Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 26: Đánh Giá Của Cam Linh Về Tôi tại dưa leo tr.
Vẫn còn vấn vương tình cũ à?
Hiện tại mọi việc đã sáng tỏ, y như có tấm bản đồ thế giới rộng mở giữa tôi và Cam Linh.
Tôi sẽ không tiết lộ chân dung, tên tuổi hay tất cả những gì liên quan đến tên giết người.
Không những thế mà tôi còn muốn cật lực ngăn trở Cam Linh trả thù, đến mức cô ta có đi lùng sục Trương Tam, Lý Tứ hay Vương Ngũ gì thì tôi đều phải vây bắt chặn đường.
Tôi dẫn Cam Linh vào nhà, hít sâu bầu không khí bên ngoài mấy lượt rồi đóng cửa lại.
Cam Linh lấy từ túi ra một món đồ nho nhỏ rồi đưa cho tôi.
Đó là một mảnh xương cừu nhỏ, sáng bóng và tròn tròn, giống như trong trò chơi hồi bé (1).
Mảnh xương Cam Linh cho tôi được lau chùi rất sạch sẽ, hệt như đã được người nào đó mài nhẵn ra vậy.
“Tôi thấy nó hợp với cô đó.” Cam Linh nói.
Chắc chắn là cô ta nhặt được nó dưới đất khi đang rình mò đâu đó, hay là thấy trong đống rác, rồi ném cho tôi coi như lừa gạt con nít đây mà.
Tôi đặt nó lên bàn trà, lặp lại lời trong bụng lần nữa: “Ừm…!Cô…!cô làm phiền hiệu trưởng trường tôi…”
Mở miệng cũng chẳng được cho nên câu trọn lời.
Cam Linh hiểu ý, rành rọt vào phòng ngủ lấy dây sạc điện thoại ra đây cắm chùa, rồi trở về ngồi vào ghế, ngón trỏ vuốt v3 cánh môi, ra chiều đắn đo mà tôi cũng không biết là thật hay giả: “Sao hôm nay cô tự dưng nhiệt tình thế, bộ cô muốn kể cho tôi về tên kia à?”
“Cô hỏi hiệu trưởng được cái gì rồi?”
“Không có gì,” Cam Linh ngước mắt, gạt mấy sợi tóc phất phơ trước mặt, “Cô nói đi.”
“Tôi thấy…!Không đúng, rõ ràng là tôi đang hỏi cô mà.” Suýt nữa là tôi mắc mưu rồi, Cam Linh nheo đôi mắt, cười cay nghiệt: “Hừ.”
Tôi đứng cạnh sa lông, Cam Linh thì đang ngồi ung dung, chợt tôi thấy mình hệt như đứa nhỏ đang đứng đọc thơ cho phụ huynh nghe.
Thế là tôi lập tức tựa vào tay ghế ngồi xuống, xoay sang nhìn chằm chằm Cam Linh, cô ta khép chân lại: “Tôi không muốn nói.”
“…!Vậy thì…!để tôi nói cho cô nghe suy nghĩ của tôi.”
Kết quả vẫn là tôi phải mở miệng, tôi cứ như tay mơ mới khởi nghiệp đang ấp úng thuyết trình gọi vốn cho nhà đầu tư, trên màn hình có mấy cái gạch đầu dòng thể hiện ý định đơn giản của bản thân.
Cam Linh thì cân nhắc kỹ càng với sức lực và thời gian của cô ta có nên hùn vốn hay không, trong khi tôi nói đến mỏi giọng khàn cổ, nghĩ ý này nói quàng câu kia, chóp mũi đổ cả mồ hôi hột:
“…!Cuối cùng, chỉ cần cô hứa là không đi quấy rối người khác, không làm phiền những người vô tội, thì tôi đồng ý thỏa thuận với cô là, thứ bảy và chủ nhật cô có thể tới nhà tôi để tôi nhận diện hình ảnh.
