Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 5 tại dưa leo tr.
Khi Đường Tây Trừng vừa định đi tiếp thì Lương Duật Chi đã tới gần.
“Anh đưa em về.”
Giọng nói hơi trầm có chút mơ hồ trong gió.
Tây Trừng hơi giật mình, anh đã nhấc thùng carton lên, nói: “Em dẫn đường đi.”
Đi vào từ cổng phụ nhỏ hẹp của khu nhà, băng qua chỗ đặt các thiết bị thể dục ngoài trời dành cho người già, đi tiếp đến Tòa nhà 6 ở phía sau.
Tây Trừng sống trên tầng ba của một tòa nhà chung cư năm tầng kiểu cũ, ánh sáng từ đèn cảm biến giống như một lớp gạc bẩn khiến nó trở nên mờ ảo.
Khi đến góc cầu thang tầng hai, Tây Trừng quay người lại, Lương Duật Chi đang đi ở phía sau cách ba bốn bậc thang, bước đi rất nhẹ nhàng. Hộp sách đối với anh dường như không nặng mấy, chỉ là dáng người anh cao bờ vai rộng, khiến cầu thang kiểu cũ này càng có vẻ hẹp và chật chội hơn.
Thấy cô dừng lại ở đó, anh ngước lên nói: “Đến rồi à?”
Tây Trừng chỉ lên trên.
Cô sống ở phòng 301.
Mở cửa, Tây Trừng đi vào trước bật đèn, đồng thời nhường chỗ cho người phía sau đi vào.
Không gian huyền quan nhỏ, khoảng cách lại gần, không khí xung quanh dường như đều bị bao phủ bởi mùi hương của anh, mùi nước hoa rất nhẹ, khó có thể phân biệt được là mùi gì.
Lương Duật Chi đi ngang qua cô, bước vào nhà, đặt chiếc thùng trên tay lên tủ giày.
Phòng khách nhỏ có tầm nhìn không bị cản trở. Chăn trải sofa rơi xuống thảm, ở đó chất một chồng sách, bên cạnh là dây nguồn và cáp dữ liệu được quấn lại với nhau, nhét vào một chiếc giỏ mây.
Tuy không gọn gàng nhưng lại khá sạch sẽ, so với căn phòng kiểu công chúa phức tạp của Khương Dao thì căn phòng này đơn giản đến mức không có phong cách.
Lương Duật Chi quay mặt đi, một chiếc điện thoại di động được đưa cho anh, trên màn hình có mấy dòng chữ trên nền trắng, cô hỏi anh có muốn rửa tay không.
Thùng chuyển phát nhanh rất bẩn.
Tây Trừng chỉ anh về hướng phòng tắm.
Khi Lương Duật Chi đi ngang qua, cô dùng dao tiện dụng để mở thùng giấy, cô nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm ngừng hoạt động, sau đó nhìn thấy anh bước ra ngoài.
“Đèn bên trong hỏng rồi à?”
Khi anh mở miệng hỏi, Tây Trừng mới nhớ tới, nó đã hỏng từ lâu, cô gần như đã quen rồi.
Lương Duật Chi đi tới: “Đây chính là nhà Kiều Dật tìm sao?”
Tây Trừng vẫn ngồi xổm trên mặt đất, băng keo dán hộp giao hàng bị cắt làm hai mảnh, nhìn anh đến gần, thân hình cao lớn che khuất ánh sáng của đèn trần. Cô đứng thẳng người, lấy chiếc điện thoại di động trên tủ giày gõ: “Anh ấy tìm theo ý tưởng của em. Anh ấy tìm được mấy căn, em tự chọn căn này, lúc giao nhà thì bóng đèn không có vấn đề gì.”
Lương Duật Chi rời mắt khỏi màn hình điện thoại di động và nhìn cô. Khuôn mặt cô nhỏ nhắn, lông mày nhạt và sống mũi hơi thẳng dường như rất phù hợp với hình ảnh trong miệng Lương Bạc Thanh là cần được bảo vệ và chăm sóc, nhưng trên thực tế lại có cảm giác không hợp với cô.
Có lẽ là do ánh mắt, ngay thẳng và kiên định.
“Tại sao lại nói thay cậu ta?” Giọng nói của anh cũng nhẹ, tựa như đang tùy ý hỏi câu này.
