Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 11 tại dưa leo tr.
“Phiền chú rể lại đây một chút được không?” Thợ trang điểm kéo tấm rèm trắng ra, tươi cười hỏi.
Thượng Thái Lăng buông quyển tạp chí xuống, đứng lên.
Hai người dự định tổ chức hôn lễ khoảng hai tuần sau đó, cho nên mọi việc
chuẩn bị cho đám cưới đều gấp rút, hai người chọn áo cưới và chụp ảnh
cưới, còn về tiệc cưới, bánh kẹo sẽ do bà nội Thượng và ông nội Khang
bàn bạc với nhau.
Có đôi khi bọn họ có ảo giác rằng, người muốn kết
hôn là hai người lớn tuổi trong nhà, bời vì trên mặt hai ông bà ngập
tràn hương vị ngọt ngào, trẻ trung, đối với hôn lễ còn gấp rút hơn hai
người trẻ bọn họ.
“Cô dâu thực sự rất xinh đẹp, dáng người cao, da
trắng nõn, váy cưới này rất thích hợp với cô ấy, đây là bộ váy cưới hoàn toàn mới, chưa có một ai mặc qua”.
Nhìn nhân viên cửa hàng áo cưới nhiệt tình giới thiệu về chiếc váy cưới làm ánh mắt của anh cũng nghiêm túc hẳn lên.
Gặp quỷ!
Váy cưới được thiết kế chỉ dài đến đầu gối lại còn để lộ ra nửa bộ ngực
sữa. Dáng váy lại ôm sát vào thân người để lộ ra được cong thân thể mê
người của cô, đây mà được gọi là váy cưới à?
“Tôi rất thích cái này,
chọn nó đi”. Khang Vi Băng nhìn mình trong gương, thực vừa lòng với
chiếc cưới này, nó tôn lên những ưu điểm của dáng người cô, hôm tổ chức
lễ cưới cô mặc bộ váy này nhất định sẽ mê đảo tất cả mọi người.
“Cái
này không được”. không biết vì sao Thượng Thái Lăng lại phản đối, nhưng
chính là nhìn bộ váy này anh thấy không vừa mắt chút nào.
“Vì sao không được?” Cô không cho là đúng, ánh mắt cô gặp ánh mắt của anh trong gương. Cô nhất định sẽ chọn cái này.
“Phiền cô suy nghĩ cho thân phận và địa vị của tôi một chút, cô mặc thế này
thì truyền thông họ sẽ biết như thế nảo?” Anh nhíu mi nói: “Bọn họ sẽ
nói bà xã của Thượng Thái Lăng khoe dáng người tại lễ cưới”.
Cô đang
vui vẻ lại bị dội gáo nước lạnh, mất hứng nói “Khoe dáng thì khoe dáng,
dù sao dáng người tôi cũng không xấu, tôi không sợ”. Cô mới mặc kệ, kết
hôn, cô dâu là lớn nhất, điều quan trọng là cô phải thấy vui vẻ..
“Cho dù tôi bị mất mặt cô vẫn muốn mặc ư?” Anh nhìn cô chăm chú.
“Đúng”. Cô cười.
Nếu cô để ý đến cảm nhận của anh ta thì mới kỳ quái, anh ta chẳng là gì của cô, bọn họ chỉ có chung đứa bé mà thôi.
Mắt của anh lóe sáng, tự nhiên hỏi: “Cô cảm thấy cục cưng sẽ thích một đám
đàn ông xa lạ nhìn mẹ nó rồi bình phẩm từ đầu đến chân ư?”
Cô nhất thời dương mắt “Thượng Thái Lăng, anh thật đê tiện”.
Anh ta cần gì phải nói như thế, làm cho cô phải suy nghĩ.
Vừa nghĩ tới việc một đám đàn ông xa lạ đắm chìm trong vẻ đẹp của cô khiến
bé con không thoải mái với việc mấy người đàn ông nhìn chằm chằm mẹ mình như vậy, cô cũng cảm thấy không thoải mái.
