Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 15 tại dưa leo tr.
Edit: Cam
—
Trong một khoảng thời gian rất dài sau này Nguyễn Tĩnh vẫn luôn hối hận về thái độ của mình đối với Triệu Khải Ngôn khi đó. Cô đã vô tình khiến quan hệ giữa hai người lâm vào cảnh bế tắc.
Cô hiểu được tình cảm mà Triệu Khải Ngôn dành cho mình, thế nhưng, cô chỉ hy vọng hai người vẫn luôn là bạn. Không muốn mọi chuyện vượt quá giới hạn, cô vẫn luôn dựa vào đó mà thường xuyên nhắc nhở bản thân ở trước mặt anh phải đi đứng nói năng hết sức cẩn thận và không để cho đối phương hiểu lầm, thế nhưng Nguyễn Tĩnh lại phát hiện tình hình vẫn “ngày càng xấu đi”, cô đã xem nhẹ sự cố chấp của Khải Ngôn.
Khi bức tường kiên cố bao quanh con tim một lần nữa lại bị chạm đến, Nguyễn Tĩnh cảm thấy mất hẳn nhuệ khí, trong tiềm thức có chút sợ hãi, cho nên khi Khải Ngôn thẳng thắn bày tỏ, cô đã hoàn toàn xuất phát từ tâm lý tự vệ mà lựa chọn cự tuyệt anh. Trước kia cũng không phải cô chưa từng ở cạnh đàn ông, thậm chí đã mấy lần từng thử yêu đương, thế nhưng, những mối quan hệ đó cũng không làm cho cô mất đi can đảm như khi đối mặt với Triệu Khải Ngôn, cô không thể không cân nhắc về việc ở bên anh.
Triệu Khải Ngôn không giống họ.
Anh không cần tốn công để người khác chấp nhận mình. Trên rất nhiều phương diện, anh vô cùng thong dong bình tĩnh, toàn thân tràn ngập sự lịch lãm đã qua rèn luyện. Anh tinh tế, có tình có nghĩa, bên người không thiếu bạn bè, sự nghiệp cũng có thể xem như thành công, nếu không có thực lực trong xã hội và nhân cách được tu dưỡng ở mức độ nhất định thì tuyệt đối không thể có được địa vị như ngày hôm nay.
Cô kính trọng và dung túng cho Triệu Khải Ngôn đến một mức độ khá lớn là bởi vì anh rất giỏi giang, rộng lượng và lễ độ. Nhưng Triệu Khải Ngôn vẫn cố tình đối xử khác biệt với cô. Chưa nói đến đúng mực hay không, ánh mắt của anh khi nhìn cô luôn vô tình lộ ra sự u buồn và càng nhiều cảm xúc cấm kỵ.
Những thứ ở cấp độ quá sâu sắc ấy khiến Nguyễn Tĩnh phải lùi bước. Nếu là bốn năm trước, cô nhất định sẽ bị một người đàn ông như Triệu Khải Ngôn hấp dẫn, nhưng mà hiện tại, cô chỉ biết cự tuyệt mà thôi.
Thế nhưng cô không muốn làm đối phương bị tổn thương chút nào. Đây cũng là một trong những sức hấp dẫn của Triệu Khải Ngôn, không hiểu vì sao mà người ta không thể nào đối xử lạnh nhạt với anh cho được. Có điều Nguyễn Tĩnh lại phát hiện, nếu đối tượng là Triệu Khải Ngôn thì ngay cả câu xin lỗi cũng trở thành một vấn đề hết sức khó khăn.
Đầu tháng chín, trước khi rời khỏi Viện nghiên cứu, Khải Ngôn đã có một chuyến công tác đi Jamaica. Một tháng sau Triệu Lâm ra sân bay đón anh.
Bốn giờ chiều, Triệu Lâm ngồi trong phòng chờ uống hết một chai hồng trà ướp lạnh mới thấy người cháu ngọc thụ lâm phong từ cửa khẩu đi ra.
Triệu Khải Ngôn mặc một bộ trang phục đơn giản, đeo một cái kính râm màu cà phê, mái tóc luôn luôn gọn gàng đã dài ra một chút, tóc mái đã dài đến thái dương càng làm tăng thêm vẻ gợi cảm. Trên người thoạt nhìn còn toát ra vẻ lành lạnh, khí hậu nhiệt đới của Jamaica hình như còn chưa đủ độ nóng.
“Vẫn đẹp trai phong độ đấy nhỉ?”
“Vất vả cho cô rồi!”
Triệu Lâm thấy Khải Ngôn dường như gầy hơn, các đường nét trên khuôn mặt trông lại càng đẹp thêm.
