Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 33: 33: Bảo Vệ Kẻ Yếu tại dualeotruyen.
“Chị, em thật sự xin lỗi! Chị bỏ qua cho em với!”
Mặc cho cô gái nhỏ ấy có khóc thút thít, chắp hai tay van xin thì đối phương dường như chẳng có ý định bỏ qua.
Cô ta luôn miệng quát tháo, thậm chí còn động tay động chân với người phía trước: “Mày đúng là cái loại vô dụng, biết thế lúc đầu tao đã không tuyển mày làm trợ lý, đúng là phí hết cả tiền.
Có chút chuyện cũng chả làm xong thì sau này mày định làm gì hả?” Cô ta liên tục buông ra những lời vô cùng khó nghe, mang hàm ý xúc phạm, miệt thị trợ lý làm việc cho mình.
Đó chính là người liên tục bị Hạ Chi Quang phũ phàng khi cô ta đến làm phiền anh, diễn nữ thứ trong phim đóng cùng Diệp Chân Chân.
Khúc Tiểu Vũ là tên cô ta, thuộc quản lý tại công ty Từ Thiếu Bạch đang đứng đầu kiêm đàn em Thái Hy Tịnh.
Thời gian gần đây, Khúc Tiểu Vũ khá nổi tiếng khi hóa thân tốt vào các vai phụ, được công chúng biết đến với tên gọi ác nữ.
Chưa được xếp vào sao hạng A, tuy nhiên, Khúc Tiểu Vũ cũng là tiểu hoa đang đợi bạo, chắc hẳn vì thế cô ta mới trở nên kiêu căng, ngạo mạn, chẳng coi ai ra gì cả.
Quả không hổ danh là đàn em của Thái Hy Tịnh.
Nhưng Khúc Tiểu Vũ thông minh hơn chút, cô ta để ý xung quanh chưa có người xuất hiện mới bộc lộ bản tính thật sự, với cả cô ta biết thân phận mình đang nằm ở đâu.
Đứng đấy quan sát, đoán rằng Khúc Tiểu Vũ giao nhiệm vụ gì đó cho trợ lý, đặc biệt có liên quan đến Hạ Chi Quang, tuy nhiên, mọi chuyện chẳng thành nên người phụ nữ trước mặt mới phát điên lên, Diệp Chân Chân nhướng mày, khuôn mặt cô hơi trùng xuống, bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm, hình như đang định làm gì gì thì phải.
Cô mím chặt môi, có vẻ đã nhận ra nữ trợ lý đang bị Khúc Tiểu Vũ bắt nạt.
Thác Hựu Duy đầy khó hiểu, mặt mũi nhăn nhó, lên tiếng hỏi: “Em làm sao đấy? Theo anh biết em từ trước đến nay chưa bao giờ để tâm đến mấy chuyện như vậy mà.
Đứng đấy chi nữa, có đi nữa không?” Trên đầu anh chàng quản lý xuất hiện hàng loạt dấu hỏi chấm to đùng.
Anh thấy Diệp Chân Chân cứ lạ lạ sao á!
Khó nói lắm.
“Anh nhầm rồi.” Cô nàng nhún vai, khẽ lắc đầu: “Em bình thường không muốn quản vì đối phương làm sai, chứ những kẻ vô lý giống Khúc Tiểu Vũ, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu thì em rất ghét.
Thật muốn đập cô ta một trận ra trò.”
Lời vừa dứt, lồ ng ngực Diệp Chân Chân phập phồng, cô lao tới phía trước, Thác Hựu Duy chưa kịp ngăn cản.
Khi Khúc Tiểu Vũ định đánh người, Diệp Chân Chân rất nhanh đã tóm được tay cô ta, đẩy người phụ nữ đang nổi điên ấy ra.
Cô trầm mặc, lạnh lùng cất giọng: “Khúc tiểu thư, cô bé ấy còn nhỏ, nói gì cũng được chứ đừng động tay động chân vậy.
Cô đang là người của công chúng đấy, nếu như bị ai khác phát hiện thì mọi chuyện rắc rối to lắm cho mà xem.” Diệp Chân Chân thật sự căm phẫn đối với dạng người giống Khúc Tiểu Vũ.
Đáng ghét thật!
Cô nàng âm thầm chửi thề trong lòng dù ngoài mặt vẫn mang vẻ mặt như mọi khi.
“Cô Diệp, mau tránh ra.” Khúc Tiểu Vũ mắt mũi trợn ngược, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh: “Tôi dạy dỗ trợ lý, tốt nhất cô đừng nên nhúng tay vào.
Làm sai thì xứng đáng chịu phạt, cô tự lo cho bản thân mình ấy, xía mũi vào chuyện của tôi làm gì? Cẩn thận tôi đánh cả Diệp tiểu thư đấy.”
Diệp Chân Chân nhếch môi, cười khẩy, hai tay khoanh trước ngực, thanh âm đầy giễu cợt, mỉa mai: “À thế à, cô thử ra tay đụng vào tôi xem nào, hay để tôi cho Khúc tiểu thư đây từ nay về sau chẳng thể đánh người nữa nhé? Với cả, vừa nãy, tôi tình cờ nghe thấy, cô đã sa thải trợ lý rồi mà, cô bé này đâu còn là cấp dưới của cô.