“Nghe lời tôi đi, cái này không thích hợp”. Thấy vẻ mặt của cô biến đổi, Thượng Thái Lăng lập tức nói “Tuy rằng bộ váy này rất đẹp, nhưng chưa đủ trang trọng, hôn lễ
phải trang trọng, đừng để cho mọi người cảm giác chỉ là trò đùa”.
Anh sẽ không để cho cô mặc bộ váy cưới này mà đi vào lễ đường, cô mặc áo
cưới này sẽ khiến cho đám đàn ông ở đó được ăn đậu hũ miễn phí.
“Hôn
lễ của chúng ta vốn chính là một trò đùa mà”. Tuy rằng anh nói rất có
đạo lý nhưng cô không nhịn được nói lại mấy câu, đôi môi đỏ mọng của cô
hơi chu ra.
Anh nhắm hai mắt lại tạo thành đường cong nhỏ nhìn cô,
“Cẩn thận cục cưng nghe thấy việc cha mẹ nó kết hôn là một trò đùa, cục
cưng sẽ rất buồn đó”.
Vừa nghĩ đến vẻ đáng thương của cục cưng, Vi Băng liền yên lặng.
Được, hắn thật là giảo hoạt, toàn lấy cục cưng trong bụng để chèn ép cô.
Nhưng đúng là trời đánh, chỉ cần nghĩ đến việc cục cưng không vui thì cô cũng cảm thấy không vui, tuy rằng rất kỳ quái, nhưng cũng thật kỳ diệu, vui
buồn của cô và cục cưng như gắn liền với nhau, không phân biệt.
“Ụa”. Vừa ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc, cô lại thấy buồn nôn, không biết là người phụ nữ nào lại sức nước hoa nhiều như thế.
Từ sáng đến giờ cô chưa ăn gì cả, bụng trống rỗng làm cảm giác buồn nôn
càng khó nhịn, không kịp thay áo cưới, cô liền chạy nhanh vào phòng vệ
sinh, Thượng Thái Lăng đen mặt lại, trầm xuống cũng nhanh chóng chạy
theo cô.
Anh cũng không kiêng dè, xông vào phòng vệ sinh nữ cùng cô.
Cô đứng nôn khan ở bồn rửa tay, anh vỗ nhẹ lưng để cô giảm bớt cơn buồn
nôn, lúc này anh vẫn cảm nhận được vẻ mềm mại, nữ tính của cô ở nơi đầu
tay mình.
Nhìn cô đầy đặn, thân hình cao ráo, khung xương nhỏ lại tinh tế, bả vai và thắt lưng nho nhỏ, trông rất xinh đẹp gợi cảm.
Thật khó mà tin được cô chưa có bạn trai, cũng không thể tin được anh lại là người đàn ông đầu tiên của cô, càng khó tưởng tượng được trong bụng cô
có đứa con của hai người.
Mọi chuyện đều không thể tin được. Nếu một
tháng trước có người nói cho anh biết rằng, anh sẽ kết hôn với người phụ nữ xa lạ, anh tuyệt đối không tin tưởng.
“Anh ra ngoài trước đi, tôi không thể ra được rồi”. Khanh Vi Băng đặt tay lên bồn rửa nói, cô cảm
thấy choáng váng rồi suy yếu muốn ngã xuống.
“Cô như thế làm cho tôi
thấy rất lo”. Nói xong, anh ôm lấy cô, đỡ cô ngồi xuống sô pha bên
ngoài. Nhân viên cửa hàng thấy thế lộ ra ánh mắt hâm mộ, anh làm bộ như
không có gì.
Trong mắt người khác xem ra bọn họ thật ân ái, nhưng sự thật đúng là như thế.
“Tôi cũng không biết a…..” Khang Vi Băng nhíu mày, rầu rĩ nói, một tay vuốt ngực cho thoải mái hơn.
Anh nghĩ cô đã đỡ hơn rồi.