Cô mà chụp được tên sát nhân thì là cô thành công, nếu cô chụp không được, thì cũng…!phải chấp nhận.
Mặc kệ thế nào đi nữa, tôi, tôi không thể nói trực tiếp cho cô dáng vẻ hung thủ, trong…! trong khi tôi biết rõ là cô, cô muốn giết…!ừm.”
Màn lắp bắp của tôi kết thúc, rõ ràng là Cam Linh có thể hiểu điều tôi muốn diễn đạt.
Cô ta thay đổi cách ngồi, đặt đùi phải ở phía trước, chân trái ở phía sau, thế ngồi vắt chân rất ra dáng đi đàm phán, ngón tay đặt trên lưng ghế, thỉnh thoảng gõ một nhịp như đang suy xét đề nghị của tôi.
Tôi ước gì mình có thể nói trắng ra luôn rằng đây đã là cách tốt nhất mà tôi nghĩ ra được rồi, cái cô Hai đầu tư keo kiệt kia, cô liệu mà ra đường gom ảnh tới hết ngày luôn đi, cho dù mười năm sau cô nổi khùng giết phứt tôi đi cũng được, đừng có kéo thêm người về bảy năm trước nữa!
Nhưng mà tôi biết khả năng Cam Linh chấp nhận đề xuất này là cực kỳ mong manh.
Nếu trước mặt Cam Linh là bốn cái thùng rút thăm trúng thưởng, mà có thể bốn cái thùng này chỉ có giải trúng gió, trong khi tôi thì cứ nhất quyết khuyên cô ta nên rút cái thùng của tôi – thứ mà cô ta luôn có thể với lấy…!chỉ có kẻ ngốc mới chịu nhận lời.
Nếu thật sự có quyết tâm báo thù thì kiểu gì mà cô ta chẳng quăng tôi qua một bên rồi tự mình điều tra từng dấu vết còn hơn.
“Được.” Cam Linh chỉ chỉ cái điện thoại trên kệ tivi, tôi qua lấy nó về.
Cô ta mở khóa màn hình, tôi thành thật nhận lấy, mở bộ sưu tập ảnh ra trước mặt cô ta rồi bắt đầu xem.
Đến tấm ảnh thứ mấy mà tôi chẳng thể nhớ nổi, Cam Linh bỗng cắt ngang: “Hiệu trưởng của cô nói, cô…!đã nói với cô ta những gì đã xảy ra lúc đó, vậy cô kể lại cho tôi đi.”
Với hiệu trưởng thì cùng lắm Trịnh Ninh Ninh chỉ như ba con chữ trên mặt báo, hoặc là tên bút danh hoa cỏ mùa xuân gì đấy, chẳng khác gì đọc tiểu thuyết cả.
Tuy Trịnh Ninh Ninh mang họ “Trịnh”, nhưng cô bé thật sự là máu mủ của Cam Linh, kế thừa gien cô ta, và là yếu tố quan trọng nhất trong quyết định giết người của Cam Linh.
Môi tôi như bị dán kín lại, đầu óc rối như tơ vò, mở miệng rất nhiều lần vẫn không lên tiếng được.
Cam Linh thúc giục: “Kể đi, cô có thể che giấu chi tiết về hung thủ, tôi muốn nghe tình hình lúc đó thế nào.”
“Rất xin lỗi, tôi không thể.” Tôi chỉ có thể xin lỗi, miệng há ra ngậm lại như con cá sắp chuyển nhà từ bể sang nồi nước nóng tới nơi.
Cuối cùng tôi mím đôi môi lại, sợ Cam Linh xé rách nó đi, để rồi nghe được tiếng vang thầm thì nơi cổ họng.
Tôi khó mà diễn tả được vẻ mặt của Cam Linh, tôi cúi đầu thấp đến ngang ngực không dám nhìn nữa.