“Cháu về gấp quá, nếu hôm nay cô không hứng trí gọi điện cho cháu thì cũng không biết hôm nay cháu về đến đây đâu.”
Khải Ngôn cười nói, “Cháu không muốn phiền cô tới đón thôi.”
“Cô thấy cháu có vẻ rất thần bí đấy. Nói đi! Có phải đã cùng cô gái nào ra ngoài làm điều xằng bậy rồi không?”
Triệu Khải Ngôn không khỏi lắc đầu, “Cô cả nghĩ rồi đấy!”
“Không chỉ cô đâu, mẹ cô cũng nói gần đây cháu rất hay di chuyển.” Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Khải Ngôn cười khổ, anh day day thái dương, “Cuối tuần cháu còn phải đi một chuyến nữa.”
“Có nhất thiết phải sắp xếp lộ trình gấp rút như vậy không?” Triệu Lâm thấy Khải Ngôn vẫn chưa tháo kính râm xuống, “Đúng rồi, đang yên đang lành sao lại bỏ việc ở Viện nghiên cứu?”
“Cháu muốn nghỉ ngơi một thời gian.”
“Cháu mà cũng muốn nghỉ ngơi sao?” Triệu Lâm không khỏi trêu chọc, cô bỗng nghĩ đến một chuyện, “Nguyễn Nhàn có gọi điện cho cháu không?”
“Ai?” Khải Ngôn dừng bước.
Triệu Lâm cũng dừng lại, “Sao thế? Nữ cường nhân đang định hạ knock-out cháu ý, cháu giả vờ không biết hả?”
“Không phải… Chỉ là nhất thời không kịp phản ứng thôi.”
“Nói thật, Nguyễn Nhàn cũng là một cô gái rất tốt, cháu thử cân nhắc chút xem thế nào?”
Thế đấy, Triệu Khải Ngôn cũng không tồi, vì sao cô ấy không thử cân nhắc một chút… Hít sâu một hơi, anh điềm tĩnh bước đi, “Cô ấy là tiến sĩ, cháu chỉ là một kẻ không công ăn việc làm đàng hoàng và suốt ngày lêu lổng, bàn về tư cách thì cháu hẳn là không xứng với cô ấy rồi.”
“Chỉ lấy cớ!” Triệu Lâm cười nhạt. Cô bỗng nói, “Hôm qua cô gặp em gái của Nguyễn Nhàn ở trong quán của cháu đấy. Cô có nói chuyện đôi ba câu với nó. Nó không nói ra nhưng hình như là có chuyện muốn tìm cháu thì phải. Cháu có thân với Nguyễn Tĩnh à?”
“Chỉ thỉnh thoảng ra ngoài uống cà phê thôi ạ.” Khải Ngôn không biết vì sao lại nói ra những lời này. Nguyễn Tĩnh giờ là điều cấm kỵ đối với anh, cô giống như một đóa datura trí mạng, cứ mỗi lần chạm đến là mỗi lần cảm thấy nhức nhối.
Gần hai tháng không gặp mặt cũng không nói chuyện điện thoại, anh đoán cô vẫn sống vui vẻ như thường. Nhưng Triệu Khải Ngôn thì lại thêm một lần kích động dữ dội, qua hai mươi tuổi anh đã che giấu mọi ham muốn nổi loạn của mình, mười một năm sau cũng không cảm thấy buồn phiền, vậy mà trong khoảng thời gian này anh đã liên tục lâm vào tình trạng mất kiểm soát.
Triệu Khải Ngôn biết mình không phải là người không có sơ hở, chỉ không ngờ bản thân lại phải chịu một sự đả kích lớn như vậy.
Khải Ngôn hiểu rõ, nếu muốn thoát ra thì đầu tiên phải học được cách tuyệt vọng, chẳng qua là cái “Tuyệt vọng” đó không biết anh sẽ phải tốn mất bao nhiêu thời gian mới có thể học xong đây?
Ngày hôm sau, Khải Ngôn đến quán cà phê xử lý công việc đã tồn lại trong một tháng qua. Sau khi nghe trợ lý báo cáo xong, anh cùng phó quản lý bàn bạc về việc nhập khẩu cà phê. Có lẽ trong khoảng thời gian này anh liên tục bôn ba và thỉnh thoảng bị mất ngủ xen vào nên tinh thần không được tập trung được và có mấy lần thất thần.
Khải Ngôn day day ấn đường rồi ấn điện thoại nội bộ trên bàn làm việc, “Cho tôi một ly Blue… mocha.”