“Uống nước, nghỉ ngơi một chút đi”. Thượng Thái Lăng mang cho cô một ly nước
ấm. “Chờ đổi áo cưới xong tôi đưa cô đi ăn cháo bí đỏ”.
Cô không có ý kiến đưa tay nhận lấy cốc nước, lúc này cô lại cảm thấy anh thật dịu dàng.
Mang thai đến tháng thứ tư, Khang Vi Băng bỗng nhiên cảm thấy việc mang thai dễ chịu hơn rất nhiều.
Vì sao ư?
Ha ha! Bởi vì cô không còn nôn ọe nữa.
Bây giờ, cô cảm thấy thật hạnh phúc, sau khi được gả vào nhà họ Thượng, cha mẹ chồng và bà nội chồng hết sức cưng chiều, mà ông nội cô cũng suốt
ngày đến thăm cháu.
Bởi vì sức khỏe không đảm bảo nên tạm thời cô
nghỉ việc, nếu cần ký sổ sách thì trợ lý sẽ mang đến nhà đưa cô, thời
gian còn lại của cô là thời gian của phụ nữ mang thai, cả ngày chỉ có
ngủ, thường thường cô tỉnh không lâu lại muốn ngủ tiếp.
Hứng thú lớn
nhất của cô là chờ Thượng Thái Lăng đi làm về, bởi vì anh sẽ mang nhiều
đồ ăn mà cô thích về cho cô, hoặc là anh sẽ hỏi cô muốn ăn gì anh sẽ mua về cho cô.
Cô rất vừa lòng với quan hệ hiện tại của hai người, tuy
rằng ngủ cùng phòng nhưng bọn họ như những người bạn cùng phòng mà thôi. Lúc trang trí phòng cưới, vì anh sợ mình làm ảnh hưởng đến đứa bé mà
yêu cầu thiết kế hai chiếc giường, điều này làm cho cuộc sống tân hôn
của hai người tương kính như tân, anh không đụng tôi, tôi không đụng
anh.
Ngày nghỉ, hai người sẽ cùng nhau đi mua đồ dùng trẻ con, cùng
nhau suy nghĩ sẽ trang trí phòng cục cưng như thế nào, đôi khi nhàm chán thì sẽ cùng nhau ngẫm xem nên đặt tên con là gì, buổi tối thì nằm trên
giường cùng nhau nói chuyện.
Từ lúc kết hôn đến nay đã được ba tháng, cô không có hối hận vì quyết định kết hôn với anh, nếu có thể tiếp tục
duy trì tình trạng như bây giờ, chờ đến lúc cục cưng được sinh gia, bọn
họ hẳn sẽ là một gia đình hòa thuận vui vẻ.
— ——
“Cháu dâu, đến đây ăn bít tết đi, phụ nữ có thai ăn bít tết rất tốt, mọi người cũng ăn đi, không nên khách khí”.
Ngày nghỉ, nhà họ Thượng tổ chức nướng đồ ăn ngoài trời, ngoài sân có vòm
che nắng làm cho mọi người có cảm giác được hưởng thụ một buổi dã ngoại
thú vị, lại không cần phơi nắng, bạn bè của Khang Vi Băng cũng đến đông
đủ, mấy người làm cho không khí vốn yên tĩnh của nhà họ Thượng náo nhiệt hẳn lên.
Thượng Lâm Thải Hà bảo người làm mang bít tết đưa đến trước mặt cháu dâu, đối với đứa cháu dâu này do bà lựa chọn, và rất vừa ý.
Tần Gia Di nhìn người làm mang một đĩa bít tết đến trước mặt Vi Băng nhịn không được phát biểu ý kiến.
“ Trước mình còn không tin rằng cậu sẽ hạnh phúc, dù sao hai người cũng
không yêu nhau, nhưng hiện tại xem ra cậu thực sự hạnh phúc, cuối cùng
mình cũng yên tâm, cậu phải cảm ơn mình đã giúp cậu nhé, chỉ cần để cục
cưng gọi mình một tiếng mẹ nuôi là được”.