Làm sao mà tôi có thể kể cho một người mẹ nghe thấy cảnh con mình chết bi thảm như thế nào chứ? Như thế không phải sẽ càng chọc giận cô ta sao?
Đang cúi đầu, bỗng ánh đèn đột ngột nhoáng lên, bóng Cam Linh giơ tay lên cao, tôi hơi kinh hoảng, lập tức nhắm con mắt, hai tay ôm lấy đầu.
Bàn tay kia không có giáng cái gì tới đây, chỉ là thô bạo xoa đầu tôi, lực mạnh tới mức muốn coi tôi như cái nắp chai mà bật tung ra khỏi thân thể.
“Tiếp tục xem ảnh đi.” Cam Linh khoanh cánh tay, nghiêng người dựa vào ghế nhìn tôi chòng chọc.
Tôi đưa điện thoại qua cho cô ta mở khóa, tiếp tục cúi đầu nhìn hình, có một tầm mắt rất khó tả cứ ngừng lại trên đầu tôi.
Thỏa thuận đã thành công.
Vào thứ sáu kế tiếp, Cam Linh nhắn tin cho tôi: Ngày mai tôi qua cô.
Khương Hồi Hương: Hả?
Cam Linh: Xem ảnh.
Cam Linh nhận ra hành vi rụt cổ cúi đầu như chim cút làm cô ta không nhìn rõ phản ứng của tôi, nên đã nghiên cứu cách chiếu ảnh trên tivi.
Sau khi vào cửa, cô ta tự nhiên mở cái tivi hệt như đang ở trong nhà mình, nhoay nhoáy bấm cái điều khiển tivi mà khống chế tốc độ lật ảnh để tránh tôi ăn gian làm biếng.
Ngồi cạnh nhau trên ghế như vậy đều có lợi cho cột sống cổ chúng tôi.
Tivi chiếu cho tôi thấy rất nhiều đàn ông huyện Năng, từ đầu đường tới cuối hẻm, từ trong nhà ra ngoài phố đều đủ cả.
Có đôi khi tôi còn rất ngạc nhiên: “Cô chụp hình gần đồn cảnh sát thế này mà cũng không sợ bị bắt vì tội gián điệp à?”
“Đúng là có bị bắt.” Cam Linh thản nhiên đáp lại.
“Hả?”
“Nhưng họ đều cảm thấy tâm thần tôi không được bình thường, cứ hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần, rồi thì cũng không còn kinh ngạc nữa.”
“Lỡ như cô thật sự là gián điệp thì sao?”
“Có bắt tôi vào tù thì sau khi được thả tôi cũng muốn làm chuyện này.” Cam Linh thì lại rất bình thản, đẩy vai tôi ý bảo nên tiếp tục tập trung, cô ta bật sang bức ảnh kế tiếp để tôi xác nhận.
Lạ kì thay, lòng tôi cảm thấy hơi tội lỗi, nếu tôi không khăng khăng ghìm chặt Cam Linh vào cái phương pháp mò kim đáy biển ngu xuẩn đó, thì không chừng cô ta cố hơn một chút là có thể làm hiệu trưởng nói ra số liên hệ đôi vợ chồng kia chăng? Tôi đoán bậy đoán bạ nên hơi mất tập trung, Cam Linh kịpthời phát hiện ra, đẩy lưng tôi một cái, dường như tròng thêm sợi dây vào cổ, bắt tôi quay lại nghiên cứu vẻ ngoài của đàn ông huyện Năng.
Nếu tập hợp hết dữ liệu về khuôn mặt của đàn ông nơi đây lại rồi chọn ra những nét phổ biến nhất, thì sẽ được diện mạo của hung thủ.
Ngoại hình hắn khá bình thường, người xa lạ nhìn thoáng qua sẽ quên ngay; nhưng bởi vì bộ dáng quá bình thường đó nên hắn ta cũng có thể được xem là điển trai.
