Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 1: Hấp Dẫn

3:58 sáng – 28/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 1: Hấp Dẫn tại dua leo tr

Mặt trời lặn kéo một đường dư âm trên bầu trời màu cam, ánh sáng rực rỡ kéo dài từ cửa sau của lớp học đến trên mặt Lộ Chỉ đang ngủ ở trên mặt bàn.

Trên bục giảng thầy chủ nhiệm lớp vẫn đang lải nhải,nước miếng như những ngôi sao bay tứ tung, những viên phấn trên bàn, một hạt lại một hạt bột trắng bay lên, những học sinh ở hàng ghế đầu véo mũi nhìn về hướng chiếc đồng hồ treo tường ở phía trước của lớp học.

Năm giờ rưỡi, còn năm phút tan học.

Trên tấm bảng đen xanh đậm bên phải của thầy chủ nhiệm là bản điếm ngược của kì thi đại học. Còn hai mươi ba ngày nữa là đến kì thi tuyển sinh, được đánh dấu bằng một màu đỏ tươi.

Tống Du làm xong bài toán cuối cùng, đặt sách bài tập xuống, thúc cùi chỏ về phía Lộ Chỉ vẫn đang ngủ.

Thiếu niên buồn ngủ mở mắt ra, lông mi dài trải ra một hàng bóng đen dày đặc, dưới hàng lông mi là một đôi mắt đào vô cùng hấp dẫn, hai mắt nhướng lên, nước da trắng sáng, vì vừa tỉnh dậy nên còn lưu lại dấu vết. Bối rối ngẩng đầu nhìn Tống Du, cậu khịt mũi rất tự nhiên, “Hả?”

“Lộ Chỉ, sau khi tan học tôi sẽ đi ngăn tên khốn Lý Hoành, cậu đi hay không?” Tống Du hỏi.

Lý Hoành với Lộ Chỉ Tống Du bọn họ đã có mâu thuẫn từ lâu, cách đây vài ngày, Lý Hoành đã đoạt bạn gái của Tống Du còn đưa cô gái đó đi trước mặt Tống Du. Tốbg Du đã không thể chịu đựng được cậu ta từ lâu còn muốn cho cậu ta một bài học. Hôm nay là thứ sáu, cuối tuần được nghỉ, nhà trường không quản việc này.

Trên cánh tay Lộ Chỉ có một vết in màu đỏ, cậu cười nhạt khi nghe tên Lý Hoành, đứng dậy khỏi bàn học, dùng hai ngón tay kéo cổ áo phông bị hở ra khi cậu ngủ. Lộ ra áo thun màu đen có hình đầu lâu ở bên trong, xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện.

“Không đi.” Lộ Chỉ lười biếng nói, ngón tay xoa xoa thái dương, cáu kỉnh nói: “Buổi tối tôi có việc phải làm.”

Muốn đi cùng bố đến một bữa tiệc tối.

Chuông tan học vang lên, Lộ Chỉ một tay cầm đồng phục học sinh lên, trước khi thầy chủ nhiệm nói tan học, cậu đã nhấc chân từ cửa sau đi ra ngoài.

Thầy chủ nhiệm giận dữ ở phía sau: “Lộ Chỉ! Trò còn xem tôi là thầy sao?”

Lộ Chỉ dừng chân, quay đầu nhìn lại, mỉm cười hòa nhã với thầy chủ nhiệm rồi vươn tay đóng lại cửa sau lớp học. Biểu hiện là ngoan ngoãn, nhưng dưới đôi mắt đào hoa là sự kiềm chế không che giấu. Dáng người của cậu cao hơn so với thiếu niên ở tuổi này, 1m81, đứng ở cửa sau phòng học gần đụng đầu.

Tống Dụ giơ ngón tay cái ra hiệu với cậu, tưoi cười không đứng đắn: “Anh Lộ đi thông thả!”

Năm lớp 1 cấp 3, dám ra mặt chống đối với thầy cô giáo cũng chỉ có một mình Lộ Chỉ. Trước mặt thì tưoi cười như một con hồ ly vô hại, nhưng sau lưng là hổ báo không ai dám trêu chọc.

——

Lộ Chỉ đi theo sau lưng Lộ Mạnh Thịnh, nhếch mép cười nhìn một đám đàn ông trung niên.

Lộ Mạnh Thịnh tháng trước đã thực hiện một dự án uốn cong dòng sông, để tập trung vào du lịch, ngay bên cạnh thành phố Lịch Biên, Nếu nó được phát triển tốt, họ Lộ có thể được coi là đẳng cấp hào môn.

Hôm nay là yến tiệc của Tần gia, để kỷ niệm việc con trai trưởng của Tần gia là Tần Tử Hoàn từ nước ngoài trở về để chính thức tiếp quảnVận Thành.

“Tiểu Chỉ còn nửa tháng nữa là thi vào đại học?”