Tây Trừng nhìn anh và nhận thấy một nốt ruồi nhỏ ở bên mắt trái của anh. Cô không biết nên trả lời sao cho hợp lý hơn, chẳng lẽ lại nói Kiều Dật đã nói xấu anh rất nhiều sao?
Lương Duật Chi dường như không quan tâm đến việc cô có trả lời hay không, nhìn vẻ mặt của cô, anh đột nhiên mỉm cười nhẹ nói: “Anh không ngờ cậu Kiều lại nổi tiếng như vậy.” Anh nói với giọng điệu thờ ơ.
Xoay người thấy quyển sách đang mở một nửa và nói: “Thôi em nghỉ đi.”
Anh rời đi.
Sáng hôm sau, Đường Tây Trừng nhận được tin nhắn WeChat của Kiều Dật hỏi cô có ở nhà không, anh muốn dẫn người đến sửa đèn.
Trong vòng một giờ sau khi cô trả lời, người đó đã đến cửa.
Dù sao cũng là người chuyên nghiệp, làm việc rất hiệu quả. Kiều Dật nói rằng lần sau nếu xảy ra chuyện như thế này, cứ trực tiếp đến gặp anh ta, đừng để người trung gian Lương Duật Chi kiếm chuyện, tạo cơ hội cho anh lên lớp anh ta.
Tây Trừng muốn giải thích rằng cô không cố ý phàn nàn với Lương Duật Chi, nhưng Kiều Dật cũng không thực sự tức giận. Anh ta vừa thức dậy đã đến đây, bụng đói và hỏi cô muốn ăn gì.
Mở tủ lạnh ra, chỉ có sữa, cà phê và một ít đồ ăn liền.
Tây Trừng hâm nóng cơm nắm tôm cho anh ta, Kiều Dật ăn một cách ghét bỏ, nói: “Em chỉ ăn uống như vậy thôi à?”
Nói như vậy nhưng anh ta vẫn không chậm trễ việc ăn cơm nắm, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: “Này, bạn cùng phòng của em đâu? Cái người biết cách khen người khác đó.”
Lần trước anh ta giúp bọn họ chuyển nhà, Nhan Duyệt không chút do dự khen ngợi anh ta đẹp trai.
Kiều Dật khá thích thú.
Tây Trừng nói với anh rằng Nhan Duyệt về nhà một thời gian rồi.
“Vậy gần đây em sống một mình thôi sao.” Kiều Dật nhướng mày: “Nếu sợ thì có thể tìm anh, anh không ngại đâu.”
Tây Trừng đã quen với việc anh ta như thế này nên không phản ứng lại.
Tình cờ đèn cũng được sửa xong, Kiều Dật xua tay dẫn mọi người đi.
Đến và đi như một cơn gió.
Đường Tây Trừng uống thuốc hai ngày, răng khôn viêm sưng cuối cùng cũng giảm bớt nên kế hoạch nhổ răng bị hoãn lại.
Tuần mới bắt đầu, nhịp độ làm việc ban đầu được khôi phục, cả tháng 11 tương đối nhàn nhã. Sau khi Nhan Duyệt từ nhà lên, cô ấy chán nản và tuyên bố rằng mình là một đứa trẻ không có nhà.
Tây Trừng cố gắng an ủi, nhưng cô thực sự không giỏi, lời nói khô khan cũng vô dụng nên đành phải bỏ cuộc.
May mắn thay, Nhan Duyệt có bản chất lạc quan, ủ rũ không bao lâu, cô ấy lại phấn chấn trở lại. Cô ấy rơi vào một tình yêu ngọt ngào, thậm chí còn tìm được một công việc bán thời gian trong một nhà xuất bản, cuộc sống trở nên phong phú.
Trong khoảng thời gian này, Lương Duật Chi đã tìm Đường Tây Trừng hai lần, nhưng không có việc gì khác, vẫn là đưa cô đến nhà cậu mình ăn tối.
Nhìn qua, nó có vẻ giống như một hoạt động gia đình định kỳ.
Anh không nói nhiều, cô cũng không hỏi, gần như hình thành một cảm giác ngầm hiểu kỳ lạ.
Chuyện này cũng không tạo áp lực quá lớn cho Tây Trừng. Mỗi lần đến đó cô thật sự chỉ dùng bữa, ngoại trừ em họ Khương Dao ra, cô hầu như không cần nói chuyện với người khác.
