hồ nước này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, nước rất trong có thể nhìn thấy đáy chưa kể hồ nước này còn rất gần với lều của mẫu tử Cửu Mộ.
Ngu Vĩnh An tiến tới phía sau lều, nhìn dòng nước nhỏ đen ngòm đang không ngừng chảy xuống hồ liền ngộ ra mọi chuyện.

Hắn thở dài mệt mỏi nhanh chóng ra lệnh cho người theo sau:

“Khôi! Mau đưa người rời đi”
Khôi từ trong góc khuất bước ra, gã nhìn Ngu Vĩnh An song quay qua nhìn lều đôi mẫu tử Cửu Mộ liền hiểu ý.
“Rõ”
Gã dõng dạc đáp song vụt người rời đi.
Ngu Vĩnh An nhìn xung quanh một lượt, sau khi chắc chắn không hề có ai để ý tới hắn bên này liền dùng đất khô lấp đi chỗ nước kia hòng xoá bỏ dấu vết.
Mà Ngu Vĩnh An không hề biết ở phía xa có một đôi mắt lạnh lùng, sáng rực đã thu hết hành động này của hắn vào tầm mắt.

Song ánh mắt tên đó hướng tới bóng đen đang ôm một người bị bó chặt rời đi, trầm ngâm một lúc gã liền vụt đi, theo dấu Khôi.
Thân ảnh kia đuổi theo Khôi quay trở về Ngu Phủ, thấy người trốn vào một viện tử khá khang trang song biến mất, gã liền nhíu mày nghi hoặc.

Sau cẩn thận nhìn quanh bốn phía, ngay khi chắc chắn không có ai gã đuổi theo Khôi, lẻn vào phòng tối.
Vốn Hàn Nhất Dạ đang định quay trở về phủ nhưng lại đột nhiên nghĩ lại muốn xem xem Ngu Vĩnh An định làm gì dù sao hắn liều mạng đi ngược dòng người như vậy cũng không thể đơn giản chỉ vì một bát cháo?
Vị vương gia nào đó vốn không hề quan tâm tới chuyện người Ngu phủ trúng độc, dù sao cũng là kỳ phùng địch thủ gã chẳng hơi đâu lo lắng Ngu gia được mất.
Ban đầu gã thấy mọi chuyện vẫn rất bình thường cho tới khi Ngu Vĩnh An gọi một hắc y nhân tới, người kia còn tỏ vẻ cũng kính với hắn hiển nhiên thân phận hắn không chỉ đơn giản là nhị thiếu gia Ngu gia.

Hàn Nhất Dạ hiếm khi có cảm giác bị người lừa trong lòng tức giận mà không nói ra được nhưng từ trước tới nay gã chưa từng bỏ qua cơ hội bắt được thóp người Ngu gia thế nên nam nhân mới mạo hiểm đi theo.
Hàn Nhất Dạ cẩn trọng đi xung quanh, thấy nơi này khá giống khuê phòng của nữ nhân nhưng nhìn lại một hồi lại thấy có vài điểm khác biệt.

Ví như tủ sách bên kia rất ít nữ nhân có loại sở thích như này vì thế rơi vào mắt gã thứ này rất đáng nghi.

Gã nghi hoặc tiến tới gần lấy một cuốn sách thử mở ra xem nào ngờ thông tin bên trong khiến gã thất kinh không thôi.
Mật tín của hoàng đế?
Ngay khi nam nhân còn đang rơi vào mơ hồ không rõ gã chợt nhận thấy một cỗ sát khi mỏng manh đánh tới.

Hàn Nhất Dạ lùi lại vài bước tránh đi ám khí, quay lại đã thấy một bóng đen nhỏ nhắn đứng sau lưng gã từ bao giờ.

Nam nhân có chút bất ngờ nhưng gã cũng không dám khinh địch đôi mắt sắc bén cẩn trọng đánh giá người trước mặt.
Triết bên kia cũng tương tự âm thầm đánh giá nam nhân sau nó đột nhiên cười gằn nói:
“Ngươi cũng thật là kỳ lạ! Là thích khách lại mặc bạch y? “
Giọng Triết ẩn nhẫn cơn tức giận vô cớ khiến Hàn Nhất Dạ mơ hồ không rõ, dù hài tử vẫn rất bình thản nhưng giọng điệu kia tựa hồ như nó đã nhận ra gã là ai.