“Cậu đang ghen tỵ với mình
à?” Khang Vi Băng cười đắc chí “Cậu với tên kia dù thật lòng yêu nhau
nhưng người nhà anh ta lại không thích cậu”.
Tần Gia Di mếu máo “Được rồi, cái người này chẳng đáng yêu chút nào, cứ thích làm mất mặt mình, thật đáng ghét”.
Cô cắt một miếng bít tết, nhàn hạ dựa lưng vào ghế “Mình biết mình không
đáng yêu, nhưng mình không giống người khác cứ thích giả vờ đáng yêu
cơ”.
“Vi Băng, thật khó tin là hai người các cậu đã kết hôn, mình cảm thấy hai người trông rất xứng đôi”. Hàn Băng Khiết đắc ý nói sau khi
quan sát.
“Thành thật mà nói, anh ấy không xấu”. Khang Vi Băng cầm
lấy cốc thủy tinh uống một ngụm nước chanh, cô nheo mắt lại ngắm nhìn
Thượng Thái Lăng đang trò chuyện với bạn bè của anh ở cách đó không xa.
Anh cũng mời mấy người bạn thân đến. Nhìn anh khỏe mạnh, cơ bắp rắn chắc
trông thật mê người, theo như cô quan sát thì chắc là do anh tập thể dục thường xuyên mới có được vóc dáng như thế.
Nhiều lần, cô không cẩn
thận gặp anh đi ra khi vừa tắm xong, cơ thể chỉ được che đậy bởi cái
khăn tắm làm cho tim cô đập nhanh, loạn nhịp mà cô cũng không hiểu được
vì sao, cô vội vàng quay đi nhìn chỗ khác.
Cô cảm thấy kỳ quái, tự nhiên cô lại có hứng thú đối với thân thể của anh.
Nhất định là do nội tiết tố thay đổi, chỉ cần sau khi sinh con xong nhất
định sẽ trở lại bình thường, nếu không thì cô cũng không biết lý giải
cảm giác của mình đối với anh là tại sao, chẳng lẽ cô lại là kẻ háo sắc?
Không, cô không phải là kẻ háo sắc, cũng không phải là người ham mê tình dục,
cho nên nhất định là do nội tiết tố thay đổi, không có khả năng khác,
nhất định là như thế.
“A? Người hại cậu mang thai không phải là người xấu, vậy là thế nào?”. Hàn Băng Khiết tiếp tục hỏi.
“Anh ấy thực lòng yêu thương cục cưng, chỉ vì điều này mình đã cho anh ấy 100 điểm”.
Cô mỉm cười chính mình còn không phát hiện ra “Anh ấy chăm sóc mình rất
cẩn thận, ngày nào cũng mua nhiều đồ ăn cho mình, còn đưa mình về thăm
ba mẹ, còn chở mình ra ngoại ô đi dạo, giúp mình thực hiện những động
tác vận động đơn giản, còn chở mình đi khám thai, hơn nữa anh ấy còn
nhắc nhở mình ngày nào đi khám, những điều bác sĩ dặn dò anh ấy còn nhớ
rõ hơn cả mình”.
“A….. cậu yêu anh ta sao?”. Lăng Như Tinh đang gặm cánh gà bỗng nhiên hỏi.
“Yêu?” Trái tim cô đập mạnh một cái.
“Mình chưa nghĩ đến điều này”.
“Vậy hiện tại cậu hãy suy nghĩ một chút xem sao”. Lăng Như Tinh vẫn mỉm cười nói “Những người sống chung thường nảy sinh tình cảm, huống chi hai
người sớm tối ở chung, lâu ngày nảy sinh tình cảm rất dễ dàng, không
chừng cậu đã sớm yêu thương anh ta, như vậy hai người không còn là vợ
chồng trên danh nghĩa nữa”.
Khang Vi Băng cảm giác tim mình đập thật nhanh, mặt cũng nóng bừng.
Cô đỏ mặt vì cái gì cơ chứ?
