Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Đam Mỹ Chim Sơn Ca Trong Túi Áo Chương 31: 31: Tiếng Khóc Đã Êm Tai Lời Nói Cũng Ngọt Ngào

Chương 31: 31: Tiếng Khóc Đã Êm Tai Lời Nói Cũng Ngọt Ngào

10:11 sáng – 31/08/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 31: 31: Tiếng Khóc Đã Êm Tai Lời Nói Cũng Ngọt Ngào tại dualeotruyen


Hai người đã nhiều đêm ôm nhau ngủ, có phản ứng sinh lý là điều không thể tránh khỏi.

Đôi bên luôn ăn ý tảng lờ.
Nhưng nếu nói Lâm Xuân Tư chưa từng tính đến chuyện này thì chắc chắn là nói dối.

Cậu đã tìm hiểu, lúc đầu thật sự sốc, cho rằng mình không thể làm được đâu, vô thức tránh né vấn đề, nhiều lúc áy náy với anh lắm.
Song, khi những cái hôn rơi xuống bờ vai trần, mùi hương da thịt ướp trên đầu lưỡi như men say, mối tơ vò rối rắm dần dà được tháo gỡ.

Cái hôn triền miên với đàn ông đã không có gì ghê gớm thì việc này có chi mà đáng sợ?
Huống hồ…!hiện tại Phó Yến dịu dàng ở dưới thân cậu, hoàn toàn nuông chiều.
Mọi cảm giác áy náy của Lâm Xuân Tư cứ thế được anh dung thứ, tựa như trầm mình vào một vùng biển rộng, êm ái.

Cánh tay Phó Yến quấn riết lấy lưng cậu, đầu gối và eo hướng lên, nhẹ thở gấp dưới ngón tay dò dẫm trong cơ thể.
“Thật mềm.” Lâm Xuân Tư cắn vành tai người dưới thân: “Bên trong anh rất mềm.”
Phó Yến nghiến nhẹ chóp mũi cậu, ái muội đáp: “Có giỏi thì dùng thứ cứng ngắc của em chơi mềm cả người tôi.”
Khúc dạo đầu chóng qua, Lâm Xuân Tư đoán chừng ướm thử nhưng Phó Yến chợt vỡ tiếng, toát mồ hôi lạnh chống tay lên vai cậu.

Nhác thấy biểu cảm nhẫn nại, đắn đo của chàng trai, anh chẳng đành nhìn cậu tự trách, an ủi hôn yết hầu sơn ca, giọng nói dày đặc giọng mũi: “Tôi không sao.

Em cứ tiếp tục đi…”
“Anh bị ngốc à?” Lâm Xuân Tư hằn học nhíu mày.

Bả vai anh run lên rõ ràng đập vào mắt cậu, phía trước mềm hẳn vì đau đớn.

Lối vào siết chặt khiến cậu tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.

Cả hai đều không ổn chút nào.
Thấy đôi mắt ươn ướt, rụt rè của anh ấy, cậu bật ra tiếng thở dài không rõ cảm xúc.

Bàn tay chai sạn mơn trớn cạnh sườn trần trụi, dò dẫm lên đầu nhũ.

Luồng khoái cảm lan tỏa khiến Phó Yến rên khẽ, lưng mềm ra.
“Nhìn em này.” Cậu rướn môi cười, ngón cái vần vò viên nhũ sượng cứng rồi vê tròn.

Phó Yến run bắn, liên tục thở dốc.
Chàng trai vuốt dọc sống lưng anh, khơi dậy từng cơn tê dại như điện giật.

Cửa mình lơ đãng buông lỏng.

Cậu liền chậm rãi đi vào.
Thành ruột non mềm lập tức chặt chẽ bao bọc vị khách thăm viếng.

Lâm Xuân Tư bỗng thấy một dòng điện xông thẳng từ xương cụt lên ót, lưng căng như dây cung, vô cùng thoải mái thở ra một hơi trầm.