Còn nếu so sánh với những khuôn mặt phổ biến ở các địa phương khác, thì có thể thấy được hung thủ là kiểu đàn ông điển hình ở huyện Năng, với khuôn mặt chữ điền, mày tẹt, mắt một mí và cái miệng rộng.
Dường như tôi đang đọc một quyển sách tên là “Toàn tập ngoại hình đàn ông huyện Năng”, biết được rất nhiều gương mặt khác nhau.
Mà Cam Linh thì còn nghiêm túc đến độ không tha cả ông chú già què chân giữ xe ở siêu thị Gia Hưng, trong hình là ông chú mang cái khẩu trang đã sờn cũ, xộc xệch lộ ra nguyên cái mũi đỏ gay vì rượu; râu, lông mũi, và lông mày mọc lùm xùm trên mặt.
Tôi hỏi, không phải cô biết ông ta à, tại sao còn chụp thêm làm gì, Cam Linh trả lời, ngộ nhỡ thì sao.
Chắc hẳn là tôi xem ảnh với thái độ tích cực và nghiêm túc, nên thỉnh thoảng Cam Linh cũng kể cho tôi vài chi tiết về bản thân dựa trên nội dung bức hình.
Ví dụ như đến tấm hình trường tiểu học Hồng Chí, Cam Linh ngừng lại trong một chốc ngắn ngủi, chỉ vào quầy bán quà vặt ven đường: “Lần đầu tôi mang giấy tờ tới đây báo danh, ông chủ chỗ này thấy Ninh Ninh thì nói rằng bây giờ con nít sáu tuổi đã đi học tiểu học rồi, bảy tuổi có hơi trễ chút.”
“Đúng là bây giờ trẻ con đi học càng ngày càng sớm, tất cả đều dựa trên tuổi của bọn nhỏ…!Lúc trước trường chúng tôi có nhận giữ bé nhỏ hai tuổi, nhưng vẫn không thể chăm sóc chúng được…” Tôi bị cuốn theo lời Cam Linh.
Cam Linh tiếp tục bấm chuyển hình, phải mất một hồi lâu mới đáp lời tôi: “Tôi trả lời rằng, tôi cũng không còn cách nào khác, con bé đâu thể quay trở lại lúc sáu tuổi được đâu.”
Lúc này tôi mới ý thức được là lời mình vừa nói hơi vô duyên, vội vớt vát: “Thì ra là cô dẫn Ninh Ninh đi đăng ký vào trường Hồng Chí…”
“Còn ai vào đây nữa chứ? Cô nghĩ bà già không biết chữ kia có thể lo liệu nổi thủ tục sao?” Giọng Cam Linh lạnh tanh.
“Ba mẹ cô…” Tôi vừa mở miệng hỏi, Cam Linh đã thay đổi thế ngồi, đưa một phần ba cái lưng về phía tôi, ra vẻ kháng cự đề tài này, thế nên tôi không tiếp tục tò mò nữa.
Có đôi khi chúng tôi cũng nói đến những chuyện khác ngoài Trịnh Ninh Ninh.
Ngày đó Cam Linh lại lật được tấm ảnh có Lộ Kim Thời, anh ấy chỉ là phông nền, còn vai chính là một người khác.
Ấy thế nhưng tôi vẫn còn bần thần một lát, họ đang đứng trong công viên, Lộ Kim Thời cầm điện thoại đi sau lưng hai bậc phụ huynh, ba Lộ Kim Thời đang đẩy xe nôi, và mẹ Lộ Kim Thời thì đang chỉ vào anh ấy, không biết đang nói cái gì.
“Vẫn còn vấn vương tình cũ à?” Cam Linh hỏi.
“Không phải thế…!Cô sang tấm mới mau đi.”
“Vậy là vẫn còn.”
