Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Đô Thị Cốt Truyện Tôi Viết Thành Sự Thật Chương 38: Cô bé đó rất dũng cảm

Chương 38: Cô bé đó rất dũng cảm

3:23 sáng – 30/08/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 38: Cô bé đó rất dũng cảm tại dualeotruyen

Bố Sở Dật làm cảnh sát địa phương mấy chục năm, trước đó không lâu mới về hưu vì nguyên nhân sức khỏe.

Sở Dật nghe mẹ nói như vậy, hỏi: “Tội phạm nào ạ?”

Mẹ Sở Dật bĩu môi hất cằm về phía bố Sở Dật, giống đang nói bà cũng không rõ, phải hỏi bố anh ta.

Bố Sở Dật thở dài, nói với Sở Dật: “Chính là khu vực mà bố phụ trách lúc trước, có một người đàn ông luôn đánh vợ, có lần ra tay quá nặng, đánh chết người.”

Chuyện này bố Sở Dật cực kỳ ấn tượng, phần lớn việc cảnh sát địa phương bọn họ xử lý đều là tranh chấp này, người đàn ông này từng bị đồn cảnh sát cảnh cáo rất nhiều lần vì bạo lực gia đình, còn từng bị tạm giam, nhưng không hề có tác dụng, không được bao lâu lại tái phạm.

Lúc vụ việc xảy ra, Sở Dật còn nhỏ, nhưng bố anh ta vừa nói như vậy, anh ta mơ hồ có chút ấn tượng: “Trước kia hình như từng nghe bố nhắc đến người này, về sau ông ta bị phán thế nào?”

“Lúc ấy phán quyết mười lăm năm, đáng ra còn ba năm nữa mới ra tù. Nhưng thời gian trong tù ông ta biểu hiện rất tốt, giảm án mấy lần, ngày mai sẽ chính thức ra tù.”

Mẹ Sở Dật không nhịn được xùy một tiếng: “Cho nên nói, mạng phụ nữ không đáng tiền, bị đánh chết, đàn ông ngồi tù mười hai năm lại ra.”

“Đã nói với bà rồi, không thể tính như vậy.” Bố Sở Dật giải thích với bà, “Vụ án này không phán dựa theo cố ý giết người, mà là ông ta lỡ tay đánh chết người…”

“Lỡ tay đánh chết không tính là đánh chết? Tôi chỉ biết, giết người đền mạng là lẽ thường tình.”

“Haiz… Được rồi, hôm nay sinh nhật bà, chúng ta không đề cập tới những thứ này.” Bố Sở Dật xua tay, rót cho mình chén rượu đế. Sở Dật ở bên cạnh nhắc nhở: “Bố uống ít thôi, sức khỏe bố vốn không tốt.”

“Biết rồi.” Bố Sở Dật uống một hớp nhỏ, “Bình thường mẹ con ở nhà luôn nhắc bố, con trở về còn muốn nhắc cùng.”

Mẹ Sở Dật trừng ông một cái: “Ông không uống chúng tôi cũng không càm ràm.”

“Vâng vâng, uống một chén này thôi.”

Người một nhà ăn cơm tối xong, Sở Dật và bố anh ta chủ động gánh vác công việc rửa bát, để người sinh nhật hôm nay nghỉ ngơi. Trong phòng bếp, Sở Dật đeo găng tay đứng bên cạnh bồn rửa, vừa rửa bát vừa hỏi bố: “Vụ án bố nói, tội phạm được thả sớm ấy, bố đang lo lắng cái gì?”

Mặc dù tên tội phạm này đánh chết người, nhưng cũng không giống vụ án giết người khác. Bình thường tội phạm bạo lực gia đình sẽ chỉ ra tay với người nhà của mình, cho dù người này được thả, cũng sẽ không bắt lấy một người trên đường cái để đánh, tính nguy hiểm cho xã hội khá thấp.

Cho nên bố anh ta lo lắng có vẻ hơi kì lạ.