Còn Phó Yến thì run bật lên vì sức nóng trong người, cảm giác kéo căng quá cỡ và bị lấp đầy làm anh phải ngây ngất.
Lâm Xuân Tư vui thích nửa đè lên anh, dán môi vào vành tai, xoa đầu nhũ mẫn cảm: “Phó Yến…!trước đây anh đã từng mơ thấy em chưa?”
Phó Yến đỏ mặt, đáp: “Có.”
“Trong mơ em đã làm gì với anh? Có giống thế này không?” Cậu cợt nhả trêu chọc.
Phó Yến vén lọn tóc mướt mồ hôi ra sau gáy cậu, lẳng lơ ưỡn eo dán vào bụng chàng trai, như có như không cọ xát, trách: “Em là nhóc đáng ghét, lúc nào cũng làm tôi muốn khóc…”
Lâm Xuân Tư bật cười trầm, xem như đã xài hết nhẫn nại của đêm nay, mở cặp đùi thon, không chờ anh chuẩn bị liền mặc sức tiến lùi.

Phó Yến bị thúc cho nhũn eo ngã về giường, gấp gáp, đứt quãng thở, đôi chân căng ra gác lên vòng hông rắn rỏi, giống như thuyền lá bập bềnh giữa sóng xô.
Thoạt tiên chàng trai có phần hồi hộp, nôn nóng của lần đầu thử cái mới nên hành động hơi lung tung.

Phó Yến chưa nếm khoái cảm bao nhiêu thì đã bị vần vò tới mỏi người, tiếng kêu nghèn nghẹn.
Viền mi ươn ướt, anh vẫn đầy trìu mến, không ngừng vuốt ve cơ thể chàng trai, khích lệ cậu.
Lâm Xuân Tư thương tiếc hôn anh, lòng bàn tay bao bọc gốc rễ cương cứng chọc vào bụng, vân vê đầu đỉnh.

Phó Yến run bắn cong eo, bắp đùi kẹp chặt lấy cậu vì sung sướng.
Lâm Xuân Tư thở dốc vuốt mồ hôi trên trán, lọn tóc bết dính vào quai hàm nam tính, đuôi mày xếch nhấc lên, trong mắt là niềm vui rạo rực sáng ngời.

Cơn cực khoái tựa như con sóng dữ, lan tỏa đến từng đầu ngón chân.
Thật quá sức thoải mái, cả tinh thần cũng được gột rửa.
Phó Yến thở hổn hển rướn cổ muốn hôn chàng trai của mình.

Nhưng Lâm Xuân Tư lật anh nằm sấp, kéo bắp đùi mượt mà gập lại, lần nữa tiến vào.

Vách ruột mềm ướt liền âu yếm siết chặt, như lưu luyến níu giữ khách vãng lai.

Cậu chậm rãi đưa đẩy, thình lình ra sức thúc vào thật sâu.
Dường như cậu chạm trúng một điểm nào đó.

Phó Yến bỗng phát ra tiếng rên xiết ngọt ngào, ngân dài, vòng eo mảnh dẻ rạp xuống, xương vai nhấp nhô theo hơi thở.
Lâm Xuân Tư kinh ngạc, bỗng sáng cả mắt như trẻ con chộp lấy đồ chơi, nâng eo anh tìm kiếm cái điểm vừa rồi.

Phó Yến thật sự bị chàng trai hồn nhiên cầm tinh chim sơn ca này vần vò cho ấm ức quá chừng.

Ai lại đột ngột dừng như vậy?
Thật là chẳng hiểu phong tình gì cả.
“Em đừng dừng lại…” Phó Yến nhổm mông cọ vào hông cậu, khụt khịt mũi nài xin, sự gián đoạn này làm anh khó chịu phát khóc mất.
Anh vô tình thay đổi góc độ của Lâm Xuân Tư, nào ngờ chạm trúng nơi cần tìm, liền không kìm nổi rên rỉ mềm mại như mật đường.

Làm xương cốt người nghe cũng muốn nhũn ra.
Chàng trai lập tức giữ chặt eo anh, hăng hái va chạm cái góc mẫn cảm nhất đó.
Khoái cảm như lớp lớp sóng đè nhau, không hề cho Phó Yến có cơ hội thở sâu, đùi non mất tự chủ run lên.


Thân nhiệt của chàng trai quá cao, vây hãm anh trong lồng ngực nóng bỏng.

Thần trí có phần tan rã, anh vươn tay, lại bị Lâm Xuân Tư kéo về.
Phó Yến co rúm trong lòng cậu giống như một đứa trẻ, tiếng rên rỉ dày đặc âm mũi, như nghẹn ngào, như nức nở.

