Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 17 tại dualeotruyen.
Rachel Pendergast vừa ăn vừa kiểm tra lịch hẹn buổi chiều ở tiệm làm móng. Jolene Peyton sẽ xuống cắt tóc. Rachel có ấn tượng cô bé này từ lần hẹn trước. Cô cũng nhớ cha của Jolene và cái vẻ khó chịu của anh khi phải xuất hiện ở một nơi thường xuyên có phụ nữ lui tới.
Thái độ của anh rất giống thái độ của những người cha phải nuôi con một mình. Jolene không có mẹ và rất mong muốn cha mình sẽ lấy một người vợ khác. Vợ trước của Bruce Peyton chết trong một tai nạn xe hơi cách đây hai năm trên đường lái xe đi đón Jolene ở lớp học mẫu giáo. Rachel nghe kể rằng phải mất vài tiêng đồng hồ mới có người nhớ ra là Jolene vẫn đang ở trường. Cố nhiên là cô bé bảy tuổi ấy quá đỗi sợ hãi vì bị bỏ quên một mình. Jolene đã cố gắng đẩy Bruce và Rachel xích lại gần nhau hơn, nhưng Peyton bố cô bé đủ làm Rachel thích thú hơn là hấp dẫn cô. Mặc dù cảm thấy rất vui khi Jolene mến mình, nhưng Rachel vẫn cảm thấy rằng nếu một người đàn ông vẫn còn yêu người vợ quá cô, thì thì mối quan hệ với anh ta sẽ không thể phát triển thành một câu chuyện có hậu.
Bốn giờ vừa điểm, Jolene đã ào vào sa-lông, thư giãn ở tiệm làm móng như ở chỉnh trong phòng ngủ của mình vậy. “Chào cô Rachel”, cô bé ngúng nguẩy bím tóc.
Năm nay chắc Jolene phải lên lớp ba rồi, vậy mà với Rachel, cô dường như còn bé lắm.
“Cháu đã chuẩn bị để cắt tóc chưa?”, Rachel hỏi và đưa ra các mẫu tóc trên những cái đầu bằng nhựa.
Bruce vào sa-lông theo con gái nhưng không thể hiện một chút hào hứng nào. Anh gật đầu chào Rachel rồi nhớn nhác liếc quanh như thể sợ có kẻ đáng ngờ nào đó sẽ dằn anh xuống đất mà nhuộm tóc anh thành màu xanh lè. “Cháu ngồi đây”, Rachel vừa nói vừa xoay cái ghế cho Jolene trèo lên, rồi chỉnh áo choàng và cài lại cho chặt Jolene thích thú vắt bím tóc qua vai. “Cháu muốn cô cắt cho cháu giống như lần trước”.
“Ồ, một cô gái biết lợi thế của mình đây”, Rachel lẩm bẩm. Cô lấy một cái ruy-băng kẹp tóc Jolene lại và cẩn thận đưa bàn chải qua. Cô ngạc nhiên khi thấy Bruce không ngồi mà cũng chẳng thèm đi lòng vòng quanh tiệm như những lần trước. Thay vào đó, anh đứng phía sau, cách Rachel khoảng hơn một mét và theo dõi từng cử chỉ của cô.
“Anh có muốn ngồi không, Bruce?”, Rachel hỏi. Anh đứng như thế làm cô cảm thấy không thoải mái. Sau khi cắt tóc cho Jolene được vài tháng, cô có cảm giác anh đã tin tưởng giao con gái cho cô.
“Bố sợ cháu sẽ nói chuyện”, Jolene lảnh lót.
“Jolene!”, Bruce gằn giọng cảnh cáo.
“Bố cấm cháu đề cập đến việc cô sẽ lấy bố cháu”.
Rachel giật mình quay lại đúng lúc Bruce hất đầu và gầm lên to hơn. “Em không nghĩ là chúng ta cần phải lo lắng vì chuyện đó”, Rachel trấn an Bruce.
“Cô đã có người khác rồi à?”. Jolene lo lắng hỏi. Đôi mắt đen của cô bé đầy vẻ ngỡ ngàng và chán chường.
“Chưa, nhưng…”.