Với tính cách chủ động giao tiếp xã hội của Khương Dao khác với người bình thường, cô ấy có thể dễ dàng làm quen với mọi người mà không cần sự nỗ lực của đối phương. Khi Tây Trừng nhận ra điều này, Khương Dao đã tiến bộ đến mức bất cứ khi nào cô ấy đến Hải Điện để học IELTS, cô ấy đều tìm cô cùng đi ăn lẩu.
Đương nhiên, mối quan hệ với Lương Duật Chi cũng trở nên thân thiết hơn.
Nhưng chỉ một chút thôi.
Chẳng qua là nói nhiều hơn trước khi gặp nhau vài câu, chẳng hạn như Lương Duật Chi sẽ hỏi trên xe muốn nghe bài hát gì, để cô tự mình đổi.
Một lần gặp khi tan làm, thời tiết xấu thì anh đưa cô về.
Điểm giao nhau này bình thường đến mức không đáng nhắc đến, cũng thực sự không cần phải nhắc đến với ai.
Nếu không phải có lần Khương Dao tìm Kiều Dật hỏi han trên WeChat, lại thêm cái miệng của cậu Kiều không giữ được, vậy nên những người bạn đó bao gồm cả Tưởng Tân Ngữ sẽ không biết bên cạnh Lương Duật Chi có một người như vậy.
Mặc dù ngoài miệng Kiều Dật lấy chuyện này ra trêu chọc anh, nhưng trong lòng cũng đã đoán ra từ lâu.
Một ngày khi bọn họ ăn tối xong chỉ còn lại Lương Duật Chi chưa về, Kiều Dật nhân cơ hội hỏi anh: “Thành thật mà nói, cậu đã để mắt đến cô ấy từ lâu rồi phải không?”
Câu hỏi không đầu không đuôi.
Lương Duật Chi uống xong, hốc mắt có chút đỏ lên, trong lòng khó hiểu: “Ai?”
“Tây Tây đó.” Kiều Dật nhướng mày: “Tưởng Tân Ngữ nói cậu không thể tìm được người nào đáng tin cậy hơn cô ta. Không phải đã tìm được rồi sao? Chẳng tốn xu nào, hiệu quả lại tăng gấp đôi. Tôi có thể tưởng tượng mẹ cậu biết được sẽ có biểu hiện gì rồi… Nhưng cậu dùng cô ấy như một công cụ để che giấu gia đình mình, chú của cậu có biết chuyện này không?”
Anh ta nhìn Lương Duật Chi, vẻ hứng thú hiện ra rõ ràng.
Câu cuối cùng, ngụ ý: Cậu không nghĩ đến tình nghĩa chú cháu à.
Đương sự không trả lời.
Nhưng Kiều Dật lại ăn uống rất thảnh thơi.
Anh ta nghiêng người nói: “Bây giờ cậu thấy cô ấy yên tĩnh, thoải mái, không phải người phiền phức, dễ xử lý hơn Tưởng Tân Ngữ. Vậy thì cậu không sợ một ngày nào đó người ta đột nhiên yêu cậu, quấn lấy không chịu buông. Một khi con gái tuổi này yêu vào thì dễ mất lý trí, đáng sợ lắm.”
“Cậu là ếch nhái hả, không thể im miệng được à?” Lương Duật Chi đẩy anh ta vì quá ồn ào.
Kiều Dật nói: “Cậu cẩn thận đó.”
Thật ra Kiều Dật nói cũng không phải hoàn toàn không đúng hết, Lương Duật Chi nghe được một câu.
Lương Bạc Thanh thực sự sẽ không vui khi thấy anh lôi Đường Tây Trừng vào chuyện này, mặc dù bản chất không có gì sai, nhưng người chú đó của anh là một người rất nguyên tắc, vô cùng lịch thiệp, tiêu chuẩn đạo đức cao hơn anh rất nhiều. Nếu thực sự chất vấn thì người đuối lý chính là anh.
Trong cả nhà, Lương Duật Chi không quan tâm ai nói gì về mình, nhưng từ nhỏ anh đã coi trọng Lương Bạc Thanh.
Anh cho rằng mình thật liều lĩnh trong chuyện này, nguyên nhân chỉ là do ngày hôm đó anh tình cờ gặp cô trong thang máy.
Cuối tuần, Đường Tây Trừng lại nhận được lời mời đi ăn đồ Nhật của Khương Dao.