Bố Sở Dật thấy mẹ Sở Dật xem tivi ở phòng khách, mới nhỏ giọng nói với anh ta: “Con không biết, người này tên là Hứa Quốc Hào, bởi vì bạo lực gia đình nên thành khách quen trong cục của bố. Lần nào cũng hàng xóm xung quanh báo cảnh sát, mỗi lần ông ta trở về từ cục cảnh sát đều đi gõ cửa từng nhà, đứng ở cửa nhà người ta la lối uy hiếp, bảo người ta đừng xen vào việc của người khác. Về sau tất cả mọi người sợ rước phiền phức, không ai dám báo cảnh sát.”

Sở Dật không nói chuyện, những hàng xóm này đều là người bình thường, tâm lý sợ rước họa vào thân anh ta có thể hiểu được. Chỉ có điều anh ta không đồng ý với cách làm này, cho nên anh ta lựa chọn làm cảnh sát, cho dù toàn bộ xã hội đều vô cảm, lạnh lùng, anh ta cũng muốn làm người có tình người cuối cùng.

“Vợ ông ta không ly hôn với ông ta ư?” Sở Dật hỏi.

“Bà ấy cũng muốn ly hôn, nhưng Hứa Quốc Hào không đồng ý, mỗi lần đánh người xong ông ta đều khóc lóc xin lỗi bà ấy, người trong nhà cũng khuyên bà ấy đừng ly hôn nên cứ kéo dài mãi.”

Nói đến đây, bố Sở Dật thở dài thườn thượt: “Bố nhớ rất rõ chuyện hôm đó, lúc ấy chính là thời điển nóng nhất nhất mùa hè, bố và lão Tưởng đang trực ban, đột nhiên nhận được điện thoại báo cảnh sát của chung cư Dương Quang, nói là Hứa Quốc Hào lại đánh vợ.”

Sở Dật hỏi: “Không phải bố nói không ai dám báo cảnh sát sao?”

“Người báo cảnh chính là cô bé, lúc ấy mới lên lớp 8, nhà bọn họ ở đối diện nhà Hứa Quốc Hào.” Bây giờ bố Sở Dật nói đến cô bé này, trong mắt còn lộ ra vẻ khen ngợi, “Mỗi lần Hứa Quốc Hào đều gõ cửa nhà họ trước tiên, còn đứng ở cửa mắng to. Về sau phụ huynh sợ ảnh hưởng học tập của con nên để cô bé trọ ở trường, hàng năm chỉ nghỉ đông và nghỉ hè mới trở về ở. Không phải lúc ấy vừa vặn được nghỉ hè sao, cô bé ở nhà làm bài tập thì nghe thấy vợ Hứa Quốc Hào kêu cứu mạng, cô bé này rất dũng cảm, chắc chắn trong lòng cô bé cũng sợ Hứa Quốc Hào, nhưng vẫn lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát.”

Sở Dật gật đầu: “Sau đó thì sao?”

“Chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, nhưng lúc đến người đã bị thương rất nặng, lúc ấy Hứa Quốc Hào đang gõ cửa nhà cô bé kia, trên người còn dính máu.” Bố Sở Dật nói đến đây, lông mày nhíu chặt, “Hình như ông ta biết là cô bé đó báo cảnh sát, mắng rất khó nghe, còn nói chờ ông ta ra tù sẽ giết chết cô bé.”

Lông mày Sở Dật cũng nhíu lại, hiện tại anh ta biết tại sao bố anh ta lo lắng rồi: “Bây giờ cô bé đó vẫn ở đấy?”

Bố Sở Dật lắc đầu: “Đã dọn đi từ lâu rồi.”

Sở Dật nghĩ ngợi, trấn an bố mình: “Việc này đã qua hơn mười năm, chắc hẳn Hứa Quốc Hào ở trong tù cải tạo tốt, nếu không cũng sẽ không giảm hình phạt cho ông ta.”