Huống chi dù thế nào, đánh nặng như vậy là sai.
Cô giận cá đừng mang người vô tội ra chém thớt.” Thỉnh thoảng, Diệp Chân Chân liếc đến chỗ cô nhóc đang đứng núp sau lưng mình.
Hừ.
Đến Thái Hy Tịnh cô còn đánh được thì Khúc Tiểu Vũ là cái gì?
“Diệp Chân Chân, cô!!!” Người phụ nữ gầm gừ nhấn mạnh từng chữ, hai mắt đỏ ngầu vằn lên những tia máu nhìn chằm chằm Diệp Chân Chân giống kiểu định lao lên ăn tươi nuốt sống đối phương.
Ai kia thản nhiên nhếch môi: “Sao? Cô gọi gì tôi? Nói trúng tim đen Khúc tiểu thư rồi à? Nếu như cô bé này không còn làm việc cho cô nữa thì tôi xin phép đưa người đi trước, đứng đây nói chuyện với động vật tốn nước bọt mà chả có chút lợi ích.” Ngay sau khi lời vừa dứt, Diệp Chân Chân rời khỏi, đi cùng cô là Thác Hựu Duy kéo theo cô gái đáng thương với hai bên má sưng vù in đậm năm ngón tay.
Đợi đến khi bóng lưng quyền lực đã biến mất Khúc Tiểu Vũ mới nhận ra ý nghĩa sâu xa trong câu nói vừa nãy, cô ta ngay lập tức cảm thấy bản thân mình bị xúc phạm, hừng hực lửa giận giẫm mạnh chân lên mặt đất, lồ ng ngực phập phồng lên xuống liên tục.
Về đến phòng nghỉ, Diệp Chân Chân bảo với Thác Hựu Duy: “Anh lấy thuốc cho con bé bôi đi, chỗ cũ đấy.”
Người bị đánh ngồi xuống ghế vô cùng khép nép, ánh mắt đào qua đảo lại liên tục, thỉnh thoảng liếc Diệp Chân Chân vài cái.
Cô bé cắn môi, hốc mắt cay xè, những ngón tay đan xen vào nhau, môi đỏ hơi mấp máy dường như định nói gì đó với Diệp Chân Chân nhưng cuối cùng vẫn quyết định giữ im lặng.
Cô bé ấy vô cùng quen mắt, tên là Dương Lệ Thư, chính là trợ lý trước đây làm việc cho Lê Thanh Tuyết.
Mấy năm nay, cô bé chạy hết nơi này đến nơi khác, dù được phục vụ cho nhiều ngôi sao lớn nhưng đều không được đối xử bình đẳng giống cách Lê Thanh Tuyết đã làm.
Dương Lệ Thư cực kỳ nhớ chị ấy.
Nhận ra điều khác lạ, Diệp Chân Chân ngẩng đầu lên, nhướng mày: “Em tính nói gì à?”
“Cái đó…” Dương Lệ Thư dè dặt, ngập ngừng rặn ra từng chữ: “Em cảm ơn chị.
Cảm ơn chị đã giúp em, chị Diệp.”
Cô nhóc cắn môi, Dương Lệ Thư biết Diệp Chân Chân, bởi cô từng nổi tiếng trên mạng, công nhận giống Lê Thanh Tuyết thật.
Tuy nhiên, Dương Lệ Thư còn hơi lo lắng vì tính cách giữa hai người hoàn toàn khác nhau.
Người con gái bất giác cười: “Cũng không có gì.
Chỉ là ngứa mắt với mấy hành động vô lý của Khúc Tiểu Vũ nên chị mới ra tay thôi.
Sau này em chọn chủ thì nên tìm hiểu kỹ vào, cẩn thận rơi trúng người kiêu căng giống Khúc Tiểu Vũ thì khổ đấy.”
“Em biết rồi.”
Đợi Dương Lệ Thư bôi thuốc xong, Thác Hựu Duy mới đanh mặt nhắc nhở Diệp Chân Chân: “Tiểu Diệp, lần sau em nhớ kiềm chế bản thân một chút đấy, tạo thêm scandal chả hay tẹo nào dù em có ý tốt.
Bình tĩnh nói chuyện được rồi, may lúc đấy em chưa đánh Khúc Tiểu Vũ đấy, nếu không ông đây lại phải chạy ngược chạy xuôi giải quyết rắc rối, mệt muốn chết.”
“Rồi rồi rồi!” Diệp Chân Chân gật đầu lia lịa, thở dài một hơi: “Em sẽ cố gắng.
Nhưng nếu Khúc Tiểu Vũ hay ai khác nói năng xúc phạm người ta quá thì em kiểu gì cũng bẻ gãy răng đối phương.”
Thác Hựu Duy: “…” Bất lực thật sự.
Ai kia đưa tay đỡ trán, hết lời để miêu tả Diệp Chân Chân trong suy nghĩ anh hiện tại.
Thiệt tình.
Dương Lệ Thư được mời ở lại đây dùng cơm trưa, khi Thác Hựu Duy đi mua, cô bé bạo gan đi đến chỗ Diệp Chân Chân, tò mò đặt câu hỏi: “Chị Diệp à, chị là Lê Thanh Tuyết, em đoán đúng chứ? Nói em biết đi.”.