Hàn Nhất Dạ sắc bén nhìn Triết như muốn đe dọa nhưng vẫn là đề phòng nó nhiều hơn.

Triết thấy vậy liền châm chọc nói:
“Ồ! Lẽ nào không phải là thích khách? ” – Âm giọng nó cao vút như đang trêu ngươi người khác song đột nhiên nó trầm giọng xuống bên trong chứa đầy ác khí vạn phần – “Bất quá ta rất ghét màu trắng, ngươi như vậy gặp ta thì cũng coi như bản thân xui xẻo đi! “
Nói xong nó thành thục rút ra từng đạo ám khí liên tiếp phi thẳng về phía Hàn Nhất Dạ, thấy vậy tay cầm trường kiếm của nam nhân khẽ động, một đường hướng tránh né.
Ngay khi Hàn Nhất Dạ đang chật vật tránh né, Triết từ từ rút ngắn khoảng cách giữa cả hai song nó rút kiếm bên hông ra nhanh nhẹn đánh tới.

Hàn Nhất Dạ chinh chiến xa trường bao năm học thuộc không ít mấy trò hèn hạ này, gã thầm khinh thường nó trong lòng, thân thể cũng rất thành thục mà tránh né đường kiếm của Triết.
Kiếm giao nhau vang lên từng tiếng *keng keng* sắc bén ghê tai, không biết cả hai đã giao chiến qua mấy hiệp chỉ biết mỗi lần khoảng cách bị thu hẹp Triết thấy bên mũi thoang thoảng mùi hương nồng quen thuộc thì động tác vung kiếm còn mãnh liệt hơn so với trước, lưỡi kiếm sắc bén hòa cùng tâm trạng với chủ nhân mang theo sát khí ngập trời như hận không thể chém đối phương ra thành trăm mảnh.
Bên trong phòng kín không ngừng vang lên tiếng đao kiếm va chạm, hai thân ảnh đối đầu kịch liệt bên trong lại rất có ý tứ tranh đoạt sao không gây ra quá nhiều thiệt hại trong phòng.
Cảm thấy từng chiêu đối phương tung ra đều nhắm chỗ hiểm, động tác dứt khoát như muốn đoạt mạng Hàn Nhất Dạ liền có chút chống đỡ không nổi.

Nghi ngờ người này trước kia cùng gã đã từng kết thù oán nhưng Tĩnh vương không thích hài tử chỉ cần nghe thấy tiếng là chạy bốn phương tám hướng lấy đâu ra kẻ thù nhỏ con như này.
Lúc này phía sau đột nhiên vụt lên một cỗ xé gió, lông tơ toàn thân Hàn Nhất Dạ dựng ngược lên, trong lòng gã thầm than Không ổn.

Gã hướng về phía Triết đánh một chưởng mạnh hất bay nó song né tránh ám khí phía sau vụt tới.

Thấy người tới là hắc y nhân vừa rồi nghe lệnh của Ngu Vĩnh An gã thoáng nhìn qua nơi nam nhân vừa đi ra xong mới quay người rời đi.
Khôi vừa bước ra khỏi mật đạo đã thấy Triết đánh nhau với một kẻ lạ mặt gã không suy nghĩ nhiều liền phối hợp tấn công.

Không nghĩ tới người kia thân thủ nhanh nhạy mới đấy đã chạy thoát.

Chạy tới chỗ Triết, Khôi thấy nó đang vật vã ôm ngực, cơ hồ còn thổ huyết nhưng Triết lạnh lùng tránh né sự giúp đỡ của gã, tự thân đứng lên.

Hai tay nó siết chặt song quyền cơ hồ như đang tức giận điều gì đó, Khôi không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ nó bị người đánh hạ bản tính hài tử nổi lên nên mới thế.

Thay vào đó điều gã cần làm là tới chỗ Ngu Vĩnh An, báo cho hắn biết chuyện này bởi gã sợ người kia tới không hề có ý tốt.
Ngu Vĩnh An đang cùng đám đại phu trong Ngu Phủ bàn bạc đối sách giải độc trong hồ nghe thấy lời Khôi tường thuật lại có chút mệt mỏi đưa tay lên day day mi tâm.