“Hi vọng thế, haiz.” Bố Sở Dật lại thở dài, “Lúc ấy ông ta bị bắt cảm xúc rất kích động, cô bé kia cũng sợ hãi.”

“Hai người đang nói chuyện gì đấy?” Mẹ Sở Dật đi vào trong phòng bếp thị sát công việc, “Hai người ở chỗ này kéo dài công việc à? Rửa cả buổi chưa được mấy cái bát? Nếu tôi có hiệu suất như hai người, vậy một ngày tôi chẳng làm được chuyện gì.”

Sở Dật và bố anh ta đồng thời im lặng, yên lặng tăng tốc độ rửa bát.

Bên trong khách sạn Định u, tiệc rượu cũng tiến hành đến hồi cuối, Tạ Chiêu cảm thấy hơi mệt mỏi, chuẩn bị về nhà trước: “Tôi dự định rút lui, anh còn muốn ở chỗ này chơi không?”

Lục Thừa Tư uống hết nước trái cây trong ly, nhìn cô nói: “Tôi cũng chuẩn bị đi. Em tới kiểu gì, có cần tôi thuận đường đưa em về không?”

“Không cần, không cần.” Tạ Chiêu cũng uống hết cái ly trong tay, nói với anh, “Tôi tự lái xe tới.”

Lục Thừa Tư nhìn cái ly cô vừa đặt xuống, hỏi cô: “Buổi tối em không uống rượu?”

“Đương nhiên không uống, tôi tiếc mạng hơn bất kì ai.” Tạ Chiêu mỉm cười với anh, nhìn về phía Cố Chi Chi, “Tôi đi gọi Cố Chi Chi, hôm nào gặp lại.”

“Ừ.” Lục Thừa Tư gật đầu với cô, “Về đến nơi nhắn tin cho tôi.”

“Được.” Tạ Chiêu lên tiếng, đi về phía Cố Chi Chi.

Lúc này Cố Chi Chi đang uống rượu với Lý Tử Hàm, nhìn ánh mắt của cô ấy, hiển nhiên quên mất anh đẹp trai mình thầm mến rồi: “Chi Chi, mình chuẩn bị về, cậu về với mình hay là lát tự về?”

Tay Lý Tử Hàm bưng ly rượu đỏ, nhìn Tạ Chiêu hỏi: “Cô Tạ muốn về rồi sao?”

“Ừ, tôi hơi buồn ngủ.” Tạ Chiêu nói, lại nhìn Cố Chi Chi, “Cậu muốn về với mình không?”

“Có.” Cố Chi Chi đặt ly rượu xuống, cười nói với Lý Tử Hàm, “Vậy thầy Lý, chúng ta gặp lại ở phim trường nhé.”

“Được.” Lý Tử Hàm cũng mỉm cười.

Cố Chi Chi đi theo Tạ Chiêu rời đi, còn không quên cho cô xem album ảnh của mình: “Vừa rồi mình chụp ảnh chung với Lý Tử Hàm, cho cậu xem nè!”

“…Cậu là fan hâm mộ của Lý Tử Hàm?”

“Trước đó không phải, sau hôm nay phải rồi.” Cố Chi Chi đưa ảnh đến trước mặt Tạ Chiêu, “Mình phát hiện ngoài đời anh ấy còn đẹp trai hơn trên TV, hơn nữa nói chuyện cũng hài hước!”

“Ồ.”

“…” Cố Chi Chi mất hứng nhìn cô một cái, lại ra vẻ bừng tỉnh nói, “Mình biết, hiện giờ ở trong mắt cậu, ngoại trừ Lục tổng, không chứa được người khác.”

“…” Tạ Chiêu tăng tốc độ kéo cô ấy đi về phía trước, “Baby, cậu uống nhiều quá rồi.”

Cố Chi Chi: “…”

Xì, cô Tạ còn xấu hổ nữa!