“Không có…!Ôi chao.” Tôi thấy cô ta bắt đầu hơi phiền phức, lắm lúc cái giọng phán như đúng rồi này của Cam Linh rất đáng ghét, hệt như không có chuyện gì qua nổi mắt cô ta vậy – vừa xảo quyệt vừa kiên quyết.
Nhưng chính vì cô ta không miệt mài dò hỏi, không đếm xỉa hành động của người khác, cùng lắm chỉ là hỏi thăm qua loa rồi tự kết luận; vậy nên tôi mà càng phản bác thì càng làm cho lời phán bừa của cô ta thêm phần chính xác.
“Quê gốc của tôi là ở huyện Bồng…!Ba mẹ tôi qua đời, lòng tôi không yên, hoang mang rất nhiều.
Sau đó tôi lang thang thơ thẩn trong thành phố, rồi bắt sai tuyến xe buýt chiều về nên lạc qua huyện Năng.
Ban đêm tôi đi lung tung trên đường, có một tên ma men…!vẫn luôn đeo theo tôi, là Lộ Kim Thời đi ngang qua cho tên kia một cú đấm ngã lăn ra.” Tôi kể nguyên nhân tại sao tôi lại chú ý Lộ Kim Thời nhiều như vậy, thế mà Cam Linh vẫn cứ nhàn nhạt lướt qua những ảnh: “Ra là báo ân, lấy thân báo đáp à.”
“Không phải thế…!Hừ!” Tôi tức giận đến mức muốn tắt tivi đi, nhưng lông mày Cam Linh nhướng lên, tôi biết ngay cô ta đang định nói gì.
Đơn giản là mấy thứ đại loại như “Lại cáu kỉnh rồi”, hoặc là “Lại nữa hả”, tôi nhịn xuống, hơi căng thẳng xoa xoa đầu gối.
“Thật ra tôi…!tôi nghĩ là, cho dù chuyện bảy năm trước không có xảy ra…!thì tôi cũng không thể lấy anh ấy được.”
Khuôn mặt trên màn hình đã thay đổi, không phải là tên sát nhân, Cam Linh tiếp tục đổi ảnh chụp, không hề để tâm chút nào đến thế giới tình cảm của tôi.
Tôi cũng im lặng, chuyên tâm nhìn hình chụp.
Bẵng đi một lát, Cam Linh hỏi: “Tại sao vậy?”
“Cái gì?” Tôi đã không còn nhớ điều mình vừa nói, đón lấy vẻ mặt hờ hững của Cam Linh mà suy tư một hồi lâu, “Nè…!cô không nói chuyện một lúc rồi đó.”
“Tiếp tục đi.” Cam Linh lại lướt sang tấm khác, mím môi nhìn một gương mặt nam từ khoảng ba mươi đến năm mươi tuổi trên màn hình, vẫn không phải là hung thủ.
“Tôi quên tôi muốn nói gì rồi.” Tôi nhỏ thuốc vào mắt, nhắm lại nghỉ ngơi.
Cam Linh nói: “Tôi cũng cảm thấy hai người không giống một đôi, cô không biết nói lời từ chối, còn cậu ta thì quá tự ý quyết đoán.
Thoạt trông thì khá ổn, có điều là cô rất dễ nổi nóng ở một số việc, cứ khăng khăng làm theo ý mình, cuối cùng khó mà hòa hợp được.
“…!Cái gì vậy chứ!” Tôi mở bừng mắt, thuốc nước nhỏ giọt trên mặt, cứ như là tôi bị k1ch thích đến chảy nư0c mắt.
Cam Linh nhìn tôi vô cảm, đẩy nhẹ vào người tôi, tôi tiếp tục nhìn tivi chăm chú mà lòng cứ nghiền ngẫm lời đánh giá của Cam Linh về mình.
—
Chú thích:
(1) Trò chơi ném xương: yêu cầu phối hợp tay và mắt, từa tựa như trò banh đũa bên mình.