Hắn mới lật mình, theo lý sẽ chẳng thể có chuyện bị người hành thích xảy ra trừ khi đối phương đã theo dõi hắn từ rất lâu thấy hắn có điểm bất thường nên mới có ý định ra tay.


Nhưng cái suy nghĩ này nhanh chóng bị bác bỏ, nếu người nhắm tới hắn thật thì phải ở đây theo dõi chứ không phải tới viện tử của hắn gây loạn, trừ khi trong tay hắn có thứ đối phương cần nếu đúng vậy thì thật là nguy cơ trùng trùng.
Ngay khi Ngu Vĩnh An còn đang suy nghĩ xem việc này nên giải quyết như thế nào thì từ phía xa đã vọng tới tiếng người gọi hắn:
“Tên ngụy quân tử, ngươi đâu rồi mau ra đây cho ta”
Cửu Mộ hớt hải chạy đi tìm Ngu Vĩnh An, cả người nó thấm đẫm mồ hôi, đôi mắt láo liêng liếc nhìn xung quanh.

Sau khi nhìn thấy bóng hình quen thuộc ở phía xa nó liền lớn tiếng kinh hô:
“Ngươi đây rồi! Hộc…!Tên ngụy quân tử…!Hộc…!”
Cửu Mộ thở hồng hộc, nói không ra hơi, tay liên tục chỉ ra phía sau.

Tới khi đến trước mặt Ngu Vĩnh An, nó dừng lại liền vội vã hít từng ngụm khí lạnh.
“Có chuyện gì sao? “
Ngu Vĩnh An khó hiểu nhìn bộ dạng gấp gáp của Cửu Mộ.

Nhìn nó tóc rối bù, quần áo xộc xệch ngay cả hài cũng mất một chiếc, trên mặt còn có vết đỏ ửng như bị đánh.

Cái này…!nó cùng Liêu Quân đánh hăng vậy sao? Lại thành ra cái bộ dạng này?
Không để Ngu Vĩnh An nghĩ nhiều Cửu Mộ đã vội lên tiếng:
“Xảy…!Xảy ra chuyện lớn rồi”
” ? “
“Có…!Có người trúng độc…!Hộc…!”
Ngu Vĩnh An nghi hoặc nhìn Cửu Mộ song bình thản đáp:
“Ta biết”
Chuyện này hắn đã biết ngay cả nguyên nhân vì sao cũng rất rõ ràng.

Nước của hồ đã nhiễm độc từ máu của Cửu Thành, đám người trù sư lại lấy nước ở đây nấu ăn nên mới gây ra tình trạng kia.

Cũng may Liễu Dược Ân trời sinh vị giác tốt nên mới ngăn cản được người ăn chỗ thức ăn kia nếu để đám người tỵ nạn ăn chỉ sợ Ngu gia dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
Hiện tại việc hắn cần làm là phong toả cái hồ này tránh người tới gần còn phải kêu người đi tìm dược liệu chữa bệnh cho đám người trù sư kia nữa.
Cửu Mộ thấy Ngu Vĩnh An bình thản trước cơn bão liền nhíu mày khó hiểu, giọng nó ẩn ẩn tức giận:
“Ngươi đã biết sao vẫn còn ở đây? “
“Ta đang ghi chép lại dược liệu cần dùng để chữa bệnh đây”
Cửu Mộ nghệch mặt hỏi:
“Ngươi tới xem bệnh rồi sao? “
“Đương nhiên…!” – Ngu Vĩnh An đột nhiên thấy có điểm không đúng vội hỏi ngược lại – “Khoan đã, ta và ngươi có đang nói cùng một chuyện không vậy? “
Rõ ràng hắn ở trước mặt bao người tới xem cũng như bắt bệnh Cửu Mộ nếu có ở đó đương nhiên phải biết chuyện này chứ, hiện tại sao lại ở đây hỏi hắn.
Cửu Mộ cũng hoang mang không kém, nó vội thuật lại sự việc:
“Chuyện đó không quan trọng”
“Quan trọng là ở ngoài cổng chùa đám người kia đang nháo lên vì có người bị trúng độc kìa”
“Cổng chùa? “
Ngu Vĩnh An mơ hồ nhìn Cửu Mộ song hắn đột nhiên nhớ tới lời tên gia đinh nói với Liễu Dược Ân trước đó – …!bọn họ chỉ có thể uống nước thay cơm thôi – Vậy ra nước đám người kia uống cũng là lấy từ hồ này?
Khoé môi Ngu Vĩnh An giật liên hồi, hắn tính toán cả đêm thật không ngờ tới còn có loại biến cố này xảy ra.
Ngu Vĩnh An gần như điên đầu với mấy thứ chuyện vô lý này nhưng hắn cũng chỉ có thể cố gắng viết cho xong đơn thuốc song quay qua đưa cho một đại phu đứng gần đó, lệnh cho bọn họ mau tìm kiếm những thứ dược bên trong.