Tạ Chiêu lấy xe, đưa Cố Chi Chi về nhà trước, sau đó mới về nhà mình. Sau khi mở cửa, Thịt Ba Chỉ sủa gâu gâu chạy đến đón cô. Tạ Chiêu thay dép lê đóng cửa lại, bế nó lên: “Mày còn chưa ngủ à? Đêm hôm khuya khoắt đừng sủa nha.”

Thịt Ba Chỉ thật sự không sủa nữa, lè lưỡi quẫy đuôi với cô.

“Haiz, Thịt Ba Chỉ nhà ta đáng yêu quá.” Tạ Chiêu để nó dưới đất, không nhịn được xoa nhẹ mấy cái, “Tao đi tắm cái, mày đi ngủ sớm đi nhé.”

Thịt Ba Chỉ đi theo bên chân cô, lúc lắc cái mông trở về phòng.

Vốn Tạ Chiêu đặt ổ chó của nó ở ban công, nhưng Thịt Ba Chỉ cực kỳ dính người, cứ đòi ngủ cùng một phòng với nàng cô, còn tự hì hục dời ổ đến phòng ngủ chính. Tạ Chiêu không có cách nào, cuối cùng vẫn đặt ổ chó cạnh của sổ sát đất trong phòng ngủ chính, mỗi tối đều ngủ cùng nó.

Cởi trang sức tắm rửa, Tạ Chiêu nằm lên giường, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Lục Thừa Tư mới thấy anh đã gửi tin nhắn cho mình trước rồi.

Lục Thừa Tư: Còn chưa tới nhà?

Tin nhắn được gửi lúc Tạ Chiêu đang tắm, cô cầm điện thoại nhanh chóng trả lời anh: “Vừa rồi đang tắm, giờ nằm trên giường rồi! Đang chuẩn bị nhắn tin cho anh đây.”

Lục Thừa Tư trả lời tức thì: “Ừm, bình an là được rồi.”

Tạ Chiêu chớp mắt mấy cái, trả lời anh: “Không phải anh vẫn luôn cầm điện thoại chờ tôi trả lời đấy chứ?”

Lục Thừa Tư: Ừ, em không trả lời anh sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát.

Tạ Chiêu: Không đến nỗi, lần sau tôi nhất định trả lời tin nhắn của anh rồi mới đi tắm

Lục Thừa Tư đang ngồi trên xe trở về trang viên, anh nhìn tin nhắn này của Tạ Chiêu, cười khẽ một tiếng. Ngay sau đó Tạ Chiêu lại chụp Thịt Ba Chỉ hai tấm gửi cho cho Lục Thừa Tư: “Thịt Ba Chỉ cũng chuẩn bị ngủ rồi, ngủ ngon!”

Lục Thừa Tư: Ngủ ngon

Lục Thừa Tư về đến nhà, Lý Tuyền còn chưa ngủ, giống như đặc biệt chờ anh. Trông thấy anh trở về, Lý Tuyền lập tức cười nhẹ nhàng hỏi: “Tiệc rượu chơi vui không?”

“…Dạ.” Lục Thừa Tư lên tiếng, chuẩn bị trở về phòng, Lý Tuyền sửng sốt ngăn anh lại.

“Nghe nói con dự định đầu tư phim của cô Tạ?”

Lục Thừa Tư: “…”

Anh đã biết, bà đặc biệt chờ ở chỗ này chính là để hóng chuyện.

“Thành viên nòng cốt của dự án này không tệ, lại có tiềm chất sẽ nổi, đầu tư không lỗ.”

“A…” Lý Tuyền nhìn anh, nở nụ cười, “Trước đó mẹ còn lo lắng con trai mẹ là đầu gỗ, không ngờ kế vặt nhiều phết. Mẹ yên tâm rồi.”

Lục Thừa Tư: “…”

“Cố lên nha!” Lý Tuyền làm động tác cổ vũ anh.

“…Mẹ ngủ đi.” Lục Thừa Tư bỏ lại một bóng lưng lạnh lùng, không quay đầu đi lên tầng.