“Cô ấy sẽ đến tham gia cuộc đấu giá”, Terri nói với ra từ chỗ làm móng ở phía bên kia của sa-lông. “Tất cả bọn cô sẽ tới đó”.
“Cuộc đấu giá nào?”.
“Cuộc đấu giá Chó và Những người đàn ông độc thân của Hội bảo vệ động vật”. Terri chỉ vào tấm áp phích treo trên tường gần cửa trước. “Cả thành phố đều đang xôn xao về chuyện đó”.
“Mình đang tiết kiệm từng đồng tiền boa đây”, Jeannie, một thợ làm móng khác chen vào. “Đây có thể là cơ hội cuối cùng của đời mình.”
“Mình thì thích những con chó”, Rachel nói thế vì nghĩ đến Bruce. Cô có thể tưởng tượng anh đang nghĩ gì khi nghe những lời tán gẫu của bạn bè mình về cánh đàn ông.
Xem chừng ngại ngần vì cuộc nói chuyện, Bruce bước ra khu chờ kiếm một cái ghế. Rachel liếc thấy anh cầm một quyển tạp chí và giả vờ đọc.
“Cuộc đấu giá Chó và Những người đàn ông độc thân là gì ạ?”. Jolene nghiêng đầu sang một bên, nhìn Rachel qua tấm gương lớn. “Một sự kiện vui vẻ, ở đó những người phụ nữ trả tiền để được nuôi một con vật đặc biệt và được hẹn hò với một người đàn ông độc thân”.
“Độc thân là thế nào ạ?”.
“Là người đàn ông chưa có vợ”, Rachel giải thích. “Bố cháu cũng không còn là người đàn ông có vợ nữa”.
“Này, Bruce”, Terri hét toáng lên. “Anh đã đăng ký tham gia cuộc đấu giá chưa đây?”.
Bruce cúi thấp hơn nữa xuống quyển tạp chí và lắc đầu. “Không đời nào.”
“Tại sao không?”, Terri nhấn giọng. “Anh biết đấy đó là vì mục đích từ thiện mà”.
“Cảm ơn cô nhiều. Tôi không hứng thú gì với chuyện hẹn hò nữa”. Anh ném cái nhìn đanh thép về phía con gái và xác nhận một cách kiên quyết.
“Bố đã nói rằng con sẽ có một người mẹ mới mà”, Jolene gào toáng lên.
“Một ngày nào đó, bố chưa biết”, Bruce lầm bầm.
“Đó là những gì bố nói, nhưng bố chẳng hề có ý định thực hiện”. Jolene xịu mặt, “Bố đã hứa”. Cô bé mếu máo. “Con là đứa duy nhất trong lớp không có mẹ và bố đã nói thế, bố đã hứa là sẽ tìm một người mẹ cho con”.
Mọi cặp mắt trong sa-lông đổ dồn vào Bruce Peyton. Cảm thấy ái ngại cho anh, Rachel đỡ Jolene ra khỏi ghế và đến bồn gội đầu. Cô hy vọng rằng làm vậy sẽ khiến Jolene quên đi lời hứa của cha cũng như cuộc đấu giá Chó và Những người đàn ông độc thân. Khi Rachel gội đầu cho Jolene xong, cô phát hiện ra là Bruce đã rời khỏi sa-lông từ lúc nào. Chắc anh đang đi lang thang ở trung tâm mua sắm. Có lẽ đó là cách tốt nhất để tránh khỏi bị chú ý như vừa nãy.
“Trong cuộc đấu giá đó sẽ có ai nữa ạ?”. Jolene hỏi khi Rachel đưa cô bé trở lại ghế.
“Những anh chàng hải quân”, Terri hân hoan thông báo. “Tháng trước đã có một chiếc hàng không mẫu hạm chở toàn thủy thủ tới đây. Cô nghe đồn là vài người trong thủy thủ đoàn đã tình nguyện tham gia”.
“Họ làm từ thiện mà”, Rachel nhắc nhở bạn mình.
“Mình chẳng quan tâm vì sao họ đăng ký”, Jeannie vừa làm móng cho khách vừa nói. “Đó là cuộc chơi công bằng”.