Luật chơi là tung quả bóng lên cao, lấy tay lật các mảnh xương cừu theo thứ tự và số lần nhất định, ai làm đúng và nhanh nhất sẽ chiến thắng.
Hoặc có cách chơi khác là người chơi phải nhanh tay xếp các mảnh xương chồng lên nhau trước khi quả bóng chạm đất.
Mảnh xương nằm ngang sẽ được tính điểm thấp hơn mảnh xương đứng thẳng, ai được cao điểm nhất sẽ là người thắng cuộc.
Góc tò mò:
Tui: Mười năm mò kim đáy bể hình như hơi dài, bộ tìm người tốn thời gian vậy thiệt hả ta?
Nguyễn Nguyễn: Chị có thể tính thử đó, huyện Năng có 300 ngàn người, mà nam giới trong độ tuổi 30-50 bên tụi em là khoảng 15.5%, tính ra chỉ cần tìm tầm 46.5 ngàn người thôi.
Tui: Ừ ha, em đúng là sáng dạ ghê, chị nhớ bà Linh chụp được khoảng 1.3 ngàn tấm ảnh trong cỡ 1 tuần, vậy sẽ mất 36 tuần để chụp hết mớ đó.
Đến phần lọc ảnh, cho là mỗi thứ 7 chủ nhật bạn Hồi xem được tổng là 1.2 ngàn tấm đi, sẽ tầm 39 tuần là xong.
Rồi tính thêm thời gian nghỉ lễ tết, xảy ra sự cố, cộng tiêu hành tỏi nước mắm gì gì đó nữa thành tròn 52 tuần, tức là mò khoảng 1 năm thôi thì cái kim này phải lòi ra rồi chứ nhỉ.
Ê bà Linh ơi, bà ráng chờ bạn Hồi nghen:”>
Khương Thỏ Con: Em với bà Ed mong ngày giỗ của chị vậy à?
Nguyễn Nguyễn: Không không không, tụi em đang tính thử bao giờ có thể dự đám cưới của hai chị đó XD
Cam Sói Lớn: Ừ, để tôi chờ đến ngày đó xem sao.
Chú thích: Số liệu tháp dân số Trung Quốc năm 2022 lấy từ trang populationpyramid.net:
Tấn Giang:
ID Đậu phộng là loại cây gì thế – 11/12/2022:
Cam Linh thật sự rất thông minh, nhưng nếu bắt tôi nhìn mặt nhiều đàn ông mỗi ngày thế này chắc là tôi sẽ nôn hết ra mất.
ID 43765641 – 14/10/2022:
Chết cười hahaha, cuộc sống hàng ngày của thỏ và sói là kiểu gì, ỏooooo ngọt qtqd
ID Vol – 03/08/2022:
Đúng là con thỏ bướng bỉnh.
Nếu trên đời có bất kì thứ gì có thể được xem là thần, thì đó sẽ là lòng tốt.
Lòng tốt có thể kêu gọi người ta ở lại, và giữ gìn họ thật tốt.
ID URBETNG – 19/07/2022:
Ý của cô Tiểu Khương hay tuyệt cú mèo!
ID Du khách mùa đông – 06/07/2022:
Chế Linh: Tôi cảm thấy em với cậu ta không hợp nhau (nhưng mà hợp với tôi đấy).
ID Tiểu Vi – 11/06/2022:
Một người dường như rất đỗi bình thường lại có tâm hồn trong sáng như vậy.
Phải chăng là cô Tiểu Khương có hệ thống tự thanh lọc riêng nhỉ, để cô ấy có thể một mình đương đầu với mọi khó khăn, thử thách của cuộc đời mà vẫn có thể thoát ra khỏi vũng bùn, không bị vấy bẩn.
Người yếu đuối như vậy lại có ý chí kiên cường và lòng dũng cảm đáng nể, không vì hôn nhân mà để bản thân chịu thiệt thòi, không sợ nguy hiểm, kiên quyết làm việc đúng!