Ngày hôm sau, trại giam thành phố D.

Hứa Quốc Hào xách đồ đạc của mình, đi từ trong trại giam ra.

“Sau khi đi ra ngoài làm người tử tế, đừng quay lại đây.” Cai ngục vừa khoá cửa lại, vừa nói với ông ta. Hứa Quốc Hào cười liên tục gật đầu: “Cam đoan sẽ không.”

Ông ta đi về phía trước hai bước, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm.

Xe việt dã của Sở Dật khiêm tốn dừng trong một góc, anh ta ngồi trên xe, nhìn chằm chằm Hứa Quốc Hào trước mặt. Buổi sáng anh ta lại tìm hiểu tin tức của Hứa Quốc Hào từ chỗ bố mình, ông ta không có người thân, sau khi vợ chết đã bán nhà để đền tiền. Hôm nay ông ta ra tù, cũng không thấy có bạn bè gì tới đón ông ta, ông ta đi một đoạn đường, sau đó bắt xe.

Sở Dật đi theo từ xa xa, một đường đi vào nội thành. Cuối cùng Hứa Quốc Hào xuống xe trước chung cư Dương Quang.

Nơi này là một khu chung cư cũ, ra vào không bị hạn chế, Sở Dật trông thấy sau khi Hứa Quốc Hào xuống xe thì đi thẳng vào, vô ý thức nhíu mày.

Dựa theo bố anh ta nói, ông ta đã bán căn nhà ở đây, tại sao ông ta còn quay về? Chẳng lẽ tiếp theo ông ta định thuê nhà ở đây?

Tiền thuê nhà ở đây quả thật rất rẻ, nhưng đã từng xảy ra án mạng, những người sống từ lâu ở chung cư này hoặc nhiều hoặc ít khẳng định còn có ấn tượng đối với Hứa Quốc Hào, người bình thường sẽ không lựa chọn chỗ này bắt đầu cuộc sống mới.

Sau khi Hứa Quốc Hào đi vào khu chung cư, dựa theo trí nhớ của mình đi về căn phòng ngày xưa. Mặc dù ông ta ở trong tù vài chục năm, nhưng khu chung cư này ngược lại gần như không thay đổi, vẫn giống trong ấn tượng của ông ta.

Ông ta leo đến tầng sáu, gõ cửa một gia đình.

Mở cửa là một người phụ nữ trung niên, trong tay còn ôm đứa trẻ, Hứa Quốc Hào trông thấy bà ấy thì sửng sốt, lập tức cười hỏi bà ấy: “Chào cô, tôi muốn hỏi người nhà họ Tạ trước kia ở đây dọn đi rồi sao?”

Vốn người phụ nữ kia hơi cảnh giác với ông ta, thấy ông ta cười trung thực, thái độ dịu đi một chút: “Tôi không biết họ Tạ nào cả, lúc chúng tôi mua căn nhà này, chủ nhà họ Lưu.”

Mắt Hứa Quốc Hào giật giật, lập tức cười nói với đối phương: “Thế à, quấy rầy rồi.”

Ông ta nói tiếng cảm ơn với chủ nhà rồi xách đồ rời đi. Trước khi đi ông ta nhìn căn nhà từng là của mình, im lặng không nói mà xuống lầu.

Sở Dật ngồi trên xe một lát, thấy Hứa Quốc Hào lại đi ra. Anh ta nhíu mày, ngón tay gõ nhẹ hai cái lên tay lái, quả nhiên Hứa Quốc Hào không phải tới nơi này thuê nhà, cho nên sau khi ông ta ra tù, tới đây trước tiên là để tìm cô bé trước kia?

Anh ta lại theo Hứa Quốc Hào một đoạn đường, đến chỗ ông ta thuê tạm thời, ngẩng đầu nhìn một chút rồi lái xe rời đi.

