Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 11: 11: Thừa Tướng Ghé Thăm tại dưa leo tr.
Buổi tối, Tần phu nhân mới đến thăm con gái.
Nhìn thấy Tần Dao chán nản nằm bò trên án thư mà lắc đầu thở dài:
– Xem con kìa, càng ngày càng không ra dáng thục nữ gì cả.
Tần Dao không để ý đến lời nói của mẫu thân, tầm mắt cô sớm đã rơi trên dĩa điểm tâm trong tay bà.
Viết tới viết lui từ sáng đến giờ, cô sắp đói đến hoa mắt rồi đây.
Tần phu nhân cũng chú ý đến dáng vẻ đói khát của cô, mỉm cười nói tiếp:
– Chép cả buổi rồi, đã biết mình sai ở đâu chưa?
Tần Dao ủ rũ đáp:
– Con không nên tự ý vào cung.
Tần phu nhân lại lắc đầu, đặt dĩa điểm tâm lên bàn trước mặt Tần Dao.
– Nha đầu, tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện.
Chép tiếp đi.
Tần Dao ngẩn ra nhìn mẫu thân quay người đi khỏi phòng.
Cô há miệng nửa ngày mới quay đầu hỏi Thúy Lan nãy giờ vẫn yên lặng đứng cạnh:
– Này là ý gì?
Thúy Lan nhìn cô, chậm rãi đáp:
– Lão phu nhân bắt quận chúa chép kinh là để quận chúa tự ngẫm xem bản thân đã sai cái gì.
Ngày nào còn chưa nghĩ ra thì ngày đó vẫn còn phải chép.
Quận chúa, tiếp tục đi.
Tần Dao nhìn Thúy Lan, bực bội ném chiếc bút lông lên bàn.
– Không viết nữa, ta đi tìm tổ mẫu.
Tần Dao định đứng lên thì Thúy Lan đã nắm lấy vai cô ấn trở về.
– Bây giờ e là không được đâu quận chúa.
Người vẫn là ngoan ngoãn chép kinh thì hơn.
– Tại sao?
Thúy Lan nhìn ra bên ngoài xem có ai không mới nhỏ giọng nói:
– Lão phu nhân đang bận tiếp Thừa Tướng đại nhân ở tiền sảnh.
Tần Dao nghe vậy khẽ nhíu mày.
Xem ra đoàn người của Tĩnh Quốc sắp đến rồi, Hoàng Hậu một bên muốn Thái Tử cưới công chúa Tĩnh Quốc, một bên lại nhờ Thừa Tướng đến thăm hỏi nhầm xoa dịu mối quan hệ với cô, đúng là lòng tham không đáy mà.
Chả trách mấy năm này hoàng đế luôn đề phòng nàng ta, cũng dần âm thầm nâng Dạ Huyền lên để ổn định thế cục.
Tần Dao nghĩ nghĩ, đột nhiên lấy chiếc bút lông mình vừa vứt viết mấy chữ lên giấy đưa cho Thúy Lan, cười nói:
– Mang cái này giao cho mẫu thân ta.
Nhớ kỹ, đừng để ai biết đấy.
Thúy Lan nhận lấy mảnh giấy, lúc quay người rời đi thì nghe thấy Tần Dao gọi lại:
– Khoan đã.
Thúy Lan quay đầu, khó hiểu đáp:
– Quận chúa còn gì căn dặn ạ?
Tần Dao vươn tay kéo Thúy Lan đến gần, ghé tai cô thì thầm gì đó.
Đợi Thúy Lan đi rồi, cô lại vui vẻ tiếp tục chép kinh.
Lúc Thúy Lan đến tìm, Tần phu nhân đang ở nhà bếp căn dặn bọn hạ nhân nấu vài món tiếp đãi Thừa Tướng.
Nhìn thấy Thúy Lan đến tìm thì nhíu mày hỏi:
– Quận chúa lại có chuyện gì?
Thúy Lan nhìn đám người gần đó, cố gắng nở nụ cười thật tự nhiên.
– Hồi phu nhân, quận chúa nói điểm tâm của người mang đến rất ngon.
Lệnh nô tỳ đến lấy thêm một ít.
Thúy Lan vừa nói vừa đưa cái dĩa rỗng trong tay ra, nhằm lúc mọi người không chú ý uyển chuyển nhét mảnh giấy vào tay Tần phu nhân.
Tần phu nhân dù không biết nữ nhi lại muốn bày trò gì nhưng vẫn cầm lấy, nét mặt bà so với Thúy Lan càng bình tĩnh hơn.
– Được rồi, ngươi chờ một lát.
Tần phu nhân dứt lời, liền lệnh cho nha hoàn bên cạnh vào lấy điểm tâm.
Nha hoàn kia đi rất nhanh đã trở lại, trên tay vẫn là dĩa điểm tâm ngũ sắc giống hệt ban nãy.
Thúy Lan cười với cô ta, vươn tay nhận lấy.
– Nô tỳ xin phép cáo lui.
Tần phu nhân gật đầu, sau đó đi ra phía tiền sảnh.
Thúy Lan thấy nhiệm vụ đã hoàn thành thì thở phào nhẹ nhõm.
Mà lúc này, ở tiền sảnh không khí rất kỳ lạ.
Tần lão phu nhân ngoài mặt là dáng vẻ thân thiết hữu lễ, nhưng trong lời nói lại rất xa cách.