Cô ấy không cần so sánh bản thân với bất kỳ ai cả, chỉ cần làm những điều cô ấy muốn thực hiện, như vậy cô ấy đã là sự tồn tại mạnh mẽ nhất rồi!
ID Ước mơ được nuôi thỏ – 10/06/2022:
Cam Linh quan sát cô Tiểu Khương tỉ mỉ quá rồi nha! Cô ấy ngấm ngầm nắm bắt rất nhiều đặc điểm tính cách Tiểu Khương đến vậy sao!
ID linlinsusu – 10/06/2022:
Tên nát rượu sao…!rồi may mắn được bạn trai cũ cứu à, than ôi
ID Sở Tầm – 10/06/2022:
Ôi chà tui hơi thích thích cô Tiểu Khương rồi, cô Tiểu Khương ới cô còn thiếu bạn gái khum, tôi xung phong nè:3 (đâm tay gif)
ID Bất kể quá khứ, không hỏi tương lai – 10/06/2022:
Tôi sợ tên sát nhân đó quá đi.
ID Cá trong chậu – 10/06/2022:
Cam Linh đánh giá chuẩn không cần chỉnh luôn!
Bạn Thỏ đã dồn chị Sói vào đường cùng bất đắc dĩ, không thể không nhượng bộ, nhưng mà đương nhiên là chị Sói có thể vững vàng tiếp chiêu, vậy chỉ chờ xem ai có thể nắm lấy bí mật này trước tiên.
Vậy là đang đẩy qua kéo lại à, thì ra là tôi đang xem trận kéo co giữa Thỏ và Sói!
Cập nhật: Ôi chao, tác giả đổi bìa sách rồi à? Có cảm giác phong cách trước đây khác nặng nề như muốn hút người khác vào, bây giờ lại trở nên tươi mới rồi.
>> Tác giả trả lời – 10/06/2022:
Vẫn luôn là bìa cũ thôi ấy bác.
Ed: là cái bìa ở phần Giới thiệu nha các bạn, mình chỉ edit lại chữ và dời cái hình ra chính giữa.
ID Authentic – 10/06/2022:
Hóng các chương sau! QwQ
ID Muốn ăn sáng muốn nuôi chó – 10/06/2022:
Chị Linh: Tôi nghe lời vợ, còn cậu ta thì không đâu.
ID Cọc gỗ – 10/06/2022:
Thái độ của hai người dành cho nhau đã dần dịu đi rất nhiều, đến độ có thể cùng ngồi tâm sự về “người yêu cũ”, có điều là Tiểu Khương vẫn bị “lừa” ra thêm nhiều tin tức hơn hahahaha
Và…!vẫn là tam ca ba cái áo:”>
Số 25: Chị amoc, chị amoc ơiii, chương em xuất hiện tự dưng ôm hơn 160 cái view luôn, em sắp nổi tiếng rồi phải hông:D:D
Số 23 & 24: Tụi em cũng vậy phải hông chị, ba đứa đi chung mà ha ^^
Tui: Từ từ nào mấy đứa, chị nghĩ là có hiểu lầm gì bên cái chỗ Giới thiệu rồi ???? Nhưng mà hoy, chắc là tín hịu vũ trụ gửi lời iu thương tới mấy đứa đó
Ed: trước đây truyện có văn án, nhưng bị tác giả xóa mất tiêu, còn đề biển “Coi chừng truyện dở” trên phần mở đầu làm dân tình hoang mang quá trời haha.
Hôm nay mình vô xem bình luận thì thấy bạn ấy đã chịu thêm lại văn án rồi, mừng húm hà:D Nên mình vừa edit thêm văn án vào phần Giới thiệu, các bạn có thể qua đó xem lại nha:”>
– –
Nếu bạn thấy câu này khác trước, thì đây là tín hiệu từ editor báo là bạn ơi, nhớ vote cho mình nhaaa:”>.