Trước khi đi còn không quên căn dặn Bạch ở lại âm thầm xem xét bởi hắn không muốn lại một lần nữa có chuyện bất ngờ xảy đến.
Trên đường đi Cửu Mộ nhanh chóng kể lại toàn bộ câu chuyện.
Sau khi đám dân tỵ nạn bỏ chạy ra khỏi cổng liền có một người hét lớn, nàng ta ôm một nữ hài khuôn mặt tối tăm, môi tím tái đang không ngừng thổ huyết trong lòng.

Nữ nhân đó khóc lóc không ngừng thu hút sự chú ý của Cửu Mộ và Liêu Quân.

Cửu Mộ thấy không ổn liền ra lệnh Liêu Quân khám cho nữ hài, ai ngờ cậu lại phán ra một câu kinh hồn.
“Muội ấy…!Trúng độc rồi”
Nghe thấy lời này mẫu thân của nữ hài liền khóc tới tê tâm liệt phế, mgười xung quanh còn chưa định thần lại đã thấy mấy người theo đó cũng gục xuống, bệnh trạng cũng y trang nữ hài.

Đám người liền nhốn nháo, không ngừng bàn tán.
Lại chẳng biết kẻ nào lớn miệng nói là do thức ăn của Ngu phủ.

Ác cảm từ lần trước cộng thêm với lần này khiến cho đám dân tỵ nạn bị thù hận che mờ mắt.

Bọn họ cho rằng đó là sự thật liền muốn tìm người Ngu phủ nói lý, xui thay Liêu Quân lại là người Ngu phủ vừa hay lại đứng ngay trước mặt họ nên cậu bị đánh hội đồng.

Cửu Mộ dù hết mực can ngăn nhưng vẫn chẳng thể làm gì được chỉ đành tới tìm Ngu Vĩnh An.
Nghe tới tiểu nữ hài trong đầu Ngu Vĩnh An nhanh chóng hiện ra hình ảnh của tiểu muội tử vô tình đụng trúng hắn vào buổi sáng.

Hắn tặc lưỡi tự chất vấn bản thân vì sao lại không nhận ra chuyện này sớm hơn chứ? Lẽ nào kết cục của Ngu gia vẫn sẽ đi theo nguyên tác sao?
Ngu gia trong nguyên tác so với hiện tại tài lực dù không sánh bằng nhưng sự tín nhiệm của hoàng đế giành cho Ngu gia lại không kém cạnh là bao.

Theo nguyên tác Lý Thu Sinh vì lợi lộc mà phản bội Ngu gia khiến cho dâm tỵ nạn bị ngộ độc chết gần một nửa.

Chuyện này nhanh chóng phát tán ra bên ngoài, danh tiếng Ngu gia giảm sút thậm tệ, chỉ sau một ngày đã trở thành tâm điểm của toàn thành.

Tiếp tới là một viên quan triều đình đột nhiên dâng sớ cáo trạng người Ngu phủ, lôi những tội đánh cũ của những hạ nhân trong phủ ra dâng cho hoàng đế trong đó có một trọng tội là bức ép dân nữ tới chết.

Sau một màn bão này, người dân không buồn lý luận mà nổi dậy muốn ép chết Ngu gia.