Cậu cắn lên cái gáy yêu kiều mướt mồ hôi, cảm nhận sự run rẩy từ cơ thể phía dưới.

Anh bám víu nắm cổ tay cậu, rơi nước mắt nài xin em chậm chút.
Lâm Xuân Tư rịn mồ hôi thở dốc, dọc theo sống lưng chồng chất khoái cảm, xoa bụng dưới của anh, trầm khàn bảo: “Phó Yến, bên trong anh siết thật chặt.”
Dưới sự rong ruổi mạnh mẽ, Phó Yến cảm thấy nơi đó tựa hồ yếu muốn tan vỡ, khóc lên thành tiếng nấc: “Em nhẹ thôi…”
Bất chợt Lâm Xuân Tư nhớ ra anh là người phương nam, chất giọng uyển chuyển, dịu dàng, dù có khóc nức nở cũng êm tai vô cùng.
“Phó Yến, em làm anh không vui hay bắt nạt anh à? Vì sao lại khóc thế này?”
“Không có…” Phó Yến khụt khịt mũi, khép chặt bờ mi ướt để nén nước mắt, “Tại tôi sợ mình làm không tốt, sợ…!em không thích cơ thể tôi…”
Quả nhiên, anh đã nhìn thấu những lần tránh né và sự áy náy của cậu.
Lâm Xuân Tư cúi xuống cuồng dã mút mát môi anh.

Phó Yến triền miên đáp lại cậu.
Lần thứ hai kéo dài như bất tận, vui sướng khủng khiếp.

Lâm Xuân Tư gục đầu vào hõm vai người thương nhấm nháp cơn cực khoái.

Phó Yến nhũn như bùn rạp dưới eo cậu, ngây ngất run rẩy.
Sau đó anh vung tay đánh vào hông cậu, tiếng nói lây nhiễm giọng mũi mềm mại: “Nhóc đáng ghét.”
Lâm Xuân Tư làm bộ ui da, oan ức nói: “Anh ăn em xong rồi ghét bỏ em.”
Phó Yến âu yếm vuốt lại mái tóc mướt mát của cậu: “Em tắm trước đi.”
Lâm Xuân Tư ngoan ngoãn xuống khỏi người anh, tâm trạng có phần lâng lâng thiếu chân thực bước vào nhà tắm, không để ý vặn nhầm nước nóng.

Cảm giác bỏng rát quất mạnh ba hồn bảy vía về nguyên dạng, hơi nước bốc lên mờ nhạt.
Trượt mất phanh rồi.
Cậu bỗng nhiên thấy hoang đường, không phải việc vừa làm hoang đường mà là chính mình hoang đường.

Một cảm giác hoang đường kéo khóe môi rướn lên, trong đó ngầm có niềm thỏa mãn kỳ dị.
Quả là gặp sắc liền nổi lòng tham.
Âm thanh bản lề cửa rít lên, hình dáng mông lung xuyên qua làn hơi nóng ôm lấy eo cậu.

Lâm Xuân Tư mím môi để không cười ra tiếng.
Phó Yến gặm cắn bờ vai chàng trai, bàn tay trượt xuống rãnh nhân ngư, chạm vào vùng tam giác rậm rạp.

Dạn dĩ làm càn, vuốt ve chà xát.
Lâm Xuân Tư không lên tiếng, hưởng thụ mười ngón tay thon dài, đẹp đẽ ra sức hầu hạ mình.


Ấy vậy hơi thở người kia còn nặng hơn, dán sát vào sau gáy, khàn khàn khêu gợi.

Cậu vặn nhỏ nước, lắng nghe âm thanh say tình.
Tiếng khóc sâu lắng, êm ái đến mức tâm can mềm nhũn.
Lâm Xuân Tư quay lại ôm lấy anh, thở dài thật nhẹ: “Phó Yến, em thua anh rồi.”
Đoạn hôn lên mi mắt chứa chan niềm quyến luyến, cầm cánh tay gầy gác qua cổ, nâng một chân người thương tiến vào lối mòn trơn tru, chật hẹp.

Phó Yến phát ra giọng mũi ngọt lịm, vòng eo mảnh dẻ như không xương nằm trong cánh tay cậu, nỉ non: “Lâm Tinh Tinh, em là người đàn ông của tôi…”
“Vâng.” Lâm Xuân Tư chậm rãi cắm rút, hưởng thụ sự níu giữ của thành ruột.