Mấy ngày nay Nguyễn Tĩnh bị Nguyễn Nhàn ép đến trường để chuẩn bị cho khai giảng. Trong những ngày gió thu mát mẻ này, mỗi ngày phải loanh quanh với lễ khai giảng của cả ba trường thật sự có thể nói là rất lao tâm lao lực.
Tối hôm đó cùng đi ăn với mấy vị lãnh đạo của trường đại học, Nguyễn Tĩnh không khỏi bị ép uống vài chén. Cô uống nhiều rượu sẽ luôn luôn bị đau đầu. Lúc ấy Tưởng Nghiêm ngồi ngay bên cạnh nhưng lại thờ ơ lạnh nhạt. Nguyễn Tĩnh sâu sắc cảm nhận được người này không phải loại máu lạnh bình thường, cho dù không biết cô không uống được nhiều rượu nhưng thấy phụ nữ uống nhiều thì cũng phải giúp đỡ ngăn cản chứ?
Nguyễn Tĩnh day day trán rồi đứng dậy đi vào phòng vệ sinh. Cô vốc nước đưa lên mặt mãi mới thoải mái được một chút.
Nguyễn Tĩnh ngẩng đầu nhìn mình trong gương. Tóc mai hai bên thái dương đã ướt nhẹp, từng giọt nước từ viền mặt chảy xuống rồi trượt vào cổ áo. Cảnh tượng này khiến cô không khỏi nghĩ đến Triệu Khải Ngôn…
Một nỗi ưu tư không hiểu vì sao lại kéo tới. Gần đây cô luôn nghĩ đến vướng mắc giữa mình và Triệu Khải Ngôn, mỗi lần nghĩ đến là một lần cô thêm buồn phiền và có cảm giác hỗn loạn không thể tả nổi. Vài lần nghĩ đi nghĩ lại chợt lóe ra tia sáng, cô cảm giác mình đã ngộ ra điều gì đó, nhưng khi cẩn thận nghĩ lại thì lại chẳng phát hiện ra điều gì.
Ánh đèn trong phòng vệ sinh chiếu lên những giọt nước còn đọng trên mi mắt của Nguyễn Tĩnh. Do dự một hồi, cuối cùng cô lấy điện thoại ra và nhấn một dãy số.
Tối nay Khải Ngôn nhận lời mời của một người bạn tới tham dự lễ khai trương của một quán bar.
Ở một nơi muôn màu muôn vẻ, đám bạn bè tụ lại một chỗ không tránh khỏi một trận say sưa. Giữa đám người đang vô cùng hưng phấn, Triệu Khải Ngôn lại trông có vẻ khá trầm tĩnh. Anh ngồi một mình uống rượu ở quầy bar, hàng lông mày để lộ ra vài phần trống trải.
KK đi tới, cô dịu dàng đưa tay đặt lên cánh tay trái đang cầm ly rượu của anh.
“Khải Ngôn, tối hôm nay ở bên em nhé?”
Triệu Khải Ngôn nhẹ nhàng rút tay ra, “Sorry, KK!” Đang nói chuyện thì điện thoại bất ngờ đổ chuông, Khải Ngôn cầm lấy chiếc điện thoại đang đặt trên quầy bar rồi nhấn nút nhận, “Xin chào?”
Hình như lần nào gọi điện thoại cho Triệu Khải Ngôn cô cũng phải tự khai báo họ tên thì phải, “Em là Nguyễn Tĩnh đây ạ!”
Tiếp đó, cả hai bên cùng trầm mặc. Nguyễn Tĩnh không rõ vì sao mình lại gọi cho anh, có thể là bởi vì tác dụng của rượu cồn chăng?
Cuối cùng, Khải Ngôn hít sâu một hơi rồi khó khăn mở miệng, “Có việc gì à?”
Nguyễn Tĩnh thầm nghĩ, nếu cô nói không có việc gì thì có phải anh sẽ cúp máy luôn hay không, “Em nghe nói anh đã trở về.”
“Ừ.”
Cảm nhận được sự lãnh đạm của Khải Ngôn, Nguyễn Tĩnh bỗng nghĩ mình không nên gọi điện thoại cho anh chút nào. Cô xoay người tựa vào cạnh bồn rửa tay, nhất thời có chút không thích ứng được với thái độ nguội lạnh của đối phương. Nguyễn Tĩnh chợt hiểu ra một điều, nếu Triệu Khải Ngôn khôi phục lại tính cách vốn có thì thái độ đúng mực và khiêm tốn lịch sự này cũng là thỏa đáng mà thôi.
“Khải Ngôn…” Nguyễn Tĩnh ngẩng đầu nhìn ánh đèn mờ ảo trên trần nhà, “Em cũng không… ghét bỏ anh đâu.”