Sự hào hứng của bạn bè khiến Rachel ngạc nhiên. Buổi đấu giá quả là một sự kiện rất thông minh để gây quỹ nhưng bản thân cô đã thất vọng quá nhiều với những cuộc hò hẹn rồi, nên chẳng trông mong gì vào hoạt động vô thưởng vô phạt ấy… Sinh nhật lần thứ ba mươi của cô lặng lẽ đến rồi đi, mà ước muốn ổn định với một cuộc hôn nhân thoải mái vẫn chưa thực hiện được. Song Rachel không muốn tìm kiếm nữa, vả chăng cô vẫn đang rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Trong khi Rachel chăm chú chia những lọn tóc trên đầu Jolene, cô bé chợt hỏi, “Cô sẽ trả tiền để hẹn hò với bố cháu nếu bố tham gia vào cuộc đấu giá đó chứ?”.
Rachel suy nghĩ một chút rồi nhún vai. Cô nghĩ rằng Bruce chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ mới, song không muốn làm bé Jolene thất vọng, cô đành trả lời nước đôi. “Cô không biết nữa”.
Jolene có vẻ bối rối trước câu trả lời ấy. “Cô không thích bố cháu à?”
“Cô chưa hiểu rõ bố cháu đến mức đủ để xác định là có hay không”, Rachel đáp một cách thẳng thắn với hy vọng sẽ mài mòn được sự kiên quyết của Jolene.
“Nhưng nếu cô trả giá cho bố cháu ở cuộc đấu giá, cô sẽ hiểu rõ hơn về bố cháu”. Rachel đã chia xong tóc và bắt đầu với tay lấy chiếc kéo.
Cô quyết định đã đến lúc nói chuyện chân thành và thẳng thắn với cô bé này. “Cháu yêu, khi đề cập đến việc bố lấy vợ, cháu đã làm ông ấy bối rối đấy”.
Jolene chớp mắt. “Bố cũng thú nhận rằng bố bối rối vì điều ấy, nhưng không cắt nghĩa tại sao”.
“Cô nghĩ là Bruce chưa sẵn sàng để bắt đầu mối quan hệ với bất kỳ ai khác. Ông ấy rất yêu mẹ cháu và biết đâu chẳng muốn yêu ai nữa.”
“Cháu cũng yêu mẹ, nhưng cháu muốn có một người mẹ có thể ở với mình”, cô bé thốt lên những lời hết sức giản dị.
“Chính xác là cháu cần một người bạn”.
“Cháu nhiều bạn bè, nhưng đều ở tuổi cháu và…”. Cô bé ngừng lại, ngẫm nghĩ đôi chút về những lời của Rachel. “Cô có thể là bạn của cháu không?”.
Rachel mỉm cười thầm nghĩ như vậy là tốt nhất cho cả hai. Jolene mồ côi mẹ, và cô là một người phụ nữ không chồng. “Cô rất thích.”
“Cháu cũng vậy”.
Rachel cần phải trao đổi với Bruce để đảm bảo là anh cũng đồng ý với việc này. Tuy nhiên cô cũng muốn làm anh hiểu rằng cô không ép anh phải chấp nhận một mối quan hệ nào đó với cô. Đây chỉ là tình cảm giữa cô và Jolene. Cô thích mình có một vai trò trong cuộc sống của cô bé, nhưng với điều kiện cha nó không phản đối.
Khi Rachel cắt tóc xong cho Jolene thì Bruce quay lại. Anh bước tới chỗ Valerie ở bàn lễ tân và lôi cái ví ở túi quần sau ra. “Chào bố”, Jolene gọi to.
Bruce quay lại nhìn con gái, nét mặt giãn ra.
“Được rồi, được rồi, các quý cô”, anh nói và lắc đầu buồn rầu. “Các cô ấy đã nói với bố về chuyện ở đó. Bố đã đăng ký tham gia Cuộc đấu giá rồi.”
“Thật sao?”. Terri khoái trá tới mức gần như nhảy lên khỏi bàn của mình. “Tuyệt vời”, Jeannie gào toáng.
Bruce liếc nhìn Rachel, rõ ràng là muốn thăm dò xem phản ứng của cô ra sao. Rachel gật đầu tỏ ý tán đồng, nhưng cô mong anh sẽ thất vọng khi cô không trả giá cho anh.