Phó Yến dịu dàng nép vào ngực cậu, hôn từ chân mày đến quai hàm, ngón tay vân vê đầu nhũ chàng trai, cọ xát gót chân lên vòng hông rắn chắc như thể thúc giục.
Chàng trai bóp eo ép anh vào tường, hung hăng chiếm đoạt miền đất sâu kín, yếu ớt.

Tiếng khóc êm ái rơi xuống mặt sàn mờ hơi nước, dần dần trở nên nghẹn ngào kìm nén, rồi vỡ òa nức nở.

Quẩn quanh trong đó giọng mũi ngọt ngào.
Lâm Xuân Tư xối nước tẩy sạch cơ thể rồi ôm cái người mềm oặt như nắm bùn ra ngoài.
“Anh muốn ăn gì?”
“Tùy em.”
Cậu gọi vài món nhẹ, dễ tiêu hóa, nhìn xuống liền sa vào đôi mắt hàm xuân như tẩm mật.
Phó Yến nằm sấp gối lên đùi cậu, chăn đắp ngang hông, tấm lưng nhợt nhạt và bờ vai trần chi chít dấu vết tình ái, hai cánh môi hơi sưng đỏ.
Lâm Xuân Tư cầm lòng rung động, điềm tĩnh hỏi: “Thành thật trả lời em, vì sao anh đến đây?”
“Vì nhớ em là một, vì vài ngày qua tôi thấy em buồn là hai, vì tôi có công việc gần vùng này là ba.” Anh ấy dịu ngoan đáp.
Tiếng khóc đã êm tai, lời nói cũng ngọt ngào.
Lâm Xuân Tư đút anh dùng bữa tối, rồi hỏi: “Ngày mai anh đi về sao?”
Anh mím môi: “Ừm.”
Cậu hôn trán anh: “Ở thêm một ngày đi, ngày kia hãy về.

Em sẽ về cùng anh.”
Phó Yến chưa kịp vui mừng thì nghe cậu chàng nói tiếp, “Em muốn hoàn thành sớm các ca khúc còn lại của thầy.

Tốt nhất là trước hai tháng cuối hợp đồng.

Em rất muốn đùn thời gian phát hành đĩa đơn lên nếu được.”
Lâm Xuân Tư chợt thấy người trong lòng mặt ủ mày chau, liếc mắt ai oán, nhướng mày hỏi: “Sao vậy anh?”
“Em chỉ quan tâm tới thầy em thôi.” Phó Yến đổ được mấy hũ giấm rồi: “Dám cá tôi mà không đến thì nghỉ Tết xong em sẽ quên mất tôi luôn.”
“Hửm?” Cậu vói tay vào chăn nhéo bờ mông cong, cười cười: “Thế mỗi tối trước khi đi ngủ anh đã nói chuyện với ai đấy? Á à, có phải cô nàng Yến Uyển Như Xuân mà anh thầm thương trộm nhớ ấy không?”
“Tại em đặt nghệ danh gây hiểu lầm, không phải tại tôi.” Phó Yến bò dậy trốn, lại bị chàng trai kéo mắt cá chân về.
Điện thoại đổ chuông.

Là bài thánh ca Ân huệ diệu kỳ.
Phó Yến quấn chăn cầm lấy, thấy tên người gọi, nét cười chợt tắt ngấm, nhấn từ chối.
“Ai vậy anh?” Lâm Xuân Tư buột miệng.
“Ông nội tôi.

Tôi sẽ gọi lại sau.”
Cậu ôm chăn lẫn Phó Yến trần trụi vào lòng, khẽ nói: “Chúng ta sống cùng nhau nhé? Bạn cùng phòng của em sắp đi Hoa Kỳ rồi.

Em sẽ đến sống cùng anh được không?”
Phó Yến hôn cằm cậu: “Ừm.”

Lâm Xuân Tư ấm lòng, nhấm nháp từng giây ở cạnh anh đến giờ đi ngủ.