Buổi chiều anh ta trở về thành phố A, không nghỉ ngơi mà đi thẳng đến cục cảnh sát. Viên Tư Kiệt thấy anh ta tới cục cảnh sát, hơi kinh ngạc hỏi anh ta: “Anh Sở, không phải anh xin nghỉ phép hai ngày sao? Làm sao chiều hôm nay đã đến rồi?”

Sở Dật vân vê đồng tiền xu trong tay, nói với anh ta: “Ở nhà cũng không có chuyện làm, không bằng tới trong cục đợi.”

Viên Tư Kiệt chậc chậc hai tiếng, cố ý nói móc anh ta: “Đây chính là cuộc sống khô khan của FA, nếu anh có bạn gái, anh hận không thể mỗi ngày dính một chỗ với cô ấy.”

Sở Dật ngước mắt nhìn anh ta một cái: “Nói cứ như cậu có bạn gái ấy?”

“…Cái này, tình huống của anh không giống em. Anh đẹp trai, có nhiều người theo đuổi nhưng lại cứ thích độc thân.” Viên Tư Kiệt nói thầm mấy câu, lại nói sang chuyện khác, “Anh với cô Tạ có tiến triển gì mới không?”

“Tiến triển gì mới?”

“Chẹp.” Viên Tư Kiệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc đầu, “Buổi chiều anh không có việc gì, không bằng anh đi tìm cô Tạ đi.”

Sở Dật nghĩ ngợi, mở miệng nói: “Tìm cái gì mà tìm, người ta cũng rất bận.”

Viên Tư Kiệt sán lại, thần bí nhìn anh ta: “Đừng nói anh em không nhắc nhở anh, chiều hôm nay cô Tạ có buổi ký sách ở tầng một trung tâm thương mại Tinh Quang, chắc lúc này còn chưa kết thúc đâu.”

“A?” Sở Dật ngước mắt đánh giá anh ta, “Sao cậu biết rõ như vậy?”

Viên Tư Kiệt nói: “Em có một cô em gái là fan hâm mộ của cô ấy, rất thích sách cô ấy viết. Hôm nay đặc biệt đến hội ký sách, em cũng nghe con bé nói.”

Sở Dật gật đầu, qua hai giây, anh ta cầm chìa khóa xe đứng dậy, nói với Viên Tư Kiệt: “Tôi có việc đi ra ngoài một chút.”

“Đi đi, đi đi.” Viên Tư Kiệt như nhìn con trẻ, nở nụ cười vui mừng, “Mời cô Tạ ăn tối hẵng về.”

Sở Dật nhướng môi, giơ tay vung về phía anh ta hai cái, đi ra cục cảnh sát.

Nhà xuất bản sắp xếp cho Tạ Chiêu tổng cộng hai buổi ký sách, một buổi vào chiều hôm nay, một buổi là ngày kia tại công viên Lệ Trạch. Vốn Tạ Chiêu cho rằng đội ngũ đến hội ký sách sẽ không quá dài, không ngờ sau khi tới hiện trường, cô mới nhìn rõ rất nhiều độc giả cầm sách tái bản của cô đến trung tâm thương mại Tinh Quang xếp hàng.

Tạ Chiêu ngẩn người, nói với biên tập bên cạnh: “Đây không phải là seeder các người dùng tiền thuê tới chứ?”

“Cô Tạ hoàn toàn không biết gì về sự nổi tiếng của mình rồi.” Biên tập đau lòng nhức óc, “Mặc dù cô chỉ viết hai bộ tiểu thuyết dài, nhưng sau khi hai bộ quay thành phim truyền hình đều nổi tiếng, độ hot của nguyên tác cũng nước lên thì thuyền lên. Cô biết cái gì gọi là tái bản không? Là bản trước đã bán hết không xuất bản nữa!”

“…Ok.” Tạ Chiêu quả thật không đủ hiểu sự nổi tiếng của mình, hiện giờ cô chủ yếu kiếm tiến dựa vào viết kịch bản, không ngờ nhuận bút lúc tiểu thuyết tái bản cũng có thể cao như vậy. Kiếm tiền đương nhiên là chuyện đáng vui vẻ, chỉ là rất nhiều người xếp hàng kí tên, chờ cô ký xong tay cũng phế luôn rồi.