Tại sao Khương Dao lại bằng lòng liên tục tìm cô? Giao tiếp rõ ràng là không thuận tiện, Khương Dao có vẻ như không cần một người bạn để ăn tối vào cuối tuần.
Tây Trừng thỉnh thoảng nghĩ tới vấn đề này, nhưng cô cũng không từ chối.
Ăn uống mua sắm xong, cả buổi chiều cô không làm việc gì khác, đi bộ nhức chân. Khương Dao vẫn còn tràn đầy năng lượng, cô ấy không có ý định về nhà, vì quán bar của Kiều Dật rất gần nên thuận đường ghé qua.
Khi họ đến nơi mới chỉ hơn năm giờ, trời vẫn chưa tối hẳn, trong quán bar cũng không có nhiều người.
Khương Dao thoải mái đưa Tây Trừng vào, đi đến quầy bar và hỏi anh chàng pha chế đẹp trai: “Xin chào, Kiều Dật đâu rồi?”
Anh chàng đẹp trai nhận ra cô ấy, chỉ lên lầu: “Có bạn ở đây, sếp đi cùng rồi. Cô muốn uống gì không?”
“Không, tôi sẽ tự đi tìm anh ấy!”
Khương Dao rất quen thuộc với cách bố trí của tầng hai nên cô đi sang trái đến phòng trò chơi ở cuối và trực tiếp bấm chuông.
Một lúc sau, cửa mở, Kiều Dật thò đầu ra: “Sao em lại ở đây?”
Nhìn sang bên cạnh, anh ta nhìn thấy Tây Trừng, vui vẻ nói: “Hôm nay là một ngày tốt sao?”
Bên trong có mấy người đang chơi game, hai nam một nữ rất hăng hái.
Khương Dao không ngờ Tưởng Tân Ngữ lại ở đó, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ, cô gọi “Chị Tân Ngữ”. Đối phương đáp lại, nhanh chóng quay đầu mỉm cười với cô ấy, tiếp tục thao tác.
Khương Dao quay lại nhìn Tây Trừng và lè lưỡi với cô.
Tây Trừng không hiểu, cô lại nhìn bóng dáng tóc dài kia, có ấn tượng.
Người phụ nữ chia tay Lương Duật Chi ở cửa công ty đêm đó. Lúc đó cô không nhìn rõ, chỉ thoáng thấy thôi, cô ta có lông mày dài nhỏ, mũi cao, môi đỏ, rất sáng và xinh đẹp.
Kiều Dật đưa hai người xuống uống nước rồi nhờ đầu bếp làm bữa tối cho họ.
Trong lúc ăn, Khương Dao chú ý tới sắc mặt Tây Trừng: “Em không thấy khó chịu chứ?”
Tây Trừng buông dao nĩa trong tay xuống, cầm lấy điện thoại, Khương Dao đột nhiên nói: “Em có thể dùng ngôn ngữ ký hiệu, chị nghĩ chị có thể hiểu được.”
Tây Trừng nghi ngờ nhìn cô ấy.
Khương Dao mỉm cười: “Thật ra, chị đã tham gia câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu ở trường đại học, nhưng sau đó gần như quên mất. Gần đây chị đã học lại, để chị thử xem sao.”
Tây Trừng ra hiệu: “Sao chị lại muốn học ngôn ngữ ký hiệu?”
Khương Dao hiểu ra và nói: “Chị nghĩ biết ngôn ngữ ký hiệu sẽ rất ngầu – à, quay lại câu hỏi vừa rồi. Đó là… Chị Tân Ngữ, em biết không?”
“Em biết nhưng cũng không biết nhiều.”
Khương Dao: “Không phải chứ. Lẽ nào hai người yêu nhau mà không hỏi nhau chuyện quá khứ, không tò mò về người yêu cũ của bạn trai sao? Tài khoản phụ của chị toàn để theo dõi tất cả bạn gái cũ của bạn trai. Tại sao chị lại cảm thấy em và anh trai chị không giống nhau như đang yêu nhau chút nào…”
“…”
Thì đúng là vậy mà.
Tây Trừng vẫn dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi cô ấy: “Vậy chị biết rõ chuyện bọn họ không?”
Biết rõ chứ.