“Không được nói lung tung, chuyện đó không có khả năng xảy ra”. Cô khẳng định chắc chắn.
Cô kết hôn với Thượng Thái Lăng chỉ thỏa thuận kết hôn, làm sao có thể trở thành vợ chồng thực sự, hai người không yêu nhau, làm sao có khả năng
đó được.
Cô nhíu mi suy nghĩ, chính bản thân mình không hiểu nổi vì
sao khi nghĩ đến việc hai người không có khả năng trở thành vợ chồng
thực sự được lại thấy buồn rầu.
“Vì sao không có khả năng?” Lăng Như
Tinh cười, đôi mắt lóe sáng. “Mình nghĩ chuyện tình cảm không có gì là
tuyệt đối, chuyện gì đều có khả năng xảy ra”.
“Cậu nghĩ là đang viết
tiểu thuyết sao? Mình với anh ấy không có khả năng”. Cô cố gắng ổn định
lại hô hấp, nhưng vẫn bị lời nói vừa rồi làm ảnh hưởng, tuy rằng lời nói không phải không có lý, nhưng cô với Thái Thượng Lăng…………., Khang Vi
Băng không tự giác nhìn về phía anh, đúng lúc nhìn thấy hình dáng đẹp đẽ của anh.
Anh trông thật nổi bật.
Thật là nguy hiểm, mặt của cô lại đỏ bừng.
“Mình cũng nghĩ hai người rất xứng đôi”. Lâu Thừa Vũ cười phân tích “Hai
người đã có con, trước mắt hai người lại sống chung, không có gì mâu
thuẫn, mà hai gia đình các cậu cũng hòa hợp vui vẻ, nếu hai người trở
thành vợ chồng thực sự, điều đó thực sự rất tốt cho cục cưng”.
Cô đã
sớm nhận thấy Vi Băng có tình cảm với Thái Thượng Lăng, cô cũng không
muốn nói ra, cô muốn cho Vi Băng tự mình phát hiện, không nghĩ tới cô
gái này không chịu thừa nhận mình có tình cảm với Thượng Thái Lăng, thật là thú vị, khi tình cảm chưa rõ ràng mới là thời điểm đẹp nhất.
“ Hơn nữa các cậu trông rất giống một cặp vợ chồng rồi” Tần Gia Di lại nói thêm.
Khang Vi Băng nhìn cô một cái xem thường “ Bọn mình làm sao mà giống một cặp vợ chồng.” Nhìn hai người chẳng giống một chút nào?
Tần Gia Di nhướng mắt “ Cậu xinh đẹp, anh ta lại tuấn tú, hai người thực sự rất xứng đôi”.
“Mà tại sao cậu lại sợ thành như vậy?”. Hàn Băng Khiết dùng ánh mắt ngạc
nhiên nhìn chằm chằm Khang Vi Băng “Nếu cậu không thích anh ta thì không ai có thể ép cậu được, nhưng cậu một mực chối, xem ra rất khả nghi đó
nha”.
“Được rồi, mọi người đừng dọa phụ nữ có thai nữa”. Lâu Thừa Vũ
hòa giải “Chúng ta hãy cho Khang tiểu thư một chút thời gian để cậu ấy
nhìn ra tình cảm của chính mình, chúng ta vẫn nên đi ăn thôi, nhiều đồ
ăn ngon như thế, không ăn thực sự rất tiếc”.
“Đúng thế! Món thịt dê non mềm này, tớ rất thích”. Tần Gia Di không ý đến hình tượng mà cầm luôn một miếng thịt dê lên cắn.
“Món tôm nướng này thật ngon” Hàn Băng Khiết nhìn đĩa tôm nướng thật nhiều trước mặt cũng cầm lên ăn.
Khang Vi Băng nhìn các cô ăn, mày nhíu lại suy nghĩ.
Mấy cái người này thật là đáng ghét, mỗi người một lời làm hại cô phải suy
nghĩ, tâm trạng bất an phập phồng, cô cùng với Thái Lăng, thật sự có khả năng sao?