“Nghe nói anh Lộ học rất tốt? Còn nhỏ mà đã giống bố, không tồi không tồi.”

“……”

“Mạnh Thịnh, đợi đến khi Tiểu Chỉ nhà cậu thi xong, hãy đi giảng bài cho con “chó con” của nhà tôi?” Chó con” nhà tôi, nó đang học năm hai, mà không để ý đến chuyện học hành gì cả!”

Người đã nói lời này chính là Trịnh Đổng của Trịnh gia, Lộ Chỉ hình như còn nhớ rõ “chó con” của Trịnh gia hình như là một bé gái, tên gọi Trịnh Dịch.

Trước đây cha cậu vẫn luôn nghĩ sẽ cho cậu kết hôn với Trịnh Dịch.

Trịnh Đổng nhìn Lộ Chỉ ánh mắt không như cố ý lấy lòng người khác, hắn đơn giản là cảm thấy thế hệ trẻ học hành không tốt.

Lộ Mạnh Thịnh cầm ly rượu nâng ly từng cái một, khóe mắt tươi cười có nếp gấp, đôi mắt đào hoa giống Lộ Chỉ đến bảy phần, có chút say: “Trịnh Dương, nhìn con của chúng ta, Lộ Chỉ cũng đã mười tám, ông nghĩ như thế nào….”

Ý tứ ám chỉ rất rõ ràng.

Trời đã dần tối, sàn nhảy ở trung tâm đã phát nhạc, các thanh niên trẻ tuổi cũng liên tục tiến vào, Lộ Chỉ kiếm cớ đi đến một nơi ít người lui tới để chơi game.

Lộ Chỉ để một chân trên cỏ, chân kia hơi co lại, khuỷu tay đặt trên đầu gối, những ngón tay mảnh khảnh đang thao tác linh hoạt trên màn hình. Khớp xương ngón tay thập phần cân xứng, mái tóc đen bóng che trước tráng, mũi bị gió đêm thổi nên có phần ửng đỏ.

Không biết từ lúc nào, ánh đèn trước mặt đã bị chặn lại, một bóng người chắn trước mặt cậu.

Lộ Chỉ thản nhiên nâng cặp mắt hoa đào lên, ngước mắt nhìn người đang đứng phía trước.

Ánh đèn nghiên nghiên chiếu lên người đàn ông, đường nét khuôn mặt bị cắt bởi ánh sáng và bóng tối, tóc anh ta cắt ngắn, đường nét khỏe khoắn, môi mỏng, quai hàm lạnh lùng và nửa khuôn mặt bị ánh sáng che mất..

Lộ Chỉ nhếch môi cười, hơi cong mắt nhìn rất ủy khuất: “Chú Tần, sao chú lại ở đây?”

Giọng điệu của cậu có phần giễu cợt và phù phiếm.

Tần Tư Hoán nhướng mày không chút để ý, đi tới gần Lộ Chỉ, ánh mắt dừng ở trên cổ áo sơ mi mở ra của cậu vài giây, mới ngồi xổm xuống, ôn nhu nói: “Đang Chơi game sao?”

“Ừ!” Cậu không chút để ý vẫn thao tác trên điện thoại bình thường, hoàn toàn không thắc mắc tại sao chú Tần lại ở đây. Vừa rồi chỉ là thuận miệng nên hỏi.

“Gần đến kỳ thi tuyển sinh đại học rồi?” Tần Tư Hoán khóe mắt mang theo chút ý cười, cúi người lại gần xem Lộ Chỉ chơi game, từ trên xương quai xanh gầy gò nhìn xuống, nhưng là nghiêm túc dạy hắn: “Lúc này mà vẫn chơi game? Không sợ ảnh hưởng kết quả học tập.”

“Chú Tần.” Lộ Chỉ lười biếng, nâng mí mắt lên, tỏ vẻ không muốn nói chuyện với hắn: “Cháu đã vượt qua bài kiểm tra thử, không có áp lực.”

“Đi thôi.” Tần Tư Hoán đứng dậy, đưa tay xoa xoa lên mái tóc mềm mại của Lộ Chỉ, sủng nịch: “Đưa điện thoại ra xa, kẻo hỏng mắt.”

Sau khi nói xong, anh quay người đi về phía yến tiệc.

Đi được vài bước, quay đầu nhìn thoáng về phía Lộ Chỉ.

Thiếu niên không bị ảnh hưởng bởi anh, vẫn cuối đầu tiếp tục chơi game.

“Chậc!”

Tần Tư Hoán hồi tưởng lại dáng vẻ ngoan ngoãn của Lộ Chỉ khi gọi mình là chú.

Thực sự muốn mạng người mà.

Đã hai năm không gặp, Lộ Chỉ vẫn hấp dẫn hắn như vậy.