Bà còn nhiều lần bỏ qua tâm ý của Thừa Tướng, vờ như không hiểu mà nói sang chuyện khác.
Thừa Tướng đã sống hơn nửa đời người, duy có lần này là ông không biết làm sao.
Tần lão phu nhân so với sứ thần hòa đàm của Tĩnh Quốc năm đó còn khó đối phó hơn nhiều.
Mãi đến khi Tần phu nhân xuất hiện thì bầu không khí mới trở nên dễ thở hơn một chút.
Tần lão phu nhân thấy con dâu cứ chậm chạp, khó hiểu hỏi:
– Con vừa đi đâu về vậy?
Tần phu nhân đứng ra phía sau bà, cười đáp:
– Hồi mẫu thân, con sợ đám hạ nhân tay chân vụng về nên mới đến nhà bếp xem một chút.
Đúng lúc Dao Dao thích ăn bánh ngũ sắc nên con giúp nha hoàn của nó lấy một ít.
Tần lão phu nhân nhíu mày, vẻ mặt rất không hài lòng.
– Mấy chuyện vặt vãnh này cứ giao cho quản gia là được rồi, sao con phải tự mình làm chứ?
Tần phu nhân mỉm cười ôn hoà:
– Đây là tiệc tiếp đãi Tướng Gia, giao cho người khác con không yên tâm.
Thừa Tướng nghe thấy lời này thì chậm rãi nói:
– Bánh ngũ sắc sao? Ta nghe nói Dao Dao thích bánh hạnh nhân nhất mà?
Tần phu nhân cúi đầu, lễ phép tiếp lời Thừa Tướng:
– Tướng Gia còn nhớ Dao Dao thích ăn gì thật hiếm có.
Nhưng gần đây nha đầu ấy nghe nói Thái Hậu tin phật, nên cũng học đòi chép kinh cầu phúc.
Đúng lúc mẫu thân trở về từ Ngọc Quan Tự mang theo ít bánh ngũ sắc.
Nó ăn thấy ngon nên bảo nhà bếp làm thêm.
Tiếc là tay nghề có hạn, không ngon bằng Ngọc Quan Tự.
Tần lão phu nhân nghe mấy lời này, đột nhiên kéo tay Tần phu nhân.
– Con nhắc làm ta nhớ ra.
Sắp đến ngày Vô Danh đại sư trở về rồi.
Ta đã nhờ ông ấy xem bát tự cho Dao Dao.
Xem ta này, đúng là già đãng trí.
Tần phu nhân vỗ nhẹ mu bàn tay mẹ chồng, ôn nhu nói:
– Mẫu thân sao có thể như vậy.
Cũng là Dao Dao không hiểu chuyện chọc người tức giận nên mới nhất thời không nhớ.
Thừa Tướng nhíu mày, ông từng nghe nói khi Tần Dao sinh ra trời chuyển mây ngũ sắc.
Có một đạo sĩ đi ngang qua bất ngờ dừng lại trước cửa Hầu Phủ nói nhà ông ta đã sinh ra quý nhân, là phượng trong loài người, sau này sẽ là mẫu nghi thiên hạ.
Cho dù chỉ là đồn đại, nhưng nếu thật là vậy thì chẳng phải lấy được cô là sẽ lấy được thiên hạ sao? Vô Danh đại sư là người đức cao vọng trọng rất được Hoàng Hậu tín nhiệm.
Nếu ông ta có thể xem cho Tần Dao thì sẽ biết đó là thật hay giả.
Thừa Tướng trong lòng suy tính, ngoài mặt là bình tĩnh cười nói:
– Nếu được Vô Danh đại sư chỉ điểm sẽ là phúc phận.
Tần lão phu nhân đúng là rất quan tâm quận chúa.
Tần lão phu nhân lắc đầu, xua tay đáp:
– Để Tướng Gia chê cười rồi.
Nha đầu này ngày thường ương bướng, lại không hiểu chuyện đi trêu chọc thù hận khắp nơi, thật không đáng tin.
Ta đương nhiên phải để mắt đến nói nhiều một chút.
Lời này của Tần lão phu nhân khiến nụ cười của Thừa Tướng héo đi một chút.
– Lão phu nhân nói quá rồi.
Ta thấy Dao Dao bản tính thông minh thẳng thắn, thật khiến người ta yêu thích.
– Nếu được vậy thì tốt quá rồi.
Bữa tiệc hôm đó cũng rất nhanh kết thúc, Thừa Tướng biết khó mà thuyết phục Tần lão phu nhân nên đành phải ra về.
Đợi người đi rồi, Tần lão phu nhân mới thở dài nói:
– Việc hoà thân coi như đã định, đích công chúa Tĩnh Quốc sang đây chính là làm Thái Tử Phi.
Với tính cách của Dao Dao, chắc chắn sẽ không chịu yên tĩnh.
Đem nó đến Quan Ngọc Tự mấy ngày cũng tốt.
Tần phu nhân dâng cho bà tách trà, thuận miệng đáp:
– Là mẫu thân suy nghĩ chu toàn.
Con cảm thấy để Dao Dao lánh mặt một thời gian cũng tốt.
Những nơi thị phi như vậy, ít đến thì hơn.
Hai người nhìn nhau, không nói ra nhưng lại có chung một nỗi lo lắng..