Mặc dù biết rằng mình không về nhà thì dễ khiến hai bác hoài nghi, nhưng gặm người ta mềm cả xương rồi để anh lẻ loi một mình thì có hơi đểu giả.
Giữa đêm, Lâm Xuân Tư bị ác mộng quấn thân.
Lúc thì cậu trông thấy bản thân hồi nhỏ, lủi thủi ngồi trên đùi mẹ nhìn khung cảnh ngày Tết náo nhiệt không chút dính líu đến mình.
Lúc thì cậu trông thấy La Nghi trầm mặc dõi theo cha mẹ cô bé bị áp giải, trong đôi mắt tràn ngập dằn vặt và giãy giụa.
Lúc thì cậu trông thấy mình ở trong một tang lễ, khách viếng thăm tới tới lui lui, không khí trầm uất, nặng nề.
Lâm Xuân Tư quỳ gối trước linh cữu, toàn thân căng như binh sĩ sắp ra chiến trường.
Một giọng nói the thé, cay nghiệt vang lên kèm với tiếng chát chúa.
– Khóc đi! Khóc đi! Sao mày không khóc? Mẹ mày mất mà mày không khóc hả? Đừng làm mất mặt chúng tao!
Hốt hoảng mở choàng mắt, sống lưng lạnh buốt.

Cậu bật dậy khỏi giường, đầu óc quay cuồng, loạng choạng chạy vào nhà vệ sinh, chống tay lên bồn rửa nôn ọe.

Cậu xây xẩm mặt mày nôn hết cả bữa tối, rát cổ họng, sức lực toàn thân bị rút cạn, ngã quỳ xuống sàn.
“Tinh Tinh?” Tiếng gọi phía sau lưng như vọng tới từ chốn xa xôi.
Dạ dày quặn thắt, Lâm Xuân Tư rã rời được Phó Yến dìu dậy, gục đầu ngồi dựa vào giường.
Phó Yến vắt khăn lau mặt, lau cổ cho cậu, lo lắng hỏi han rồi đứng lên tất tả lấy thuốc bưng nước, một tay đỡ gáy, một tay chậm rãi đút cậu uống.

Đoạn anh vừa xắn gấu quần xem đầu gối cậu, vừa khẩn cầu: “Em sao vậy? Đừng làm tôi sợ.”
Lâm Xuân Tư lặng im quan sát Phó Yến quỳ trên sàn xoa đầu gối cho mình.

Nỗi lo sợ khiến hai gò má anh tái nhợt đi.
Cậu nắm chặt cánh tay anh, kéo người vào lòng.

Phó Yến ngã chúi vào ngực cậu, trông thấy quai hàm nghiến chặt và đường gân xanh trên thái dương gồ lên.
“Tinh Tinh?” Anh lo lắng đến thắt cả ruột gan, vỗ về: “Em đau ở chỗ nào? Làm ơn cho tôi biết.”
“Anh biết không?” Lâm Xuân Tư khàn khàn cười lên, giễu cợt nói: “Em ích kỷ hơn anh thấy nhiều lắm.

Có lẽ so với bạn trai cũ của anh cũng không kém gì mấy đâu.”
Nói đoạn, cậu mất bình tĩnh cắn lên vai anh.

Cắn thật không thương tiếc.

Phó Yến đau đến run lên, siết chặt vạt áo, trấn an xoa lưng cậu.
Lâm Xuân Tư nghiến răng trên da thịt mềm mịn, tựa hồ muốn ăn thịt anh, cảm nhận thân thể cứng đờ trong ngực dần mềm như nước.
Một lúc lâu sau, chàng trai mới rủ lòng thương nhả răng, ngữ điệu không rõ buồn vui: “Anh bị ngốc hay thế nào mà cứ ì ra đấy? Sao không đẩy em ra?”
Phó Yến càng ôm chặt cậu, bông đùa đáp: “Em là người đàn ông duy nhất của tôi.

Đẩy em ra thì quãng đời còn lại tôi biết nương tựa vào ai?”
Lâm Xuân Tư dâng trào ân hận hôn lên gò má nhợt nhạt của anh, giọng nghèn nghẹn: “Em xin lỗi, em xin lỗi…”
Anh lùi lại hôn chặn môi cậu, đưa tay cởi hai cúc áo, dịu dàng để chàng trai tựa vào hõm cổ mình: “Không cần xin lỗi.

Em là người đàn ông của tôi.

Tôi đều cho em.

Cho em tất cả.”.