Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 27 tại dualeotruyen.
Người đàn ông lịch sự cười với mọi người, bình chân như vại nói: “Vị này mới đúng.”
“Cái gì? Tôi mới không phải, anh đừng nói lung tung!” A Phương giật mình khiển trách.
Người đàn ông kia căn bản không để ý tới kháng nghị của cô, gương mặt tươi cười nói: “Thực ra, hai chúng tôi tháng sau sẽ kết hôn, đến lúc đó hoan nghênh mọi người đến uống rượu mừng.”
“Cái gì?” A Phương trừng lớn mắt, gương mặt đỏ bừng nhìn anh giải thích: “Mới…Mới không có, ai muốn kết hôn với anh, tôi cũng không phải là hư đầu rồi!”
“Thật sao?” Anh nhíu mày, nụ cười trên mặt vô cùng dịu dàng, từng chữ từng chữ nhẹ giọng nói: “Em, khẳng định, nhất định?”
Trong nháy mắt mặt A Phương đỏ lên, nhưng cô còn thử giãy giụa: “Quang…Tiên sinh, tôi…tôi tôi tôi lại không biết anh, không…Không không không nên nói giỡn kiểu này nha!”
“Không biết tôi?” Anh híp mắt, trong đôi mắt đen thoáng qua tia nóng giận, nhưng vui vẻ trên mặt chưa hề giảm.
“Chúng ta cũng đã đính hôn, làm sao em có thể quên anh đây? Mấy năm nay anh đều thời thời khắc khắc nhớ em trong lòng đấy.”
Giống như bị hạ định thân chú, A Phương nghe vậy cứng đờ: “Đó…Đó chẳng qua là mẹ tôi đồng ý, tôi lại không có đồng ý…”
“Vậy ra em vẫn còn nhớ.” Khóe miệng người đàn ông giương nhẹ, hả hê nhìn về phía mọi người: “Thật xin lỗi, tôi nghĩ và vị hôn thê có một chút vấn đề nhỏ chưa giải quyết, xin lỗi, tôi đi trước.”
“Lâm Tử Kiệt, anh không cần nói bậy, tôi mới không phải là vị hôn thê của anh…” A Phương lo lắng kháng nghị.
“Thì ra là em còn nhớ rõ tên của anh.” Bởi vì cô không đánh đã khai, nụ cười trên mặt anh hiền hòa hơn.
“Đi thôi, hôn lễ sắp bắt đầu, em theo sau anh cho tốt, đừng “không cẩn thận” đi lạc, anh sẽ lo lắng.”
Nói xong anh cầm tay cô thật chặt, vô cùng lễ phép chào hỏi với từng người, mới mạnh mẽ kéo A Phương rời khỏi.
“Chuyện gì vậy?” Cô ba ngây ngô nhìn bóng người đi xa, thất thần rồi nhớ tới còn có Uy Uy có thể thuyết phục: “Đúng rồi, cô nói Uy Uy con, con còn chưa kết hôn phải không? Nói thật, tuổi con cũng không còn nhỏ, tục ngữ có câu, có tiền hay không có tiền, lấy chồng mỗi năm mỗi tốt hơn.”
Có câu này sao? Uy Uy dở khóc dở cười nhìn cô ba La gia, có chút xấu hổ.
Chỉ thấy cô ba móc trong túi xách ra một quyển sổ ghi chép xem mắt khác, lật cho cô xem, nói lảm nhảm: “Chỗ này của cô có vài người điều kiện rất tốt, con nên xem một chút, xem một chút mà thôi, không miễn cưỡng, con nhất định phải đi ra ngoài với đồi phương, duyên phận này, mặc dù nói không ép buộc, chỉ là đừng dùng nó để từ chối, lúc này cô mang theo những bức hình này, đương nhiên là con và bọn họ có duyên…”
“Hữu duyên không nhất định là sẽ có phần.” Nghe đến đó, Hình Lỗi cuối cùng cũng không nhịn được lạnh giọng mở miệng cắt lời bà.
“A Lỗi…” Uy Uy nhịn cười, muốn anh lễ phép chút.
“A? Không thể nói vậy, có phần hay không phải gặp qua rồi mới biết.” Cô ba không phát hiện không đúng, tiếp tục suy nghĩ muốn thuyết phục Uy Uy, cho đến khi bà ngẩng đầu nhìn đến sắc mặt khó coi của Hình Lỗi, bà mở to mắt, lần nữa cúi đầu nhìn tay anh vẫn để trên hông của Uy Uy, mới đột nhiên hiểu ý.
Chỉ thấy gương mặt bà không đổi sắc thu hồi sổ ghi chép xem mắt, đổi lời cười nói: “Chỉ là hôn lễ sắp bắt đầu, ta thấy chút nữa rảnh rỗi đến xem cũng được, tiểu tử, cậu nói có phải không?”
Có thể nói không đúng sao?
Hình Lỗi trừng mắt nhìn người phụ nữ trên mặt đầy nụ cười, chỉ có thể cứng ngắc gật đầu một cái.
Cô ba thấy thế cười ha ha, giống như là biết một bí mật lớn, nhanh chóng cất đồ, xoay người tìm chị em nói chuyện bát quái.