Vừa hay lúc này Ngu Vĩnh An đưa ra thuốc giải độc Hàn Minh Trùng cứu Thái Tử một mạng Ngu gia cũng coi như thoát khỏi kiếp nạn này.
Nói tới Thái Tử Hàn Nhu – y là nhi tử của hoàng đế Hàn Vu Linh cùng hoàng hậu Tư Tề Nhã, con gái của thừa tướng Tư Luận Không.


Từ khi y còn là Hoàng Thái Tôn đã được Tiên Hoàng sủng ái hết mực bởi Hàn Vu Linh năm đó cũng chính là nhi tử mà lão tâm đắc nhất.

Chưa kể binh lực của Tư thừa tướng cực lớn mạnh, nhờ đó mà hoàng vị của lão càng được củng cố.

Ngày y ra đời bao chuyện tốt đều kéo tới nên đối với Tiên Hoàng đứa cháu này chính là phúc tinh.
9 năm trước, Thôi Bác Lạc đồng loạt hạ độc các Thái tử của Tứ đại đế quốc.

Hàn Vu Linh khi đó vốn dĩ là mục tiêu nhưng người lại không thích ăn đồ ngọt nên điểm tâm đem tới toàn bộ bị Hàn Nhu ăn hết.

Tiên Hoàng khi đó nửa tức nửa không bởi nhờ có lần cháu trai trúng độc này lão mới nắm được thóp Ngu Gia.

Lý do là vì Ngu Vĩnh Chương chính là người đem điểm tâm tới nên y liền trở thành nghi phạm.

Chẳng còn cách nào khác Ngu Phước phải tạm thời ra mặt đem Ngục Đảo đưa tới tay Tiên Hoàng.
Dẫu vậy thứ thuốc giải độc cho Hàn Minh Trùng vẫn chẳng thể được tìm thấy, sự sống của Hàn Nhu đành phải dựa dẫm vào thứ thuốc mà Lý Hàm đem tới.

Sau này dù có Ngu Vĩnh An giúp đỡ nhưng Hàn Nhu vẫn là bị người ám hại uất ức chết đi.
Lần này Ngu Vĩnh An đã ngăn chặn việc Lý Thu Sinh hại người lại không nghĩ tới Cửu Thành bên kia.

Càng không nghĩ tới cái thế giới này vì thiết lập cốt truyện mà tự mình dựng lên một cái hồ còn đúng hướng nước tẩy rửa thân thể cho Cửu Thành mà chảy tới.

Hiện tại mọi chuyện đang dần đi xa với dự tính của hắn nếu vẫn để yên như vậy Ngu gia sẽ cho nữ chính một cơ hội để toả sáng mất.
Vội vã chạy một quãng đường không quá dài Ngu Vĩnh An cùng Cửu Mộ cuối cùng cũng tới nơi, cổng chùa đông đúc nghẹn ứ người đứng đó, ở giữa là đám nam nhân cao lớn túm tụm lại cùng hành hung một người.
Cửu Mộ vừa tới thấy Liêu Quân bị người đánh tới hộc máu ngất đi không rõ sống chết liền lao nhanh tới chắn cho nam tử mệnh kém.
“Dừng lại”
Cửu Mộ đẩy mấy tên nam nhân to cao kia ra, lớn miệng la hét ngăn cản người tiến tới.
“Không liên quan tới hắn! “
“Ta đã nói là không liên quan tới hắn mà! “
Đám nam nhân lúc này cũng đã tản ra, cũng có thể nhìn rõ người nói là ai.
Một tên cường tráng không nhịn được liền lớn giọng quát mắng:
“Lại là ngươi? “
“Đúng là thứ súc sinh không biết điều! Còn dám vì người ngoài mà cắn ngược lại bọn ta? “
Tên nam nhân kia gọi A Phúc, gã cũng chính là một tên hung bạo đúng nghĩa, trong làng tiếng xấu của gã so với Cửu Mộ chỉ nhiều hơn chứ không có kém.

Tên này trời sinh cường tráng, sức khoẻ lại tốt, mỗi cú đấm gã vung ra đều là sức lực kinh hồn.