“Tôi biết.”
Nguyễn Tĩnh cảm giác được lời nói của đối phương có sự sắc bén xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương mù. Cuối cùng có lẽ cô đã được lĩnh giáo một Triệu Khải Ngôn “Rộng lượng lão luyện” chân chính rồi.
Lúc này có một người bạn đi về phía Khải Ngôn. Anh ra hiệu bảo người kia chờ một chút rồi do dự hai giây mới nói qua điện thoại, “Còn việc gì nữa không?”
“Không có gì nữa đâu, vậy… chào anh!” Nguyễn Tĩnh cơ hồ ngắt điện thoại ngay lập tức. Bởi vì cú điện thoại lạnh nhạt này mà cái đầu đau nhức của cô dường như đau thêm hai phần.
Nguyễn Tĩnh rửa mặt thêm lần nữa. Khi đầu óc trấn tĩnh, cô vừa bước ra khỏi cửa phòng vệ sinh thì phát hiện Tưởng Nghiêm đang đứng bên cửa sổ ngoài hành lang cách đó năm mét.
Từ đáy lòng bỗng hiện lên ý muốn lảng tráng, mỗi lần đối mặt với Tưởng Nghiêm là mỗi lần Nguyễn Tĩnh cảm thấy phải ứng phó mệt mỏi không dứt. Nhưng đối phương đã nghiêng người nhìn thấy cô. Muốn thản nhiên tránh đi hiển nhiên cũng đã muộn, Nguyễn Tĩnh hạ quyết tâm, cô mỉm cười đi về phía anh ta, việc này tuyệt đối là sở trường của cô, “Anh có lời muốn nói với tôi à?”
Tưởng Nghiêm không nói thì thôi, còn đã nói thì một lời cũng làm cho cô chỉ có thể đứng nhìn mà thán phục*, “Nguyễn Tĩnh, trước đây cô luôn theo đuổi tôi không ngừng, sao giờ lại muốn từ bỏ vậy?”
(*Đứng nhìn mà thán phục: Từ Hán Việt của nó là “Thán vi quan chỉ”, nghĩa là “Xem thế là đủ rồi”. Câu này có điển tích từ thời Xuân Thu, thường được dùng để cảm thán khi thấy một sự vật cực kỳ hoàn mỹ.)
Quả nhiên chỉ có thể đứng nhìn mà thán phục! Nguyễn Tĩnh ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la tối đen như mực bên ngoài cửa sổ. Có mấy ngôi sao nhàn nhạt lóe lên. Cô bỗng nhớ tới những điều Triệu Khải Ngôn đã nói, nhiều khi chúng vẫn luôn ở đó, quả nhiên…
Nguyễn Tĩnh đút tay vào túi quần rồi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Anh muốn nói bốn năm trước tôi đuổi theo anh giống như một con chó mà sao giờ lại đột nhiên thay đổi phải không?” Nói tới đây, cô cân nhắc một chút để tìm từ thích hợp, “Nói thế nào nhỉ? Luật pháp không quy định Nguyễn Tĩnh phải một mực chung tình với Tưởng Nghiêm.”
Nguyễn Tĩnh trông thấy vẻ mặt cau có nghiêm nghị của Tưởng Nghiêm, cô đã bao lần nhắc nhở chính mình đừng xúc động đừng mềm lòng, bởi vì Tưởng Nghiêm đó vĩnh viễn là người có tâm địa sắt đá vô tình nhất, “Tôi có thể đi được chưa?”
“Ha, cô và cái gã họ Triệu cũng hợp nhau đấy nhỉ!” Tưởng Nghiêm bỗng buông lời ác ý.
Nguyễn Tĩnh cau mày, “Đây là hai việc khác nhau, anh đừng có nhập vào làm một.”
Tưởng Nghiêm nghĩ đến điều gì đó rồi tỏ ra vẻ mặt chán ghét không thể chịu nổi, “Các người ở bến tàu đã an ủi nhau rất vui vẻ phải không?”
Sai lầm này là thứ cô không dám nhớ lại, lúc này lại bị Tưởng Nghiêm nói ra, giống như bị người ta chọc vào xương tủy, cô thẹn quá hóa giận, “Anh tốt nhất nên câm miệng lại!”
“Làm rồi còn sợ người khác nói ư?” Tưởng Nghiêm lên giọng mỉa mai.
Nguyễn Tĩnh hung dữ trừng mắt nhìn người trước mặt, tại sao anh ta có thể vác theo bộ dạng chính nhân quân tử mà nói ra những lời ác độc như vậy?
“… Tưởng Nghiêm, anh làm tôi thấy buồn nôn!”