Bữa tiệc kết thúc lúc mười một giờ rưỡi, Lộ Mạnh Thịnh đã say rượu, thoáng dựa vào vai Lộ Chỉ, vẫn đang cùng Trịnh Dương trò chuyện, không ngừng khoe khoang Lộ Chỉ: ” Lộ Chỉ còn nhỏ đã rất ngoan ngoãn, lớn lên nhất định sẽ hiếu kính với nhạc phụ, nhạc mẫu.:*

“Bố, bố say rồi.” Lộ Chỉ ánh mắt có chút cáu kỉnh, nhưng bên môi lại nở nụ cười.

Tần Tư Hoán đang cùng khách nhân bên kia tán gẫu, cũng không biết hắn đã tới từ lúc nào, tiến lên chào hỏi Trịnh Dương trước, vươn tay đem Lộ Mạnh Thịnh trên vai Lộ Chỉ, không cho từ chối: “Để tôi!.”

Trịnh Dương cười nói: “Tư Hoán, khi nào thì chính thức tới Tuấn Thành?”

Tần Tư Hoán đỡ Lộ Mạnh Thịnh nửa cánh tay, tay còn lại cố ý hay vô tình móc vào ngón tay của Lộ Chỉ, ánh mắt trầm xuống, trầm giọng nói: “Ngày mai.”

Thiếu gia nhà họ Tần bản tính không dễ chịu, trả lời có phần qua loa, Trịnh Dương cũng không để tâm, chỉ nói:

“Ôi, nhanh thật!”

…….

Tài xế nhà họ Lộ đã đợi ở bên ngoài được một lúc, khi nhìn thấy thiếu gia nhà họ Tần đang đỡ Lộ Mạnh Thịnh ra ngoài, Lộ Chỉ chậm rãi đi theo phía sau trên mặt không có biểu cảm gì.

Tính tình của Lộ Chỉ chỉ người nhà họ Lộ mới biết rõ, ngoài mặt thì ngoan ngoãn, nghe lời, nhưng trên thực tế thì ai cũng không phục, kiêu ngạo khó hầu.

Cửa xe Rolls-Royce bị kéo ra, Tần Tư Hoán đỡ Lộ Mạnh Thịnh về phía sau xe.

Lộ Chỉ đứng ở bên cạnh xe, ánh đèn trước biệt thự Tần gia đem thân ảnh cậu kéo dài, thiếu niên cao gầ bóng dáng bị kéo đến càng gầy, cậu cúi đầu, không có cảm xúc gì:” Cảm ơn, chú Tần.”

Nói xong lời cảm ơn lui cậu ngồi lên xe, kéo cửa sổ xe xuống hướng về phía Tần Tư Hoán: ”chú Tần, tạm biệt.”

Tài xế chuẩn bị lái xe, Tần Tư Hoán cong cong khóe môi, ánh mắt bình tĩnh dừng ở trên mặt Lộ Chỉ bên trong xe, sau một lúc lâu, mới làm như vô tình hỏi: “Tiểu Chỉ, ngày mai cùng chú ăn bữa cơm.?”

Thanh âm hắn thật nhẹ, tựa như không chút để ý hỏi.

Thiếu niên nâng cặp mắt đào hoa nhẹ rũ, thực ngoan: “Chú, ngày mai cháu còn phải đi học bù.”

Rolls-Royce chuyển động, lưu lại một đường dài khói xe.

Tần Tư Hoán ngón tay ở trên mặt đồng hồ, móng tay nhẹ nhàng gõ gõ, con ngươi âm trầm bất định. Một lát sau mới cười cười.

Kẻ lừa đảo.

Lộ Chỉ thuần túy là nghĩ không muốn cùng Tần Tư Hoán ở gần nhau.

Tần Tư Hoán năm nay mới vừa đến, ở trước mặt hắn tuy rằng không tính đặc biệt là trưởng bối, nhưng Lộ Chỉ vẫn có chút sợ hắn, cảm thấy ánh mắt Tần Tư Hoán nhìn cậu có chút dữ, không biết phải làm sao.

Cậu thích tự do, không thích ở cùng một chổ với trưởng bối.

Hơn nữa Tần Tư Hoán tiếng tâm ở bên ngoài toàn cái gì mà cao lãnh, cấm dục a~~ Lộ Chỉ càng lười cùng hắn ở chung một chổ.

Không có việc gì? Tự nhiên đi tìm phiền phức cho mình làm chi.

Tác giả có lời muốn nói: Xoa tay tay.

Lần đầu tiên viết đam mỹ, tay mới lên đường, hy vọng mọi người thông cảm.

Ngọt văn thuần ngọt văn thuần thuần ngọt văn.

Công chính là chú Tần, khoác lớp da sói.

Lộ Chỉ giai đoạn trước thiếu niên kiêu ngạo, khó hầu, giai đoạn sau…… Chậc chậc chậc.

Ngày mai kết hôn.

—————–*——————