Bây giờ cô nghĩ lại, may mắn cô đã giao hết bản thảo kịch bản rồi, sẽ không chậm trễ gõ chữ.

Cô thật là kính nghiệp.

Lúc Sở Dật đi vào hiện trường, nhìn thấy cảnh tượng người đông nghìn nghịt. Anh biết Tạ Chiêu là biên kịch nổi tiếng, nhưng không biết hiện tại biên kịch cũng có thể có nhiều fan hâm mộ như vậy. Hội ký sách tổ chức tại một tiệm sách ở tầng một, chỉ cần mua sách tái bản mới đều có thể xếp hàng kí tên. Trong đội ngũ có rất nhiều người ôm vài cuốn sách, có tái bản lần này, cũng có mua trước kia, dự định để Tạ Chiêu ký luôn một thể cho bọn họ.

Trên tay Sở Dật cũng không có sách, thuận tay mua một quyển tại hiện trường, sau đó gia nhập đội ngũ thật dài.

Hiện trường nhìn nhiều người, nhưng Tạ Chiêu ký tên rất nhanh, đội ngũ vẫn đang tiến lên. Trong quá trình có nhân viên công tác duy trì trật tự, cũng nhắc nhở bọn họ không thể yêu cầu ký quá dài, tốt nhất đừng vượt qua năm chữ. Sở Dật tính toán số lượng từ ở trong lòng, lúc tới lượt anh ta, nói với Tạ Chiêu đang vùi đầu ký tên: “Phiền cô Tạ ký cho tôi, bao lâu mới tan làm?”

Tạ Chiêu đã hóa thân máy móc ký tên viết xong mấy chữ này, bỗng nhiên phát hiện giọng nói này hơi quen tai. Cô ngẩng đầu nhìn, quả nhiên trông thấy gương mặt quen thuộc: “Đội trưởng Sở? Sao anh lại tới đây?”

Sở Dật cười nói: “Nghe nói cô ở chỗ này tổ chức hội ký sách, cho nên đặc biệt tới xem một chút.”

“Cô Tạ, vị này là bạn của cô hả?” Biên tập đứng ở bên cạnh mở sách cho Tạ Chiêu nhìn thoáng qua Sở Dật, hơi bà tám hỏi. Tạ Chiêu gật đầu, nói với biên tập: “Cô dẫn anh ấy ra đằng sau nghỉ ngơi một chút đi, bây giờ phía bên tôi cũng không rảnh.”

“Được.” Biên tập gọi một nhân viên công tác khác tới mở sách giúp Tạ Chiêu, mời Sở Dật đến khu nghỉ ngơi, “Anh đẹp trai, anh ở chỗ này ngồi một lát, cô Tạ bên kia chắc sắp kết thúc rồi.”

“Được, cảm ơn.” Sở Dật ngồi xuống ghế, vừa rồi, sau khi anh ta xếp hàng không lâu, nhân viên công tác không cho xếp hàng nữa, có lẽ phía sau anh ta cũng không còn bao nhiêu người.

Biên tập của Tạ Chiêu rất tò mò về anh ta, nhưng bởi vì lúc này bận quá, cô ấy vẫn là nhịn dục vọng hóng hớt, trở về giúp Tạ Chiêu. Sở Dật ngồi trên ghế năm bảy phút, hội ký sách kết thúc, Tạ Chiêu đi theo biên tập, vừa đi vừa vung tay: “Tay này của tôi xem như phế rồi, ngày kia tôi phải dùng tay trái.”

Biên tập ở bên cạnh cười nói: “Được đó, trong hai ngày này cô luyện ký tên bằng tay trái, không có gì không thể.”