Khương Dao rất mâu thuẫn, trong lòng đồng ý nhưng ngoài miệng lại nói rất dè dặt: “Chị không biết rõ lắm. Chị chỉ biết bọn họ ở nước ngoài quen biết nhau, còn có Kiều Tiểu Nhị nữa.” Cô ấy vẫn cảm thấy việc giấu Tây Trừng thật khó xử, được rồi, có cảm giác vô đạo đức khi nối giáo cho giặc: “Ôi trời, bọn họ hẹn hò chắc được một năm. Dù thế nào chị vẫn luôn nghĩ, nếu bọn họ chia tay, tốt nhất nên coi nhau như đã chết, nhưng hình như họ vẫn là bạn bè, đôi khi còn chơi cùng nhau…”
Khương Dao không hiểu sao có cảm giác có lỗi không thể giải thích được đối với Lương Duật Chi. Chung quy anh vốn có gương mặt bạc tình bạc nghĩa, hành động của anh cũng khá là cặn bã, dù có giải thích thế nào cũng không có gì đáng tin cậy.
Cuối cùng cô ấy chỉ có thể nói: “Em có thể yêu cầu anh ấy không gặp lại chị Tân Ngữ nữa. Chị nghĩ anh ấy hơi quá đáng, dù sao trong chuyện này chị cũng đứng về phía em.”
Tây Trừng không thể giải thích được, nhưng cảm thấy mình phụ lòng Khương Dao đã rõ ràng và kiên quyết đứng về phía cô như thế.
Đêm đó Khương Dao đã suy nghĩ và quyết định cho Lương Duật Chi một chút không gian để thở.
Lời miêu tả của cô có chút cường điệu: “May mắn là chị Tân Ngữ đang chơi game và không để ý nhiều, nếu không tình huống sẽ rất xấu hổ. Chạy trời không khỏi nắng, tóm lại Tây Tây hỏi, em đều nói sự thật…”
Cô ấy còn đang giải thích chi tiết thì bị cắt ngang, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói: “Từ khi nào mà hai chị em thân thiết như vậy?”
Khương Dao không còn cách nào khác ngoài thú nhận chuyện thuận đường nên cô ấy thường xuyên rủ Tây Trừng đi ăn.
“Em không cố ý tiếp cận em ấy sau lưng anh, ban đầu em chỉ tò mò muốn biết nhiều hơn thôi…” Khương Dao rất thành thật: “Sau này em thấy đi ăn cùng em ấy rất thoải mái và vui vẻ. Em có thể nói liên tục và em ấy sẽ luôn lắng nghe cẩn thận, em cảm thấy ham muốn biểu đạt của mình đã được thỏa mãn rất nhiều. Mà em ấy không có bạn bè nào ngoại trừ em, vì vậy em có thể tùy ý phàn nàn mà không lo có ai nói sau lưng em. Thật sự không có gánh nặng!”
Lương Duật Chi không thể đồng cảm với mong muốn bày tỏ mạnh mẽ của cô ấy: “Ở đâu ra mà em nhiều chuyện như vậy?”
“Có chứ! Cuộc sống của em rất phong phú mà?”
“…”
Được rồi.
“Vậy em nói xong chưa?” Anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ thể thao.
“Chưa xong,” Khương Dao nhiệt tình nói: “Nói thật là em nghĩ sau này anh nên chú ý hơn một chút. Anh đã chia tay rồi, vẫn không rõ ràng với người yêu cũ, vẫn đi chơi với nhau. Thật sự là cặn bã mà. Dù sao em có chút thất vọng về anh.”
Lương Duật Chi cảm thấy buồn cười, ném chiếc khăn trong tay lên tay máy chạy bộ: “Khương Dao, em đứng về phía nào vậy?”
“Em đứng trên quan điểm khách quan được không, anh không thể vì Tây Tây…”
Khương Dao không nói thêm nữa, trong lòng hiển nhiên cho rằng Đường Tây Trừng ở trong mối quan hệ này ở thế bất lợi, lược bỏ vài chữ, tiếp tục nói: “Dù sao thì cũng đừng bắt nạt người khác quá đáng.”
“Được rồi.” Lương Duật Chi từ chối cho ý kiến: “Đừng có lúc nào cũng đến tìm cô ấy. Người ta thấy em phiền cũng không nói được.”
“Anh cho là mọi người đều thiếu kiên nhẫn như anh à?” Khương Dao vặn lại: “Em đâu có làm phiền anh, không biết lòng tốt của người khác.”
Tiếng gác máy rất dứt khoát.
Lương Duật Chi bỏ điện thoại di động xuống và đi vào phòng tắm.