Hơn 16 năm trước A Phúc cưới về một thê tử, sức khoẻ của nàng thực yếu ớt vừa sinh nhi tử ra liền mất.

Ngay cả nhi tử cũng giống mẫu thân thân thể rất yếu ớt vô cùng, A Phúc tuy là kẻ có tứ tri phát triển nhưng suy nghĩ của hắn thực đơn giản vừa nghe người ta nói bệnh là do người Ngu phủ gây ra liền tin luôn.

Thấy người ta đáng Liêu Quân gã cũng hùa theo đánh cùng.

Bình thường tên này sẽ chẳng bao giờ để ý tới mấy chuyện bao đồng nhưng lần này người trúng độc còn có cả nhi tử của gã nên gã mới ra tay dã man như vậy.
Gã cực kỳ có ác cảm với Cửu Mộ bởi nó từng cắn nhi tử của gã, càng tức hơn chính là nhi tử không những không ghét nó ngược lại còn thuận mắt cái cẩu tử như nó.

Còn từng vì muốn thành thân với nó mà từ mặt gã khiến gã chẳng biết phải làm sao cũng chỉ đành bỏ mặc hài tử muốn làm gì thì làm.

A Phúc vì nhi tử mà làm trâu làm ngựa cho nhà người ta, hài tử lại vì cái tên nhóc Cửu Mộ mà hết đem gạo lại đem rau đem thịt sang nhà nó.

A Phúc khóc không thành tiếng, cũng may Cửu Mộ biết điều chưa từng nhận mấy thứ đồ đó nhưng ác cảm của gã với Cửu Mộ vẫn không thuyên giảm thậm chí còn có hướng tăng cao.
Lần này Cửu Mộ lại ra mặt bênh vực cho người Ngu gia khiến A Phúc càng nhìn càng thấy không thuận mắt.
Nhìn Liêu Quân nằm trên đất không ngừng ho khan, máu chảy ra nhuốm đầy đất và mặt cậu A Phúc chẳng có lấy nổi một tia thương tiếc.

Gã thậm chí còn có ý nghĩ tiến lên đạp cho cậu một cái thăng thiên luôn.
Nhưng gã chưa kịp làm phía sau đột nhiên lại nổi một trận nhốn nháo.
“Ngươi đang tính làm cái gì vậy hả? “
Ngu Vĩnh An ngây ngốc nhìn người đàn bà kia đang cố ý gây chuyện.

Lúc hắn tới liền muốn chữa bệnh ngay nên cũng không chú tâm lắm Cửu Mộ bên kia.

Vừa hay nhìn thấy mẫu tử tiểu muội tử vừa rồi liền có ý tiến lên thăm khám.

Sau khi chắc chắn độc nữ hài trúng phải giống với Cửu Thành liền lấy số dược hắn điều chế thừa ra bôi cho nữ hài nhưng dược chưa động được vào da hắn đã bị cái nữ nhân kia mạnh mẽ ngăn cản.
A Phúc bên kia cũng bị thu hút mà quay lại xem xét, vừa nhìn đã thấy Diêm bá mẫu nhà bên đang không ngừng quát mắng một thiếu niên mà thiếu niên này dung mạo cũng thực doạ người.
“Thiên a! Người Ngu phủ muốn giết người”
Diêm bá mẫu ngã ngồi trên đất khóc lóc như mưa, tay mụ bấu chặt lấy chân Ngu Vĩnh An hòng ngăn cản hắn bỏ chạy.

Ngu Vĩnh An hoang mang còn chưa hiểu chuyện gì đã thấy A Phúc tiến tới.

Người còn không thèm nói lý đã lên mặt thị uy:
“Ngươi là người Ngu phủ”
Ngu Vĩnh An vô thức gật đầu.
A Phúc nghe vậy liền tiến tới đẩy hắn lùi ra xa mấy bước, cao giọng chất vấn:
“Vậy thì ngươi không được tới đây! Mau đi đi! Chúng ta không cần người Ngu phủ các ngươi ở đây giả nhân giả nghĩa! “
Khác với khi đối mặt với Liêu Quân, A Phúc không cương liệt như trước bởi gã không muốn tranh đấu với ca nhi, như thế rất mất mặt..