“…” Vậy thì hơi khó. Tạ Chiêu đi đến trước mặt Sở Dật, thấy anh ta đang cúi đầu đọc sách của mình, bỗng nhiên hơi xấu hổ: “Đội trưởng Sở, anh còn đọc tiểu thuyết tình cảm?”

Sở Dật ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, cười khép sách lại đứng lên: “Tôi không thể đọc tiểu thuyết tình cảm? Tôi thấy trong số những người xếp hàng cũng có rất nhiều con trai, hơn nữa sách của cô cũng không hoàn toàn là ngôn tình, vẫn còn có chỗ đáng đọc.”

“A, vậy cảm ơn đội trưởng Sở khen ngợi.” Cô nhìn Sở Dật, “Anh đặc biệt tới tìm tôi?”

“Đúng vậy, lâu rồi không gặp, muốn tìm cô Tạ ăn một bữa cơm.” Sở Dật ngược lại nói rất thản nhiên.

Ban đầu, biên tập vốn sắp xếp một buổi liên hoan vào tối nay, nhưng lúc này cô ấy nhìn Sở Dật, lại nhìn Tạ Chiêu, cảm thấy buổi liên hoan này hơi dư thừa: “Cô Tạ, cô đi đi, liên hoan tối nay chúng tôi trừ cô đi, cô ăn cơm trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày kia tôi lại tới nhà đón cô.”

“…” Tạ Chiêu nhìn cô hỏi, “Tại sao muốn trừ tôi, không thể dẫn anh ấy đến buổi liên hoan sao?”

Biên tập: “…”

Ngược lại cũng không phải không được, nhưng chẳng lẽ không phải các cô thích thế giới hai người hơn sao?

“Đội trưởng Sở, nếu không anh đi liên hoan với chúng tôi nhé?” Tạ Chiêu hỏi ý kiến Sở Dật. Sở Dật gật đầu nói: “Được, tôi ở đâu cũng có thể ăn chực.”

“Vậy tôi đi sắp xếp.” Biên tập đang chuẩn bị đi tìm đồng nghiệp nói chuyện thì thấy một anh đẹp trai đi về bên này. Phong cách của anh đẹp trai này không giống đội trưởng Sở vừa rồi, xem xét chính là một tinh anh trong giới kinh doanh, sau lưng anh thậm chí còn có trợ lý. Bởi vì khí thế của anh quá mạnh, khuôn mặt quá chói mắt, biên tập nhất thời quên mấy mình định làm gì.

Anh đẹp trai đi về phía bọn họ, cũng không nói cái gì, nhìn về phía Tạ Chiêu, sau đó khẽ nhíu mày.

Tạ Chiêu còn đang mát xa cổ tay, Sở Dật nhìn thấy cô xoa cổ tay đỏ lên, nói với cô: “Có cần tôi xoa giúp cô không? Chữa trị bị thương gì đó, tôi rất lành nghề.”

Tạ Chiêu ngước mắt nhìn anh ta: “Anh đây là bệnh lâu thành y?”

Bọn họ làm cảnh sát khẳng định thường xuyên bị thương, có lẽ đau nhức cổ tay của mình trước mặt bọn họ chỉ như một bữa ăn sáng.

“Gần như thế, tôi xoa bóp cho cô nhé?” Sở Dật vươn tay, đang muốn chạm vào cổ tay Tạ Chiêu, tiếng Lục Thừa Tư từ bên cạnh chen vào: “Các người đang làm cái gì?”

Động tác của Sở Dật dừng lại, Tạ Chiêu cũng ngẩn người, hơi mờ mịt nhìn về phía giọng nói: “Lục Thừa Tư?”

Hôm nay ngày gì mà sao tất cả mọi người đều chạy tới trung tâm thương mại Tinh Quang thế?

Lục Thừa Tư vượt qua viên tập còn đang không rõ tình huống, đi thẳng tới trước mặt Tạ Chiêu và Sở Dật. Sở Dật nhìn anh, cười nói một câu: “Lục tổng, trùng hợp như vậy?”